Chương 2
Mã Quân Diệu đứng trước cửa biệt thự, A Bân vội vươn tay tới phủi phủi quần áo hắn.
"Làm gì vậy?"
"Trên người anh vẫn còn mùi tin tức tố của tiểu tử kia... Tôi giúp anh phủi đi một chút."
Không thể trách A Bân lắm chuyện được, nếu để lão gia ngửi được mùi này, dám cá mười tỉ là hai cha con nhà này nhất định sẽ lại khai chiến.
"Thì sao? Tôi sắp được giới thiệu omega cho mình, nên hiện tại tôi phải vì tên omega đó thủ thân như ngọc?" Mã Quân Diệu đẩy A Bân ra, mới nghĩ đến sự sắp đặt của ba mình thôi là hắn đã muốn phát điên lên rồi.
Cửa lớn vừa mở, một con phốc sóc toàn thân trắng như tuyết chạy tới nhảy vào lòng Mã Quân Diệu.
"Ba về vui như vậy à, Tuyết Hoa."
Mã Quân Diệu ôm chú chó nhỏ, xoa đầu cưng chiều rồi hôn một cái.
"Con trai về rồi."
Mã Giang từ lầu hai đi xuống, miệng nở nụ cười. Đã lâu không được gặp con trai, thật là có chút nhớ.
Thế nhưng Mã Quân Diệu thấy ba mình cũng không tiếp lời, ôm Tuyết Hoa xoay người rời đi.
"Trở về nhà không nói một câu, ta là ba của con lại không bằng con chó này à?" Tuy vậy, Mã Giang không hề tỏ ra tức giận, thanh âm vẫn vô cùng ôn hòa. Mã Quân Diệu buông Tuyết Hoa xuống, bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Ba có chuyện gì sao?"
Mã Quân Diệu rất ít khi vui vẻ đối với Mã Giang, từ lúc mẹ mất, hắn đã bắt
đầu tự lập, Mã Giang chung quy cũng rất chiều ý, để hắn muốn làm gì thì làm, nhưng hai cha con lại không hề thể hiện tình cảm. Cơ bản chẳng ai hiểu rõ nhau, Mã Quân Diệu chỉ biết ba hắn ngoài mặt tươi cười ôn nhu, ẩn sau đó chính là một người có trái tim cứng như đá.
"Đã ăn tối chưa? Có muốn gọi người dưới bếp làm vài món không? Hôm nay ta đi câu cá với Lệ thúc của con, câu được hơn mười cân cá hồi, để ta bảo bọn họ đem nấu canh."
"Không cần, con ăn rồi. Nếu không có chuyện gì thì con về phòng đây."
"Đứng lại đó."
Khẩu khí có chút lạnh lùng, trên mặt cư nhiên vẫn giữ nguyên dáng cười như cũ.
"Ăn rồi thì ăn thêm."
Trên bàn cơm, tô canh cá hồi bốc khói nghi ngút, Mã Quân Diệu khoanh tay, thỉnh thoảng đùa với Tuyết Hoa đang cọ cọ ống quần mình.
"Nào, mau ăn cho nóng."
Mùi thơm của canh cá xông lên mũi, Mã Quân Diệu liếc mắt.
"Ba, con có chuyện muốn nói."
"Ngày mai gặp mặt Lâm gia, con đừng tới trễ."
Không nằm ngoài dự đoán của Mã Quân Diệu, hắn ương ngạnh lười tranh chấp, cúi người bế Tuyết Hoa đặt lên đùi đùa giỡn, cũng không nhìn Mã Giang phía đối diện.
Thấy Mã Quân Diệu như vậy, Mã Giang chắp tay trên bàn, không nhanh không chậm cất tiếng.
"Đã nhiều năm như vậy, con trai, nên đặt xuống được rồi. Cậu ta chọn rời bỏ con, còn nuôi chó của nó là đang trông đợi cái gì?"
Toàn thân Mã Quân Diệu phút chốc cứng đờ, tay ôm Tuyết Hoa khẽ run lên.
"Quên Tô Thanh và nhìn thẳng tương lai đi."
"... Ba không có tư cách gọi tên em ấy."
Đối diện con trai đang tức giận, Mã Giang cũng không có ý định an ủi.
"Bị người khác đánh dấu, nó đủ tư cách trở về bên cạnh con sao?!"
Xoảng!
"Đây còn không phải là lỗi của ba à?!"
Canh cá đổ đầy trên sàn nhà, người giúp việc hốt hoảng thu dọn mảnh vỡ, không dám ngẩng đầu nhìn thiếu gia đang phát cáu.
"Lỗi của ta?"
"Nếu không phải ba khoanh tay đứng nhìn, Tô Thanh sẽ không bị tên khốn đó đánh dấu!"
Mã Giang ngả lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung. "Ta vốn cho rằng con trai của ta chỉ giả vờ ngớ ngẩn." Nhân lúc người giúp việc đã bưng tô canh mới lên, Mã Giang múc một chén đầy, "Coi như ngày đó ta cản nó lại, con có dám cam đoan ngày khác sẽ không xảy ra chuyện tương tự không? Con có dám cam đoan nó cả đời chỉ yêu một mình con không?"
Vấn đề này Mã Quân Diệu không trả lời được, bởi hắn vốn không hề tự tin.
"Muốn một omega một lòng một dạ với mình, ngoại trừ đánh dấu thì không có cách nào khác. Nói về tình cảm... đều là trò đùa trẻ con, mà con cũng chẳng còn nhỏ bé gì nữa!" Mã Giang đặt chén canh xuống bàn, lạnh lùng nói.
Mã Quân Diệu siết chặt nắm tay, cho nên mới bảo omega đều không biết xấu hổ, bọn họ chính là nô lệ của dục vọng, không có tình cảm chân thành.
"Tối mai bảy giờ ở nhà hàng SUM, không được phép đến trễ."
"Không đi." Mã Giang nhìn vẻ mặt kiên quyết của con trai, thở dài mềm giọng.
"Ta biết hiện tại con không có tâm trạng, không thành vấn đề, bên ngoài con muốn chơi đùa thế nào tùy con, nhưng đứa con trai này của Lâm gia... ta nhất định phải nhận."
Mã Quân Diệu đương nhiên đoán được Mã Giang có suy tính, xưa nay ông ấy chỉ cần đạt được mục đích thì nhất định không từ bất cứ thủ đoạn nào, lần này khả năng vì chuyện làm ăn mà ngay cả con ruột của mình cũng mang ra sử dụng.
"Vừa thâu tóm xong Vân thị, bây giờ còn để mắt tới Lâm gia, hứng thú của ba thật không nhỏ."
"Làm ăn buôn bán làm sao có điểm dừng được?" Mã Giang không có ý định giấu giếm. Tìm cách chiếm đoạt Lâm thị không phải chuyện một hai ngày, bên cạnh lão Lâm có ba con trai một con gái, con trai trưởng chỉ biết nghe lời vợ, con trai thứ hai mỗi ngày đều sa đà cờ bạc, con gái thứ ba khôn khéo nhưng thường xuyên ở nước ngoài, còn lại mỗi cậu con trai út... Đáng tiếc là một omega vô dụng.
Mã Giang chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, tuy rằng mấy năm gần đây Lâm thị vận hành không quá thuận lợi, thế nhưng sức ảnh hưởng vẫn không thể xem thường. Nếu muốn một hơi nuốt trọn, kể từ bây giờ phải bắt đầu bày mưu tính kế.
May thay vừa lúc đối phương muốn đem tặng con trai lão cho mình, cơ hội tốt như vậy làm sao Mã Giang có thể bỏ qua được.
Hiểu rõ chuyện con mồi nhắm trúng lâu nay đang ở ngay trước mắt, Mã Quân Diệu coi như đồng tình, chấp nhận gặp mặt.
Bất quá đồng tình không được tính là có cảm tình, huống chi... lần này hắn cũng bị ba mình xem như một quân cờ, cộng với những chuyện đã xảy ra càng làm hắn ghét cay ghét đắng omega hơn.
"Vậy con chỉ cần cùng cậu ấy vui đùa thôi đúng không?" Mã Quân Diệu ôm Tuyết Hoa, kéo ghế ngồi lại, "Đến khi ba thành công thâu tóm Lâm thị."
"Nói như vậy không sai, nhưng nếu thằng bé có thể giúp con quên được Tô Thanh thì càng tốt, dù sao cũng là con trai nhà danh gia vọng tộc, ta vô cùng an tâm nếu con đánh dấu nó."
"Bữa ăn ngày mai con sẽ đến, cũng sẽ tận lực giúp ba hoàn thành việc làm ăn. Riêng về những chuyện khác, mong ba đừng quá để ý và đừng đặt bất kỳ mong đợi nào."
Nghe con trai đáp ứng, Mã Giang tạm hài lòng, tuy không muốn Mã Quân Diệu vẫn đối với Tô Thanh nhớ mãi không quên, thế nhưng ngày tháng sau này còn dài, thời gian nhất định sẽ khiến người ta thay đổi suy nghĩ.
Được rồi, còn một chuyện."
Lúc này Mã Giang đột nhiên nhớ đến.
"Ba muốn gì nữa? Nói luôn một lần không được sao?"
"Con dự định khi nào đi học trở lại." Mã Giang dùng bộ dạng của một bậc gia trưởng lo lắng cho con trai mà đặt câu hỏi. Mã Quân Diệu là con trai độc nhất của ông, bỏ qua mấy trận cãi vã thường ngày thì hắn vẫn luôn một mực nhận lấy cưng chiều. Nói về chuyện học hành, từ lúc Tô Thanh bỏ đi, Mã Quân Diệu cũng không trở lại trường học, "Đàn piano... từ bỏ?"
"Đã nói những chuyện khác ba không cần để ý." Nghe nhắc đến đàn piano, sắc mặt Mã Quân Diệu rất nhanh thay đổi.
"Vốn tưởng con muốn đi học trở lại, mấy hôm trước ta nghe A Bân nói gần đây con rất hay chạy đến quán rượu đánh đàn, không phải sao?"
Mã Quân Diệu trừng mắt nhìn A Bân, A Bân lập tức sợ hãi cúi đầu.
"Ta sẽ nói chuyện với hiệu trưởng, con mau thu xếp về trường đi." Mã Giang nâng bàn tay Mã Quân Diệu lên, miên man nhớ lại hình ảnh đứa con trai này ngày nhỏ ngồi bên đàn piano vừa đàn vừa cười hạnh phúc.
"Đừng bận tâm, con không muốn nhớ tới." Mã Quân Diệu giật tay ra, nói tiếp "Con sẽ theo Lệ thúc học kinh doanh."
"Mã gia ta cả đời lăn lộn trong vũng bùn, thật vất vả mới sinh ra con, giờ lại phải để con lao vào thương trường... Có phải ta nuôi dưỡng con không tốt rồi không." Mã Giang áy náy chép miệng, xem ra chuyện khuyên bảo Mã Quân Diệu tiếp tục học nhạc hoàn toàn không còn hi vọng.
"Đừng suy nghĩ nhiều, con về phòng đây."
Cửa phòng từ từ đóng lại, Mã Giang đem đường nhìn dời đến khung ảnh trên tường. Trong ảnh, Mã Quân Diệu say mê diễn tấu piano, tai phải không hè đeo hoa tai đinh tán.
"Một đứa trẻ tốt... kết quả thành ra nông nỗi này." Mã Giang lẩm bẩm, đừng nói chỉ thờ ơ lạnh nhạt để tên nhóc kia bị đánh dấu, nếu như còn ai khác dám tổn thương đến con trai ông, ông còn có thể trực tiếp giết người!
"Lão gia quả thật rất lo lắng cho thiếu gia."
"Hừ, lo lắng thì được gì, thằng bé chưa bao giờ cảm kích điều đó." Mã Giang xoay người định đi vào phòng, quản gia cung kính cúi đầu chào một cái.
"Từ từ tứ thiếu sẽ hiểu được."
"Lão An, mấy ngày nữa đứa trẻ kia tới, cậu phải thay ta trông chừng, dạy dỗ cho thật tốt, nhất định phải để cho thằng bé biết điều mà nghe lời."
"Lão gia yên tâm, tôi đã hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy trở thành Tô Thanh thứ hai."
Đến tận lúc Lâm Y Khải xuống xe đi vào nhà hàng, cậu vẫn chưa ăn nổi bữa cơm nào ngày hôm nay. Tâm tình của cậu đang rất phức tạp, cậu không muốn, nhưng cũng không thể chống cự, không có bất kỳ chờ đợi nào, rồi lại hiếu kỳ không biết đối phương sẽ là người ra sao.
Người học nhạc từ trước đến nay vô cùng nhạy cảm, có người biểu hiện ở trên mặt, có người giấu ở trong lòng. Lâm Y Khải thuộc vế thứ hai.
Một đường theo chân Lâm Tề Hiên, Lâm Y Khải mặt không biểu tình, tâm trạng đã sớm như con tàu bị nuốt chửng trong cơn bão, bất định, lo âu.
Tuy rằng ngoài mặt nói là để hai bên gặp mặt xem có thích hợp với nhau hay không, nhưng trên thực tế, mặc kệ đối phương dáng vẻ thế nào, cậu đều không được phép lựa chọn. Bởi ba cậu vì chuyện làm ăn mà tới, không phải vì tương lai hay tình cảm của cậu.
"Đừng làm ra bộ mặt như đưa đám nữa, cho ai nhìn?" Lâm Tề Hiên nghiêm giọng.
Lâm Y Khải nắm chặt vạt áo, còn muốn cậu thể hiện vẻ mặt gì đây? Như đây giờ đã là trạng thái tốt nhất rồi.
"Lấy lại tinh thần cho ta, khi vào trong phải nói chuyện vui vẻ một chút." Lâm Tề Hiên đứng ở trước cửa phòng căn dặn, "Nếu con làm tốt, ta sẽ cho phép con tiếp tục đi học."
Một câu nói khiến ánh mắt Lâm Y Khải sáng lên, thật sự như vậy thì hay quá.
"Nhưng nếu con phá hỏng mọi thứ, lập tức nghe theo anh hai con, cút khỏi Lâm gia tự sinh tự diệt."
Lâm Tề Hiên nói xong, chờ con trai mình gật đầu mới đẩy cửa phòng bước vào.
Mã gia đều đã đến đủ, Lâm Y Khải đứng phía sau Lâm Tề Hiền, cách thật xa vẫn cảm nhận được mùi alpha xa lạ và mãnh liệt không chút khách khí tập kích mình.
May mà trước khi đến đây cậu đã uống thuốc ức chế.
"Lâm tổng, mời ngồi. Quân Diệu à, mau chào Lâm thúc."
"Chào Lâm thúc." Mã Quân Diệu ứng dậy vươn tay ra, thầm nghĩ tiểu thiếu gia nhà này nhất định da mặt rất mỏng, từ lúc vào đây đến giờ đều trốn sau lưng ba mình.
"Ôi chao, nhìn đứa trẻ này lớn lên thật tốt." Lâm Tề Hiên khách sáo đáp lại, kéo Lâm Y Khải qua một bên, đẩy lên phía trước, "NàoY Khải, cùng Mã thúc chào hỏi đi."
Khí tức đối diện quá mạnh làm hai chân Lâm Y Khải mềm nhũn, sau vài giây cố gắng chống đỡ, cậu vững vàng ngẩng đầu.
"Là cậu?!"
Hai người hầu như đồng thời mở miệng. Hai vị trưởng bối bên cạnh đương nhiên cũng có chút bất ngờ.
"Sao thế? Các con quen nhau?"
"Không ạ!" Lâm Y Khải tranh trước một bước, Mã Quân Diệu gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ác ý. Thật đúng dịp, đây không phải là omega vừa lạnh lùng vừa vô tình nghe hắn đánh đàn ở quán rượu ngày hôm qua sao.
"Không biết cũng không thành vấn đề, bây giờ bắt đầu làm quen nhau là được." Ấn tượng đầu tiên của Mã Giang đối với Lâm Y Khải không tệ lắm, lớn lên trắng trẻo ưa nhìn, lại có vẻ như được giáo dục rất tốt, "Đây là con trai của ta Mã Quân Diệu , từ nay các con trở đi nếu các con không có chuyện gì thì trò chuyện hẹn hò với nhau nhiều một chút, thuận tiện tìm hiểu đối phương."
Nghe ba của Mã Quân Diệu giới thiệu, còn dùng lời lẽ đầy khách khí, Lâm Y Khải không tiện bôi bác mặt mũi người ta, đành lễ phép vươn tay.
"Rất vui được gặp anh, tôi là Lâm Y Khải."
Nói xong, Lâm Y Khải liền nở một nụ cười đẹp mắt. Cậu dùng toàn lực duy trì nụ cười này, mục đích chỉ để Lâm Tề Hiên vui lòng cho phép cậu tiếp tục đi học.
Nhìn Lâm Y Khải lúc này, trong lòng Mã Quần Diệu cười khinh một tiếng, bắt lấy tay cậu. Đêm đó làm ra bộ mặt lạnh lùng, hắn còn tưởng cậu ta đặc biệt lắm.
"Tôi có linh cảm chúng ta sẽ rất hợp nhau."
Mã Quần Diệu đáp trả Lâm Y Khải bằng một nụ cười đẹp mắt hơn, Lâm Y Khải vội vàng rút tay về, phía này Lâm Tề Hiên thấy Mã Quần Diệu có vẻ hài lòng với con trai mình, tâm tình buông lỏng hơn phân nửa.
"Được rồi, đừng đứng ngốc ra như thế, nào nào, mau ngồi xuống đi." Mã Giang vui vẻ vừa nói vừa ra hiệu cho phục vụ mang thức ăn lên.
Trên bàn ăn, đôi bên vô cùng khách sáo, Lâm Y Khải một mực cúi đầu yên lặng, cuộc nói chuyện nếu có nhắc đến cậu, cậu mới ngẩng đầu đón ý nói hùa một tiếng, nếu không, cậu vẫn sẽ cúi đầu không nói lời nào.
Mã Quần Diệu chăm chú quan sát Lâm Y Khải, để ý cậu từ đầu tới cuối chỉ cầm đũa đâm loạn trong chén, cơ bản không hề cho vào miệng bao nhiêu.
"Nếm thử món này, đây là món đặc biệt của nhà hàng."
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một miếng thịt, Lâm Y Khải ngẩng đầu, Mã Quần Diệu vẫn đang cầm đũa nhìn cậu.
"Đừng nhìn tôi, mau ăn đi."
Thanh âm của Mã Quần Diệu rơi đến chỗ Mã Giang và Lâm Tề Hiên đang trò chuyện náo nhiệt. Thấy hai vị trưởng bối quay sang, Lâm Y Khải không thể làm gì khác ngoài gắp miếng thịt mà Mã Quần Diệu đưa tới, bỏ vào miệng nhai nhai.
Toàn bộ tập trung của Mã Quần Diệu đều đặt trên người Lâm Y Khải khiến cậu có hơi lúng túng, bên tai loáng thoáng vang vọng âm thanh của hắn và omega phát tình đêm qua.
Đây rõ ràng là cùng một loại người với tên háo sắc Tần Xuân!
Tuyệt đối không phải người tốt!
Lâm Y Khải giấu tất cả ý nghĩ trong lòng, làm vẻ mặt điềm đạm ăn những món Mã Quần Diệu đưa tới.
"Con trai ta hình như rất xem trọng Y Khải." Mã Giang nhìn Mã Quần Diệu liên tục gắp thức ăn cho Lâm Y Khải, vui vẻ nâng ly rượu mời Lâm Tề Hiên đối diện.
"Hai đứa trẻ này nhìn thật xứng đôi, lão già ta coi như an tâm rồi." Lâm Tề Hiên khách sáo, không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến vậy.
Mã Quần Diệu vẫn liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén Lâm Y Khải, Lâm Y Khải cũng không ngừng đưa thức ăn lên miệng, thậm chí có mấy thứ cậu vốn rất ghét, nhưng cậu đều cố gắng nuốt sạch.
"Cậu không thích dưa chuột sao?"
Mã Quần Diệu gắp một ít dưa chuột, cất giọng hỏi khi thấy Lâm Y Khải khẽ cau mày.
Vừa định gật đầu thì bắt gặp ánh mắt của ba, Lâm Y Khải buộc lòng nói dối.
"Không, tôi thích."
Nói dối quá tệ. Mã Quần Diệu cố tình gắp thật nhiều dưa chuột bỏ vào chén Lâm Y Khải, "Nếu thích, vậy cậu ăn nhiều một chút."
Nhìn trong chén toàn là màu xanh, dạ dày của Lâm Y Khải nhanh chóng nổi lên biểu tình.
"Tôi hơi no."
"No rồi? Vậy càng tốt, để tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo." Mã Quần Diệu đặt đũa xuống, lướt qua phản ứng của Lâm Y Khải, lại mở miệng.
"Tiểu thiếu gia, cậu không muốn đi với tôi sao, sợ tôi đem bán cậu à? Đừng sợ, mặc dù nói phong thuỷ chuyển biến luân phiên, nhưng tôi sẽ không để cậu gặp xui xẻo đâu..."
Nửa câu sau là Mã Quần Diệu ghé sát tai Lâm Y Khải nói với âm lượng cực nhỏ, Lâm Y Khải lại vô tình nhớ chuyện đêm qua, vừa định làm mặt lạnh thì Mã Giang lên tiếng.
"Đúng rồi, hai đứa cũng cần không gian riêng để tâm sự, bọn ta vướng víu quá phải không, ha ha ha, mau, Quân Diệu mau đưa Y Khải ra ngoài đi."
"Nếu Tứ thiếu đây đã để mắt, vậy con phải đi thôi." Lâm Tề Hiên liếc nhìn Lâm Y Khải, ý nhắc cậu còn không mau gật đầu đồng ý.
"...Vâng."
"Đi thôi." Mã Quần Diệu mặc áo khoác vào, "Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi rất thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro