Chương 25
Từ đêm giáng sinh tuyết bắt đầu rơi, liên tiếp mấy ngày vẫn chưa dừng.
Đường phố Ý tuyết phủ trắng xóa, sau một đêm bên đường đã xuất hiện nhiều người tuyết đáng yêu. Những đứa trẻ tóc vàng mắt xanh rượt đuổi nhau trong tuyết, bông tuyết bay tới bay lui, mũi ai ai mũi cũng đỏ ửng.
Lâm Y Khải ngồi xổm cầm khăn quàng cổ dệt bằng lông cừu quấn quanh cổ tiểu Tái Kiến, lại lấy ra một cái mũ len, giấu toàn bộ sợi tóc tơ mượt mà của tiểu Tái Kiến vào trong mũ.
Tiểu Tái Kiến được Lâm Y Khải chăm kỹ, chỉ chừa đôi mắt tròn xoe mở to nhìn cậu, bàn tay bé nhỏ hái ngôi sao trên cây thông Noel, vẫy vẫy chờ Lâm Y Khải.
Lâm Y Khải mặc áo bành tô, mang bao tay nhung, kéo vali đẩy cửa, tiểu Tái Kiến xông ra, nghiêng ngả từng bước. Dưới chân tuyết mềm nhũn, đạp lên nghe xồm xộp, bé con vô cùng phấn khích, ngồi xổm xuống, cái mông nhỏ in trên tuyết trắng, chìa tay bốc một nắm tuyết rồi chạy về bên cạnh Lâm Y Khải, kéo góc áo cậu, giơ nằm tuyết cho cậu nhìn, "Ư a a" muốn nói chuyện, nói không xong thì gấp gáp giậm chân.
"Cho daddy sao?" Lâm Y Khải cúi người nhận nắm tuyết trong tay bé con, tiểu Tái Kiến xoa tay vào áo liên tục gật đầu.
"Cho... daddy... da... daddy..."
Tiểu Tái Kiến đang ở giai đoạn học nói, chỉ mới nói được mấy từ đơn giản, hàng xóm xung quanh là người Ý, bé con cũng theo tập quán ê a gọi Lâm Y Khải là daddy.
Nhìn con trai mình quá đáng yêu, Lâm Y Khải vui vẻ vô cùng.
"Nào, đưa hành lý cho tôi."
Lâm Hạng Tây mở cốp xe.
"Đựng gì nặng thế này?" Lâm Hạng Tây sức lực không yếu, vậy mà lúc xách hành lý vẫn phải mím môi cau mày.
"Đều là quần áo của Tái Kiến và vài món đồ chơi."
Lâm Hạng Tây cất xong hành lý, quay đầu, miệng thở ra khói.
"Đàn của cậu thì sao?"
"Để lại." Lâm Y Khải ôm Tái Kiến, nét mặt điềm tĩnh, "Về nước mua cái khác, mang về nhiều đồ sẽ không chăm sóc Tái Kiến được."
Lâm Hạng Tây nhìn Lâm Y Khải, từ lúc cậu hai tay trống không rời khỏi Mã Quân Diệu, đối với việc chọn đàn violin cậu rất tùy ý. Các nghệ sĩ violin thường xem trọng cây đàn của họ, riêng Lâm Y Khải thì có gì dùng nấy, không hề kén cá chọn canh.
"Đi thôi, về nước tôi sẽ tìm bạn có chuyên môn làm theo yêu cầu cho cậu một cây đàn mới."
Mấy chữ "chuyên môn làm theo yêu cầu" này khiến ánh mắt Lâm Y Khải khẽ động, tuy nhiên cậu rất nhanh khôi phục bình tĩnh, phủi bông tuyết bám trên quần Tái Kiến, ôn hòa cười nói:
"Không cần phiền anh đâu."
"Y Khải..."
Lâm Hạng Tây nắm lấy cổ tay Lâm Y Khải kéo cậu đến gần mình, động tác bất ngờ làm cậu sửng sốt, tiếp theo thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hạng Tây thì chỉ biết cúi đầu.
"Thật sự đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi chưa từng nghĩ chiếu cố cậu và Tái Kiến là phiền phức."
Lâm Y Khải muốn rút tay về, Lâm Hạng Tây lại càng siết chặt không cách nào thoát được.
"Cậu biết tình cảm của tôi dành cho cậu là gì, trở về nước... không cân nhắc cho tôi một cơ hội sao?" Giọng Lâm Hạng Tây có chút thành khẩn, Lâm Y Khải bối rối không biết nên làm sao. Mấy năm nay Lâm Hạng Tây tốt với cậu thế nào cậu đều cảm nhận được, cũng biết nếu không có anh, bản thân cậu không thể có được cuộc sống như bây giờ.
Cậu cảm kích Lâm Hạng Tây, đương nhiên muốn báo đáp. Lâm Hạng Tây thật tâm thật ý làm bạn cùng cậu ba năm, không nói chuyện yêu đương hay thân tình, cậu biết tâm ý của anh, không ghét nhưng cũng không rõ là thích. Với loại tình cảnh này, cậu chỉ có thể lịch sự:
"... Anh cho tôi thời gian suy nghĩ... Được không?"
Lâm Hạng Tây cười khổ buông tay Lâm Y Khải, anh biết tính cách của cậu, nói lời chối từ luôn khiến cậu cảm thấy khó xử, đành buộc lòng cười tươi nựng má Tái Kiến nói sang chuyện khác.
"Sắp về nhà, Tái Kiến có vui không?"
Tiểu Tái Kiến không hiểu, nghiêng đầu qua một bên.
"Về tới nơi Lâm ba ba sẽ mua cho con thật nhiều đồ ăn ngon nhé, còn để con ngủ trong một căn phòng thật to, con cho daddy và Lâm ba ba ở cùng nhau có được không?"
Bị đồ ăn ngon mê hoặc, tiểu Tái Kiến xoay người, vươn tay nhỏ sờ gò má Lâm Y Khải, "Daddy... Ăn ngon... Phòng lớn..." Ê a nói xong lại giơ ngón tay về hướng Lâm Hạng Tây, "Cùng nhau..."
Lâm Y Khải ôm Tái Kiến nhất thời lúng túng, Lâm Hạng Tây rũ mắt thở dài.
"Một mình cậu mang con về nước, tôi sợ có người dị nghị, để cậu ở nhà tôi là muốn giúp cậu tránh những phiền toái không đáng."
"Tôi không quan tâm."
"Nhưng cậu bây giờ không chỉ một mình, cậu phải nghĩ cho cả Tái Kiến nữa."
Lâm Hạng Tây mở cửa xe, hệ thống sưởi đã bật từ trước, bên trong lắp sẵn ghế dành cho trẻ con.
"Tái Kiến còn nhỏ, omega chưa bị đánh dấu mà có con như cậu khó tránh khỏi việc người khác đàm tiếu, cậu cũng không muốn Tái Kiến bị người ta ghẻ lạnh đúng không?"
Lâm Y Khải thuần thục đặt con trai lên ghế, thắt dây an toàn, nghiêm túc suy nghĩ lời của Lâm Hạng Tây.
Cậu từng lớn lên trong cảnh khinh thường, bị gia đình đối xử thờ ơ, môi trường sống không được công nhận khiến tính cách cậu có chỗ thiếu sót, mang về cho cậu tổn thương không nhỏ... Cậu tuyệt đối không thể để Tái Kiến giống mình, con của cậu nhất định phải được sống hạnh phúc vui sướng.
"Cậu yên tâm, trước khi cậu đáp lại tình cảm của tôi, tôi sẽ chỉ đứng trên lập trường bạn bè giúp đỡ cậu, không làm cậu khó xử." Lâm Hạng Tây đạp ga, đảo vô lăng lái tới sân bay, từ gương chiếu hậu thấy Lâm Y Khải ngồi phía sau rơi vào trầm tư, lập tức trút ra lời thật lòng:
"Tôi nhất định chăm sóc tốt cho cậu và Tái Kiến, tin tưởng tôi."
Lâm Y Khải ngẩng đầu, nhìn cảnh vật bao trùm một màu tuyết trắng xóa, lại nhìn Lâm Hạng Tây tha thiết chờ mình. Cậu rũ mắt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tái Kiến hồi lâu, cuối cùng chậm rãi cất tiếng.
"Ừ... Tôi cũng tin tưởng anh."
Tại tiệc rượu Vạn Hoa, mới vừa hoàn thành xong phần nhậm chức đồng sự, Mã Quân Diệu đang hướng đám đối tác nhận lời chúc mừng. Lần kế nghiệm này mang ý nghĩa chủ tịch Mã Giang triệt để buông tay về hưu, để con của ông tiếp nhận toàn bộ công việc liên quan đến Vạn Hoa.
Đây là chuyện lớn trong giới kinh doanh, hầu như các nhân vật nổi tiếng đều tham gia tiệc rượu đầy đủ. Mã Quân Diệu đứng giữa dòng người và ánh đèn lung linh, so với ba năm trước càng thêm trưởng thành.
"Tứ thiếu, chúc mừng anh, sau này mong được giúp đỡ."
Cận Minh Tuyền – đồng sự tập đoàn bất động sản Cận Giang dẫn con trai tới chỗ Mã Quân Diệu mời rượu, Mã Quân Diệu lễ độ cụng ly, Cận Minh Tuyền nói vài câu chúc mừng xong thì kéo con trai mình qua giới thiệu.
"Tứ thiếu, đây là con trai của tôi Cận Thiên Dương, tự làm chủ công ty môi giới, nếu anh có chỗ nào tốt, trực tiếp cho hay, đừng khách sáo."
Cận Thiên Dương mặc một thân tây trang đắt tiền, trên mặt hiện bốn chữ ăn chơi trác táng, đặc biệt tự tin giơ ly rượu gật đầu chào Mã Quân Diệu. Mã Quân Diệu nhìn Cận Thiên Dương, cảm thấy có chút quen mắt.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng ký ức trôi về ba năm trước đây, ngày hằn và Ngô Thế Huân lái xe đến trường đón Lâm Y Khải, ở trước cổng nhìn thấy hai tên alpha thô lỗ chặn người không cho đi, hình như một trong hai tên đó... chính là oắt con này.
Mã Quân Diệu bất động thanh sắc, trước sau duy trì nụ cười cùng Cận Thiên Dương khách sáo hàn huyên vài câu, trong lòng tính thầm quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Sau khi rời đi, Mã Quân Diệu đặt ly rượu xuống, phất tay, A Bân liền từ xa chạy đến.
"Đi điều tra công ty môi giới của Cận Thiên Dương, chỉ cần phát hiện một điểm làm ăn không hợp pháp, lập tức thọt với ký giả."
"Vâng." A Bân nhận nhiệm vụ xong nhanh chân ra ngoài sắp xếp, Mã Quân Diệu nghiêng đầu liếc nhìn Cận Thiên Dương chuyện trò nịnh hót, làm mặt lạnh xoay người.
Tiệc rượu đang náo nhiệt, cửa phòng yến hội đột nhiên mở ra, một người tươi cười đi tới. Cậu ta mặc tây trang thẳng thớm, tay đeo đồng hồ xa xỉ, dáng vẻ trang trọng ôn hoà, từ đầu đến chân hoàn mỹ, sắc sảo... Ngoại trừ một vết sẹo phẫu thuật dài nơi tuyến thể.
"Quân Diệu, chúc mừng anh." Đám đông tự động thông đường, Tô Thanh cầm trong tay hộp trang sức nhung đỏ, đứng trước mặt Mã Quân Diệu giơ lên, "Chúc mừng anh kế nhiệm chức đồng sự Vạn Hoa, đây là món quà em muốn tặng anh."
Mã Quân Diệu trầm mặc nhìn Tô Thanh rồi cúi đầu nhìn hộp trang sức xa xỉ trong tay cậu. Không làm bất kỳ biểu tình gì, nhận quà, mở ra, là một chiếc hoa tai so với trước kia còn sang trọng gấp nhiều lần.
"Em chọn rất lâu đấy, có thích không?"
"Cảm ơn."
Mã Quân Diệu ngoài miệng nói cảm ơn, sắc mặt thì lại vô cùng lạnh lùng
"Em giúp anh đeo nó."
Tô Thanh tiến lên một bước, Mã Quân Diệu lập tức lùi một bước, động tác không rõ, xung quanh cũng không để ý điểm này.
"Về nhà đi." Mã Quân Diệu cất hộp trang sức vào túi, cầm ly rượu lướt qua người Tô Thanh. Bị bỏ lại, Tô Thanh nhíu mày, quay đầu nhìn tai phải trống không của Mã Quân Diệu.
Có chút tức giận, vẫn ngoan cố chạy theo tự nhiên vòng tay mình qua cánh tay hắn.
Đang cùng Mã Quân Diệu nói chuyện trời đất, một vị khách nhìn thấy Tô Thanh, vội vàng tươi cười chào hỏi:
"Tô tiên sinh, đã lâu không gặp. Vợ của tôi mấy hôm trước vừa nhắc cậu, nói cậu đã lâu không tổ chức buổi biểu diễn cá nhân, cô ấy đợi dài cổ rồi."
"Xin lỗi vì khiến phu nhân anh thất vọng, mấy năm gần đây cơ thể tôi không được tốt, không tiện xuất hiện biểu diễn."
"Cậu ngã bệnh sao?"
"Không có, chỉ là làm một cuộc phẫu thuật nhỏ."
Vị khách bất chợt nhớ ra mấy năm trước báo đài vẫn hay đưa tin về công tác giúp đỡ nghiên cứu y học của Tô Thanh, song cậu cũng là người đầu tiên tham gia phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể... Khi đó có thể nói chấn động một thời, tất cả mọi người vì hành động dũng cảm này mà tán thán, ca ngợi Tô Thanh bảo vệ tôn nghiêm omega, ngưỡng mộ cậu đối với tình yêu quyết tâm liều mình.
Bận rộn ca tụng Tô Thanh vì yêu nguyện trung thành, không một ai để ý đến người Mã Quân Diệu từng đính hôn...
Biến cố giữa Vạn Hoa Mã tứ thiếu và nghệ sĩ violin Tô Thanh truyền thành giai thoại, mọi người bắt đầu ước ao, đố kị... Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.
Thấy trong góc phòng không có người, Tô Thanh kéo Mã Quân Diệu tới tra hỏi.
Em tặng hoa tai cho anh tại sao anh không đeo?" "
"Tôi không rảnh giải thích mấy chuyện này với em." Mã Quân Diệu nghiêng đầu đi thì bị cản lại.
"Nhưng... anh ở trước nhiều người như vậy từ chối em, em... em rất mất mặt." Tô Thanh ủy khuất kéo cánh tay Mã Quân Diệu, Mã Quân Diệu tuyệt nhiên không biến sắc.
"Em không nói tiếng nào tự ý chạy đến đây, tôi cũng rất mất mặt."
"... Anh kế nhiệm chức đồng sự, toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở thương trường đều mời tới, mọi người có thể chúc mừng anh... Tại sao em thì không thể?" Tô Thanh cúi đầu, Mã Quân Diệu lạnh nhạt nhìn cậu, mở bóp lấy một tấm thẻ đen.
"Muốn dùng thế nào tuỳ em."
"Anh... Anh đây là đuổi em đi?"
Mã Quân Diệu nhìn vào mắt Tô Thanh, đôi mắt này đã từng làm hẳn mê muội, vậy mà hôm nay một chút cảm xúc cũng không còn.
"Tôi chỉ nghĩ so với đứng cạnh tôi ở tiệc rượu nhàm chán, em thích phương thức này hơn." Nói xong Mã Quân Diệu ra ngoài tiếp tục xã giao với khách, không hề quay đầu.
Cầm thẻ đen của Mã Quân Diệu, vừa rồi còn làm vẻ mặt muốn khóc, Tô Thanh trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. Cậu nhét thẻ đen vào túi, mở điện thoại gọi tài xế Mã Quân Diệu đến đón đi.
Bản thân cậu biết rõ, sau khi Lâm Y Khải biến mất, trái tim Mã Quân Diệu chưa từng đặt trên người mình. Mấy năm qua bất luận cậu nghe lời hay cổ tình gây sự thế nào, Mã Quân Diệu đều không hề phản ứng. Không tức giận là không tức giận, một mặt khoan dung cậu hồ đồ, một mặt dung túng cậu tiêu xài phung phí.
Tô Thanh dựa vào cửa kính xe nhìn tên Mã Quân Diệu ký trên tấm thẻ đen. Hắn hiện tại tình nguyện gánh chi phí cho cậu, dùng tiền này trong lòng cũng có chút hổ thẹn, cho nên không nghĩ tới chuyện lấy thêm tình cảm của đối phương.
Huống hồ...
Tô Thanh nhíu mày, cậu không phải lưu lại vì yêu Mã Quân Diệu, có thẻ đen dùng mãi không hết... Với cậu mà nói vậy là đủ rồi.
Từ lúc máy bay hạ cánh đến lúc dọn vào nhà Lâm Hạng Tây đã chuẩn bị, trước sau bận rộn rốt cuộc cũng thu xếp mọi thứ xong xuôi. Lâm Y Khải đứng cạnh cửa sổ sát đất, thật lâu không nhìn thấy cảnh vật nơi này.
Ôm Tái Kiến trong lòng, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, cảnh sắc bên ngoài vừa quen thuộc vừa xa lạ. Khác với buổi chiều nước Ý đường phố trở nên vắng vẻ, ở đây ban đêm đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giờ cơm, Lâm Y Khải ôm Tái Kiến đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn xem có thứ gì.
Trước đây cậu không biết nấu cơm, không biết làm gì lại còn mang thai sống trong khu tập thể. Đoạn thời gian đó e rằng cả đời cậu cũng không thể nào quên được, tự mình bươn chải thống khổ vượt qua, bấy nhiêu bài học dạy cậu rất nhiều về kỹ năng sinh hoạt, nấu cơm là một trong số đó.
Mở tủ lạnh rỗng tuếch, mới vào nhà nên chưa kịp mua thức ăn dự trữ, Lâm Hạng Tây vừa về nước liền chạy đến công ty, giờ này vẫn chưa về. Lâm Y Khải nhìn ra bên ngoài, không có dấu hiệu tuyết sắp rơi, cậu đặt Tái Kiến xuống sô pha chơi đùa một chút, nựng nhẹ mặt bé con.
"Cùng daddy đi siêu thị nhé?"
Nghe hiểu hai chữ "siêu thị", tiều Tái Kiến quơ quơ đồ chơi trong tay, mặt nhỏ hiện rõ phấn khích.
"Siêu thị, siêu thị..."
Lâm Y Khải tươi cười thay quần áo cho Tái Kiến, mang theo bóp tiền ra khỏi nhà.
Không khí sau khi tuyết rơi cực kỳ mát mẻ, Lâm Y Khải chỉnh khăn quàng có của Tái Kiến, để lộ đôi môi nhỏ nhắn hồng hào.
Đến siêu thị, hai người đẩy xe đi dạo một vòng khu thức ăn.
"Hoe... Bánh ngọt... Bánh ngọt... Daddy... Bánh ngọt..." Tiểu Tái Kiến ngồi trong xe đấy, đi qua khu đồ ăn vặt mắt đều nhìn thẳng, vung tay chỉ chỉ gọi Lâm Y Khải.
"Không được, buổi sáng con mới vừa ăn xong, ăn nhiều sẽ hư răng đấy."
Nghe daddy không cho, Tái Kiến lập tức xụ mặt tiu nghỉu.
"Bánh ngọt... Ăn ngon..."
Bé con hai má phúng phính, môi dưới hơi đưa ra buồn rười rượi, đôi mắt to tròn long lanh nước, dáng vẻ thật hết sức tội nghiệp.
"Không được đâu, tuyệt đối không được."
Tiểu Tái Kiến nằm áo Lâm Y Khải từ xe đẩy lảo đảo đứng lên, nghiêng đầu ôm lấy cánh tay cậu, cọ tới cọ lui, làm nũng a a ô ô cái gì không rõ.
"Làm mặt dễ thương cũng không được, răng của con quan trọng hơn."
Lâm Y Khải vỗ nhẹ mông con trai, nhìn bé con ủy khuất còn lớn hơn thân hình, rốt cuộc không thể nhẫn tâm làm lơ.
"Con ngoan thì sẽ cân nhắc mua sữa dâu nhé."
Nghe tới sữa dâu, tiểu Tái Kiến ngẩng đầu, giơ nắm đấm nhỏ bi ba bi bô.
Lâm Y Khải hôn má con trai một cái, chỉnh lại mũ len ngay ngắn cho bé con.
Đấy xe đi tiếp, tiểu Tái Kiến ngồi giữa đống đồ ăn, đưa mắt nhìn Lâm Y Khải lựa rau.
Lâm Hạng Tây tan làm về nhà không thấy ai liền gọi điện thoại tìm, Lâm Y Khải một tay lấy bắp cải trên kệ, một tay nghe điện thoại.
"Tôi với Tái Kiến đi mua ít thức ăn, sẽ về ngay."
"Tôi đi đón hai người."
"Không cần, siêu thị gần nhà, đi vài phút là tới."
"Đồ nhiều như vậy làm sao bế Tái Kiến, cậu đâu có nhiều tay? Chờ một chút tôi lập tức tới đó."
Không từ chối được ý tốt của Lâm Hạng Tây, hơn nữa Lâm Y Khải quả thực lo lắng chuyện mình mua đồ quá nhiều, ở quầy tính tiền, chưa gì đã thấy tốn mất bốn túi lớn.
Lâm Y Khải chất đồ đã mua vào xe đẩy, tay ôm Tái Kiến đứng ở cửa chờ Lâm Hạng Tây.
Thời khắc sắp sang năm, buổi tối trên đường vô cùng náo nhiệt, bên cạnh siêu thị là một cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa dịch vụ, để hấp dẫn khách hàng nên thuê cả đội ngũ nhân viên phát bóng bay.
Bóng bay đủ loại màu sắc rất nhanh hấp dẫn ánh mắt Tái Kiến, bé con ô a chỉ tay muốn đến xem.
Lâm Y Khải thấy con thích thú, nghĩ khoảng cách không xa nên đi tới.
"Bạn nhỏ này con bao nhiêu tuổi?" Nhân viên híp mắt hỏi Tái Kiến.
"Mau nói cho chú biết con mấy tuổi nào."
Gặp người lạ Tái Kiến có chút xấu hổ, Lâm Y Khải dịu dàng dỗ vài câu, dạy bé con trả lời.
Nỗ lực nửa ngày, tiểu Tái Kiến mới dũng cảm giơ hai ngón tay lên, trong trẻo cất tiếng: "Hai tuổi."
Nhân viên nhận được câu trả lời trong lòng thỏa mãn, rút một dây bóng bay cho bé con đáng yêu.
Tiểu Tái Kiến cao hứng ngút trời, mắt tròn xoe nhìn bóng bay chằm chằm rồi cười ha ha.
"Người lớn tặng quà cho con, con phải nói thế nào?" Lâm Y Khải thay Tái Kiến cầm bóng bay, từng chút từng chút dạy con lễ nghĩa.
Tiểu Tái Kiến cắn ngón tay, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mỉm cười ngọt ngào
"Cảm ơn..
Nhân viên gần như chết đuối trong sự dễ thương, vỗ nhẹ đầu Tái Kiến nói bé con không cần khách sáo.
Nhìn quả bóng bay, tiểu Tái Kiến liên tục muốn tự mình cầm, Lâm Y Khải chiều con, bất quá tuổi nhỏ, tay nhỏ, sợi dây buộc bóng bay cũng nhỏ, cầm được chưa nóng bóng bay đã tuột khỏi tay Tái Kiến rồi...
"A a a!" Cầu cứu nhanh bằng cách la to, Lâm Y Khải còn chưa phản ứng kịp, cậu ôm con, đồ mua ở siêu thị thì chất đống, mắt thấy đuổi không kịp đành tính đường dỗ tiểu bảo bối trong lòng... Ai ngờ may mắn có một cánh tay giơ lên giữa không trung kịp thời bắt được sợi dây.
Bóng bay thành công kéo về, khuôn mặt giấu sau quả bóng bay từng điểm từng điểm lộ ra.
Thấy rõ người phía trước, sắc mặt Lâm Y Khải có chút trắng bệch, ánh mắt thoáng chốc không biết nên nhìn đi đâu.
Ba năm...
Gặp lại.
Tiệc rượu kết thúc, Mã Quân Diệu từ chối tài xế đưa đón, dự định tản bộ một chút rồi mới về. Mã Quân Diệu không uống đến mức thiếu tỉnh táo nhưng quả thật có hơi say, trời đêm gió thổi lạnh vừa đủ khiến hắn tỉnh rượu phần nào.
Điện thoại liên tục báo tin nhắn, tất cả đều không phải chúc mừng cậu nhậm chức đồng sự mà là tin nhắn về khoản thanh toán của Tô Thanh.
Như thế này thật tốt, Tô Thanh chấp nhận tiêu tiền, giúp hắn giảm bớt cảm giác áy náy, chỉ cần cậu hài lòng hắn có thể để cậu tiêu tiền mình cả đời, bởi vì những thứ khác... hẳn không cho được, nhất là tình cảm.
Ba năm nay hẳn như mong muốn lần nữa cùng một chỗ với Tô Thanh, tuy nhiên mọi thứ hoàn toàn không giống điều hẳn nghĩ. Mỗi ngày đều nhìn thấy Tô Thanh, thỉnh thoảng nghe được cậu diễn tấu, thế nhưng... trong lòng hẳn lại không có nửa điểm rung động.
Từ lúc Lâm Y Khải rời đi, nơi này tựa như trải qua một trận đại hạn, tất cả những gì còn lại chỉ là một thế giới hoàn toàn không có âm thanh.
Nhìn bầu không khí náo nhiệt trên đường, luôn cảm thấy mình và chúng không liên quan, hắn không hợp với chúng, trái tim hắn thật sự đã chết rồi...
Bước chân không mục đích, không phải hướng về nhà, Mã Quân Diệu lê thân xác nặng nề băng qua từng con đường, thẳng đến khi trước mặt đột nhiên bay tới một quả bóng bay màu sắc sặc sỡ.
Vốn không quá để ý, chỉ là khi hắn đang đứng giữa thế giới yên tĩnh, chợt nghe thấy: "A a a... Bay..."
Như một nốt nhạc rơi xuống hồ khiến mặt nước lay động, tỏa ra làn sóng trong veo, tạo nên âm thanh êm ả.
Mã Quân Diệu giơ tay bắt sợi dây buộc quả bóng bay lại, chậm rãi kéo về.
Sau đó... Cổ họng căng thẳng, bốn mắt nhìn nhau, chết trân tại chỗ.
Cánh môi khẽ run, người mà hẳn luôn tư niệm, người mà hắn chỉ có thể lưu ảnh từ báo chí về cất kỹ trong từng thư mục máy tính suốt ba năm, giờ đây đang xuất hiện ở ngay trước mắt hẳn.
Tưởng chừng mất đi khả năng ngôn ngữ, thậm chí phút chốc quên mất tên mình và tên đối phương, quên mất chuyện gì đã xảy ra với bọn họ... Đại não hắn hoàn toàn trống rỗng.
Phá vỡ trầm mặc trước là Tái Kiến, bé con cầm lấy quả bóng bay từ tay Mã Quân Diệu, vui vẻ cười khanh khách. Mã Quân Diệu lúc này mới chú ý tới bé con Lâm Y Khải ôm trong lòng.
Không rõ vì sao, có lẽ hắn uống quá nhiều nên tâm tình bất ổn, nhìn bé con vui đùa với quả bóng bay, hắn lại có cảm giác kích động muốn khóc.
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói ôn hòa vang lên, Mã Quân Diệu ngẩng đầu, không còn là người trước kia đuổi theo phía sau hẳn, không còn là tiểu thiếu gia hay ngượng ngùng, Lâm Y Khải của hiện tại điềm đạm nhìn hắn, giống hệt đôi bạn lâu năm ngày gặp lại chào hỏi đôi câu.
"Đã... Đã lâu không gặp."
Kết quả, nói lắp là hắn, lúng túng cũng là hẳn.
Còn chưa kịp nghĩ câu tiếp theo nên nói gì, tiểu Tái Kiến kẹp giữa hai người đột nhiên cao hứng hướng phía sau Mã Quân Diệu vẫy vẫy, trong miệng ô ô a a.
Theo ánh mắt của bé con, Mã Quân Diệu như khúc gỗ quay đầu, nhìn thấy Lâm Hạng Tây lái xe tới, thân thể càng đông cứng.
Tiểu Tái Kiến cất giọng ngọt ngào, nói một câu thì chữ được chữ mất, đại khái vẫn nghe rõ....
"...Daddy... Lâm ba ba..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro