Chương 1.4: Cá nước vui vầy 4

Tổ chức liên minh khủng bố đột nhiên bộc phát trong phạm vi lớn, Lâm Y Khải lại phải bận rộn một trận, đã sớm quên béng thỏa thuận với Mã Quần Diệu.

Mãi đến một hôm rảnh rỗi lúc đang chạy xe, đột nhiên ý thức được hình như mình đã quên cái gì đó, bây giờ mới nhớ ra cách đây không lâu đã đồng ý với anh bạn nhỏ kia về chuyện khai thông tinh thần, kết quả phơi người ta hơn ba tháng. Ngẫm lại tên nhóc nọ vẫn tha thiết mong chờ, mặt thì lạnh nhưng dáng vẻ không khỏi đáng thương, nhất thời cảm giác mình nghiệp chướng nặng nề.

Suy nghĩ một lúc, gửi tin nhắn ——

【Anh bạn nhỏ, gần đây tôi đang rảnh, cậu có muốn đến không?】

Gần như một giây sau đã hồi âm, đúng là phong cách nói chuyện của người này——

【Muốn】

Lâm Y Khải mỉm cười, nhắm mắt dựa vào ghế dưỡng thần, làm việc cường độ cao suốt một thời gian dài cơ thể cũng sắp quá tải rồi, cho nên y nhất định phải nghỉ ngơi một chút, lát nữa mới có sức giúp một Lính Gác cường đại như Mã Quần Diệu khai thông, khống chế lãnh địa tinh thần của người này hoàn toàn không dễ dàng chút nào cả.

Có thể là bởi vì đã quá mệt mỏi, cứ như vậy vô tình ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, khi Lâm Y Khải tỉnh lại mới phát hiện mình mê man, lúc ngủ vẫn đang là ban ngày, làm sao mà mới chợp mắt một lát trời đã tối rồi?

Xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy, không hiểu sao mình lại đang nằm ở sofa, còn có một chiếc áo khoác quân phục đắp trên người, quét mắt nhìn phù hiệu ở vai, cấp bậc Thiếu úy.

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh Lâm Y Khải đã sáng tỏ mà nở nụ cười.

Ánh mắt khẽ động, quả nhiên thấy được Mã Quần Diệu đang ngồi cách đó không xa. Bởi vì bận tâm đến việc y đang ngủ nên trên bàn chỉ bật một cái đèn nhỏ, đang ngồi nghiêm túc cầm một cuốn sách lấy từ trên giá xuống. Nhìn thấy Lâm Y Khải tỉnh liền đứng dậy đi tới, đứng ngay ngắn chào theo nghi thức quân đội: "Lão sư".

"Ừ," Âm giọng Lâm Y Khải vẫn còn hơi ngái ngủ: "Đến rồi à".

"Vâng"

"Học viện Guide thường cấm Lính Gác đi vào, cậu vào bằng cách nào thế?" Lâm Y Khải thoải mái dựa lưng vào ghế.

Mã Quần Diệu cúi đầu trầm mặc một hồi mới dám mở miệng: "Trèo tường".

"Được, lực tay không tồi, cao như vậy thật khổ cực cho cậu" Lâm Y Khải hứng thú cười cười.

Mã Quần Diệu ngẩng đầu nhìn ngắm Lâm Y Khải một chút, biết rõ y đang trách khéo mình, lại cúi đầu lần nữa, không dám lên tiếng, bộ dạng thật giống như vừa bị mắng, trông rất đáng thương.

Lâm Y Khải định bơ hắn một lúc cho nên cũng không nói chuyện, tiện tay cầm điện thoại lên nhìn, kết quả trên màn hình có hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của "Anh bạn nhỏ", ừ, chính là cái người trước mắt đang giả bộ đáng thương này đây.

Có một vẻ ngoài hút mắt đã là ưu thế tuyệt đối, mà lại càng khỏi phải nói người đã đẹp rồi còn ngoan. Lâm Y Khải căn bản không nỡ nói nặng lời, lòng sớm đã mềm nhũn, ngoắc ngón tay với Mã Quần Diệu: "Được rồi được rồi cậu đừng ở đó làm vẻ mặt oan ức nữa, không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu".

Mã Quần Diệu nghe vậy ngẩng đầu lên: "Không oan ức gì cả, là tôi không nên trèo tường".

"Biết còn làm?"

Mã Quần Diệu bắt đầu rầu rĩ không chịu nói.

"A," Lâm Y Khải không nhịn được cười khẽ, quơ quơ điện thoại trong tay: "Gọi nhiều cuộc như vậy, làm sao, lo lắng cho tôi à?"

Mã Quần Diệu lại cúi đầu càng thấp, thay thế câu trả lời của hắn chính là trong không khí đột nhiên nồng nặc mùi sữa ngọt.

"Mà cũng lạ, tại sao tôi lại đột nhiên ngủ như chết vậy, chuông điện thoại kêu cũng không nghe, aiz, thật mất mặt," Lâm Y Khải chậm rãi xoay người: "Anh bạn nhỏ, tin tức tố này của cậu thật sự... mau mau thu lại đi, lát nữa nếu có người đến tìm tôi, kết quả khắp phòng đều có mùi sữa, cậu bảo bộ mặt già nua của tôi đây phải giấu đi đâu hả?"

Mã Quần Diệu ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi buồn: "Mùi khó chịu? Ngài không thích?"

"Này..." Lâm Y Khải chần chừ một lúc.

Việc này phải nói thế nào đây? Thực ra mùi rất dễ chịu, có điều quá nồng, thật không khác gì một bình mật.

Thấy Lâm Y Khải do dự, Mã Quần Diệu vẻ mặt ỉu xìu càng buồn hơn, có khả năng một giây sau thật sự khóc luôn.

"Không không không!" Lâm Y Khải bó tay toàn tập: "Thích, thích lắm được chưa! Mà không nói cái này nữa, đừng quên hôm nay đến đây làm gì, lại đây, tôi giúp cậu khai thông".

Lần này động tác đúng là rất nhanh, Mã Quần Diệu đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Y Khải, hai tay đặt trên đầu gối nghiêng đầu nhìn y, rốt cuộc nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Cảm ơn lão sư".

"Khỏi khách sáo, ai bảo tôi là một ông thầy có lòng chứ, xoay người đi" Lâm Y Khải giữ vai Mã Quần Diệu để hắn đưa lưng về phía mình: "Ngồi như vậy dễ tiến hành hơn".

"Được..." Mã Quần Diệu liếc nhìn những ngón tay tinh tế đặt trên bả vai mình, cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên. Nhưng rất nhanh đầu ngón tay đã rời đi, đặt lên huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa bóp. Hơi lạnh ngón tay chạm vào da dẻ khiến thân thể hơi run rẩy. Giống như đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt đột nhiên tìm được một bóng cây mát mẻ.

Tia ý thức dịu dàng chậm rãi dò vào lãnh địa tinh thần của Mã Quần Diệu. Những vật trở ngại trước đây dần dần bị xóa bỏ, bởi vì hoạt động cường độ cao mà không có gì che chắn nên bên trong cũng đầy rẫy vết thương, từng tấc từng tấc được gột rửa, trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhìn chung có thể ngăn chặn được phần nào bạo phát bất ngờ rồi.

Tâm tình, rốt cuộc cũng được xoa dịu.

Hạn hán lâu ngày gặp mưa lành.

Giống như đặt mình trong cảnh giới cực lạc, không muốn rời đi.

Mà thăm dò lãnh địa tinh thần của Mã Quần Diệu càng sâu Lâm Y Khải lại nhíu mày càng chặt: "Cậu có biết lãnh địa tinh thần của mình rất hỗn loạn không?"

Mã Quần Diệu nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

"Rất nhiều nhận thức đã vượt qua giới hạn của một Lính Gác, nhưng lãnh địa tinh thần lại không đủ vững chắc để gánh lấy năng lực của cậu, lá chắn bất ổn, chỉ gắng gượng khống chế tạm thời, chuyện này quả thật là làm bừa! Lão Kỳ biết không?"

Lắc đầu.

"Chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định phải nói rõ với giáo viên hướng dẫn của cậu, không che giấu nổi đâu" Lâm Y Khải nói xong lại gia tăng cường độ khai thông, tia ý thức gần như trải rộng toàn bộ lãnh địa.

"Không được" Mã Quần Diệu mở mắt ra.

"Không thể không nói, nhất định phải lập tức tìm một Dẫn Đường khai thông định kỳ, lá chắn nhất định phải vững chắc lên, bằng không hậu quả khó mà lường được".

Mã Quần Diệu không nói lời nào, chỉ nhíu mày, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, bỗng dưng trở nên sắc bén.

Lâm Y Khải còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che miệng, chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bị áp xuống sofa.

Sau đó hai viên đạn cực tốc từ của sổ đang mở bay vào, gần như chạm vào tóc hai người mà lướt qua, lún thật sâu vào vách tường cách đó không xa, mảng tường xung quanh đều nứt ra, rơi xuống, từng lớp bụi mù mịt bay lên.

Hai đường ngắm đều tụ lại một điểm, Lâm Y Khải cuối cùng thán ra một hơi.

Xúc cảm bùng phát khiến Mã Quần Diệu hơi thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, mày nhăn từ đầu tới cuối vẫn chưa giãn ra.

"Lão sư, là ám sát..."

Âm thanh trầm thấp dễ nghe mang theo ấm áp lọt vào tai, Lâm Y Khải chỉ cảm thấy vừa nóng vừa nhột, cố nghiêng đầu tránh đi: "Có vẻ là vậy".

"Tại sao?" Mã Quần Diệu âm trầm nhìn vào mắt người đối diện.

"Tôi đây làm sao biết hả?" Lâm Y Khải vẫn là dáng vẻ dửng dưng như không, thật không giống người mới từ quỷ môn quan thoát chết trở về. Nhấc tay lên để trước ngực Mã Quần Diệu đẩy một cái: "So với cái đó, chuyện trước tiên là thằng nhóc nhà cậu làm ơn đứng lên đi được không? Đè thế này bảo lão sư phải nói sao?"

Mã Quần Diệu ngẩn người, cúi đầu nhìn hai thân thể đang dính sát, ngay cả hô hấp của đối phương cũng đều cảm thụ được. Lại ngơ ngác dời tầm mắt đi lên, khuôn mặt gần trong gang tấc, gần như mỗi lỗ chân lông đều có thể thấy rõ ràng.

Rốt cuộc ý thức được mình làm gì, Mã Quần Diệu đỏ mặt tay chân luống cuống chống sofa muốn đứng lên, không cẩn thận lại chạm vào mặt Lâm Y Khải, tay như bị điện giật mềm nhũn, lại nặng nề té xuống, đập thẳng vào người phía dưới khiến y kêu lên một tiếng.

"Xin lỗi... lão sư..." Mã Quần Diệu run lập cập đứng lên, ở bên cạnh sofa sợ hãi nhìn Lâm Y Khải đang hoạt động cánh tay ngồi dậy.

"Ây da sắp đè chết tôi luôn rồi" Lâm Y Khải giơ tay đấm đấm hai bên vai, sau đó kéo tay Mã Quần Diệu để hắn ngồi xuống: "Cậu xin lỗi cái gì chứ, nói đến thì tôi nên cảm ơn mới phải".

Mã Quần Diệu mặt vẫn đỏ ửng, yên lặng nhìn Lâm Y Khải.

"Có điều chân chính dọa tôi chính là phạm vi nhận biết của cậu, vừa nãy tôi cũng đoán được năng lực của cậu hẳn không đơn giản, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến mức độ này" Lâm Y Khải xoa xoa cằm: "Nếu như vậy, một Dẫn Đường bình thường rất khó khống chế được cậu".

Mã Quần Diệu tán đồng gật đầu: "Lão sư có thể".

"Phí lời tôi đương nhiên có thể rồi. Với lại, tôi tương đối tò mò, tinh thần thể của cậu là gì?"

"Ừm..." Mã Quần Diệu hơi do dự: "Báo".

"Báo?" Lâm Y Khải nghiêng đầu: "Báo cũng được đấy, rất thích hợp với cậu, tôi vốn còn lo tinh thần thể của cậu là mấy con thú vớ vẩn nào đó, nếu như vậy thì tốt rồi".

"Ừm... không phải loại báo bình thường" Mã Quần Diệu nhích người cẩn thận đến bên tai Lâm Y Khải nói vài chữ, sau đó mím mím môi nhìn y.

Lâm Y Khải cố ổn định tinh thần, há miệng, vài giây sau mới tìm lại được âm thanh của mình, "... Cậu hẳn là tạo nghiệt gì rồi!"

Vừa dứt lời, một tiếng gào thét rung chuyển trời đất truyền vào tai hai người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một con vật khổng lồ với một bộ lông phát sáng cùng những hoa văn cầu kỳ xinh đẹp trên thân mình.

_________________________________________

Cả nhà ơi từ chương này và các chương về sau thì tui chỉ mới edit rồi đăng luôn chứ chưa có beta lại, nên có sai hay bị nhầm tên nv, lỗi chỗ nào đó thì cả nhà cmt giúp tui với. Xin cảm ơn cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro