Chương 1.8: Cá nước vui vầy 8
Mã Quần Diệu cố áp chế hành động mang theo lý trí đổ nát, đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở hỗn loạn cùng dục hỏa đốt người.
"Lão sư..."
Lâm Y Khải nở nụ cười vòng tay qua cổ hắn thu hẹp khoảng cách, cho đến khi hơi thở giao nhau: "Có muốn không?"
Trả lời y là một nụ hôn như bão.
Thiếu niên động tác ngây ngô lỗ mãng, ý thức của hắn vẫn chưa lấy lại, hết thảy đều làm theo bản năng. Cắn vào môi người phía dưới, quyết tâm cọ xát mút mát, hung hăng xông đầu lưỡi vào, giống như tuyên bố chủ quyền mà càn quét toàn bộ khoang miệng.
Đầu lưỡi khéo léo tinh xảo của y cũng dần đáp lại, cùng nhau dây dưa một chỗ.
Lâm Y Khải bị nụ hôn kéo dài làm cho thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn muốn khiêu khích trêu đùa thiếu niên có kỹ thuật hôn không mấy thành thục này, khi thì hùa theo khi thì tránh né, rốt cuộc Mã Quần Diệu phải đè lại vai y vói đầu lưỡi đến cùng.
Dục hỏa dần dần bốc lên, Lâm Y Khải hơi mở mắt ra, Lính Gác trẻ tuổi đang hai tay ôm mặt y nhìn thật kỹ, ánh mắt vừa chăm chú lại nghiền ngẫm.
Cách mấy tầng quần áo cũng có thể cảm nhận được hạ thân hắn đang trướng đến mức độ nào, căng phồng như một gò núi nhỏ, khi hắn gần như không chống đỡ được muốn đầu hàng. Lâm Y Khải lại đưa tay mò đến nơi đang hừng hực cứng rắn đó.
Không nặng không nhẹ vân vê một hồi.
Hai tay Mã Quần Diệu đang chống bên đầu y đột nhiên run lên, thoát lực lại lần nữa đè lên người Lâm Y Khải, kề sát bên tai y rên khẽ một tiếng, rồi bắt lấy đôi môi vừa nãy trêu đùa đang sưng đỏ.
Mùi rượu ngọt tràn đầy trong khoang miệng, Mã Quần Diệu không ngừng gặm nuốt, tham lam muốn mút lấy càng nhiều.
Ngón tay Lâm Y Khải luồn vào tóc hắn, nghiêng đầu thoát khỏi nụ hôn, ngược lại hất cằm lên để cần cổ hoàn toàn lõa lồ hiện ra, mặc hắn cắn mút ngửi sâu.
Y cởi thắt lưng Mã Quần Diệu, bàn tay mảnh dẻ non mịn linh hoạt tiến vào.
"Anh bạn nhỏ, tôi bằng lòng cho cậu những thứ này, nhưng không thế cho cậu nhiều hơn" Lâm Y Khải nhẹ nhàng nghiêng đầu, hôn vào tai thiếu niên, đưa ra điều kiện nhưng vẫn tiếp tục động tác trên tay, từ hai hòn bi vuốt đến gốc rễ lại kéo lên đỉnh. Mã Quần Diệu tựa ở hõm vai y thở dốc.
Giọng Lâm Y Khải như hoa anh túc, mê người mà dịu dàng: "Cậu sẽ không nhận được điều cậu muốn từ chỗ tôi".
Mã Quần Diệu giống như nghe hiểu, lại cũng như không hiểu, ngây thơ ngẩng đầu, chỉ vội vàng hôn loạn xạ.
"Ấy đừng nóng vội, sao giống cún con thích cắn lung tung vậy chứ" Lâm Y Khải ôm mặt Mã Quần Diệu để hắn ngẩng đầu lên nhìn mình. Chó săn nhỏ còn chưa có gặm đủ đã bị cắt ngang, khắp khuôn mặt đều là vẻ bất mãn, tội nghiệp nhìn y.
Lâm Y Khải cười yếu ớt mở từng nút áo sơ mi kéo cổ áo xuống, lộ ra lồng ngực gầy gò trắng muốt, phần xương quai xanh bên phải tinh xảo đẹp đẽ, điểm bất đồng với người thường là ở nơi này có một vết bớt đỏ sậm, còn có những đường nét chằng chịt đan xen phức tạp.
Hình dáng thật đẹp.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm tới, Mã Quần Diệu cảm thấy như có người nắm lấy trái tim hắn, hưng phấn, thỏa mãn, vui sướng, tầng tầng xúc cảm đan dệt trùng điệp. Hít vào hương rượu nồng đậm, hắn lại càng ở bên cần cổ trắng nuột ra sức cắn mút, thật giống như muốn kéo xuống một mảnh da thịt đến nơi
Mã Quần Diệu tự nhiên biết đây là cái gì, là đồ đằng tồn tại trên người mỗi một Dẫn Đường, sau khi giác tỉnh luôn có một dấu ấn đỏ sậm như vậy xuất hiện, cho đến khi liên kết ràng buộc với Lính Gác, cắn phá nơi đó màu đỏ sậm sẽ chuyển thành màu đỏ tươi, từ đây Dẫn Đường sẽ chỉ thuộc về mình Lính Gác kia, đến chết cũng không thay đổi.
Lâm Y Khải xoa mặt Mã Quần Diệu, để hắn nhìn thẳng vào mình: "Anh bạn nhỏ, cậu làm sao thoải mái thì cứ tùy ý làm, nhưng không được đánh dấu, có thể chứ?"
Mã Quần Diệu không hề trả lời, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm dấu ấn của Lâm Y Khải càng ồ ồ thở dốc, nôn nóng bất an xé áo sơ mi trên người y, đưa tay gắt gao giữ chặt, Mặt mũi hắn bắt đầu méo mó, liều mạng áp chế dục vọng xâm phạm chiếm hữu cùng cực từ lúc bắt đầu nhìn thấy đồ đằng đó: "Tại... tại sao..."
Lâm Y Khải rũ mắt, nhàn nhạt cười: "Tôi sẽ không thuộc về bất cứ ai".
Mã Quần Diệu như con thú nhỏ ngửa đầu thở dốc, đánh một quyền lên sofa phía sau cố lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc áp chế được ý muốn chiếm giữ mà lấy lại chút tỉnh táo, hắn khó khăn nhả ra từng chữ vụn vặt: "Vậy... sau này... có thể để tôi ở bên... bên cạnh ngài không..."
Lâm Y Khải không hề trả lời, chỉ nhắm mắt ngẩng đầu chặn môi Mã Quần Diệu.
Nụ hôn vừa kết thúc, y ôm vai Mã Quần Diệu nở một nụ cười xinh đẹp, thiếu niên cũng nhìn y, đôi mắt chuyên chú đầy thành kính. Lâm Y Khải nhìn vào đôi mắt đó, tình cảm phức tạp trong lòng như dời núi lấp biển ào tới.
Y đột nhiên đẩy Mã Quần Diệu ra đi đến giá tủ lấy chai rượu vang vừa nãy, lắc lắc: "Anh bạn nhỏ, tôi thưởng cho cậu nhé?"
Mã Quần Diệu che giấu tơ máu đỏ sậm trong mắt, vẫn chăm chú nhìn Lâm Y Khải không chớp một lần, hắn nhìn thấy y ngửa đầu uống rượu, cần cổ hiện ra một độ cong xinh đẹp mê người. Lúc quay lại nhìn hắn, trong đôi mắt đó đã nhiễm đầy sắc thái mị hoặc của tình dục.
Mã Quần Diệu biết rất rõ, vừa nãy Lâm Y Khải đã liều mạng mở ra lãnh địa tinh thần của hắn, đó là phòng tuyến nghiêm mật nhất, từ xưa đến nay chưa từng một ai có khả năng phá vỡ, ngoại trừ chính hắn. Nhưng bây giờ đã không còn lá chắn bảo vệ, tin tức tố cứ tùy ý tràn ra ngoài mà không khống chế được, Dẫn Đường lại rất mẫn cảm với thứ này, nên dễ xảy ra kết hợp nhiệt.
Lâm Y Khải sắc mặt đỏ ửng, mắt long lanh ánh nước, bàn tay trắng mảnh chống một góc bàn thở dốc, cả người nhìn có vẻ yếu đuối mà chật vật, đâu còn cái uy của một thượng tướng lúc bình thường.
Thân thể đột nhiên bộc phát khiến những ý nghĩ điên cuồng cứ luân phiên quanh quẩn trong đầu y, bất kể là dục vọng phía trước trướng lên hay phía sau ngứa ngáy khó chịu, đều hành hạ y khiến phòng tuyến tinh thần cũng gần như tan vỡ.
Cả người Lâm Y Khải đều xụi lơ dựa trên bàn, hơi nóng tỏa ra từ lỗ chân lông khiến cơ thể y nhiễm sắc hồng nhạt, hô hấp trở nên nóng rực. Mồ hôi dọc theo đường nét duyên dáng dưới cổ y chậm rãi lướt xuống, Lâm Y Khải sắp bị cảm giác muốn dâng lên thân thể dằn vặt đến phát điên. Tin tức tố của Mã Quần Diệu mạnh mẽ mà cường hãn chồng chất tỏa ra càng nhiều, y cắn chặt môi, tiếng thở dốc xen lẫn khát khao rên rỉ.
Lâm Y Khải cảm giác mình sắp bị xé rách, phía sau huyệt tràn ra dâm dịch khiến cơ thể trống vắng không ngừng run rẩy, cảnh vật trước mắt mơ hồ hóa trắng cả một mảnh. Y đưa tay kéo khóa quần, mọi thứ hoàn toàn trần trụi trong không khí. Ánh mắt rã rời nhìn về phía Mã Quần Diệu, giơ chai rượu trong tay lên, lộ ra một nụ cười suy yếu, âm thanh đã sớm trở nên khàn khàn: "Anh bạn nhỏ, uống rượu không?"
Vừa dứt lời, Lâm Y Khải đã hoàn toàn xụi lơ, thân thể ê ẩm mềm nhũn, chai rượu trong tay cũng rớt xuống.
Một giây sau, bóng người Mã Quần Diệu như một tia chớp lướt qua, vững vàng tiếp được chai rượu.
Lâm Y Khải cười cười, thân thể mất đi toàn bộ chống đỡ, đổ về phía Mã Quần Diệu.
Hắn đặt rượu vang qua một bên, đưa tay đón lấy Lâm Y Khải, hai người đồng thời ngã trên mặt đất, nằm chồng lên nhau.
Lâm Y Khải nỗ lực vươn tay với lấy chai rượu, tưới lên người mình, màu rượu vang đỏ hòa với làn da trắng ngần. Theo khuôn người chảy xuống, ướt thấu cả áo sơ mi màu trắng, một cảnh tượng thật sự rất dâm ma.
Mã Quần Diệu dùng sức ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh không đủ một vòng tay của Lâm Y Khải, hương rượu quanh quẩn như mời gọi hắn và người trong lòng cùng nhau điên cuồng.
Lâm Y Khải dán lên người hắn, môi cứ run rẩy nỉ non: "Anh bạn nhỏ, giúp tôi một chút..."
Mã Quần Diệu xoay người đặt Lâm Y Khải dưới thân, lại bắt đầu quấn quýt hôn môi, cắn xé gặm nuốt, dường như một giây sau liền muốn đồng quy vu tận cùng nhau điên cuồng. Lâm Y Khải ở phía dưới không thoải mái vặn vẹo eo, Mã Quần Diệu vẫn còn trẻ, mặc dù thân thể đã chịu đựng đến cực hạn nhưng vẫn có vẻ hơi luống cuống căng thẳng, chỉ là theo bản năng mà hôn môi vuốt ve, vốn không biết phải làm cách nào để ở trên người Lâm Y Khải mà bùng nổ ham muốn.
Lâm Y Khải run rẩy nắm lấy bàn tay vẫn còn loang lổ vết máu của Mã Quần Diệu, ngậm ngón tay vào trong miệng, đầu lưỡi liếm láp khiêu khích. Tùy ý để mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Mã Quần Diệu cũng tự nhiên hiểu ra, gia tăng lực. Ngón tay ở phía trong càn quấy, ép buộc y hé miệng, nước bọt dọc theo khóe môi chảy xuống.
Lâm Y Khải khó chịu cảm giác mình sắp chết thật rồi, ô ô ư ư khẩn cầu, khóe mắt nổi lên ánh nước.
Mã Quần Diệu rút ngón tay trở về, cởi bỏ hoàn toàn cái áo sơ mi đã bị thấm ướt, môi lại ở trên người y gặm cắn lung tung, mút mát làn da nhiễm rượu say lòng người, thưởng thức từng tấc da thịt mịn màng.
Cả người Lâm Y Khải đã sớm ý thức không rõ ràng, cảm giác trống rỗng rất khó chịu, cố dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy bàn tay Mã Quần Diệu hướng ra sau miệng huyệt đã sớm ướt át, hai chân thon dài vòng qua hông hắn, liên tục cọ xát dưới thân: "Phía sau... ha... anh bạn nhỏ, còn không... còn không đi vào sao..."
Mã Quần Diệu cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt chính là lỗ nhỏ như ẩn như hiện, ánh mắt nhất thời tối sầm, nhìn đến thất thần như mất hồn, sắp quên luôn cả hô hấp. Mà Lâm Y Khải vẫn còn cảm thấy hình ảnh này chưa đủ, một tay vòng qua cổ Mã Quần Diệu, tay còn lại đưa xuống khe hở đã ướt át, dùng sức đưa ngón tay dài nhất ra vào, buộc miệng nhỏ dãn ra.
Mã Quần Diệu rốt cuộc sụp đổ gầm nhẹ, liều mạng va vào thân thể Lâm Y Khải, móng tay y cắm sâu vào bả vai hắn. Đầu óc rối loạn triệt để, Mã Quần Diệu nhìn cửa động đầy cám dỗ chảy ra dâm dịch, một mực chờ đợi đáng thương vô cùng.
"Nhanh..." Lâm Y Khải rốt cuộc không chịu được ngột ngạt mà nức nở: "Nhanh... nhanh vào đi... van xin cậu..."
Mã Quần Diệu triệt để mất hồn, tay ôm mặt Lâm Y Khải ngăn cản hành động của y, sau đó ưỡn thân đem vật to lớn đã sớm trướng đau đến gần miệng huyệt cọ xát, không chút do dự đi vào tận cùng, đến nơi sâu nhất trong thân thể y.
"... Aaaaa!" Hai tay Lâm Y Khải đặt trên thảm trải sàn bắt đầu cào cấu lung tung, thân thể trống vắng hoàn toàn được lấp đầy, cơ thể mỏng manh thật không chịu nổi.
Y cảm thấy lý trí bị đun sôi đốt luôn cả từng sợi thần kinh. Mu bàn chân căng ra hết mức nổi lên gân xanh, hết thảy cảm giác đều tụ tập sau huyệt mà phá rối, đau đớn đòi mạng lẫn cả khoái cảm, tóm lại như muốn đem cả sinh mệnh ra mà đùa giỡn.
Lâm Y Khải ngẩng đầu qua tầm mắt mơ hồ mà nhìn Mã Quần Diệu, y tin tưởng hắn đau lòng hắn, cho nên mở ra hết thảy phòng tuyến, nhưng nghĩ lại vẫn có chút không quen và hoảng sợ.
Nhẹ nhàng nhắm mắt, bất giác có một giọt lệ chảy xuống.
Miệng huyệt đã không bị khống chế điên cuồng co rút lại, phía trong căng mịn nóng rực đè ép dục vọng suốt một buổi tối không được giải thoát của Mã Quần Diệu, khiến hắn trong lúc nhất thời quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn phá vỡ y, vĩnh viễn cùng y hoan ái, hắn nhớ thật kỹ là y khát cầu hắn, để y hết thảy phóng đãng rên rỉ cùng động tình gào khóc cũng đều là vì hắn...
Chỉ có hắn.
Mã Quần Diệu liên tục đi vào nơi sâu nhất, muốn nghiền nát tất cả, bên trong bị hắn trêu đùa không ra hình dáng. Hạ thân cứ liều mạng xông tới, mỗi lần chỉ cam lòng rút ra một chút liền lập tức đi vào, hận không thể ở mọi thời khắc đều chôn trong cơ thể y, thoải mái làm y đùa giỡn nhìn y, xem y mất khống chế gào khóc rồi lại hướng mình khẩn cầu càng nhiều.
Không tự chủ được lại nhìn đồ đằng ở xương quai xanh, Mã Quần Diệu phải dùng hết tự chủ để ngăn cản ý muốn trói người này lại, để nơi đó biến thành một mảnh đỏ tươi, như màu rượu sáng rực trên người y lúc này, để y hoàn toàn chỉ thuộc về riêng hắn.
Nhưng mà không được, lão sư không cho phép, vì y nói muốn tự do.
Mã Quần Diệu rũ mắt, nhìn người đang nức nở dưới thân mình, hắn lại tiến vào càng sâu chiếm càng mãn, hắn nhìn thấy Lâm Y Khải nước mắt rơi đầy, bàn tay suy yếu ôm mặt mình, lắc đầu: "Không muốn... tôi không xong rồi... quá sâu... đừng... buông tha cho tôi đi..."
Buông tha tôi...
Mã Quần Diệu ôm cả người Lâm Y Khải để y quỳ úp sấp, cái mông vểnh cao lên, cả người bày ra một độ cong xinh đẹp kinh tâm động phách. Bàn tay nắm lấy thứ trước người y, tước đoạt sự mềm yếu cuối cùng để y không giãy giụa, chỉ có thể đung đưa nghênh hợp với mình, mạnh bạo ra vào.
Trận giao hoan này cũng không biết giằng co bao lâu, thời điểm Mã Quần Diệu co rút bắn vào sâu bên trong Lâm Y Khải thì y đã mê man, thần trí mơ hồ.
Mã Quần Diệu nằm xuống bên cạnh Lâm Y Khải, hôn lên giọt nước mắt đọng trên gò má y, lại dọc theo cần cổ một đường hôn xuống không chứa bất kì một tia dục vọng nào, chỉ đơn thuần là một loại nâng niu, quấn quýt muốn hôn.
"Lão sư" Mã Quần Diệu thấp giọng gọi.
"Ừ..." Lâm Y Khải đáp lại, may mắn vẫn còn một chút tỉnh táo.
Mã Quần Diệu ôm lấy Lâm Y Khải áp vào trong ngực mình.
Hắn biết rõ trong cuộc hoan ái này, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn trầm luân.
Mà hắn ở trong lòng người này mà nói, có lẽ đơn giản chỉ là——-
Bèo nước gặp nhau, cá nước vui vầy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro