Câu chuyện thứ năm: Ăn tối
Mọi người đã bao giờ nghe đến trường hợp xuyên thú chưa? Đúng thế, bạn không nghe nhầm đâu.
Ngày hôm qua cậu vẫn là một con mèo nhỏ lông trắng nằm cuộn tròn bên cửa sổ. Mới ngủ thiếp đi một chút thôi, lúc dậy lại biến thành con người, lại là con trai nữa.
'Cạch' tiếng cửa mở ra, là cậu chủ đã về. Như một thói quen cậu sẽ chạy ra rồi nhảy phốc lên người cậu chủ mặc cho anh ấy vuốt ve bộ lông mềm mại. Hôm nay cũng thế, không phải ngoại lệ.
Billkin vừa bước vào nhà, một vật thể lớn như con người chạy nhanh tới nhảy lên người xô anh ngã xuống đất. Cậu ta cúi xuống liếm vào má anh rồi kêu 'meow'.
- Cậu... cậu là ai? - Toàn thân anh bị người kia đè lên không cử động được, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
PP ngơ ngác lắc lắc cái đầu nhỏ, sao hôm nay cơ thể mình lại nặng hơn mọi hôm vậy nhỉ?
'Aaa' Billkin đẩy cậu ra, thấy cậu ta trên người không một mảnh vải che thân, hành động cũng cũng kì quái. Anh vội vàng đứng dậy quay mặt đi nơi khác.
- Cậu chủ!
Nói xong PP cũng phải tự che miệng mình, tại sao cậu lại có thể nói tiếng của loài người? Cậu chủ nhìn trông không còn cao lớn tới nỗi phải ngước mắt lên nhìn nữa.
- Cậu vào nhầm nhà rồi. - Billkin hai tay bấu chặt vạt áo không dám quay ra.
PP nhanh chóng nhảy lại lên người anh, lúc này không còn bị ngã nữa.
- Cậu chủ, là PP đây mà. - PP dụi dụi mặt vào vai anh.
- PP?
Là chú mèo PP nhà anh sao? Đúng là ngày hôm nay không hiểu sao không thấy chú ta ra đón anh lúc về.
Sau một hồi tịnh tâm lại để lôi hết kiến thức mà mình biết, thì ra hiện tượng này gọi là nhân thú, thú xuyên. Billkin vẫn chưa hoàn hồn, cậu cũng không chịu xuống khỏi người anh.
- Cậu là mèo thật hả?
Anh ôm cậu ngồi xuống ghế sofa. PP mặc kệ mình có là thứ gì đi nữa, Billkin vẫn là cậu chủ mà anh yêu thương nhất.
- Billkin! Bây giờ em có thể gọi được tên cậu chủ rồi! - Cậu cười toe toét.
Billkin nhìn vào mắt cậu, đúng là ánh mắt quen thuộc này. Chỉ là khi đi cùng với gương mặt mới, nó trở nên xinh đẹp hơn, như đang hút linh hồn người khác vậy.
'Chụt' PP thơm vào môi anh. Không phải ngày thường anh cũng thích làm như vậy với cậu sao, hôm nay cũng không phải ngoại lệ chứ.
Tay của anh vẫn đặt trên tấm lưng trần trắng nõn mịn màng. PP cảm thấy hơi nhột, giống như là mình là một chú mèo mới bị cạo lông.
PP lại cúi xuống đặt môi mình lên môi anh lần nữa, nhưng lúc này cậu bị anh giữ đầu lại không chịu thả. Anh đưa lưỡi vào trong miệng cậu, tuy cảm giác hơi lạ nhưng cũng rất thích. Hai chiếc lưỡi quấn quýt với nhau, PP chợt dùng răng mình cắn mạnh.
Billkin dừng lại, anh cảm nhận được mùi máu tanh đang chảy ra trong miệng mình.
- Sao lại cắn? - Anh vuốt ve lưng cậu.
Thấy anh lại cưng chiều mình như mọi ngày, PP cười khúc khích:
- Không biết nữa, muốn cắn.
Billkin cởi áo sơ mi mình ra mặc vào cho cậu. PP lần đầu mặc đồ thấy hơi chật chội và khó chịu, cả người uốn éo không để yên cho anh làm.
Nhìn chiếc eo thon đang vặn vẹo, cặp mông đầy đặn căng tròn nhún nhảy trên người anh, anh cảm thấy cả người rạo rực.
- Này, ngồi yên đi.
- Nhưng mà PP không muốn mặc áo, khó chịu.
- Em không mặc vào thì tôi chịu đựng thế nào đây. - Anh đóng cúc áo cuối cùng cho PP, thứ bên dưới của cậu chạm vào tay anh.
PP tiến sát mặt vào anh chớp chớp mắt:
- Cậu chủ, mặt anh đỏ lên rồi kìa.
Bụng PP sôi sùng sục, từ sáng tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì trong tô thức ăn cả.
- Đói rồi hả, mèo con?
PP nhìn anh gật đầu lia lịa.
---
Billkin tự hỏi nếu PP từ mèo hóa thành người, vậy thì cậu ăn thức ăn cho mèo hay ăn đồ ăn của người bình thường. Anh vào bếp nấu ít cháo cho cậu, đó là thứ dễ ăn nhất.
PP vẫn treo mình trên lưng anh, cằm tựa vào vai, hai chân quấn chặt vào hông anh.
- Cậu chủ làm gì thế? - PP thủ thỉ vào tai anh.
Hơi nóng phả vào tai khiến Billkin cảm thấy rùng mình, anh nhéo vào đùi cậu.
- Không phải là mèo nữa, gọi tôi là P'Kin đi.
- P'Kin~
PP gọi anh ngọt xớt, cả người bám chặt anh hơn.
Billkin chỉ để mình trần, áo của anh mặc trên người kia mất rồi. Ngón tay của PP không chịu để yên lướt trên làn da khỏe khoắn của anh.
- Đến giờ ăn rồi.
Anh đổ cháo ra bát rồi đặt cậu trở lại ghế. PP nhìn bát cháo trước mặt nuốt nước bọt 'ực' một cái. Cậu cúi xuống lè cái lưỡi hồng hồng liếm thứ đồ trong bát, cái mông hếch lên, toàn bộ thân dưới của cậu đều hiện ra trước mặt anh.
Ngay lập tức cậu giật nảy, hai tay ôm miệng mình, đôi mắt lập tức đỏ hoe ngấn nước.
- Nóng quá!
Cậu há miệng ra, hai tay phẩy phẩy cho bớt nóng.
Billkin bật cười, anh ngồi xuống bên cạnh đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi cầm bát lên.
- Phải ăn bằng cái này. - Anh giơ thìa trước mặt cậu.
PP cầm vật thể kia trên tay chọc chọc vào bát, mãi không xúc được tí gì.
- Để đó tôi làm cho.
Anh múc một thìa cháo thổi nguội rồi bón cho cậu. PP ngậm thìa trong miệng nuốt ực miếng cháo nhưng không nhả thìa ra.
- Cái này không ăn được. - Anh vỗ vào mông cậu lệnh cho nhả ra.
PP nghe lời để anh tiếp tục bón cho mình ăn hết bát. Xong xuôi anh quyết định tắm cho cậu.
Giống như hầu hết một số loài mèo khác, PP cũng ghét nước. Anh vật lộn nãy giờ cũng không đặt cậu vào trong bồn được, sau lưng còn bị cậu cào chi chít y như mấy lần trước cậu được anh tắm cho.
- Đừng thả em xuống mà.
- Con người thì phải đi tắm, không thì rất bẩn. - Rồi anh nghiêm giọng nói. - Nếu mà bẩn thì tôi sẽ không chơi với PP đâu.
PP thấy anh đang nghiêm túc nhìn mình, cảm thấy rất khó xử. Nhưng cậu không muốn xuống nước thật mà.
Billkin đoán được ý cậu, anh để cậu ngồi lên thành bồn rồi cởi quần áo của cả hai ra.
- Tôi tắm cùng em được không?
---
PP gối đầu lên ngực trần của anh, bao phủ cơ thể cậu là làn nước ấm, có vẻ tắm cũng không đáng sợ lắm. Cả người cậu nằm lên người anh, hơi bất tiện nhưng lại không muốn tách ra.
- Có muốn hôn không? - Anh lấy tay xoa tóc cậu.
PP ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Hôn là gì vậy?
- Là lúc nãy em dùng miệng chạm vào môi tôi đó. - Billkin giải thích.
- Thế này sao?
PP bắt đầu làm theo lời anh nói. Billkin mút môi cậu rồi chuyển sang đưa lưỡi vào trong. PP bắt chước anh, cậu cũng lè lưỡi ra đón nhận. Tiếng hôn chóp chép vang lên trong phòng tắm, bầu không khí đang dần nóng lên.
Anh ôm chặt PP nút lưỡi cậu. PP cũng háo thắng, cậu càng cố nuốt lưỡi anh mạnh hơn. Cả hai đều thở hồng hộc, bên dưới đã dựng đứng lên từ lúc nào.
- Từ từ, P'Kin, khó thở quá.
- Có thoải mái không? - Anh mỉm cười nhìn cậu.
Cậu lắc đầu chỉ tay xuống dưới, nơi 'PP nhỏ' đang ngóc đầu dậy.
- Không thoải mái, cái này khó chịu lắm.
PP không biết câu nói này của cậu không khác gì đang mời gọi anh. Billkin dùng bàn tay mình chạm vào thứ đó vuốt lên xuống, rồi quay qua nhìn phản ứng của PP.
Cậu cắn môi, mặt nhăn lại, cảm giác lúc này lâng lâng khó tả.
- Kin... ưm... - Giọng cậu đứt quãng.
Billkin ép cậu tựa lưng vào bồn, ngón tay đút vào lỗ nhỏ đằng sau. PP quàng tay vào cổ anh ngẩng cổ lên thở dốc rên rỉ:
- Nhẹ thôi, đau.
Nhưng anh không những chẳng nghe lời, còn tăng tốc nhanh hơn, rồi nhét thêm hai ngón vào nữa. Khi thấy đã đến lúc, anh đặt cự vật của mình ngay cửa huyệt, đầu khấc rỉ ra chất nhờn hòa vào trong nước.
- P'Kin làm gì vậy? - PP hỏi anh.
Billkin hôn lên trán cậu, ánh mắt đầy ý cưng chiều:
- Đến giờ ăn tối của tôi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro