Chương 116
116
Ninh Hề đưa cốc nước cam ép cho người đàn ông đó,
“Cái này của chú.”
Chú ấy cười nhẹ nhận lấy rồi uống một ngụm, thấy ánh mắt Ninh Hề vẫn nhìn nhìn mình liền uống ngụm nữa, nói:
“Cũng ngon. Ninh Hề cũng để ý chú út hay uống gì nhỉ?”
Ninh Hề nhìn đường, hừ hừ bảo:
“Mắt con cũng không mù đâu.”
Người đàn ông đó cười nhạt, bước đi ngang hàng với cậu, từ tốn nói chuyện.
“Thế tối nay đi chơi với chú không? Chú có người bạn cũ mới mở nhà hàng ven biển, định đón cháu đi cùng ăn cho vui!”
Ninh Hề nhìn sang,
“Chú vui hay không vui liên quan gì tới con? Mà việc gì con phải đi chơi với chú? Con muốn về nhà!”
Người đàn ông đó không dứt nụ cười mỉm trên môi, tay lấy chìa khóa ấn mở cửa xe, đưa tay mời cậu ngồi vào ghế phụ.
Ninh Hề xách balo đặt vào hộc dưới chân, cài đai an toàn và ngồi im trên ghế phụ không thèm nói câu nào, quay mặt ra cửa kính nhìn cảnh vật trôi ngược bên ngoài.
Nhưng chỉ mấy phút sau, cậu quay sang nhìn chú ấy cáu kỉnh bảo:
“Con bảo chú lái xe về nhà mà?”
Người đàn ông đó gõ ngón tay lên vô lăng xe, điềm đạm nói:
“Chú chưa hề nói rằng mình đồng ý...”
Ninh Hề cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu mình, cậu hừ một tiếng, cầm cốc trà sữa hút một ngụm thật lớn để hạ nhiệt trong người mình.
Những viên đá nhỏ kêu lạch cạch dưới đáy cốc giấy cùng tiếng rột rột cậu cố ý tạo ra cho bõ tức.
Xe di chuyển nhanh trên đường một chiều hướng ra ngoại thành, tiếng động cơ rất nhỏ, người lái xe êm ru, Ninh Hề lắc chiếc cốc còn mỗi đá viên chưa tan hết trong tay, buồn chán tựa đầu vào kính cửa xe.
Giọng người đàn ông đó vang lên,
“Đi với chú là thấy chán lắm hả?”
Ninh Hề bĩu môi nói,
“Cũng tạm!”
Bầu không khí trong xe hơi lại chìm vào yên lặng, một người tập trung lái xe, một người gà gật dựa đầu vào kính xe ngủ quên lúc nào không hay, cho tới khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe của nhà hàng, Ninh Hề ngơ ngác tỉnh lại.
Bước xuống xe trời đã sẩm tối, những khoảng sáng lờ mờ phía chân trời dần dần bị nhuộm đen, gió biển lạnh lẽo khiến cậu rùng mình một cái.
Người đàn ông đó khóa tay lên vai cậu, dẫn Ninh Hề đi vào bên trong nhà hàng, cười bảo:
“Thấy lạnh thì đừng đứng ngẩn người ra ở đó nữa, vào thôi!”
Chú út đặt phòng riêng trên tầng hai, lúc các món ăn đưa lên thì ông chủ nhà hàng cũng đến chào hỏi, còn nhiệt tình mời bạn cũ một chai rượu vang trắng hảo hạng.
Ninh Hề yên tĩnh chờ chú út nói chuyện với ông chủ nhà hàng xong, nhìn người ta đi ra ngoài rồi mới bắt đầu trải khăn cầm dao nĩa nếm thức ăn trên bàn.
Chú út nhấm nháp ly rượu một ngụm, nhìn cậu chủ trẻ măng ngồi đối diện mình đang ăn uống vô cùng quy củ và lịch sử, cảm thán một câu:
“Dù đã nhìn thấy em trong một số tình huống khác nhưng chú vẫn phải nói một câu, quý công tử nào nhà họ Ninh thật sự rất phong độ trang nhã!”
Ninh Hề nhai từ từ rồi nuốt xuống miếng cá tuyết ngọt mềm, nói chuyện nhẹ nhàng:
“Chú đang tự khen chính bản thân mình sao, Ninh Thành?”
Người đàn ông đó cười cưới cúi đầu thong thả ăn uống, con dao bạc cắt thức ăn trên đũa không phát ra tiếng động nào khó chịu, miếng thịt non mềm ứa nước bóng loáng, từng khối thịt cắt đều vuông vức như đo sẵn.
“Không, chú đang khen em đó!”
Ninh Hề liếc mắt,
“Chỉ vì những điều quá bình thường và quen thuộc với mỗi thành viên trong gia đình của chúng ta?”
Người đàn ông đó nhẹ nhàng lắc đầu, ôn tồn bảo:
“Khen em vì đã cất giấu kĩ càng một thằng đĩ lẳng lơ trong áo đồng phục trẻ trung cùng phong thái có giáo dưỡng chu toàn!”
Ninh Hề nhíu mày, nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi:
"Thế thì chú đang giễu cợt chính mình rồi..."
“Không ai nói với chú rằng, Ninh Thành chính là một gã đàn ông tô vàng nạm ngọc trong thối rữa sao?”
Món ăn trên bàn rất ngon, lời nói ra từ miệng người đàn ông đối diện Ninh Hề trầm lắng mà tục tĩu:
“Lúc Ninh Hề dạng chân ra dùng lồn trai của em mút chặt lấy dương vật tôi, em có chê bai sự thối rữa tanh nồng nóng hổi liên tục đổ đầy bụng em đâu nhỉ?”
Ninh Hề dùng khăn ăn lăn nhẹ hai bên khóe miệng, ngọt ngào cười bảo:
“Chú có tuổi hay quên thật, em nhớ là mình đâu chỉ dùng cái lỗ ấm áp dưới này cho mình chú đâu nhỉ?”
“Em cũng không thể nhịn được cơn đói của lồn trai một thằng đĩ lẳng lơ bị chú bỏ mặc dài ngày chứ?”
Dưới gầm bàn, Ninh Hề nâng bàn chân dẫm lên giữa háng căng phồng của người đàn ông đó, nheo mắt thì thầm:
“Chú thấy em nói có đúng không, Ninh Thành?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro