Chương 27
Hôn lễ của Mã Quần Diệu và Sâm Vũ Vì diễn ra tại Vịnh Trăng Khuyết theo đúng lịch trình, sân lễ lấy bối cảnh bọt biển, trang trí bong bóng trắng hồng đan xen. Bởi vì hôn lễ tổ chức ở bãi cát, xe truyền thông và xe riêng không thể tiến vào nên các khách mời phải đi bộ vào sân lễ thật sớm, thăm hỏi sức khỏe nói chuyện phiếm với nhau trước khi nghi thức chính thức bắt đầu.
Lâm Y Khải đứng một góc nhìn khách khứa ra vào, mặt biển tuyệt đẹp đón hoàng hôn và gió chiều, gợn sóng lăn tăn, lấp lánh như trải đầy những mảnh vỡ của một ngôi sao nào đó.
Sâm Vũ Vì choàng tay Mã Quần Diệu xuất hiện trong sân lễ, cô mặc chiếc áo cưới mà mình tốn nhiều thời gian để lên ý tưởng thiết kế, xinh đẹp tựa thiên thần đến thăm nhân gian, đứng bên cạnh Mã Quần Diệu nhan sắc khinh người vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Nhìn hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện với những vị khách, nếu không phải luôn có gió biển thổi qua, e rằng Lâm Y Khải sẽ buồn bã đến khó thở.
Cậu xoay đi, nhận một ly trái cây từ phục vụ, lựa chọn tránh tầm mắt.
"Không ngờ cậu cũng tới."
Lâm Y Khải quay đầu, chỉ thấy Mã Tín Dương mặc âu phục, bưng ly rượu vang ngồi xuống cạnh mình.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ không tham gia hôn lễ của nó chứ."
Lâm Y Khải không nghĩ tới Mã Tín Dương lại dám chủ động bắt chuyện cùng mình.
"Ở đây còn rất nhiều chỗ trống, ngài ngồi chỗ khác đi." Lâm Y Khải không muốn mình và gã ta có quá nhiều giao cắt.
"Mã Quần Diệu đối xử với cậu như vậy, cậu không ghét nó à?" Mã Tín Dương nhìn về phía Mã Quần Diệu, cười nói.
"Tôi càng không ưa ngài hơn." Lâm Y Khải quyết không cho gã sắc mặt tốt.
Mã Tín Dương cũng không tức giận, dùng ngón trỏ vẽ một vòng lên thành ly, nói: "Có vẻ cậu không muốn rời khỏi nó nhỉ? Hôm tang lễ nó làm nhục cậu ở trước mặt người nhà họ Mã, thử suy nghĩ kỹ đi, có muốn cùng tôi liên thủ không? Tôi sẽ giúp cậu lấy lại tự do, tôi có rất nhiều cách hay đấy."
Lâm Y Khải nhìn Mã Tín Dương, quyết định đứng dậy.
"Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào với ngài hết."
Lâm Y Khải nhấc chân bỏ đi, Mã Tín Dương lập tức kéo cậu lại: "Không muốn sao? Cậu thật sự chấp nhận bị trói bên cạnh nó cả đời à?"
"Ngài bỏ tôi ra, chuyện của tôi không phiền ngài bận tâm." Lâm Y Khải dùng sức tránh thoát, phía sau đột nhiên có người đến giúp cậu.
"Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?"
Lâm Y Khải mượn cơ hội hất tay Mã Tín Dương ra, lui về phía sau Ngô Thế Huân.
Mã Tín Dương nhìn chằm chằm người tới giúp Lâm Y Khải hồi lâu, mơ hồ nhớ gần đây có tập đoàn Vạn Hòa muốn hợp tác với EG, hình như tướng mạo vị chủ tịch trẻ tuổi khá giống người này. Để ý động tác y bảo vệ Lâm Y Khải, Mã Tín Dương cười thành tiếng:
"Chẳng trách không hề nóng này, hóa ra là tìm được nhà dưới, Mã Quần Diệu biết chưa?"
Lâm Y Khải nhíu mày nhìn Mã Tín Dương, mắng: "Đồ điên". Sau đó cậu quay đầu, Ngô Thế Huân cũng định bỏ đi, Mã Tín Dương lại nói tiếp:
"Này, Ngô tổng, tốt bụng nhắc nhờ cậu một câu, nếu cậu có ý định theo đuổi thằng nhóc này thì nên từ bỏ đi, nó ngủ với Mã Quần Diệu rồi, cậu không chơi nó được đâu."
Ngô Thế Huân ngần ra, liếc nhìn Lâm Y Khải, chỉ thấy sắc mặt cậu trở nên rất khó coi, bàn tay siết chặt nắm đấm, đi thằng một mạch. Ngô Thế Huân chạy mấy bước đuổi theo.
Lâm Y Khải đi tới bàn bánh ngọt tự phục vụ, vô hồn chọn mấy viên socola, nhét vào miệng nhai yếu ớt.
Ngô Thế Huân đứng ngay bên cạnh, chọn đại vài cái bánh, rất để ý tình trạng của Lâm Y Khải.
Lâm Y Khải tiếp tục cầm lên một viên socola, trước khi cho vào miệng chợt lên tiếng: "Không cần nhìn tôi, những gì gã ta nói hoàn toàn là sự thật, anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi."
Ngô Thế Huân gật đầu, hỏi: "Rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Mã Quần Diệu là như thế nào?"
Lâm Y Khải thẳng thắn trả lời: "Trước đây tôi là ba nhỏ của hắn, bây giờ tôi là..."
Đột nhiên nghẹn lời, bây giờ Mã Quần Diệu xem cậu là gì... chính cậu cũng không biết.
"Nhân viên."
"Vậy cậu với anh ta thật sự đã..."
"Ừ, ngủ rồi." Lâm Y Khải liếm nĩa, "Nếu anh không chấp nhận được cứ việc nói thẳng, tôi không sao."
Ngô Thế Huân yên lặng hồi lâu, đặt dĩa trong tay xuống, nói: "Không đâu."
Lâm Y Khải giương mắt nhìn Ngô Thế Huân: "Cảm ơn."
Cậu đáp lại Ngô Thế Huân bằng một nụ cười chân thành, cậu muốn cảm ơn y vì đã hiểu cho mình, cũng muốn cảm ơn vì vừa rồi y giúp mình giải vây.
"Lâm Y Khải!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Mã Quần Diệu đi tới, trông có vẻ hắn vừa kết thúc một màn mời rượu xã giao.
Hắn liếc nhìn Ngô Thế Huân, đặt ly rượu xuống nói với Lâm Y Khải: "Tới đây."
Mã Quần Diệu luôn luôn như vậy, lời trong lời ngoài đều lạnh băng, Lâm Y Khải không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Bởi vì Lâm Y Khải chủ động bước qua, Ngô Thế Huân muốn ngăn cản cũng không tiện, chỉ lặng lẽ kéo tay Lâm Y Khải, nói nhỏ bên tai cậu: "Tôi sang chỗ kia chờ cậu."
Chờ Ngô Thế Huân rời đi, Mã Quần Diệu dẫn Lâm Y Khải tới xó xỉnh. Lâm Y Khải đoán chắc chắn hắn lại muốn chất vấn mình tại sao ở cùng Ngô Thế Huân...
Thế nhưng Mã Quần Diệu vừa lên tiếng, câu hỏi hoàn toàn không nhắm vào người cậu nghĩ: "Lúc nãy cậu và Mã Tín Dương đã nói gì?"
Đầu tiên Lâm Y Khải có hơi sửng sốt, tiếp đến lại cúi đầu, thì ra thứ mà Mã Quần Diệu lo lắng nhất chỉ là việc mình và Mã Tín Dương tiếp tục thông đồng với nhau.
"Nếu tôi nói không có chuyện gì cả, chủ có tin không?"
Mã Quần Diệu kéo Lâm Y Khải đến một góc yên tĩnh hơn, tránh đám người ồn ào nói: "Hắn là hạng người gì chẳng lẽ cậu không biết à?! Còn dám tiếp xúc với hắn!"
Nghe giống như đang quan tâm, có điều làm sao có thể chứ?
Mã Quần Diệu làm sao có thể quan tâm đến mình được.
Lâm Y Khải giương mắt, trùng hợp thấy Sâm Vũ Vì đang đi khắp nơi tìm Mã Quần Diệu, yểu điệu gọi tên hắn. Lâm Y Khải lười nhìn nhiều, cậu thu hồi ánh mắt, phiền não đẩy ngực Mã Quần Diệu.
"Lo đám cưới của chú đi, quản tôi làm gì."
"Cậu đàng hoàng một chút cho tôi, đừng có hở một tí là cấu kết với hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác!" Mã Quần Diệu lườm sang chỗ Ngô Thế Huân, nhớ tới nụ cười vừa rồi của Lâm Y Khải, bản thân hắn còn chưa bao giờ nhận được, cơn giận cứ thế xông lên một cách khó hiểu.
Lâm Y Khải nhìn chằm chằm Mã Quần Diệu một hồi, như là lấy hết can đảm để hỏi ngược lại: "Hôm nay chú cưới vợ xong rồi, tôi phải làm gì đây? Tiếp tục đợi cái gì... ở nhà của chú chứ?"
Mã Quần Diệu có chút bất ngờ, chưa từng nghĩ tới Lâm Y Khải sẽ hỏi một câu như vậy.
"Mã Quần Diệu, đang làm gì thế?" Rốt cuộc cũng tìm được người, Sâm Vũ Vì lôi váy cưới vừa dài vừa nặng đi tới, thấy Lâm Y Khải bị Mã Quần Diệu đầy vào góc tường hoa, Sâm Vũ Vì ngập ngừng nói, "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, người chủ trì thúc giục chúng ta đấy."
Thừa dịp Mã Quần Diệu còn sững sờ, Lâm Y Khải nhẹ nhàng đẩy hắn, nhanh chóng chạy về phía bên kia hành lang. Mã Quần Diệu nhìn theo bóng lưng cậu, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Nghi thức bắt đầu, Lâm Y Khải ngồi một góc ở hàng đầu tiên, cạnh dàn âm thanh, vị trí không tốt, tiếng nhạc vang lên khá đau tai, mà Ngô Thế Huân không hề quan tâm, đi theo ngồi kế bên cậu, còn mang cho cậu một ly nước ngọt.
Hôn lễ diễn ra trong khung cảnh hoàng hôn, cùng với gió biển mát lạnh, Mã Quần Diệu và Sâm Vũ Vì đứng dưới vòm bong bóng do chính tay cậu bơm hơi, lắng nghe người chủ trì dẫn lời thề nguyện.
Nắng chiều rơi trên người Mã Quần Diệu, hắn ở nơi đó giống hệt bức tranh cậu đã vẽ, chỉ tiếc hiện tại hắn không còn là nhân vật chính trong câu chuyện của cậu...
Lâm Y Khải quả thật không muốn nhìn bọn họ nữa, cậu ngoảnh đi chỗ khác rồi đảo mắt xung quanh. Cho đến khi đường nhìn đặt trúng phía sau bức tường hoa, cậu phát hiện Mã Tín Dương ngậm thuốc lá lén lút lên ra ngoài, trông vẻ mặt có gì đó rất căng thẳng.
Xem ra gã đúng là không có cảm tình với Mã Quần Diệu, hôn lễ vẫn chưa kết thúc đã vội vã bỏ đi, nếu không muốn ngay từ đầu thì còn nhọc thân đến làm gì chứ?
Lâm Y Khải đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy từ chỗ Mã Tín Dương vừa rời khỏi xuất hiện một người đàn ông mặc hoodie màu đen, trang phục thế này không giống khách tới tham dự hôn lễ lắm.
Ánh mắt Lâm Y Khải một mực đuổi theo người đàn ông kỳ lạ kia, tay gã luôn cắm trong túi áo, mắt thì hướng về phía Sâm Vũ Vì và Mã Quần Diệu...
Như thể chó sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Người chủ trì trên sân khấu bắt đầu đọc lời tuyên thệ, hiền hậu hỏi: "Mã Quần Diệu tiên sinh, ngài có đồng ý cưới Sâm Vũ Vì tiểu thư làm vợ, bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, vẫn luôn yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người hay không?"
Mã Quần Diệu nhìn hai chiếc nhẫn đặt trong hộp nhung đỏ, yên lặng nhìn hồi lâu, song điều hắn suy nghĩ chỉ có mỗi câu hỏi của Lâm Y Khải: Hôm nay chú cưới vợ xong rồi, tôi phải làm gì đây? Tiếp tục đợi cái gì... ở nhà của chú chứ?
Hàng mi Mã Quần Diệu run lên, cố xua đuổi giọng nói vang vọng trong đầu, hơi mở miệng nói: "Tôi đồng
"Cần thận!!"
Giữa lễ đường yên tĩnh, Lâm Y Khải đột nhiên đứng dậy hô to, Mã Quần Diệu theo bản năng xoay người, một lưỡi dao sắc bén sượt qua cánh tay hắn.
"Đệt!" Gã đàn ông mặc hoodie chửi thề, tiếp tục giờ dao lên lao về phía Mã Quần Diệu. Hôn lễ đang tốt đẹp tự dưng xuất hiện kẻ ám sát, khách khứa bên dưới hoảng loạn bỏ chạy, nhân viên bảo vệ cũng bị mọi người đùn đẩy mà không thể nhanh chóng có mặt ứng cứu.
Người chủ trì sợ hãi trốn phía sau sân khấu, Sâm Vũ Vì tái xanh mặt mày, định chạy theo dòng người nhưng do áo cưới vừa dài vừa nặng giữ chân, cô chỉ có thể ngồi sụp xuống đất khóc lớn.
Mã Quần Diệu ôm cánh tay bị thương, tránh được đợt tấn công của gã đàn ông lạ mặt, chạy đến chỗ Sâm Vũ Vi kéo cô nắp vào một nơi an toàn, gã đàn ông kia thấy vậy liền đuổi tới.
Mã Quần Diệu chưa kịp định thần lại, mắt thấy lưỡi dao lao thẳng tới ngực mình, giây kế tiếp mùi máu tanh xộc lên mũi, nhưng không phải là máu của hắn.
Hắn ngỡ ngàng nhìn Lâm Y Khải không biết từ nơi nào chạy đến, nhào vào ngực hắn, thay hắn đỡ lấy lưỡi dao nguy hiểm kia.
Máu đỏ chảy dọc xuống từ nơi dao đâm, thấy mình hành hung sai người, gã áo đen lớn tiếng mắng "Mẹ nó!" rồi dùng sức rút dao ra bỏ chạy.
Trong nháy mắt lưỡi dao bị rút ra, Lâm Y Khải đau đớn kêu lên một tiếng, máu liên tục đồ ra từ miệng vết thương. Mã Quần Diệu không để ý tên áo đen bỏ chạy, nhanh chóng cởi áo khoác cầm máu cho Lâm Y Khải. Mất máu đồng nghĩa mất sức, Lâm Y Khải ngã vào người Mã Quần Diệu, co rút dữ dội, Mã Quần Diệu hốt hoảng ôm cậu, cố gắng đè vết thương đang không ngừng chảy máu.
"Đừng sợ Lâm Y Khải, cậu đừng nhúc nhích, thở theo tôi!" Mã Quần Diệu hết sức khống chế bản thân đừng hoảng loạn, tuy nhiên nhìn bàn tay mình nhuốm đầy máu Lâm Y Khải, đột nhiên hắn không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy sợ hãi và bất an.
"A lô! 120 phải không? Có người bị đâm ở bờ biển Vịnh Trăng Khuyết, cho xe cấp cứu đến đây nhanh giúp tôi!" Ngay lúc này Ngô Thế Huân chạy tới bấm số gọi cấp cứu. Xe cấp cứu cũng nhanh chóng có mặt, song do tiệc cưới tổ chức trên bãi cát, xe cấp cứu không thể lái vào, Mã Quần Diệu mặc kệ tay mình đang chảy máu, bế Lâm Y Khải chạy ra vị trí xe cấp cứu đậu. Dọc đường đi hắn liên tục nói chuyện với Lâm Y Khải để cậu duy trì ý thức.
"Lâm Y Khải, không được nhắm mắt, có nghe không!"
Lâm Y Khải hơi mở miệng rồi khép lại, tựa hồ muốn nói nhưng không có sức. Cậu cảm thấy lưng mình càng ngày càng lạnh, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, giọng Mã Quần Diệu cũng chợt xa chợt gần.
"Lâm Y Khải, nghe lời, không được ngủ!!"
Lâm Y Khải còn chút ý thức yếu ớt, cố gắng mở mắt, có điều sau lưng thật sự quá đau, cậu chỉ muốn nhắm mắt lại...
Đưa người lên xe cấp cứu, Mã Quần Diệu và Ngô Thế Huân cũng lên theo.
"Bác sĩ, tình hình thế nào?!"
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Lâm Y Khải, sắc mặt nghiêm trọng: "Tình hình không khả quan lắm, phần lưng bị dao đâm, dao lại bị rút ra, bệnh nhân có thể sốc bất cứ lúc nào do mất máu quá nhiều, bây giờ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cầm máu, bệnh nhân cần duy trì ý thức mới được."
Nghe xong lời bác sĩ, Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải, đôi mắt cậu đang từ từ nhắm lại...
"Lâm Y Khải, đừng ngủ, mở mắt ra, chúng ta nói chuyện nhé?" Mã Quần Diệu vuốt mái tóc phủ trên trán Lâm Y Khải, sốt ruột nói chuyện với cậu. Mặc dù Lâm Y Khải có thể nghe thấy giọng hắn, tuy nhiên toàn thân gần như mất hết sức lực, không thể trả lời lại, cũng không mở mắt nổi.
Thấy cậu càng ngày càng yếu ớt, Mã Quần Diệu áp trán mình lên trán cậu, dùng chất giọng nhỏ nhẹ nhất cuộc đời hắn, khẩn cầu cậu: "Đừng ngủ, cầu xin em."
"Đừng nhắm mắt lại, Lâm Y Khải, không được ngủ, Lâm Y Khải... Lâm Y Khải... Bé cưng..."
Cảm nhận được hàng mi run rẩy lướt qua da thịt, Mã Quần Diệu kéo giãn khoảng cách, thấy Lâm Y Khải có chút phản ứng, dùng hết toàn bộ sức lực cử động mí mắt, gật nhẹ đầu.
Lâm Y Khải khó khăn hô hấp, cố gắng mở mắt nhìn người trước mặt. Rõ ràng cậu đau đến mức không còn sức, vậy mà vẫn cố giữ chút tinh thần cuối cùng để nhìn Mã Quần Diệu...
Đều gạt người, không phải ai cũng có thể gọi cậu là bé cưng...
Cậu sẽ không ngủ...
Bởi vì Mã Quần Diệu gọi cậu là bé cưng...
Còn chưa chúc cậu ngủ ngon mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro