Chương 1.6: Cá nước vui vầy 6

Trong ánh đén mờ tối ám muội, nhóm Lính Gác Dẫn Đường trẻ tuổi đã sớm ý loạn tình mê, dưới ảnh hưởng của hai loại tin tức tố thuộc tính bất đồng, vuốt ve hôn môi từ lâu đã thuận theo tự nhiên, ngay sau đó kết hợp nhiệt, thường thường cũng bởi vì trong không khí tràn lan tin tức tố xúc tác mà biến thành bản năng.

Là Lính Gác tuổi đang lớn, Mã Quần Diệu đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi.

Dưới điều kiện như vậy, dù hắn có sức tự chủ vượt xa người thường, cũng không chống cự nổi vô số mê hoặc trần trụi xung quanh.

――― Dục vọng không ngừng bị đốt cháy, lại không có chỗ phát tiết, thật là muốn bức điên người.

Nhưng Mã Quần Diệu chỉ một mực nhíu chặt mày, không chút do dự đẩy thiếu niên Dẫn Đường giống như dây leo nãy giờ liên tục bám trên người mình, nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn tác quái của cậu ta.

Rất rõ ràng vị Dẫn Đường này liên tục hướng về hắn phát ra kết hợp nhiệt, dùng hết khả năng để cầu hoan. Mặc kệ toàn bộ đại sảnh nồng nặc một mùi tin tức tố ép đến đầu đau sắp nứt, Mã Quần Diệu vẫn chỉ một vẻ mặt nhàn nhạt lên tiếng, thế nhưng trong âm thanh mang theo run rẩy cố trấn định lại không dễ phát hiện.

"... Tránh ra"

''Thiếu úy..." Thiếu niên Dẫn Đường mắt ngập nước, thân thể cứ như một con rắn mềm mại áp sát vào người Mã Quần Diệu: "Chạm vào tôi... có được không?"

Mã Quần Diệu nắm chặt thành quyền, ép cho lòng bàn tay chảy ra máu tươi tìm cảm giác đau để duy trì bình tĩnh.

Thiếu niên Dẫn Đường hai mắt long lanh, thật giống như một giây sau liền có nước mắt rơi xuống, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Mã thiếu úy, anh đồng ý với tôi đi, được không? ... Tôi rất thích anh, tôi vốn thích anh từ lâu rồi... Vậy để tôi chạm vào anh, có thể không?" Thiếu niên nói xong đưa tay hướng lên người Mã Quần Diệu lần mò, xuống thẳng dưới hạ thân đã trướng đau của hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

Mã Quần Diệu thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi. Thiếu niên có dung mạo tú lệ dị thường lại áp sát bên tai hắn, đầu lưỡi chậm rãi liếm láp, âm thanh uyển chuyển mê người: ''Thiếu úy, hung hăng mà làm tôi đi, đem thứ này xuyên qua, sau đó bắn... Ưm... '' Khuôn mặt ửng hồng, tràn ngập ý xuân: "Nhìn tôi đi, thiếu úy,.. tùy ý vào trong tôi đi, lấy hết đi... để tôi trở thành Dẫn Đường của anh... '

Trước mắt Mã Quần Diệu trở nên mơ hồ, tin tức tổ tỏa ra càng đậm, không ngừng thở dốc, khát vọng trong thân thể không ngừng rêu rao. Muốn tiến vào một nơi ấm áp sít sao, muốn điên cuồng chiếm giữ...

Muốn... muốn làm... muốn phát tiết...

Ý thức dần trở nên hỗn loạn, Mã Quần Diệu hai mắt đỏ ngầu nắm lấy bả vai gầy yếu của thiếu niên.

Người kia nhắm mắt lại, chờ đợi Lính Gác bị mình mê hoặc cúi đầu hôn xuống, tin tức tố của hai người đan xen lẫn trong không khí, chờ đợi cùng mây mưa, sẵn sàng giao toàn bộ mình ra, cảm giác hạnh phúc thật khiến người ta muốn phát điên.

Chỉ là đợi rất lâu, nụ hôn mong chờ hoàn toàn không đến, bả vai cũng dần bị buông lỏng.

Cậu ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Lính Gác phía trước vô cùng vặn vẹo, cánh tay buông thõng giữa không trung, lòng bàn tay đã sớm máu chảy đầm đìa.

Móng tay Mã Quần Diệu đâm sâu vào da thịt, đau đớn kịch liệt kéo hắn ra khỏi mê loạn nhất thời. Ngay lúc này, một đạo ánh sáng chợt lóe qua, ý cười giảo hoạt nhưng dịu dàng vang lên, một đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, dáng vẻ như nghiền ngẫm lại không ngừng trào phúng.

――― Anh bạn nhỏ.
Hắn nhìn thấy đôi môi mỏng khẽ mở, âm thanh lành lạnh mà linh động.

――― Anh bạn nhỏ, lại đây.
Hắn nhìn thấy y đưa tay về phía mình, bàn tay đẹp đẽ khiến người ta chỉ muốn chạm vào, nâng niu.

Mã Quần Diệu rất rõ ràng tâm tư của mình.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, đã khiến hắn cam tâm tình nguyện dâng lên cả đời mình.

Hắn biết người hắn thích là ai, người hắn yêu là ai, người mà hắn muốn có được là ai.

Trừ y ra, ai hắn cũng không muốn chạm vào, mặc kệ thân thể bức thiết đòi hỏi theo bản năng.

Một giây sau thân thể lại có phản ứng, Mã Quần Diệu bị dục vọng cắn nuốt lý trí lại càng đâm sâu móng tay vào lòng bàn tay, lòng bàn tay vốn đã nhầy nhụa trực tiếp bị lột một mảng da thịt.

"Xin lỗi..." Mã Quần Diệu cụp mắt, bởi vì kết hợp nhiệt phun trào trong cơ thể mà cả người hắn đều run rẩy. Hắn đẩy Dẫn Đường kia ra, áp chế dục vọng dường như có thể hủy diệt tất cả, xoay người lảo đảo chạy về hướng cửa lớn.

"Mã Quần Diệu điên rồi sao?" Học sinh xung quanh bàn tán sôi nổi: "Phát ra kết hợp nhiệt rồi hắn còn chủ động cự tuyệt được cả Tô Mặc?'

"Là Tô Mặc đấy..."

''Tên này đần chắc rồi..."

"Hắn bình thường cũng không hé răng nửa lời, rất kỳ quái..."

Giữa một mảnh hỗn loạn, Tô Mặc khiếp sợ quên luôn cả phản ứng, cậu ta cho rằng mình đã đắc thủ, bởi vì dục vọng ám chỉ không thể gạt người, bản năng của một Lính Gác cũng đã biểu hiện rất rõ ràng. Tại sao?

Cậu ta là Dẫn Đường đẹp nhất ưu tú nhất của học viện, người theo đuổi nhiều vô số kể. Nhưng cậu ta từ đầu đến cuối chỉ thích người sáng chói nhất, cậu ta nghĩ chỉ có cậu ta mới đủ xứng với hắn.

Rốt cuộc là tại sao hắn tình nguyện tự tàn phá bản thân cũng phải từ chối mình?

Tô Mặc không chịu từ bỏ, cắn răng nhìn về bóng lưng kia phóng ra tia ý thức mãnh liệt, muốn bức bách hắn dừng bước, để hắn một lần nữa xoay người lại... Nhưng cho dù ý thức có sắp sụp đổ đến nơi, lá chắn tinh thần của Mã Quần Diệu vẫn kiên cố như cửa sắt, ý đồ điều khiển suy nghĩ triệt để thất bại, cho thấy sự cự tuyệt cứng rắn của hắn.

Tô Mặc chỉ có thể cắn răng thu lại tia ý thức. kết hợp nhiệt trên người rất khó làm lạnh, nhưng trong lòng cậu ta thì đã chẳng khác gì mùa đông khắc nghiệt.

Bởi vì cậu ta chủ động tiếp cận, cho nên dù có mong muốn Mã Quần Diệu đến đâu, những Dẫn Đường khác cũng chỉ có thể lén lút đứng nhìn từ xa. Mà bây giờ Tô Mặc trước mắt đã bị từ chối, đám Dẫn Đường kia bắt đầu rục rịch phóng ra tin tức tố, đều sẵn sàng dâng đến Mã Quần Diệu. Hắn liều mạng chống đỡ những áp lực xung quanh, cũng bởi vì quá sức mà trong phút chốc lãnh địa tinh thần sụp đổ.

Một tiếng gào thét đột nhiên vang vọng cả hội trường. tinh thần thể lông trắng tuyết ngửa đầu gầm lên, sau đó che chắn trước người Mã Quần Diệu. Tư thái bảo vệ chủ nhân có thể tiến hành công kích bất cứ lúc nào.

Cánh tay Mã Quần Diệu vô lực chống trên người Liệt Diễm, nó liên tục quay đầu nhìn, liếm liếm bàn tay đang chảy đầy máu của hắn, lại gầm một tiếng.

Mã Quần Diệu lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì, đi thôi".

Vô số ánh mắt nhìn thấy Mã Quần Diệu mệt mỏi mà dựa vào báo tuyết, có hơi giống đang ôm, nhưng bóng lưng rời đi vẫn hết sức cô độc.

———

Lâm Y Khải tắm xong tiện tay lấy một chai rượu trên giá cùng một chiếc ly đế cao rót non nửa, lười biếng ngồi trên ban công, hơi quơ quơ ly rượu trong tay.

"Quả nhiên là đồ tốt, may mà mấy tên kia không lừa mình".

Đang nhắm mắt thưởng thức rượu ngon, lãnh đại tinh thần đột nhiên phát ra cảnh báo —— ở phạm vi gần, có đối tượng muốn quấy nhiễu.

Lâm Y Khải vẫn như cũ nhàn nhã đặt ly xuống, chậm rãi nhấc mí mắt, bên trong mang theo lãnh ý rõ rệt.

Đứng dậy hoạt động gân cốt, hơi nhếch miệng.

———–

Thú vị, đã trễ thế này chắc là "người đến không có ý tốt" rồi?

Cùng lúc này, trong góc phòng lặng yên không tiếng động đột nhiên xuất hiện một bóng đen, an tĩnh ẩn nấp. Lâm Y Khải cười nghiêng người qua, khe khẽ lắc đầu với bên đó.

Bóng đen dừng một chút, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.

Y với tay lấy áo sơ mi thay vào, vừa cài nút vừa bước xuống cầu thang hướng ra cửa,

Tia ý thức dò ra được người đến năng lực rất cường hãn. Lấy tốc độ cực nhanh mang theo cảm giác bức bách mãnh liệt không ngừng tiếp cận y.

Tia ý thức của Lâm Y Khải đột nhiên bạo phát, đánh tới kẻ xâm lấn, chạm vào lãnh địa tinh thần đang bị đóng kín, gần như là một loại bế tắc muốn tự hủy hoại chính mình, Lâm Y Khải cố tìm chỗ yếu đuối nhất dò vào, ngoài nơi đó ra tất cả vừa chạm đều bị văng ngay lập tức.

Nhưng cũng không khá khẩm gì hơn, tia ý thức của Lâm Y Khải bắn ngược trở về chấn động tê cả da đầu, sâu trong thần kinh đột nhiên đau nhức choáng váng, y phải bám vào tường chống đỡ thân mình bình phục hô hấp.

Là Lính Gác, một Lính Gác khó đối phó đến cực điểm, cố chấp đóng kín lá chắn tinh thần, Lâm Y Khải không khỏi tự định giá, nếu lấy tinh thần của thời điểm toàn thịnh nhất trước kia, không biết mình có khả năng khống chế hắn không?

Cái này cũng khó nói.

Có điều Lính Gác này điên rồi sao?

Chưa nói gì đến chuyện người bình thường có làm được hay không, lấy hết năng lực đóng kín tinh thần như vậy rất dễ gây tổn thương cho thân thể, không chừng cái mạng nhỏ cũng phải vứt.

Số lượng tia ý thức quá ít không dễ dò xét vị trí, Lâm Y Khải giơ tay xoa huyệt thái dương lên dây cót tinh thần, lại phát hiện kẻ đột nhập đứng lại tại một nơi rồi đột nhiên bất động.

Y nhíu mày, tụ tia ý thức thành một chùm, chậm rãi thăm dò ra đến cổng lớn. Dựa vào ánh đèn yếu ớt ngoài sân, thấy một người đang cuộn mình ngồi trong góc, đầu chôn chặt sâu giữa đầu gối, hai cánh tay như mất tri giác buông thõng.

Xem ra là một con cún bự không có nhà để về.

Trong không khí tràn ngập khí tức quen thuộc, Lâm Y Khải chưa cần tới gần đã biết là ai, bởi vì tin tức tố tỏa ra với nồng độ cao rất không bình thường.

Thở dài thườn thượt, Lâm Y Khải đi đến ngồi quỳ bên cạnh bóng người cuộn thành một cục co ro ấy, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi: "Nào, để tôi xem anh bạn nhỏ nhà ai lạc vào chỗ này?"

Mã Quần Diệu ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, tơ máu dày đặc trong đôi mắt vô hồn nóng rực, trông có hơi dọa người.

Lâm Y Khải nhíu mày, tia ý thức vẫn không có cách nào thâm nhập dò xét, y nắm chặt bàn tay của Mã Quần Diệu để hắn thả lỏng tâm tình, nhưng mò tới nơi mới phát hiện ướt đẫm.

Không giống như là mồ hôi... Cúi đầu nhìn lại, trong bóng tối lòng bàn tay đỏ sẫm một màu máu, vẫn không ngừng nhỏ giọt xuống bãi cỏ, thật sự giật mình.

"Anh bạn nhỏ" Lâm Y Khải đưa tay nâng mặt Mã Quần Diệu: "Nhìn tôi"

Mã Quần Diệu dường như lúc này mới lấy lại được ý thức, trông vào khuôn mặt quen thuộc: ''... Lão sư?"

"Tôi đây"

Mã Quần Diệu môi hơi run rẩy, trong thanh âm mang theo sự tủi thân, vùi đầu bên gáy Lâm Y Khải: "Lão sư, tôi rất nhớ ngài".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro