Chương 1.5: Cá nước vui vầy 5
Đại gia hỏa trước mắt một thân trắng tuyết, tô điểm những đường hoa văn đen tuyệt đẹp. Vào giờ phút này không ngừng gầm gừ, cái đuôi to khỏe vẩy trên mặt đất, bước chân mạnh mẽ di chuyển, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng phóng tới vồ lấy cần cổ yếu ớt của đối phương.
Lâm Y Khải nhìn chằm chằm không chớp mắt, miệng lẩm bẩm: "Trời ơi, lần đầu tiên tôi thấy vật sống..."
Mã Quần Diệu cũng không ngờ tinh thần thể của mình đột nhiên chạy đến, hơi quẫn bách liếc nhìn Lâm Y Khải, nhỏ giọng ra lệnh: "Liệt Diễm, quay trở lại".
Tinh thần thể tên Liệt Diễm hoàn toàn không thèm chú ý tới Mã Quần Diệu, cảm thấy bị ra lệnh rất không cam lòng còn quay về phía chủ nhân không kiên nhẫn mà gầm một tiếng.
Loảng xoảng, mấy bức vẽ treo trên tường vì chấn động mà rơi mất, nện thẳng xuống sàn nhà.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó Mã Quần Diệu bất đắc dĩ thở dài, Lâm Y Khải cũng cảm thấy đau đầu —— tinh thần thể khó thuần phục nhất trong truyền thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sư tử hổ báo chính là tinh thần thể cấp cao, số lượng thật sự rất khan hiếm, bởi vì thú tính quá mạnh, rất khó điều động. Mà trong này lại có một loại tinh thần thể cực kỳ hiếm thấy, cũng bởi vì quá hi hữu nên ghi chép trong lịch sử chẳng được bao nhiêu.
Loại tinh thần thể này, chính là báo tuyết. Trên cơ bản chỉ tồn tại trong sách dưới một số trường hợp đặc biệt, còn thực tế thì số người thấy được chưa đến một bàn tay.
Mà tinh thần thể của Mã Quần Diệu, chính là loại báo tuyết trăm năm khó gặp đó.
Nhưng chân chính khiến người ta cảm thấy khó giải quyết, lại không phải sự quý giá của nó.
Mặc dù tinh thần thể này khó khống chế nhưng sẽ tuyệt đối phục tùng Lính Gác hoặc Dẫn Đường, thế nhưng tất cả mọi sự vật luôn luôn có ngoại lệ.
Không sai, thứ trước mắt này chính là ngoại lệ.
Tính tình của báo tuyết vô cùng tàn bạo lại còn quái gở, rất khó thuần phục, căn cứ những gì trong sách ghi chép, rất nhiều Lính Gác căn bản không đủ năng lực để chi phối nó. Nhưng có một ưu điểm là báo tuyết phi thường mạnh mẽ, tốc độ cảm quan sức bật hay sự chịu đựng đều hết sức kinh người, là vũ khí lợi hại bậc nhất của một Lính Gác.
Nói thẳng ra, chính là đặc biệt ngạo kiều không thích bị quản, làm mình làm mẩy không chịu yên tĩnh, ngươi hung dữ với ta ta liền cắn ngươi, ngươi mắng ta ta nghe cũng chẳng hiểu. Trên mặt đều viết rõ ông đây khó ở chớ có chọc vào, ông mà phát điên thì Lính Gác của mình cũng đánh chứ nói gì đến đám phàm nhân ngu ngốc các ngươi.
Con này của Mã Quần Diệu, chắc còn là bản nâng cấp.
Híp mắt lười biếng đi tới, cái đuôi bù xù quét qua quét lại, không khách khí chút nào đẩy đẩy Mã Quần Diệu, tỏ ý rất rõ —— cút ngay, chớ cản đường.
Mã Quần Diệu tính tình tốt tránh sang một bên, Liệt Diễm lúc này mới hài lòng thu đuôi về, nhẹ nhàng nhảy một cái, nằm ườn trên ghế sofa, sau đó thoải mái cuộn thành một ổ, nhắm hai mắt lại.
"Tôi nói..." Lâm Y Khải vừa định mở miệng, liền nhìn thấy Mã Quần Diệu mặt mày căng thẳng lắc đầu. Dẫn tia ý thức chạm vào lá chắn tinh thần của hắn, thu lại ý muốn truyền đạt ——
【Lão sư, Liệt Diễm lúc ngủ bị quấy rầy sẽ rất tức giận】
Lâm Y Khải nhíu mày, trả lời ——
【Sau đó thì sao, nó có thể như thế nào? 】
Mã Quần Diệu vẻ mặt có chút xoắn xuýt ——
【Sẽ... phá nhà, sau đó chạy xung quanh phát rồ】
【Ồ lợi hại như vậy luôn à】 Lâm Y Khải tò mò quan sát con báo tuyết đang ngủ say chắn ngang giữa mình và Mã Quần Diệu.
Mà ánh mắt Lâm Y Khải còn chưa kịp thu hồi, một giây sau Liệt Diễm lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén giống như dao, làm cho người ta cảm thấy thật sự rất áp bức.
Ngay sau đó nó chống người đứng lên, giữ thăng bằng từ từ nghiêng đầu qua chỗ Lâm Y Khải, càng ngày càng gần. Mũi hít hít, không ngừng đánh hơi mùi trên người y.
"Liệt Diễm!" Thần kinh Mã Quần Diệu nhất thời căng thẳng, nâng tay lên nắm thành quyền, Liệt Diễm mà dám có hành động tấn công liền trực tiếp đánh ngất nó.
Lâm Y Khải cùng báo tuyết trước mắt nhìn nhau, thấy nó sáp lại gần còn nhe nhe hàm răng sắc bén, sau đó... ngoẹo đầu trực tiếp nằm nhoài trên đùi y, còn cọ cọ lên bụng, thân thiết liếm liếm ngón tay, không còn dáng vẻ hung thần ác sát vừa nãy, mà lại vô cùng ngoan ngoãn, còn giống như cố ý lấy lòng.
"..."
"..."
Lâm Y Khải quay đầu nhìn Mã Quần Diệu: "Tình huống gì đây?"
Mã Quần Diệu có hơi xấu hổ: "... Hình như nó thích lão sư".
Quả nhiên là như vậy, thấy Lâm Y Khải không để ý mình, Liệt Diễm cảm thấy vô cùng mất mát, từ trên ghế sofa nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt y, đôi mắt to nhìn chăm chú, còn giơ móng vuốt vỗ vỗ trên đùi y, cái đuôi xù hơi vểnh lên phe phẩy.
Thật không khác gì một con mèo lớn đang làm nũng.
Lâm Y Khải thử thăm dò giơ tay lên xoa xoa lông mao trên đầu nó, Liệt Diễm rất thoải mái nheo mắt lại, vui vẻ nằm lăn trên dất, sau đó chổng vó phơi bụng.
Động vật dám để lộ ra phần bụng, chính là biểu hiện của một loại tín nhiệm, bởi đó là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể chúng.
Thấy Lâm Y Khải nở nụ cười, Liệt Diễm càng trở nên vui vẻ, nằm trên đất hưng phấn quay vòng, còn không ngừng cọ cọ lên chân y, cuối cùng lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mặt Lâm Y Khải, sau đó xấu hổ thu về liếm liếm móng vuốt.
"!"
Mã Quần Diệu ở một bên quan sát toàn bộ quá trình phẫn nộ vô cùng ——
Ta còn chưa được chạm vào mặt của lão sư! Mi đúng là con báo đáng chết không biết xấu hổ!
Nội tâm gào thét vô cùng phong phú, nhưng trên mặt Mã Quần Diệu cũng chỉ có một cái nhíu mày nhẹ, không ngăn cản thì không biết cái tên này có còn làm ra chuyện gì mất mặt nữa không, tức giận đi tới ôm lấy cổ Liệt Diễm kéo lại, sau đó một tay nhấc nó lên: "Quay về đây".
Vốn dĩ đã không hợp chủ nhân, Liệt Diễm phản kháng càng lợi hại, không ngừng giãy giụa, móng vuốt cứ quơ qua quơ lại. Tha thiết mong chờ nhìn về phía Lâm Y Khải, phát ra từng tiếng "Gừ gừ!", phô bày dáng vẻ đáng thương giống Mã Quần Diệu như đúc.
Lâm Y Khải cảm thấy rất thú vị: "Liệt Diễm?"
Bị Mã Quần Diệu trấn áp dữ dội, ấm ức đáp một tiếng: "Gừ gừ"
"Ngươi rất đáng yêu nha" Lâm Y Khải cười híp mắt.
Tai Liệt Diễm giật giật, giơ móng vuốt xoa xoa mặt, bộ dạng xấu hổ.
"Lần sau cùng nhau chơi có được không? Ngươi bây giờ cần trở về chú ý bổ sung năng lượng, bằng không sẽ không xinh đẹp nữa".
"Gào..." Liệt Diễm quay qua nhìn Mã Quần Diệu một cái, hắn mặt không cảm xúc gật đầu, chỉ tay vào nó: "Lại càn quấy, đánh ngươi, nhổ sạch lông bây giờ".
"Gào!" Liệt Diễm không phục rống lên, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn cuộn người lại, từ từ biến mất, quay trở lại nơi sâu xa trong lãnh địa tinh thần của Mã Quần Diệu, tiến vào hôn mê.
Mã Quần Diệu âm thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn Lâm Y Khải, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, lỡ có giao nhau là lập tức né đi chỗ khác.
Có phản nghịch thế nào đi nữa, tinh thần thể cũng là từ lãnh địa tinh thần của Lính Gác mà đi ra, hành vi của nó đến cùng vẫn là suy nghĩ trong lòng Lính Gác.
Liệt Diễm làm nũng với Lâm Y Khải, nói cho cùng vẫn là điều mà chủ nhân trầm mặc ít nói nhà nó muốn làm nhất.
Người am tường như Lâm Y Khải, chút tâm tư ấy sợ cũng chẳng giấu nổi.
"Này, có cần tiếp tục khai thông không?" Lâm Y Khải khoanh tay, vẻ mặt vẫn như thường.
"Ừm..." Mã Quần Diệu ngồi lại trên ghế sofa, đưa lưng về phía y.
Lâm Y Khải giữ vai Mã Quần Diệu, nhưng lại không bắt đầu khai thông, mà là hơi dùng sức đè xuống,
Mã Quần Diệu không hề phòng bị mất trọng tâm ngã ra phía sau, đầu vững vàng gối trên đùi Lâm Y Khải.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, Lâm Y Khải đặt tay lên ngực hắn nhếch miệng: "Muốn nằm như thế này à?"
Mã Quần Diệu cụp mắt không nói lời nào, tai mơ hồ đỏ lên.
"Có phải là vừa bắt đầu đã muốn thế này nhưng ngại nói? Cậu nhịn cũng giỏi thật đấy, nhịn đến mức tinh thần thể phải xuất hiện luôn" Lâm Y Khải giơ tay đặt lên đầu Mã Quần Diệu: "Nhưng mà tinh thần thể của cậu cũng thật ghê gớm, khó rồi đây".
Lâm Y Khải cứ câu được câu không, tay liên tục xoa đầu hắn.
Mã Quần Diệu ngửi được mùi rượu Rum xung quanh, chỉ muốn mãi như vậy, tham lam hít thở bầu không khí tràn ngập khí tức của Lâm Y Khải.
Không lâu sau đó, Mã Quần Diệu ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, hắn vẫn gối đầu trên đùi Lâm Y Khải như cũ, chỉ có điều đã biến thành nằm nghiêng, tay hắn... hai tay hắn giờ khắc này đang gắt gao vòng bên hông Lâm Y Khải, mặt chôn ở bụng y, cả người đều bị nhiệt độ và khí tức của y bao quanh.
Hình như là còn đang mơ.
Lâm Y Khải ngồi xem sách, cảm giác được Mã Quần Diệu hơi động mới thả xuống một bên, gật đầu nhìn hắn: "Tỉnh rồi?"
"Ừm" Mã Quần Diệu không nhúc nhích, cánh tay ôm Lâm Y Khải siết chặt.
"Ổn hơn rồi chứ? Nhưng mà sau này cậu phải chú ý thêm, cảm thấy có chỗ nào bất thường phải mau nói cho tôi biết".
Lâm Y Khải vỗ vỗ vai Mã Quần Diệu, giọng điệu bất tri bất giác lại có chút cưng chiều: "Được rồi, đừng ăn vạ nữa, mau đứng lên, chân tôi sắp bại rồi".
Đầu Mã Quần Diệu hơi sượt qua bụng Lâm Y Khải, dáng dấp kia thật giống lúc Liệt Diễm làm nũng, sau đó mới lưu luyến buông tay ra, ngồi dậy.
"Tôi đưa cậu thẻ thông hành, sau này tới tìm tôi cứ quang minh chính đại mà đi, đường đường là Lính Gác cấp cao lại đi trèo tường, nói ra thật khiến người ta cười" Lâm Y Khải đấm bóp trên đùi một lúc, đứng dậy đi tới bên bàn lấy tấm thẻ đưa cho Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu hai tay nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi, ngẩng đầu lên ánh mắt như lóe sáng nhìn Lâm Y Khải.
"Cảm ơn lão sư"
"Chuyện nhỏ" Lâm Y Khải phẩy tay.
"Cái này" Mã Quần Diệu đột nhiên nhìn về phía vách tường, vài bước đi tới, dễ dàng lấy ra viên đạn dắt bên trong, áng chừng một chút trong tay: "Đạn dum-dum (*)".
(*) Đạn nở, được thiết kế để "nở xòe như hoa" khi tác động vào vật cản. Điều này giúp viên đạn tăng kích thước chu vi và tạo ra sức công phá tốt hơn. Nếu người hoặc động vật bị dính đạn nở, máu sẽ chảy xối xả và chết trong thời gian ngắn. Hiện tại, đạn nở bị cấm sử dụng trong chiến tranh vì tính sát thương quá cao.
"Ừ," Lâm Y Khải vẫn bình thản, một chút lo lắng cũng không có, giống như người ngoài đứng xem náo nhiệt: "Hình như là vậy, mà ai ác thế chứ, muốn cho đầu tôi trực tiếp nở hoa luôn à?"
Mã Quần Diệu nắm chặt thành quyền, đạn trong tay hắn không biết từ khi nào đã bị vo lại thành hình tròn. Đặt viên đạn đã biến dạng lên bàn, sau đó tới bên cạnh Lâm Y Khải, khoảng cách chỉ còn đúng một nắm tay.
"Sau này, tôi đến bảo vệ ngài"
"Hả? Muốn báo đáp tôi? Nói rồi đều là chuyện nhỏ" Lâm Y Khải mặt vẫn dửng dưng như không, nhưng thân thể cứ liên tục lùi về phía sau.
Mã Quần Diệu kiên nhẫn lần nữa tới gần, đưa tay vòng quá eo Lâm Y Khải chống bàn phía sau, lắc lắc đầu: "Không phải báo đáp".
Bị vây bởi cánh tay kia, không gian thu hẹp nhưng lại không khiến Lâm Y Khải mất tự nhiên, giơ ngón tay lên như đùa thú cưng nâng cằm Mã Quần Diệu: "Được rồi anh bạn nhỏ, biết cậu tốt với tôi. Cậu xem, thời gian cũng không còn sớm, mau về học viện đi".
"Ừm" Mã Quần Diệu đáp một tiếng, thu cánh tay nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà mơn trớn bên hông Lâm Y Khải, lại sâu sắc nhìn vào người gần ngay trước mắt: "Ngày mai trở lại".
"Ngày mai? Ngày mai không được, ngày mai là lễ kỷ niệm của Liên Bang mà?" Lâm Y Khải suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Ngày mai cần phải tranh thủ nắm cơ hội, Tiểu Dẫn Đường nhiều như vậy, khẳng định sẽ có người cậu thích".
Mã Quần Diệu trầm mặc không nói, dáng vẻ dầu muối đều không nhận.
Lâm Y Khải vỗ vỗ mặt hắn, nở nụ cười xấu xa: "Theo lý thuyết hẳn các cậu cũng hiểu cả rồi, đến lúc đó để ý ai, đôi bên cậu tình tôi nguyện thì cứ nước chảy thành sông mà khai mặn đi. Chưa có ý định liên kết cũng không sao, tuổi trẻ tinh lực dồi dào, cậu xem cậu cứ sống như khổ hành tăng thế kia, không nên bạc đãi chính mình đâu".
Lâm Y Khải nói không sai, để tránh phát sinh các phiền phức không đáng, giữa Lính Gác và Dẫn Đường luôn có khuôn phép giữ khoảng cách cực kỳ nghiêm, nhưng vẫn muốn đảm bảo sự kết hợp của đôi bên để ổn định lãnh địa tinh thần, ngoại trừ căn cứ vào độ xứng đôi, cái gọi là "Lễ kỷ niệm" thực tế là tạo cho bọn họ một cơ hội tiếp xúc, Dẫn Đường sẽ cật lực dụ dỗ Lính Gác, mà Lính Gác cũng sẽ nghe theo lời bản năng. Có thể hợp ý nhau đương nhiên chính phủ rất mừng, nhưng nếu chưa muốn bị ràng buộc sớm như vậy, thì cứ tùy đi.
"Chậc, đến lúc đó thì cậu sẽ biết thôi. Còn nữa, tôi phải nhắc nhở cậu, tôi tính toán ngày mai cũng không thiếu người để ý Tiểu Lính Gác cậu đâu, bọn trẻ bây giờ à, thủ đoạn lắm, cậu cũng đừng ngại ngần. Chơi một chút thì có thể, lăn qua lăn lại thế nào cũng được, nhưng tùy tùy tiện tiện trói buộc, đến lúc hối hận không kịp, ấy? Sao lại làm vẻ mặt này rồi, tôi không nói nữa".
Lâm Y Khải cầm lấy quyển sách vừa nãy chưa xem xong, ngồi trở lại trước bàn, nhịn không được lại bồi thêm một câu: "Da mặt đừng có mỏng thế chứ anh bạn nhỏ, cậu như vậy làm sao mà cua được Dẫn Đường".
"Lão sư, tạm biệt" Mã Quần Diệu từ đầu đến cuối chỉ cau mày, không muốn nghe tiếp.
Xoay người chống lên cửa sổ nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.
Lâm Y Khải buông quyển sách trên tay xuống, quay đầu nhìn cửa sổ trống rỗng, thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, Mã Quần Diệu dưới lầu cũng ngẩng đầu lên ngắm nhìn cửa sổ lộ ra ánh sáng nhu hòa kia.
Hắn giấu rất nhiều nghi hoặc ở đáy lòng, ví dụ như, Dẫn Đường mạnh nhất trong truyền thuyết vì sao lại suy yếu đến mức ngay cả hắn xông vào nơi ở của y cũng chẳng hề phát giác; lại ví dụ như, Lâm Y Khải ở Liên Bang địa vị cao quý, vậy kẻ nào đang muốn ám sát y, nguyên nhân là cái gì, nghe lệnh của ai... Những việc này làm cho Mã Quần Diệu càng nghĩ càng thấy hoảng sợ.
Còn cả, còn cả vừa nãy, y rõ ràng ngầm từ chối hắn.
Chạng vạng gió mát mẻ, gò má Mã Quần Diệu lại hơi ửng hồng, đó là đặc hữu của một thiếu niên ngây ngô hồ đồ, nhưng trong đôi mắt kia lại ẩn chứa tình cảm như đại dương mênh mông sâu không lường được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro