Chương 17: Đi rồi lại về xã Quảng An
Đen đủi thế nào mà lúc ra ngoài còn kéo theo cô bạn Thanh lắm miệng. Thế này khác nào để thầy Phong ngồi ăn với cả bàn kia? Nhưng cũng có phần may mắn khi Thạo còn bận bốc phét với hai vợ chồng Lan và Phong nên không đi cùng nếu không công lao về sông núi hết.
Sau khi nghe Thanh luôn miệng nói về nghề nghiệp và cuộc sống của mình thì thầy Phong quay sang nhìn Châu ăn mỳ, thầy thấy anh có phần khang khác so với những năm cấp hai. Thời gian trôi qua đã lâu nên thầy không còn nhớ rõ cụ thể mình đã quên mất điều gì. Thầy uống một ngụm nước rồi hỏi: “Giờ Châu làm gì hở em?”
Châu: “Em làm công an.”
…
Thầy Phong nghe thế biểu cảm có chút khác lạ, sau lại lơ đi vấn đề đó: “Thế chắc làm việc vất vả quanh năm nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi ạ.”
Thầy Phong nhìn anh, uống ly nước rồi quay sang nhìn chỗ khác, ngẫm chẳng có gì nói nên lại hỏi: “Thế Tâm bây giờ làm gì? Từ qua đến giờ gặp quên không hỏi, thằng nhóc này lớn lên trông khác quá nhỉ?”
Thanh: “Đúng, đúng á thầy. Ngày xưa thằng đó còn thấp hơn em. Hôm qua em hỏi cậu ấy nói đang làm điều tra viên tại Viện nghiên cứu.”
Thầy Phong: “Viện nghiên cứu nào vậy?”
“Viện nghiên cứu Akechi.” Châu trả lời, sau đó anh để ý biểu cảm của thầy Phong khác hẳn, trông thầy có vẻ bồn chồn. Đến hết bữa sáng, sự vui vẻ ban đầu cũng bay biến.
Nếu thầy Phong thực sự từng tìm đến bà Xuyến, mẹ của Tâm thì hẳn là thầy phải biết đến sự hiện diện của người con trai Tâm. Không ngoài dự liệu của Châu, sau bữa ăn đó thầy Phong đã xin về. Anh tạm bỏ qua vấn đề cái điện thoại để đi về phía nhà trọ cùng với thầy Phong. Châu biết thầy đang thắc mắc về danh tính của Tâm, một phần nào đó trong lòng Châu cũng như vậy. Không hiểu sao anh cứ có cảm giác Tâm rất lạ.
Thế nào mà trên đường về, Châu gặp Tâm đang ôm một đống thứ trên tay. Hắn ta thấy anh là lại tí ta tí tởn chạy lại gọi: “Bạn Châu ơi.”
Châu đẩy hắn sang một bên để đi tiếp: “Lượn ra đi, tôi đang bận.”
“Bạn Châu về trọ à?” Tâm bước nhanh theo: “Cho mình đi cùng với.”
…
“Bạn Châu đi từ từ thôi, chờ mình nữa.”
“Bạn Châu giận gì mình à?”
“Này… Sao mình gọi mà bạn Châu không trả lời gì thế?”
“Mình gọi điện cũng vậy, bạn Châu chẳng nhấc máy gì cả.”
Nghe đến đây thì Châu khựng lại, anh quay lại khiến hắn va thẳng vào người. Châu nhíu mày dùng tay đỡ: “Đi đứng đàng hoàng vào.”
“Lạy Chúa. Cuối cùng bạn Châu cũng nghe mình nói.”
“Cậu gọi cho tôi làm cái gì?”
“Mình hỏi xem bạn Châu có muốn mua đồ gì không? Người ta mở đường xong rồi, hôm nay chúng ta có thể về rồi.” Hắn ôm cái túi trong tay lên như một chiến lợi phẩm: “Bạn Châu không nhấc máy nên mình mua tất luôn rồi.”
…
“Mua cho ai mà gọi tôi?”
“Mua cho bạn Châu.”
Châu liếc nhìn những ánh mắt xung quanh đang lén nhìn hai người bằng cái nhìn kỳ thị, môi Châu giần giật thầm nghĩ: ‘Thằng cha này bị thần kinh chắc?’
Châu đẩy trả: “Giữ lấy mà sài, tôi không cần.”
Mải nói chuyện với một tên khùng, Châu quên mất mục đích ban đầu, anh quay đầu co chân chạy theo thầy Phong, nhưng về đến nơi mới biết thầy không trở về trọ. Anh ôm đầu liếc Tâm cháy mắt: ‘Tất cả là tại cậu ta.’
Tâm thấy anh ngó mắt vào trọ thì cũng nhìn theo: “Bạn Châu tìm ai à?”
Châu vò đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Cậu mới nói bên dưới dẹp đường xong rồi à?”
Tâm gật đầu.
Trước mắt thầy Phong không phải nhân vật quan trọng nhất, người quan trọng nhất là Hương thì đã rời đi. Châu không nên vội vàng, tính anh vốn nóng nảy hấp tấp nên rất dễ bị cuốn theo bầu không khí. Anh hít sâu rồi thở ra, nhìn Tâm một hồi rồi nói: “Chuyện tối qua cảm ơn cậu.”
Tâm chỉ xua tay: “Có gì đâu. Bạn Châu khỏe là tốt rồi.”
Châu gãi gáy lúng túng: “Giờ cậu bắt xe bus về trước đi.”
“Ta đi cùng nhau mà, mình về cùng đi.”
Những câu nói của Tâm rất dễ gây hiểu lầm, đến một kẻ không nghĩ nhiều cũng bị ép phải nghĩ nhiều. Châu nhướng mày: “Giỡn mặt hả?”
…
“Tôi không thích mấy tên nói năng vớ vẩn linh tinh đâu.” Châu quay đầu xua tay: “Về trước đi, đây có tí việc.”
Ngoan ngoãn và nghe lời không phải chuyên ngành của Tâm, hắn ta giỏi nhất món chạy theo. Châu đã quá mệt với việc đôi co nên anh đã để hắn ta đi cùng, nhưng suốt cả chặng đường Châu không đáp lại sự nhiều chuyện của Tâm. Kẻ thích nói đến mấy đi với Châu cũng sẽ phải câm như hến, hắn tạm có chút ‘công lao’ với anh nên anh chưa chửi hẳn ‘câm miệng’, nhưng trong tương lai gần, Châu sẽ chửi.
Anh nuốt trong bụng lời thề đây là lần cuối đi chung.
Quay trở lại trường, chiếc điện thoại của Châu nằm ngay dưới ngăn bàn nơi anh kê vào để ngủ.
Là ngày thứ nên ai cũng bận, khi anh trở về trọ thì họ đã chuẩn bị xong xuôi để về nhà, muộn một ngày cũng có thể làm hỏng công việc của nhiều người. Tâm mang xe đạp trả lại cho người ta rồi cả hai ra bến xe bus. Ngồi được một lúc, Châu có dự cảm chẳng lành khi nhìn những cái ổ gà ổ vịt sâu hoắm vẫn còn ngập nước.
Châu: “Này, nhỡ xe bus chưa đi được vào đây thì sao?”
Tâm nhìn theo ánh mắt của anh, giờ hắn mới để ý mấy thứ này, nhìn xong hắn lại cười: “Thì mình ở lại thêm một đêm.”
…
Châu cầm điện thoại nên gọi xe, dưới chân núi là đường lớn nên người ta có chạy xe lên đây. Thế nào mà anh gọi hai cái xe máy, Châu đội mũ bảo hiểm rồi vẫy tay với Tâm khiến hắn ngơ ra một hồi. Cái xe của Châu đi rồi hắn mới nhận thức ra chuyện gì mới xảy ra, Tâm mím môi rồi bật cười ha hả khiến anh lái xe ở đó hết sức khó hiểu.
‘Bạn Châu dễ thương quá đi à.’
Số Châu quá nhọ, tránh này gặp kia, xe của tên này đi được cỡ năm cây số thì chết máy, lúi húi sửa mãi mà không xong nên phải gọi xe khác đến ‘cứu trợ’ mới xuống được chân núi. Lúc xuống thì đã là sáu giờ chiều, đầu tháng một, trời còn lạnh sâu nên bây giờ đã tối um. Châu tìm một bến xe bus rồi chờ xe.
Trong lúc đó có một đoàn nữ sinh cấp ba đi chơi về muộn cũng đến đó chờ xe bus, họ bàn tán sôi nổi về một chàng trai thường xuyên xuất hiện ở xe bus. Châu không quá để tâm cho đến khi nghe tới hai từ ‘mắt xanh’. Ở nước ngoài không hiếm nhưng ở nước ta điều đó lại dễ gây chú ý. Anh hơi liếc mắt nhìn những thiếu nữ đó với ý tò mò muốn biết thêm.
Sự phát triển của mạng xã hội khiến những đứa trẻ biết nhiều hơn những gì chúng cần biết, nhưng đa phần là biết những thứ chẳng cần thiết. Nhìn đi nhìn lại, nhóm học sinh này lớp 11 là khỏe, thế mà từ ngữ và phong cách thì khá là trưởng thành và có phần hở hang không mấy phù hợp. Bên cạnh những từ tục tĩu, còn có những từ ngữ gây khó hiểu với một người đàn ông trung niên như anh. Châu chỉ có thể hiểu đại khái chúng đang nói về chuyện yêu đương.
Có một anh chàng mắt xanh, da trắng và cao ráo thường xuyên xuất hiện ở các chiếc xe bus đầu 08 và 06. Những nữ sinh này đang chờ chuyến xe này tới để gặp chàng trai kia theo lời giới thiệu của một cô gái.
Câu chuyện về sự nổi bật do khác lạ này làm anh nhớ tới Ngân. Chính ra thì cô gái này có vẻ ngoài quá đại trà và một cuộc đời khổ sở rất kịch bản, cuộc đời đó chẳng khác gì hàng ngàn câu chuyện dùng chung motif. Nếu cô bé có điều gì đó đặc biệt hơn thì mọi thứ đã không tồi tệ như vậy.
Nhiều khi người ta oán trách số phận cũng không quá sai, bởi họ đã cố gắng rất nhiều, chỉ là đến khi chết đi vẫn chẳng có ai quan tâm đến, chẳng ai hiểu họ đã vật vã với cái nghèo để sống như thế nào.
Châu thở dài khiến làn khói trắng quanh quẩn nơi sống mũi, thương cảm là bản năng của con người, họ vô thức nhìn vào, thấy tội nghiệp rồi lại phải rời đi vì bản thân mình cũng đang vật lộn để sống. Không có nơi nào là địa đàng thực thụ.
Một chút mất tập trung đó đã khiến Châu lỡ mất câu chuyện mà những nữ sinh đang bàn tán.
Đa cảm thừa thãi dễ làm con người ta đặt ra định kiến khi điều tra nên Châu nhanh chóng gạt thứ đó ra khỏi đầu rồi bước lên xe bus cùng với những nữ sinh kia.
Vừa lên cả đoàn đã thở dài vì hôm nay người kia không đi bus.
Lúc này xe bus chỉ có mình bọn họ và Châu, phụ xe và lái xe đều quen đám nữ sinh này nên họ nói chuyện dôm dả mà không hề để Châu cũng là khách, dù muốn hay không, những lời nói đó vẫn lọt vào tai.
***
Châu thường nghỉ từ bây giờ cho đến Tết Nguyên Đán vì ở trên Cơ quan điều tra tầm này chỉ toàn giải quyết những giấy tờ và công văn từ Bộ, việc đó Châu không giỏi, anh đi chỉ làm vướng tay vướng chân người khác. Chú Hùng đã quá quen cách sống của thằng cháu nên kết thúc ca làm thì đến nhà Châu tìm anh thay vì đến phòng Hình sự đang tăng ca.
Chú Hùng đi đến nhà để xe thì Trang chạy ra, trong tay cô là gói hàng nhỏ: “Chú tiện về thì đưa cho Đội trưởng giúp cháu với ạ. Để ở đây qua tết sợ lao công họ dọn đi.”
Chú Hùng có quen biết với Trang trong khoảng thời gian cô gái này tham gia huấn luyện tại trường Đại học, mối quan hệ ở mức tốt do sau này chú có phụ giúp Đội điều tra trong vài vụ án. Hùng cầm rồi gật đầu: “Ok. Giờ chú cũng qua nhà nó luôn.”
Trang lại mò vào áo của mình lấy ra một tấm thiệp màu đỏ: “Tối Chủ Nhật tuần sau chú tới làm chén rượu với bọn cháu nhé. Tối đó bọn cháu chỉ mời bạn thôi.”
“Ây nha mày.” Chú Hùng chẹp môi: “Chú còn chưa có người yêu mà mày đã nhanh thế, cưới chạy bầu hay gì mà giờ chú mày mới hay vậy?”
Mỹ nhân của phòng Hình sự thẳng thắn gật đầu: “Vâng, hai tháng rồi. Chú chuẩn bị tinh thần mừng nhóc đó mấy củ đi ạ.”
…
Chú Hùng méo cả mặt: “Thôi, tao nghỉ chơi với mày. Chú với cả cháu, ăn nói thế mà nghe được à?”
Chú Hùng ngẫm thấy đường tình duyên lúc bốn mươi sáu thế này chắc là đứt rồi. Yêu đương bây giờ chẳng còn phù hợp, chẳng lẽ giờ húp vội rồi cưới chạy bầu?
Chú Hùng bật cười với suy nghĩ ngớ ngẩn của mình rồi cắp mông đi về.
Hùng là người đã truyền lại sự vô duyên của mình cho Châu, chú thấy cửa không khóa là phi thẳng vào trong, thấy Châu đang nằm trên cái chiếu thì đá anh sang một bên rồi nằm vật xuống. Người còn bẩn mà quấn nguyên chăn vào người khiến Châu bực lên giơ chân tính đá nhưng Hùng đã nhanh tay giữ lại: “Giờ nhóc đá chú là chú nhập viện vì gãy xương sống luôn.”
…
Chú Hùng nhổm người dậy, lấy từ trong cặp ra kiện hàng và cái điện thoại. Chú mở một video lên rồi đưa cho Châu. Trong video là một bé gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi đánh đàn: “Nhỏ Khanh đang đi tham quan với bạn, nhỏ muốn nhóc thay mặt phụ huynh đến nhưng không có cách liên lạc với nhóc nên nhờ chú.”
Hùng cầm điện thoại của Châu lên: “Chú đã dặn bao nhiêu lần là nhóc đừng có khóa trang cá nhân mà.”
“Bấm lộn.” Châu nằm hẳn xuống xem video cô bé đánh đàn rồi hỏi lại: “Thật à?”
“Ai rảnh đùa với mấy thằng nít nôi.” Chú lại cầm kiện hàng kia lên: “Giờ nhóc vẫn nhận nó à?”
Châu gật đầu, anh với tay cất nó vào trong, chờ đến khi chú về rồi mới mở ra. Lần này bên trong là tranh sao chép của bức ‘The Librarian’ của hoạ sĩ Giuseppe Arcimboldo. Anh lục trong đống hạt nhựa chống xóc để tìm vật hình tròn lần trước nhưng không thấy. Trong lòng không khỏi thắc mắc miếng tròn đó là gì.
Khanh - tên đầy đủ là Nguyễn Kim Khanh là con gái ruột của người con gái Châu yêu cùng với một tên khốn nhà giàu rác rưởi. Sau này hắn ta bỏ đi, Diệp mất, cô bé Khanh ở với em gái của Diệp. Châu cầm điện thoại lên nhìn định vị mình gắn vào điện thoại của Hương rồi suy ngẫm xem bản thân phải làm gì trước. Chẳng nhịn nổi, Châu nhắn hỏi chú Hùng địa điểm.
Có vẻ ông trời cũng ủng hộ Châu nên địa điểm mà cô bé đang ở không xa so với Hương. Hương đã dừng ở đây nửa ngày, chắc cũng đã trọ hoặc thuê phòng ở đó. Nếu tiện, Châu sẽ qua hỏi chuyện cô nàng luôn.
Lúc đến nơi Châu mới nhận ra có điều gì đó rất sai trái, nếu anh không nhầm thì mình vừa mới đi qua một nơi tên là Trường trung học cơ sở Quảng An. Anh quay lại nhìn thêm một lần nữa, có phải lầm đâu, rõ ràng đây là cơ sở mới của trường cấp hai Quảng An mà…
Vậy là anh trở về nhà chưa tròn bốn tám giờ đã tự vác xác về lại nơi này ư?
Chẳng hiểu sao Châu thấy chuyển cơ sở mà nơi này trông còn tối tăm hơn, sao lại chọn chỗ này đi ‘Vui tết cổ truyền’ vậy trời? Anh chẳng thấy không khí tươi vui ở đâu mà cho bọn trẻ đi hai ngày một đêm ở chỗ thế này.
Phụ huynh xung quanh đều tầm tuổi Châu, người ta vui vẻ bàn tán về những đứa con của mình. Một vài người khen Khanh là nhóc lớp trưởng học giỏi nhất khiến Châu không khỏi phổng mũi tự hào, ngẫm nếu có con như vậy cũng mát lòng mát dạ thật.
Xuống đến nơi mới thấy nơi này mở hội tưng bừng, cách nhau có vài cây số so với cái làng kia mà mọi thứ khác xa nhau, còn có nhiều gian hàng do chính các lớp mở ra để chấm điểm thi đua, phụ huynh càng được đà khoe ra con mình làm này làm kia. Chỉ lạ là chỗ ở cho học sinh lại là trong hẻm của một góc cuối chợ, trong vòng bán kính năm mươi mét, chỉ có duy nhất một nhà trọ và một cái chùa?
Khóa tu mùa xuân?
Một phụ huynh gần đó cũng có sự khó hiểu tương tự Châu: “Sao mấy lớp kia được trọ ở nơi đông vui mà con mình ở cái nơi quái quỷ gì thế này?”
Nói kỹ hơn thì nơi này giống một bản làng trên vùng cao, cách vài chục mét sẽ có một căn cho trọ, bây giờ Châu mới biết nơi này chuyên phục vụ các kiểu du lịch trải nghiệm thế này.
Người khác rỉ tai bảo: “Thấy bảo cô chủ nhiệm còn trẻ, sợ không quản được học sinh rồi chúng hòa vào giữa chợ nên chọn ở đây. Chứ chị nhìn đi…” Cô này chỉ tay về phía dãy nhà còn trống: “Ở đó người ta còn chỗ mà cô không chọn.’’
“Ô hay, cô giáo mà thế thì ảnh hưởng học sinh lắm.”
“Em cũng thấy vậy, chạy đi xa khổ bọn nhỏ hơn.”
Một người khác hất tay ý bảo hai người nói nhỏ vì cô giáo chủ nhiệm đã đi ra đón mọi người. Trông cô giáo này trẻ thật, cùng lắm là hai mươi lăm. Lũ trẻ thấy bố mẹ thì nhanh chóng chạy lại. Khanh cũng thế, cô bé cười toe toét chạy đến chỗ Châu rồi lao lên khiến anh chẳng phản ứng kịp.
Châu không ngờ cô bé sẽ làm vậy, đôi mắt anh mở to ngỡ ngàng. Khanh bá lấy cổ Châu lắc lắc người: “Con cứ sợ chú không đến.”
Rồi cô bé tụt người xuống, kéo lấy tay Châu tiến lại chỗ ban nãy mình ngồi. Khanh cầm cái vòng trên bàn lên: “Cái này con tặng chú.”
Dù Khanh đã học lớp hai nhưng hai cái má của cô bé vẫn rất mũm mĩm, trông như trẻ con ba tuổi vậy. Châu ngồi nhón chân xuống nhận cái vòng xâu bằng những hạt ngọc nhỏ màu xanh dương. Châu véo má con bé: “Được rồi, con thích gì? Ra ngoài chú mua cho nhé.”
Nay là hôm đầu của buổi tham quan trải nghiệm, các phụ huynh đều nhanh tay nhanh chân giúp con cái sắp xếp đồ đạc. Châu là người đàn ông duy nhất đến nên mấy việc leo trèo dựng rạp anh làm cả. Mấy bé gái dắt tay nhau ra chỗ Khanh hỏi nhỏ: “Bố của cậu à?”
“Bố tui đó bà.” Cô bé chống hai tay lên eo: “Chú ấy là bố của tui đó. Mấy bà thấy ngầu chưa? Bố tui làm công an đấy.”
Nói chuyện với mấy đứa nhóc thì không sao, chứ người lớn đứng đó nhận ra ngay việc cô bé lỡ gọi Châu là ‘chú’, đang tính hỏi thì con của cô ta ra chỉ vào Khanh cười: “Con bé này làm gì có bố mẹ.”
Người phụ nữ kia đứng hình tại trận khi trông thấy những người phụ huynh khác đang chú ý về phía con mình. Cô ôm con lên, phát cho nó một cái rồi lôi đi chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro