Chương 1.7: Cá nước vui vầy 7
Cánh tay Lâm Y Khải vòng qua lưng Mã Quần Diệu vỗ nhẹ mấy cái: "Đứng lên được không?"
Mã Quần Diệu yên lặng chốc lát, dụi dụi trên vai Lâm Y Khải, lắc đầu.
"Anh bạn nhỏ, cậu cậy mạnh quá đấy. Kết hợp nhiệt mà cậu nghĩ nhịn cho qua là qua được sao? Thân thể là của mình, cậu còn trẻ, sao có thể hành hạ bản thân như thế? Cậu có nghĩ tới hậu quả không" Ngữ điệu thoáng có vẻ trách cứ.
Là một Dẫn Đường, khả năng tốt nhất chính là thấu rõ lòng người, huống chi còn là người sắc bén như Lâm Y Khải.
Từ lúc mới gặp, tâm tư thiếu niên thuần khiết không hề che giấu đều thể hiện rõ ràng trước mặt y, từ sự yêu thích cho đến quan tâm đều rất trần trụi mà chân thành.
Y vẫn luôn biết, Tiểu Lính Gác mặt không biểu cảm ít lời này mỗi lần đứng trước mặt mình đều rất cố gắng để nói chuyện, mặc dù lời nói ra vẫn ít đến đáng thương, vẻ mặt tuy ngượng ngùng nhưng rất nghiêm túc. Tình cảm ngập tràn trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy như có thể lập tức tràn ra sau một giây. Giống như không oán không hận mà nâng trái tim trên tay đưa đến trước mặt y, bất luận kết quả có là bị chà đạp hay được quý trọng.
Đã từng có vô số cơ hội, y có thể mang phần tâm ý này ra đùa giỡn, để thiếu niên thương tích khắp người biết khó mà lui, nhưng mỗi lần quay đầu lại, đều là không nỡ.
Có thể không nỡ là vì hiếm thấy được một người thực tâm như vậy, hoặc giả là không nỡ nhìn thấy thiếu niên phải buồn bã ủ rũ.
Nhìn hắn tra tấn bản thân thành bộ dạng này, Lâm Y Khải đương nhiên biết là vì cái gì. Khó mà nói trong lòng đang có cảm giác thế nào, tất cả vò lại thành một mớ hỗn tạp, đến cuối cùng cũng chỉ biết thở dài một tiếng——
Ngốc quá, anh bạn nhỏ à.
Lúc mới bắt đầu, có lẽ không nên dung túng tình cảm vừa mọc rễ nảy mầm của hắn.
Luôn nói thiếu niên không biết yêu hận, thời niên thiếu có thể động tâm, thường thì cả đời cũng không cách nào quên được.
Cắt ngang suy nghĩ của Lâm Y Khải, là tiếng thở dốc vô thức của người bên cạnh, cảm giác rất ngột ngạt khó chịu. Nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên, trên trán Tiểu Lính Gác đổ đầy mồ hôi, hô hấp càng trầm trọng, thỉnh thoảng kêu đau một tiếng, như rơi vào ác mộng.
Áp chế quá lâu, gắng gượng đi tới nơi này đã là cực hạn. Vào giờ phút này, phòng tuyến trong lãnh địa tinh thần của Mã Quần Diệu hoàn toàn vỡ nát.
Lâm Y Khải cau mày. Đem cánh tay Mã Quần Diệu vòng qua cổ mình, hơi gian nan đứng lên: "Kiên trì một lúc, chúng ta đi vào trước".
Mã Quần Diệu thuận thế dựa trên người Lâm Y Khải, tham lam chôn đầu ở hõm vai y hít vào mùi rượu vang thơm ngát, cần cổ kề sát thực sự rất mê người.
Hương rượu quẩn quanh, thần trí cũng như say rượu càng ngày càng không tỉnh táo.
Da dẻ Lâm Y Khải bị hô hấp nóng rực kích thích mà hơi run rẩy, nghiêng đầu kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Mùi rượu quen thuộc trong mũi đột nhiên biến mất làm Mã Quần Diệu hoảng sợ, hai tay quơ lung tung, máu trên tay trong phút chốc nhiễm đỏ cả cái áo sơ mi của Lâm Y Khải.
"Lão sư... Lão sư..."
"... Tôi đây"
Lâm Y Khải đỡ một người trẻ tuổi cao lớn hơn mình thật sự rất khó khăn, mỗi một bước đi đều cực kỳ gian nan, giống như muốn tiếp thêm chút sức chèo chống, y vừa thở hổn hển vừa quở trách hắn: "Lần sau không được làm như vậy nữa, biết không?"
"Lão sư..." Mã Quần Diệu chỉ trầm thấp nỉ non, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi đau..."
Lâm Y Khải cắn răng, cuối cùng đỡ được Mã Quần Diệu đến cửa.
Trước tiên thả người trên ghế sofa, vừa định đứng dậy cổ tay đã bị nắm chặt, dùng sức như muốn bóp nát xương cốt, y không có cách nào thoát ra được.
Hai mắt Mã Quần Diệu khép hờ, có chút mê ly lại hồ đồ: "Là lão sư sao?"
Lâm Y Khải đau đến nỗi hít một hơi lạnh: "... Là tôi, anh bạn nhỏ, cậu buông tay trước được không, nắm đau tôi rồi".
Mã Quần Diệu nghe lời buông tay ra, chỉ là Lâm Y Khải vẫn chưa kịp đứng lên đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt bị người nọ đặt ở dưới thân, phía trước là khuôn mặt gần trong gang tấc.
Mã Quần Diệu dán rất chặt, như muốn ép cả người y vào trong cơ thể mình, cách mấy tầng quần áo đơn bạc, Lâm Y Khải có thể cảm nhận được cơ bắp trên người Mã Quần Diệu đang căng lên, giờ khắc này nóng như lửa đốt.
Y thở dài, lấy tay chống trước ngực Mã Quần Diệu, khống chế khoảng cách giữa hai người: "Cậu muốn đè chết tôi sao?"
Mã Quần Diệu không hé răng, nghiêng đầu nhẹ nhàng tiến đến gò má người phía dưới hôn một cái.
Lâm Y Khải vì hành động đột ngột của hắn mà người khẽ run.
Người trước mắt bị dục vọng cắn nuốt lý trí, không đơn thuần là kết hợp nhiệt bình thường, bởi vì kết hợp nhiệt sẽ không khiến lãnh địa tinh thần của người ta trở nên hỗn loạn, còn bức một Lính Gác cấp cao đến độ này, nhìn là biết dùng thủ đoạn gì.
Tám chín phần, cái tên này nhất định là trúng chiêu, bị người bỏ thuốc lúc nào không hay.
—— Thuốc kích thích tin tức tố của Lính Gác. Một loại cho tới nay vẫn còn rất nhiều tranh cãi về vấn đề xúc tác, rất dễ tổn thương người dùng nhưng hiệu quả lại cực kỳ mãnh liệt.
Tình dục là thứ khó khống chế nhất trong tất cả các loại dục vọng cơ bản, khai thông tinh thần cũng chẳng có tác dụng. Rõ ràng thiếu niên 17 tuổi này nhịn được như thế cũng đủ thống khổ dằn vặt rồi.
Cảm giác được bàn tay Lâm Y Khải chống đỡ muốn ngăn cản, Mã Quần Diệu dường như tìm về một chút ý thức, thấy mình đang đè trên người y, như con thú nhỏ hoảng sợ đột nhiên bật dậy, thanh âm trầm thấp luôn cẩn trọng bây giờ lại mang theo chút run rẩy sợ hãi: "... Lão sư, xin lỗi".
Lâm Y Khải vẫn an tĩnh nằm trên ghế sofa, duy trì tư thế vừa nãy. Ánh mắt nhìn vào hai tay Mã Quần Diệu, móng tay đâm sâu vào trong, từng giọt máu không ngừng chảy xuống,
Đứa nhỏ này cứ như vậy mà cố chống cự, Lâm Y Khải chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Hô hấp của Mã Quần Diệu lại bắt đầu trở nên nặng nề, nhưng mà lá chắn tinh thần của hắn gần như đã tan vỡ, không cách nào gắng gượng được nữa, lòng bàn tay đau đớn đã dần trở nên mơ hồ, chỉ giây sau ngay cả cảm giác đau cũng biến mất. Mã Quần Diệu lảo đảo chạy về phía cửa.
Không thể tiếp tục ở chỗ này, lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, không thể gây tổn thương lão sư... Nếu không làm như vậy hắn có thể sẽ hối hận cả đời, không riêng gì lão sư, chính hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Chỉ là còn chưa kịp ra ngoài, Mã Quần Diệu có muốn đi cũng không thể bước thêm một bước nào nữa.
Tia ý thức của Lâm Y Khải luôn luôn tàn nhẫn chuẩn xác, khống chế được Mã Quần Diệu dừng bước, xoay người lại, lần nữa đi về phía y.
"Cậu chạy cái gì?" Lâm Y Khải nghiêng người dựa trên sofa, nhìn khóe mắt đỏ bừng của Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu cắn răng cố giam giữ dục vọng trong thân thể đang rạo rực muốn xé rách hắn xông ra ngoài.
"Để... tôi đi" Từ cuống họng khó khăn phát ra từng tiếng vụn vặt khàn khàn: "Sẽ... làm tổn thương ngài..."
"Người gây được tổn thương cho tôi vẫn chưa sinh ra đâu" Lâm Y Khải nâng khóe miệng.
Mã Quần Diệu cảm thấy ngực bị thiêu đốt sắp thành một lỗ thủng. Đầu gối cũng mất đi khí lực, rầm một tiếng, hắn vô lực quỳ trên mặt đất, một tay ôm ngực thở hổn hển.
Lâm Y Khải vẫn ngồi ở nơi đó, vẫn phô ra dáng vẻ lười biếng. Y lẳng lặng nhìn Mã Quần Diệu thống khổ quỳ trên đất, khuôn mặt như thiên sứ lần đầu gặp giờ khắc này vặn vẹo không ra hình thù gì.
Người trải qua thiên biến vạn chuyển như y, dùng thời gian tính toán chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt. Trong lòng đã có quyết định, y hơi cụp mắt, nhẹ nhàng mở miệng ——
"Đến đây đi, tôi cho cậu".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro