Chương 4: Bước Ngoặt

Sau những lời chân thành trao nhau trong chiếc taxi chật hẹp, một sự tĩnh lặng đặc biệt bao trùm lấy không gian. Ánh đèn đường hắt vào cửa kính, vẽ những vệt sáng nhòe nhoẹt trên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đã dịu đi phần nào của Kiều.

Anh tựa đầu vào cửa sổ, nhưng bàn tay anh không rời khỏi bàn tay Nguyên đang nắm chặt lấy.

Trong lòng anh, một dòng chảy phức tạp của những cảm xúc đang cuộn trào.

Lời thú nhận tình cảm của Nguyên vang vọng trong tâm trí anh, khơi dậy những khát khao mà anh đã cố gắng chôn vùi.

Sự ấm áp từ bàn tay của người ấy lan tỏa, không chỉ là nhiệt độ cơ thể mà còn là một sự an ủi, một sự bảo vệ mà anh đã đánh mất từ lâu.

Liệu đây có phải là thật? Câu hỏi nghi ngờ vẫn còn vương vấn trong tâm trí Kiều, một vết sẹo sâu sắc từ những tổn thương trong quá khứ.

Anh đã học cách tự bảo vệ mình bằng một lớp vỏ bọc lạnh lùng, và việc buông bỏ nó khiến anh cảm thấy lo sợ và bất an.

Nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ nhận sự rung động khẽ khàng trong tim mỗi khi nghĩ về Nguyên, về sự kiên nhẫn và chân thành mà anh đã thể hiện.

Anh nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay Nguyên.

Những ngón tay thon dài và ấm áp siết nhẹ lấy anh, một cử chỉ nhỏ nhưng chứa đựng một sự quan tâm đầy ấm áp mà anh đã từng cảm nhận..

Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác bình yên lạ lùng len lỏi vào trái tim anh, xoa dịu đi những lo lắng và nghi ngờ.

Trong tâm trí Nguyên, một niềm hy vọng mãnh liệt đang dần nhen nhóm.

Cậu cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé trong thái độ của Kiều, sự dịu dàng thoáng qua trong giọng nói và cái siết nhẹ đáp lại trên tay anh.

'Mình sẽ không vội vã'  Nguyên tự nhủ.

Cậu sẽ cho anh ấy thời gian để chữa lành, để tin tưởng.

Cậu sẽ ở bên cạnh anh ấy, không chỉ là người yêu mà còn là một người bạn, một người mà anh ấy có thể dựa vào.

Cậu nhìn Kiều, khuôn mặt anh trong ánh đèn đường có vẻ cô đơn và mệt mỏi.

Giây phút này khiến cậu tự hứa rằng bản thân sẽ bên anh ấy mãi mãi.

Họ ngồi đó, trong không gian nhỏ hẹp của chiếc taxi, nắm tay nhau, như hai linh hồn đã lạc lối cuối cùng cũng tìm thấy một sự đồng điệu.

Ánh mắt Kiều khẽ khép lại, anh tựa đầu vào cửa sổ, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng không phải là sự mệt mỏi về thể xác mà là sự mệt mỏi của một trái tim đã phải gồng mình quá lâu.

Anh muốn buông bỏ, muốn tin tưởng, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn quá lớn.

Nguyên âm thầm di chuyển ngón tay cái, nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay Kiều.

Một cử chỉ nhỏ nhưng đầy yêu thương, như một lời trấn an lặng lẽ. Kiều từ từ mở mắt, nhìn Nguyên.

Trong ánh mắt anh, Kiều thấy được sự chân thành, kiên nhẫn và một tình cảm sâu sắc.

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ đôi môi Kiều.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường lóe lên qua mắt anh như những ký ức vụt chợt.

Anh nhớ lại đêm định mệnh, nhớ lại sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà anh đã phải đối mặt.

Nhưng anh cũng nhớ đến sự hối hận và sự quan tâm của Nguyên sau đó, sự hỗ trợ vô điều kiện ở bệnh viện.

Mọi thứ rối tung lên trong tâm trí anh, khiến anh cảm thấy bối rối và bất định.

"Tôi..." Kiều ngập ngừng nói, giọng anh vẫn còn chút khàn. "Tôi vẫn không chắc chắn về điều gì cả."

Nguyên siết nhẹ tay Kiều, ánh mắt anh dịu dàng. "Không sao cả, không cần phải vội vã. Tôi sẽ luôn ở đây chờ."

Lời nói của Nguyên không hề ép buộc, mà mang đến một sự an ủi và tin tưởng. Kiều khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Nguyên.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một chút bình yên, một sự chấp nhận rằng anh không cần phải có câu trả lời ngay lập tức.

Anh có thể cho phép mình chậm lại, cho phép trái tim mình có thời gian để chữa lành và cảm nhận rõ tình yêu thương này.

Kiều khe khẽ đáp lại."Ừm."

Suốt chặng đường, cả hai chỉ lặng lẽ ngắm nhìn thành phố HCM, những ánh đèn sắc màu nhấp nháy, tiếng xe cộ nhộn nhịp. Họ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đối phương, một chút ấm áp yêu thương nhỏ nhoi giữa sự ồn ào ngoài kia.

Lúc 11 giờ tối, taxi đã đến chúng cư của Kiều.

Nhưng trong thâm tâm Kiều đã thoáng qua sự nuối tiếc điều gì đó, có lẽ là anh muốn tham lam cái sự ấm áp từ bàn tay của Nguyên.

Anh nhìn Nguyên đang ngủ say, gương mặt ở khoảng cách gần lộ rõ những đường nét sắc sảo.

Hàng mi đen dài khẽ rung động trên làn da trắng mịn. Chiếc mũi cao thanh tú dưới ánh đèn đường. Đôi môi khép hờ, gợi nhớ những nụ hôn.Mái tóc đen lòa xòa trên trán tạo vẻ phóng khoáng.

Trong thoáng chốc, vành tai anh ửng hồng dưới ánh đèn.

Kiều bất giác cảm thấy Nguyên đẹp đến lạ, một vẻ đẹp bình yên và không phòng bị, khác hẳn ngày thường.

Một cảm xúc dịu dàng khẽ chạm vào trái tim anh.

Kiều cẩn thận lay nhẹ vai Nguyên." Này dậy đi, tới nơi rồi." Nguyên dụi mắt, giật mình quay sang nhìn anh.

Khuôn mặt cậu còn vương vài nét ngái ngủ, đôi mắt mơ màng chớp chớp khiến Kiều khẽ cười thành tiếng. "Haha." Nguyên mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng thấy Kiều cười, cậu cũng cười theo. ( Gì dễ thương vậy mấy cưng )

"Vào căn hộ tôi nghỉ đi, trễ rồi." Kiều nhìn cậu, Nguyên như thấy đôi mắt của anh ẩn chứa sự mong đợi từ câu trả lời của cậu, trong lòng Nguyên cảm thấy Kiều thật dễ thương.

Muốn đè anh một cái..

Nguyên ngáp ngủ trả lời." Anh sẽ không phiền chứ, nếu không thì tiền xe tôi lo."

Kiều lắc đầu, cười nhẹ nhàng nhìn anh." Tôi trả rồi, giờ đi xuống đi cho tài xế nghỉ ngơi nữa." Nguyên vội vàng xuống xe. Tài xế cảm ơn họ xong chạy xe rời đi.

Giờ họ đang đứng dưới căn chung cư của Kiều, anh nắm tay cậu, lần này là anh chủ động khiến Nguyên thảng thốt, Kiều đã chủ động nắm lấy tay cậu.

Cậu đứng im như trời trồng, cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay đang siết chặt lấy tay mình khiến gò má cậu đỏ ửng lên.

Đôi mắt Nguyên mở to, không rời khỏi gương mặt Kiều, cố gắng giải mã ý nghĩa của hành động này.

Cảm nhận ánh nhìn nồng nhiệt của đối phương.

Kiều cảm thấy hơi khó chịu, có chút bực bội nói."Đừng nhìn như vậy nữa, tôi không thích."

Nghe vậy, một thoáng thất vọng trên gương mặt cậu, nhưng vẫn ngoan ngoãn dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay anh. 'Mình thích khoảng khắc này, mình muốn ở bên anh mãi'.

Cậu thầm nghĩ, vô thức siết nhẹ bàn tay anh hơn một chút.

Họ đi tới sảnh lễ tân, dù đã là khuya, ở đây vẫn đông đúc nhân viên và dân cư. Nguyên khẽ ngước nhìn, không khỏi choáng ngợp trước vẻ tráng lệ của chung cư.

Cậu từng đặt chân đến những nơi xa hoa, nhưng sảnh này mang đến một cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Sự kết hợp tài tình giữa những họa tiết đậm chất Việt Nam như hoa văn trên gốm sứ, hình ảnh chim phượng được thể hiện một cách tinh tế trong nền kiến trúc Pháp thanh lịch khiến Nguyên không khỏi ngạc nhiên.

Không gian rộng lớn, trần nhà cao vút tạo cảm giác vừa choáng ngợp vừa thư thái.

Bước chân cậu chạm lên sàn gạch hoa văn cổ điển, những mảng màu dịu nhẹ như kể một câu chuyện xưa cũ.

Ánh sáng ấm áp, huyền ảo từ những chùm đèn pha lê thả xuống, ôm trọn lấy không gian, khơi gợi một nỗi rung cảm khó tả trong lòng Nguyên.

Tới thang máy, Kiều bấm tầng mười như một thói quen.

Khi cánh cửa khép lại, một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy không gian chật hẹp. Cả Kiều và Nguyên đều cảm thấy một chút ngượng ngùng.

Nguyên cúi gằm, ngón tay mân mê vạt áo, cố gắng xua đi sự bối rối đang lan tỏa.

Kiều nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhanh sang Nguyên, dò xét phản ứng của cậu.

Sự im lặng này kéo dài tưởng chừng như vô tận, mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, về cái chạm tay vừa rồi và những điều có thể xảy ra ở phía trước.

Một dòng điện ấm áp chạy dọc sống lưng khiến Nguyên không thể rời mắt khỏi Kiều.

Cậu vụng về nhìn thoáng anh một cái, ánh mắt thoáng chút ngưỡng mộ dừng lại ở đôi mắt sâu thẳm của Kiều trước khi vội vàng cụp xuống, gò má cậu nóng ran.

Từ góc nhìn của cậu, Kiều không đơn thuần là đẹp trai, mà là một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, một sự kết hợp tinh tế giữa nét lạnh lùng kiêu hãnh và vẻ đẹp thanh tú hiếm có.

Lần đầu tiên chạm mặt, Nguyên đã bị thu hút bởi đường nét gương mặt sắc sảo của Kiều.Gò má cao, xương hàm góc cạnh.

Đôi mắt Kiều sâu thẳm như hồ thu tĩnh lặng, đen tuyền hút hồn, lúc lạnh lùng xa cách, khi dịu dàng buồn man mác. Hàng lông mày rậm rạp tăng vẻ nam tính.

Sống mũi cao thanh tú, đôi môi sắc sảo gợi cảm, khẽ mím như ẩn chứa bí mật, hé nở nụ cười hiếm hoi làm tan chảy băng giá.

Một cơ thể khỏe khoắn, vóc dáng cao ráo, bờ vai rộng, cơ thể săn chắc.

Dáng vẻ Kiều điềm tĩnh, tự tin, mỗi bước chân dứt khoát mà thanh nhã, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng kiêu hãnh, thu hút Nguyên một cách khó cưỡng.

Làn da trắng của Kiều mịn màng dưới ánh đèn, làm nổi bật những đường nét thanh tú trên gương mặt cậu.

Có lẽ, điều khiến vẻ đẹp của Kiều trở nên đặc biệt và khó quên trong mắt Nguyên chính là sự kết hợp giữa vẻ ngoài hoàn hảo và khí chất lạnh lùng, kiêu hãnh.

Kiều như viên ngọc quý hiếm, rực rỡ dưới lớp băng mỏng, thôi thúc Nguyên khám phá trái tim ẩn sâu.

Thú thật, thời gian đầu, chính vẻ đẹp ấy đã là nam châm thu hút Nguyên, thôi thúc anh tìm cách tiếp cận và tán tỉnh Kiều.

Nhưng giờ, đó là thứ tình yêu thật sự, cuộn trào từ tận đáy lòng Nguyên dành cho anh.

Cậu miên man nghĩ.

'Anh ấy đẹp đến mức khó tin, còn tài năng trong công việc thì không ai sánh bằng... và trên giường thì...' Ký ức về Kiều rên rỉ dưới thân cậu đột ngột ập đến, khiến mặt Nguyên đỏ bừng.

Cậu cúi gằm, cảm nhận rõ ràng một dòng nhiệt nóng bỏng bản năng của cơ thể, một phản ứng lan xuống hạ thân không hề e ngại mỗi khi hình ảnh thân mật ấy hiện về.

Kiều lặng lẽ nhìn Nguyên, nhận thấy gò má hơi ửng hồng và bàn tay đang siết chặt lại.

Một cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng anh.

Vẻ ngượng nghịu của Nguyên, dù có phần vụng về, lại khiến anh thấy đáng yêu.

Anh nhớ lại sự quan tâm, sự kiên nhẫn mà Nguyên đã dành cho mình, và một chút trìu mến len lỏi vào trái tim anh.

Kiều nhỏ giọng nói, giọng điệu thoải mái: "Tới nơi rồi." Anh chỉ tay về phía cửa thang máy đang chuẩn bị mở ra.

Thoát khỏi những suy nghĩ miên man, Nguyên ngẩng đầu, cười xoà với anh, vội lẽo đẽo theo bước chân Kiều.

Vẻ lúng túng của cậu vẫn còn vương trên nét mặt cậu nhưng không thể tránh khỏi việc Kiều luôn âm thầm quan sát từng hành động nhỏ của cậu.

Bất giác anh cảm thấy cậu như chú cún Golden ở nhà anh, không kìm lòng khoé môi anh cong lên thành một nụ cười ấm áp, đáy mắt thoáng hiện lên sự dịu dàng.

Nguyên vừa tự hỏi liệu anh ấy có nhận ra sự vụng về của mình hay không và mong rằng nó không quá tệ.

Khi ấy cậu vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng luôn hướng về cậu, đặc biệt là nụ cười kia, nó thôi húc cảm xúc mãnh liệt của anh, rằng hãy chiếm lấy người kia, như bản năng của một Alpha là sự chiếm hữu, cậu muốn giữ anh bên mình, không để ai có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp tựa như một giấc mơ kia.

Không suy nghĩ nhiều, cậu vô thức hành động, kéo lấy tay anh lại và hôn vào đôi môi mềm mại.

Kiều bất ngờ bị hôn không phản ứng lại kịp, nhưng anh lại không phản kháng, dường như muốn chìm đắm vào phút giây đầy ái muội này.

Giữ hành lang khách sạn, có hai người đàn ông đang quấn lấy nhau không ngại ngùng mà chìm đắm sự cháy bỏng của họ.

'Cạch', tiếng cửa mở của hộ dân cư nọ khiến họ lúng túng dừng hành động vội nắm tay nhau về căn hộ.

Sự căng thẳng hiện trên gương mặt của hai người như vừa làm một chuyện phạm pháp nào đấy của cậu và anh khiến họ ngại ngùng, chỉ biết đỏ mặt mà không biết làm gì ngoài đi thật nhanh về căn hộ.

Còn người dân kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.'Bọn trẻ dạo này thật là'.

Thầm nghĩ mà lắc đầu, khẽ thở dài.

Khép cánh cửa lại, hai người lại lao vào, không ngừng trao nhau những hành động nồng nhiệt, ánh mắt nhìn nhau chỉ còn là sự cháy bóng.

Hơi thở gấp gáp hoà quyện vào nhau trong không gian tĩnh lặng, hai người cho nhau những nụ hôn say đắm, không màng mọi vật xung quanh cứ như thể chỉ có họ.

Kiều nhỏ giọng nói vào tai cậu, một âm thâm trầm ấm với hơi thở nóng bỏng." Nguyên.. chậm" Chỉ một tiếng gọi khẽ càng khiến Nguyên không thể kiềm chế ham muốn bản thân mình.

Dưới ánh đèn vàng mập mờ, ẩn hiện những sự âu yếm của cặp đôi trẻ.

Khẽ vuốt làn da mịn màng của người, cậu cảm nhận phần cơ thể dưới đang dần nóng lên.

'Chết tiệt, sao anh ấy lại hấp dẫn đến vậy. Mình sắp mất kiềm soát rồi'.

Đôi mắt cậu dán chặt vào anh như muốn kiềm nén nhưng suy nghĩ lại như mất lý trí.

Những âm thanh ám mụi vang khắp phòng, họ không ngại ngần mà cứ thế chìm đắm trong ham muốn sắc dục, chỉ còn là màn đêm của dục vọng...














Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro