Chương 33: Phòng đôi
Thành phố A được bao phủ bởi một nét phồn vinh bạc tình. Nếu Lâm Y Khải đến đây chơi với Dương Tùng thì vừa rời nhà ga cậu sẽ đi lung tung khắp nơi, nhưng bên cạnh cậu hiện tại là Mã Quần Diệu.
Cảnh đẹp hay khu vui chơi nào cũng không quan trọng.
Lâm Y Khải đoán Mã Quần Diệu say xe sẽ khó chịu dạ dày nên cậu định nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, trong lúc đó cậu sẽ chơi game trên điện thoại, mà dù không chơi cũng chẳng chán chút nào vì cậu có thể ngắm Mã Quần Diệu ngủ, do hai người ở cùng một phòng đôi.
Lâm Y Khải không ngờ Mã Quần Diệu vừa đến khách sạn cất hành lý liền nói muốn đến đại học A.
"Bây giờ?" Lâm Y Khải bối rối.
"Đại học A cách đây không xa." Mã Quần Diệu mở ba lô ra lục lọi tìm thứ gì đó: "Chúng ta đi dạo một vòng rồi tiện thể ăn cơm ở đó."
Lâm Y Khải nhìn gáy anh: "Cậu không ngủ sao?"
"Tôi đã ngủ trên xe rồi." Mã Quần Diệu đưa đồ tìm được cho cậu: "Cầm lấy."
Lâm Y Khải nhận lấy cái hộp màu xanh biếc, phía trên viết toàn là tiếng Anh cậu đọc hiểu được, cậu chầm chậm chớp mắt xem, sau đó biết tỏng còn hỏi: "Đây là cái gì?"
Mã Quần Diệu ném ba lô lên giường rồi ngồi xuống bên mép giường: "Miếng chống muỗi."
Lâm Y Khải cạ ngón tay vào hộp, dù thể chất cậu không thuộc dạng hút muỗi nhưng da cậu trắng nên bị chích sẽ hiện rõ, phải mất rất lâu mới lặn xuống, bình thường cậu còn hay gãi vì không chịu ngứa được.
Ban đầu Lâm Y Khải định mua một bình Liushen, cậu nhìn miếng dán chống muỗi trong tay, hơi choáng đầu, không biết đầu mình có ấm luôn chưa: "Lớp trưởng tự mua à?"
Câu hỏi này quá ngốc xít, chắc chắn là anh mua chứ chẳng lẽ gió thổi tới?
Lâm Y Khải đang định vớt vát trí thông minh thì nghe Mã Quần Diệu đáp: "Không phải."
"Hoàng Tự nhờ người mua cho bạn gái." Giọng Mã Quần Diệu không dao động, gương mặt không biểu cảm: "Tiện tay cho tôi mấy hộp."
Dứt lời, anh thoáng dừng lại: "Tôi chỉ đem theo một hộp, còn lại đều để ở nhà, lúc về sẽ cho cậu."
Lâm Y Khải còn chưa kịp phản ứng, Mã Quần Diệu đã đột nhiên đứng lên: "Cậu có đi hay không?"
Mạch suy nghĩ của Lâm Y Khải bị cắt ngang, cậu đáp: "Đi chứ, đi đi đi, lớp trưởng chờ tớ chút, tớ đi vệ sinh."
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Mã Quần Diệu thở ra một hơi, anh nhìn lướt qua bình giữ nhiệt màu xanh trên bàn nhỏ sau đó dời mắt đi chỗ khác, tiếp đến quay đầu nhìn nó lần nữa, anh khựng lại một lúc mới bước tới mở nắp bình ra, uống một hớp nước giấm nhạt, anh cau mày.
"Khó uống quá."
Nói rồi, Mã Quần Diệu uống thêm mấy ngụm.
——
Trên đường đến đại học A, bụng Lâm Y Khải réo inh ỏi, thế là cậu và Mã Quần Diệu tìm một quán cơm. Mã Quần Diệu gọi một tô mì chỉ có nước dùng trong, không có miếng thịt nào.
Lâm Y Khải lật tới lật lui thực đơn, cuối cùng tạm gọi một tô cơm thịt heo xé Yuxiang. Cậu là người theo chủ nghĩa ăn thịt, ba món cậu thích ăn nhất là thịt kho tộ, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt.
Cậu nhìn sang Mã Quần Diệu, khẩu vị của anh thanh đạm, sắp thành người theo chủ nghĩa ăn chay luôn rồi.
Lâm Y Khải không chút nghĩ ngợi lên tiếng: "Lớp trưởng, tớ nghe nói ăn chay mãi sẽ dần trở nên thanh tâm quả dục."
Thái dương Mã Quần Diệu giần giật.
"Cậu xem những người tu hành ấy, cơm canh đạm bạc, sắc tức thị không, không tức thị sắc." Lâm Y Khải nói đầy lý lẽ: "Còn cậu, đầu óc sáng suốt, rất bình tĩnh, rất lý trí, không dục vọng."
Thái dương Mã Quần Diệu giật càng thêm mạnh.
Lâm Y Khải nghiêng người lại gần anh: "Lớp trưởng không phản bác sao?"
Mã Quần Diệu bưng trà lên uống: "Không phản bác."
Không thật sao? Anh có lên được không? Lâm Y Khải vô thức nhìn xuống dưới một chút.
Mã Quần Diệu bỗng ngẩng đầu.
Lâm Y Khải lúng túng ngồi thẳng dậy ngay lập tức, không dám nhìn nữa.
"Ngoài việc học ra thì tính tò mò của cậu cực kỳ cao." Mã Quần Diệu đặt ly xuống bàn: "Tôi cực kỳ bình thường, không có vấn đề gì cả."
Lâm Y Khải hơi giật mình: "Bình thường ư?"
Ngay sau đó cậu buột miệng: "Bình thường là được, tốt lắm, bình thường là ổn rồi."
Mã Quần Diệu: "..."
Lâm Y Khải đói meo bụng, cơm vừa được bưng lên là ăn từng muỗng lớn, đầy ắp cả miệng khiến má phồng lên. Còn Mã Quần Diệu không có khẩu vị lắm, anh ăn xong mấy đũa mì rồi đặt đũa xuống miệng tô, ngồi lướt điện thoại.
Lâm Y Khải nói lúng búng: "Lớp trưởng..."
Mã Quần Diệu ngắt lời: "Cậu ăn đi."
Lâm Y Khải nói bằng giọng mũi: "Tớ muốn nói với cậu chuyện này."
Mã Quần Diệu không nâng mí mắt đáp: "Ăn xong rồi nói."
Lâm Y Khải nhếch khóe miệng dính dầu mỡ: "Ừm."
"Tớ không nhịn được, vừa ăn vừa nói đi." Lâm Y Khải nuốt đồ ăn xuống: "Chủ nhiệm có nói gì về tớ với cậu không?"
Mã Quần Diệu ngước mắt lên.
Lâm Y Khải nắm mấy sợi tóc chọc vào mắt mình: "Từ dưới đáy chạy lên giữa chắc chắn sẽ gây nghi ngờ."
Mã Quần Diệu cất điện thoại vào túi: "Thế nào, có người tới tìm cậu?"
Lâm Y Khải không trả lời: "Cậu chưa trả lời tớ."
"Vẫn chưa." Mã Quần Diệu cho cậu đáp án ngắn gọn rõ ràng: "Đến phiên cậu."
Lâm Y Khải bĩu môi: "Có người nhắn QQ tớ, tường nhà cũng có vài bình luận, không nói thẳng nhưng vẫn lạ lùng lắm."
Mã Quần Diệu nhìn cậu: "Mỗi một điểm đều là tự cậu đạt được."
"Không phải." Lâm Y Khải gắp măng trong tô ăn: "Cậu vạch trọng điểm cho tớ, dính nhiều dạng trong đề thi, nếu không có cậu thì tớ đã không làm được."
Mã Quần Diệu chậm rãi nói: "Trước tiên không nói các môn khác, chỉ tính riêng môn Toán. Câu trắc nghiệm với câu điền vào chỗ trống đều có trong sách, giống hệt không đổi một số nào."
"Dù câu đầu trong số các câu hỏi lớn không giống y đúc nhưng tương tự trong sách, trước khi thi chủ nhiệm nhấn mạnh nhiều lần sẽ ra dạng này, còn phân định phạm vi ôn trọng tâm, vẫn có người làm mất điểm như thường."
Anh dừng một chút, ngôn từ bén nhọn: "Cậu nghĩ có nên để mất những điểm đó không?"
Lâm Y Khải lắc đầu: "Không nên."
Mã Quần Diệu từ tốn hỏi: "Vì sao họ lại làm mất?"
Lâm Y Khải ngoan ngoãn đáp: "Không ôn kĩ."
Mã Quần Diệu nhìn cậu ngẩng đầu, đối diện với cậu nói: "Cho nên, tuy là tôi vạch trọng điểm cho cậu, nếu cậu không chăm chỉ ôn tập, không ghi nhớ và giải nhiều để biến đó thành thứ của mình, khi nhìn giấy thi cậu sẽ chỉ thấy quen chứ không biết phải giải thế nào."
Đôi mắt Lâm Y Khải dần sáng lên, cậu nhìn thẳng vào Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu nghiêm túc nói: "Lâm Y Khải, cậu phải nhớ rõ, người khác nói gì là chuyện của người khác, cậu phải suy nghĩ đoan chính, thành tích của cậu là kết quả do chính cậu cố gắng đạt được."
Lâm Y Khải không biết phải làm sao, nghe anh gọi tên mình khiến toàn thân cậu tê dại như có luồng điện chạy qua.
"Nhưng sự thật là tớ ỷ vào cậu." Lâm Y Khải nói.
Mã Quần Diệu thờ ơ: "Ăn cơm đi."
Lâm Y Khải moi hết cà rốt vụn chất thành đống rồi gắp lên ăn cùng một lúc: "Cổ họng của lớp trưởng đã khỏi chưa?"
Mã Quần Diệu nói: "Khỏi rồi."
Vẻ mặt Lâm Y Khải kinh ngạc, thi xong là khỏi, lẽ nào đó là hội chứng trước khi thi thật sao?
"Gì ấy nhỉ, lớp trưởng à, cậu ngồi ở chỗ đó, áp lực có nặng lắm không? Mỗi khi thi đều lo bị rớt xuống?"
Mã Quần Diệu không tỏ rõ ý kiến: "Điểm chênh nhau rất lớn, không ai theo kịp."
Lâm Y Khải: "..."
Giọng điệu anh cực ngông cuồng nhưng không phải khoác lác.
——
Khoảng hai giờ chiều, Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu đến đại học A.
Đại học A đang trong kì nghỉ hè, trạm xe buýt đối diện cổng trường toàn là nam nữ thanh niên xách vali, thỉnh thoảng có tiếng xe chạy băng qua đường.
Lâm Y Khải kéo mũ lưỡi trai trên đầu, đứng trước cổng đưa máy ảnh cho Mã Quần Diệu: "Lớp trưởng chụp giúp tớ một tấm."
Mã Quần Diệu nâng máy ảnh lên.
Lâm Y Khải giơ tay chữ V: "Chụp tớ đẹp trai chút."
Vừa nói xong, cậu liền thấy Mã Quần Diệu cầm máy ảnh lùi về sau mấy bước rồi dừng lại một chỗ, tiếp đó... anh quỳ một chân xuống.
Trái tim Lâm Y Khải đập bình bịch, tiếng ồn ào bên tai như dần cách xa để cậu nghe thấy tiếng đầu gối Mã Quần Diệu khuỵu xuống đất bụi.
Mã Quần Diệu hô: "Cười."
Lâm Y Khải nhếch khóe môi lên theo bản năng, đuôi mắt cũng cong theo, mỉm cười rạng rỡ.
Mã Quần Diệu không nhúc nhích.
Lâm Y Khải đợi một hồi, nụ cười cứng ngắc: "Lớp trưởng?"
Mã Quần Diệu nhấn nút chụp.
Sau đó Lâm Y Khải được voi đòi tiên kéo Mã Quần Diệu đến đứng chỗ của mình lúc nãy rồi nhờ một sinh viên đại học A chụp một tấm. Thế là Lâm Y Khải có bức ảnh đầu tiên chụp với Mã Quần Diệu.
Dù hai người chỉ đứng sóng vai cạnh nhau không có tiếp xúc nào khác, nhưng họ đều đang nhìn về cùng một hướng, trong cùng một khung ảnh. Thuở thanh xuân thuộc về họ cứ thế được giữ vào tấm ảnh.
Lâm Y Khải nhìn ảnh, bỗng cảm thấy chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, chuyện gì cũng có thể làm được. Cả người trở nên nhẹ bẫng.
Lâm Y Khải vuốt ảnh qua, họa lại bản thân dưới mắt mình.
Cảm ơn Lâm Y Khải trong hơn hai mươi ngày qua, nhờ cậu ấy chịu khó kiên trì mới có chuyến đi này để cậu thực hiện ước mơ của mình.
——
"Để tớ chụp thêm vài tấm cho lớp trưởng."
Lâm Y Khải hăng hái như học sinh tiểu học đi chơi xuân: "Dưới tấm biển đường phố này thì sao?"
Mã Quần Diệu cầm dù che nắng bị cậu dốc sức nhét vào tay, dáng hình anh ẩn dưới bóng râm: "Rốt cuộc cậu có vào trong trường đi dạo không? Hay đứng ngoài cổng chụp hình?"
Lâm Y Khải chạy bước nhỏ tới, ló đầu vào nhìn Mã Quần Diệu dưới tán dù: "Lớp trưởng không muốn dùng dù sao?"
Mặt Mã Quần Diệu vô cảm.
Lâm Y Khải khụ một tiếng: "Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
"Người say xe mới ngồi xe xong, cơ thể sẽ khó chịu. Hôm nay trời lại nắng gắt, cậu chưa nghỉ ngơi trong khách sạn, lỡ cậu ngất thì tớ không đưa cậu về được đâu."
Giọng Mã Quần Diệu hơi trầm: "Đã có mũ còn thêm dù."
Y Khải thầm nói trong bụng sẽ có lúc không tiện bung dù nên phải đem theo mũ, tớ chỉ muốn yên tĩnh đi dạo khuôn viên trường với cậu, không muốn cậu đi đâu cũng trở thành tâm điểm bị người ta dòm ngó bàn tán.
Nhưng cậu không thể nói những lời đó ra.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú từ Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải mặt không đỏ tim không đập mỉm cười nói: "Vì muốn tốt cho cậu thật đó."
Mã Quần Diệu liếc cậu một cái.
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc từ bên kia đường truyền tới: "Tiểu Mã ."
Đó là Hoàng Tự, bên cạnh hắn còn có một cô gái cao gầy mặc quần đùi để lộ đôi chân vừa thon vừa thẳng, mái tóc của cô dài hơn cả của bạn gái cũ Dương Tùng. Trong thời tiết này, cô không buộc tóc mà để xõa hờ trên vai, bồng bềnh theo gió, rất có khí chất.
Lâm Y Khải nói với Mã Quần Diệu: "Dáng bạn gái anh Hoàng Tự đẹp nhỉ."
Mã Quần Diệu thu dù lại.
Lâm Y Khải nói tiếp: "Rất đoan trang."
Mã Quần Diệu cởi mũ lưỡi trai xuống.
Rất nhiều ánh mắt từ xung quanh đổ dồn đến anh, ngay lập tức gây nên náo loạn.
Sắc mặt Lâm Y Khải xấu đi trong tức thì, cậu đang định mở miệng thì Hoàng Tự đã dẫn bạn gái đến.
Hoàng Tự không vội giới thiệu với bạn gái mà tiến lại gần hơn, ánh mắt hắn đảo giữa Mã Quần Diệu với cậu nhóc bên cạnh anh: "Ra ngoài chơi à."
Vẻ mặt của hắn có vẻ hứng thú: "Ra ngoài chơi là tốt."
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Mã Quần Diệu, bỏ qua ánh mắt nhắc nhở lạnh lùng của anh, cười nói: "Muốn ra ngoài hả."
Ba câu, câu này còn mang ý sâu xa hơn câu kia.
———
Chú thích:
(*) Chuyên mục đoán ẩn ý của anh Hoàng Tự
Ra ngoài chơi à: Câu hỏi thăm bình thường
Ra ngoài chơi là tốt: Xuất lai ngoạn hảo (hảo trong Lâm Y Khải) = Ra ngoài chơi với Lâm Y Khải hở?
Muốn ra ngoài hả = Muốn bỏ theo người ta luôn à =))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro