23/06 If 7: 95+96+97+98

95. Ngày thứ 11, trời đổ mưa to. Toàn bộ khu đất trước mặt đều ngập tràn nước.

Nước mưa cùng bùn đất hòa trộn với nhau chẳng thể phản chiếu được bất cứ thứ gì nhưng Mạc Dao lại có thể nhìn ra được vẻ mặt bất lực của bản thân. Số khoai tây còn sót lại cũng bắt đầu mọc mầm, bếp cũng xuất hiện chuột, mỗi đêm đều kêu chít chít đến ồn ào.

Con người sẽ không vì mấy chuyện vụn vặt mà chết nhưng họ cũng sẽ vì bất lực mà cảm thấy khổ sở.

96. Mạc Dao cuối cùng cũng đổ bệnh. Chuyện này cũng không có gì là lạ. Mỗi ngày cậu đều tắm bằng nước lạnh, ngày hôm nay trời còn đổ mưa, cơ thể yếu ớt của thiếu niên làm sao chịu nổi.

Trong cơn mơ màng, Mạc Dao mơ thấy mẹ mình. Nàng từ nhỏ đã xinh đẹp động lòng người. Cha mẹ đặt cho nàng cái tên Viên Hân, hy vọng cả đời này nàng đều vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng bất hạnh lại vẫn luôn đổ xuống đầu Viên Hân. Năm mười chín tuổi, Viên Hân bỏ nhà ra đi. Nàng nói nàng không vô dụng như mẹ thường nói, nàng sẽ chứng minh cho bọn họ thấy nàng sẽ tỏa sáng. Cùng năm ấy cha mẹ nàng cũng tuyên bố bọn họ không có đứa con nào.

Năm 24 tuổi Viên Hân trở lại, nàng khóc lóc quỳ dưới chân cha mẹ mình, gương mặt xinh đẹp đã chẳng còn nét kiêu ngạo năm xưa. Nàng đã không thể tỏa sáng, nàng đã trở thành bông hoa tàn úa, lụi bại trong bóng tối.

"Mẹ, xin mẹ hãy chăm sóc Dao Dao. Nó không giống đứa trẻ kia, nó có nguồn gốc rõ ràng."

Viên Hân để lại con trai út cho cha mẹ mình nuôi, một mình nàng trở lại thành phố. Nàng vẫn muốn tỏa sáng, ở trong bóng tối lâu, chịu đựng đủ loại dơ bẩn khiến nàng càng muốn tỏa sáng hơn.

"Mẹ của con rất giỏi. Nàng chính bông hoa kiên cường nhất ở sa mạc." Bà ngoại với hai mắt mù lòa nhưng lúc nào cũng có thể chuẩn xác nắm được tay Mạc Dao.

"Vậy nên cho dù sau này nàng có làm gì Dao Dao hãy vị tha cho nàng. Với chị gái con cũng vậy. Hai người bọn họ rất đáng thương, Dao Dao nhất định phải bảo vệ bọn họ."

*****

Mạc Dao bị cảm giác nóng hầm hậm đánh thức. Thiếu niên từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một đôi mắt nâu hổ phách đang chăm chú nhìn cậu.

"Thẩm Trạch Văn." Như một thói quen, khi nhìn thấy người nọ, Mạc Dao sẽ gọi tên hắn. "Người em đau quá, đầu cũng nặng trĩu."

"Bị sốt thì đừng nói nhiều."

Người thanh niên vừa nói vừa cẩn thận dùng khăn nóng giúp thiếu niên lau chân tay. Khi bàn tay vô tình chạm phải những vết sẹo trên đùi cậu, ánh mắt Thẩm Trạch Văn không khỏi trầm xuống.

"Đau không?" Hắn khẽ hỏi.

Mạc Dao liền lắc đầu. Cậu nói cậu đã sớm quên mất vì sao vết sẹo này xuất hiện. Giống như chỉ cần quên đi nguyên nhân vì sao nó tồn tại liền sẽ quên đi cảm giác đau khi ấy. Không nhớ tới sẽ không đau, thiếu niên vẫn luôn suy nghĩ đơn giản như vậy.

Thẩm Trạch Văn nhìn vết thương ấy thật lâu, nhớ tới những việc mình từng làm trước đây, hắn nhúc nhích miệng muốn nói xin lỗi nhưng rồi lại không thể nói ra thành lời. Hiện tại xin lỗi thì có ích gì. Hắn vẫn làm tổn thương thiếu niên mà thôi.

Hắn biết chỉ cần hắn xin lỗi Mạc Dao, thiếu niên liền sẽ vui vẻ mà tha thứ cho hắn. Nhưng Thẩm Trạch Văn không muốn được tha thứ dễ dàng như vậy, hắn vẫn luôn muốn bản thân bị hành hạ, để nhắc nhở bản thân không được trở thành Hạ Tuyết Ninh hay Mạc Tiền.

"Thứ này là gì?" Giọng nói yếu ớt của thiếu niên chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Trạch Văn.

Theo hướng nhìn của cậu, hắn chợt phát hiện thiếu niên đang nhìn miếng gỗ bị gọt tỉa nham nhở trên bàn.

"Là tháp Eiffel." Người thanh niên kéo kéo khóe môi giống như cũng rất buồn cười khi gọi thứ đó là tòa tháp nổi tiếng của Pháp.

"Nhưng bọn trẻ con tin đây là tháp Eiffel thật. Bọn chúng trả 5 đồng để mua lấy một cái."

Mấy ngày ở đây, ngoại trừ việc sửa sang lại nhà cửa, cả hai không có việc gì làm. Mạc Dao vẫn luôn ngồi ngây người tại vườn cây, còn Thẩm Trạch Văn lại tìm được trong nhà kho rất nhiều gỗ. Thiếu niên nói trước đây ông ngoại thích điêu khắc gỗ. Mỗi ngày ông đều ngồi trước cửa bắt đầu gọt cắt miếng gỗ trên tay mình, chỉ đến chiều là có một con ếch cho Mạc Dao chơi.

Thẩm Trạch Văn nghe vậy cũng muốn thử, hì hục cả tối, thành quả lại không như hắn mong đợi.

"Đây không phải là lừa đảo. Tao thật sự muốn gọt miếng gỗ thành hình tháp Eiffel, chỉ có điều nó hơi trừu tượng một chút thôi."

"Nhìn kỹ thì đúng có hình tháp Eiffel thật."

Người thanh niên nghiêng đầu như muốn nhìn xem thiếu niên nói thật hay nói dối. Nhưng lúc này mặt cậu đều đỏ bừng, hai mắt cũng phủ một lớp sương mù, hoàn toàn không nhìn ra được gì. Nhưng hắn vẫn mở miệng hứa hẹn với thiếu niên:

"Cái sau chắc chắn sẽ tốt hơn cái trước."

Không chỉ tháp Eiffel, hắn còn muốn điêu khắc lại dáng vẻ hiện tại của bọn họ. Một Mạc Dao nhỏ đứng cạnh một Thẩm Trạch Văn lớn. Bọn họ của sau này chắc chắn sẽ tốt hơn bọn họ của hiện tại.

97. "Sao hả? Em cao hơn phải không?"

Mạc Dao hớn hở nhìn vết xước trên cột gỗ, so với ba ngày trước đúng là cao hơn vài mili. Nhưng nhìn sang mốc đánh dấu của Thẩm Trạch Văn, thiếu niên liền thở dài. Cùng ăn như nhau vì sao người thì biến thành người khổng lồ còn người thì vẫn luôn là người tí hon vậy? Đúng là không công bằng!

"Làm gì vậy?"

Thấy thiếu niên đột nhiên không ngừng chạy xung quanh mình, Thẩm Trạch Văn liền vươn tay giữ cậu lại.

"Yểm bùa."

"?"

"Bùa cướp chiều cao!"

Ngay lập tức trán của Mạc Dao liền bị người búng đến đỏ. Thẩm Trạch Văn xách thiếu niên vào trong nhà, dặn dò cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi, còn bản thân hắn lại lên chợ bán đồ gỗ.

Thẩm Trạch Văn đi rồi, Mạc Dao lại bắt đầu ngẩn người. Cậu cảm thấy thời gian trôi thật là nhanh nhưng lại giống như không nhanh lắm. Không có đồng hồ hay lịch để bàn, con người cũng dần mất đi nhận thức về thời gian.

Thiếu niên chợt có hứng thú nhìn ngó xung quanh căn nhà. Cửa sổ bị bung ra đã được đóng lại, phần bị mối mọt cũng được thay mới. Mỗi tối Mạc Dao không cần phải tắm nước lạnh nữa, vì Thẩm Trạch Văn sẽ cẩn thận đun nước nóng cho cậu.

Quả đúng như người thanh niên nói, cuộc sống của bọn họ đã dần tốt lên.

Mới chỉ qua một tuần nhưng tài nghệ điêu khắc của người thanh niên đã được nâng cao đáng kể. Mạc Dao cũng học làm thêm bánh lưỡi mèo để Thẩm Trạch Văn bán cùng với gian đồ gỗ của mình. Có lẽ vì có vẻ bề ngoài hút mắt nên hắn vẫn luôn bán hết đống bánh cháy xém của thiếu niên.

Mạc Dao cảm thấy Thẩm Trạch Văn đã thay đổi không phải trở thành Cố Lãng mà trở thành một Thẩm Trạch Văn trưởng thành. Nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt người thanh niên, cậu lại cảm giác hốt hoảng lo lắng.

Rõ ràng bọn họ đã tốt hơn nhưng vì sao cậu lại luôn cảm thấy đây giống như một giấc mộng vậy? Đè lại ngực mình, thiếu niên cố gắng ngăn nỗi sợ hãi đang dần bóp nghẹt lấy trái tim.

98. "Câu chuyện thứ 24 kết thúc." Mạc Dao ngáp một cái muốn nhắm mắt ngủ.

"Nếu là Cố Lãng hắn sẽ làm như thế nào?" Thẩm Trạch Văn đột nhiên mở miệng hỏi khiến thiếu niên giật mình tỉnh táo lại.

Câu chuyện thứ 24 là một câu chuyện cổ tích. Bởi vì không thể nhớ được hồi ức nào nữa nên thiếu niên quyết định kể câu chuyện cổ tích mà mẹ đã từng kể cho cậu. Câu chuyện có tên là "Hoàng tử ếch".

Tuy nhiên, hoàng tử ếch này lại không đi tìm công chúa để hóa giải lời nguyền mà phải đi tìm chính bản thân mình. Đến khi nào cậu tìm được sự thật thì lời nguyền sẽ được hóa giải.

Hoàng tử ếch đến vương quốc mặt trời, cậu gặp thương gia cáo và hỏi bản thân cậu là ai. Thương gia cáo nói nếu giúp ông ta diệt lũ chuột ông ta liền nói cho cậu biết cậu là ai. Chỉ mất một ngày hoàng tử ếch liệt diệt sạch chuột. Thương gia cáo liền nói cậu là một con sư tử uy mãnh.

Hoàng tử ếch không tin liền đến đất nước mặt trăng. Tại đây cậu nhìn thấy một con kền kền đang bắt cóc công chúa chim sẻ. Hoàng tử ếch không hề do dự giương cung bắn chết kền kền giải cứu công chúa. Sau đó cậu lại hỏi công chúa chim sẻ rằng bản thân mình là ai. Nàng liền nói cậu là một con đại bàng mạnh mẽ.

Hoàng tử ếch lại đi tiếp đến đất nước của những vì sao. Tại đây cậu gặp một con bạch tuộc già bị mắc kẹt trong lưới. Như mọi lần, cậu liền cứu nó và hỏi nó rằng bản thân mình là ai. Bạch tuộc liền nói cậu là một con cá.

Cuối cùng hoàng tử đi đến đất nước của sự thật. Tại đây cậu gặp con người. Cậu hỏi họ vì sao các động vật khác luôn có các câu trả lời khác nhau. Loài người liền nói, bởi vì bọn họ muốn biến hoàng tử ếch thành dáng vẻ bọn họ muốn. Thương nhân cáo kinh doanh rạp xiếc hiện tại đang thiếu một con sư tử, công chúa chim sẻ cần một người chồng uy mãnh như đại bàng, bạch tuộc già đang đói bụng nên cần thức ăn. Đó là lý do vì sao mỗi người vẫn luôn có một câu trả lời khác nhau.

Vậy thì rốt cuộc cậu là ai? Loài người liền nói cậu là con ếch.

Lời nguyền hóa giải hoàng tử ếch cảm thấy bản thân bị phản bội tự mình rút kiếm đâm mình.

Đâu là câu chuyện vô cùng vô nghĩa, nếu kể cho trẻ con chỉ sợ bọn chúng sẽ khóc to mà tốt cáo với cha mẹ. Nhưng Thẩm Trạch Văn lại nghe vô cùng nghiêm túc sau đó còn hỏi thiếu niên, nếu là Cố Lãng hắn sẽ cứu ba người kia sao?

Mạc Dao nói không biết vì cậu chưa từng kể câu chuyện này cho hắn nhưng nếu Cố Lãng nghe được hẳn sẽ cười nhạo mà nói rằng đây là câu chuyện nhảm nhí. Sau đó thiếu niên lại hỏi Thẩm Trạch Văn liệu nếu biết sự thật rồi hắn có lựa chọn cứu ba người kia không?

Người thanh niên nghiêm túc suy nghĩ một hồi liền nói, nếu biết sự thật rồi hắn sẽ chỉ ở lại đầm lầy mà thôi. Hắn chỉ là một con ếch, một con ếch sẽ không đánh nhau với chuột hay kền kền. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro