Chương 7: Người phụ nữ bất hạnh

Nguyên nhân tử vong của thầy Cường là tắc thở, trên cổ có vết siết và vài vết cào thường thấy trong các vụ tự sát, có thể là người đàn ông này quá kém cỏi để hứng chịu cảm giác thiếu oxi. Trên thi thể không có dấu hiệu vật lộn hay đánh đấm. Cho đến giờ phút hiện tại thì chỉ có thể chờ cho hai người phụ nữ kia tỉnh lại và khai báo sự việc.

Tối hôm đó Châu về nhà thay quần áo, ai ngờ đi đến cửa thì gặp Doanh. Thấy em trai là anh lại nhớ lúc đang điều tra hiện trường tại căn nhà kia, Tâm có kể thêm rằng hắn đã trông thấy tên luật sư thụ lý vụ của hai cụ cháu nhà Ngân.

Từ hôm gặp Châu cho đến giờ, Doanh luôn cảm thấy áy náy dù rằng bản thân chẳng hề làm ra hành động gì không phải phép. Ấy thế mà cái tư tưởng khó chịu với anh lúc đi về làm cậu cứ canh cánh trong lòng mãi. Thế là từ hôm đó đến giờ ngày nào cậu cũng qua xem anh về chưa để nói lời xin lỗi, hoặc là hèn nhất cũng phải nấu cho anh bữa cơm tử tế. Nhiều hôm mua nguyên liệu chẳng thấy anh, nay ngó qua thử với hai bàn tay trắng thì gặp Châu.

Cậu nhìn anh, anh nhìn lại mất chừng nửa giây. Có vẻ sự xuất hiện của Doanh làm Châu bất ngờ. Rất nhanh sau đó anh lại bình tĩnh đi tới đẩy cậu ta ra rồi mở khóa cửa đi vào nhà.

Thấy sự xuất hiện của mình vô hình quá nên Doanh đành phải lên tiếng: “Anh… anh ơi.”

Cậu ta giữ cửa lại: “Cho em vào với ạ?”

Châu nhìn cậu, anh nhíu mày rồi bảo: “Đóng cái cửa vào đi, mày không thấy lạnh à?”

Từ một kế hoạch làm mâm thịt nướng, nay đã thành một bàn hai bát mỳ tôm. Lần này thì có quả trứng luộc và một ít thịt băm. Có ai trên đời ăn mì kiểu vậy ư? Sao Doanh mới cắn có một ít mà mùi vị đã khó nuốt thế này?

Ấy thế mà Châu vẫn cắm mặt vào bát xì xụp, anh vừa ăn vừa cầm macbook xem một thứ gì đó rất chăm chú. Thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến Doanh muốn gặp anh, song nhìn anh thế này cậu lại chẳng biết bản thân nên mở miệng từ đâu.

Đoạn, Doanh trông thấy một thứ khiến cậu điếng đi, một thứ cậu không tin đó là của anh trai mua về. Trong chiếc túi chéo Châu thường đeo đi làm có một quyển sách chủ đề tâm linh mà Doanh mới đọc qua gần đây. Cuốn sách này mới cứng, vẫn còn bọc nguyên seal bên ngoài. Anh trai cậu là người theo chủ nghĩa duy vật nên không tin vào những việc liên quan đến tâm linh, nhiều khi anh còn có phần hơi cực đoan. 

Thật ra Doanh cũng như anh trai nhưng không đến mức ghét, chỉ là cậu ít khi xem các hình thức văn hóa liên quan đến vấn đề này. Việc đọc cuốn sách này hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên, trong một lần đến nhà cụ Đa làm việc, cậu đã được cô bé Ngân tặng. Nhìn thế này thì có vẻ vụ án vẫn đang trong quyền điều tra của Châu. 

Châu ăn xong thì ngẩng mặt lên, đúng khi Doanh đang nhìn chằm chằm vào góc quyển sách hở ra khỏi miệng túi, anh nhíu mày: “Mày tính hỏi cô bé mất tích có phải do Victoria không chứ gì?”

Câu hỏi đó đúng ngay trọng tâm Doanh đang nghĩ tới, cậu nuốt nước bọt rồi gật đầu. Kết quả là nhận được cái nhếch môi của anh trai.

Châu: “Mày có lớn mà không có khôn. Mày đang sống trong thời đại nào rồi mà còn có cái tư duy rẻ rách đó hả? Sáng suốt lên một chút đi, không thì đừng có mơ mà kiếm được tiền nhét vào miệng trong cái xã hội này.”

Doanh mạnh miệng nói ra những lời mà trước đây bản thân không bao giờ dám nói: “Thật ra anh luôn nghĩ cho em, chẳng qua là anh không muốn…”

Châu: “Câm mồm đi.”

Châu: “Tại sao tao phải nghĩ cho mày, mày nghĩ mày là ai hả?”

Doanh: “Em là em trai của anh. Anh luôn…”

Châu đập mạnh bàn nói lớn: “Cút mẹ đi, mày nói cái đéo gì thế hả? Mày giỡn mặt với tao sao? Ai là anh trai của mày chứ?”

Châu tức giận đến mức gân xanh, gân tím nổi đầy mặt, mắt long sòng sọc, đứng bật dậy chỉ ra ngoài cửa: “Mày cút đi, cút ngay ra khỏi đây cho tao, đừng có mà gọi bố mày là anh trai.”

Sự kích động của Châu làm Doanh giật mình, cậu biết anh trai là người nóng nảy nhưng không mấy khi cậu thấy anh thế này. Châu thở hồng hộc, chỉ tay ra phía ngoài: “Cút ngay đi. NHANH LÊN.”

“Để… để em. Để em đi ra.”

Bóng dáng lủi thủi của Doanh càng khiến Châu tức giận, cánh cửa vừa đóng lại thì anh ném ngay cái bát tô còn lại làm cánh cửa inox bị móp một chút. Châu nghiến răng, run lẩy bẩy: “Chết đi, tất cả chúng mày chết hết đi.”

Căn phòng lạnh lẽo nuốt lấy anh như thể anh là một phần ruột thịt của nó khiến anh sợ đến mức cả người run lên lẩy bẩy. Châu nhìn quanh căn nhà, cảm thấy mọi thứ mỗi lúc một khủng khiếp, anh không muốn ở một nơi như thế này nữa. 

Cuối cùng, anh chui vào tủ quần áo rồi đóng nó lại, như một viên ngọc tự lăn vào cái hộp gỗ của nó.

***

Hai ngày sau, trên chiếc giường bệnh trắng tinh có người phụ nữ tóc tai bù xù thẫn thờ nhìn bầu trời qua cửa kính lớn, được tầm năm phút, con ngươi của cô ta long sòng sọc, cả người run rẩy co giật, gục mặt xuống hai bàn tay khóc nấc lên. Hành động kỳ lạ đó khiến những bệnh nhân xung quanh bị đánh thức. Cô ta vừa định gào lên thì một vài người áo xanh lá đã chạy vào giữ lấy.

Đó là Hạnh.

Ngân và Hạnh cùng tỉnh dậy trong một ngày nhưng trông Hạnh suy sụp hơn hẳn. Hai người phụ nữ nhìn nhau bằng ánh mắt ái ngại giữa dãy hành lang dài, thỉnh thoảng lại có tiếng nấc lên của Hạnh.

Chờ cả hai bình tĩnh rồi thì họ được tách riêng ra để lấy lời khai. Trông Hạnh lúc này vô cùng tàn tạ, mái tóc cô ta bị cắt lởm chởm, cả người lộ rõ những mảng ghét lớn, khuôn mặt bết bát khó nhìn. Ấy vậy mà bộ dạng thế này đã là đỡ hơn ban đầu vài phần. Trang mở lời: “Chuyện gì đã xảy ra với cô?”

Hạnh: “Chiều tối ngày thứ Sáu, anh Cường bất ngờ trở về nhà, trong tay là Ngân đang bất tỉnh đang bị thương rất nặng ở đầu và chân. Anh ấy nói với tôi rằng trong lúc lái xe về thăm tôi đã vô tình tông trúng học sinh của mình. Tôi sợ con bé có mệnh hệ gì nên khuyên anh ấy đưa đến bệnh viện nhưng anh ấy bảo sợ phải đền bù và mất nghề nên muốn trị thương cho con bé tại nhà, nào con bé tỉnh dậy thì gắng sức thuyết phục và xin lỗi. Anh ấy nói thế, thành thử tôi cũng rất sợ nên đã đồng ý. Ai mà ngờ, ai mà được…”

Trang thấy Hạnh lại gục mặt xuống khóc lóc thì ra sức an ủi, mãi Hạnh mới có thể tiếp tục câu chuyện: “Có ai mà ngờ buổi chiều Chủ Nhật, tôi thấy anh ấy và con bé đang… đang…”

Vế sau khó nói mà dễ hiểu. Trang nhẹ nhàng xen lời: “Lời chị nói tôi hiểu rồi. Vậy tại sao chị lại phải nói dối chúng tôi?”

Hạnh: “Ngày hôm đó, ngày hôm đó Ngân đã quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nhưng chẳng hiểu sao anh Cường bất thình lình rồ dại cả lên, anh ta lao tới đánh khiến tôi sợ hãi bỏ chạy, đến cả Ngân cũng bất ngờ. Sau cùng anh ấy bắt giữ cả Ngân và tôi. Tôi không thể hiểu nổi vì sao, vì sao lại… vì sao anh ấy lại bắt tôi khai đúng ra những gì tôi đã nói với chị. Bởi vì quá sợ, sợ anh ta sẽ làm ra điều không hay nên tôi mới làm theo.”

Trang nhìn những vết thâm tím trên người Hạnh, khám xét tổng quát cho thấy đây đều là những vết thương mới, có vẻ trong suốt những ngày qua hai người con gái này đã bị đánh đập rất dã man.

Bức tường tâm lý của nữ giới thường rất mỏng, một khi đã sợ hãi và bị tình cảm chi phối thì khó ai nói hay được họ sẽ làm gì. Việc người chồng sắp cưới luôn được đánh giá cao về đạo đức bất chợt trở mặt đã kích thích phần sợ hãi, lòng cảm tính và trái tim xót thương trong một người phụ nữ bình thường. Họ hoang mang không hiểu gì và sợ hãi người đàn ông của mình sẽ lâm vào cảnh tù tội dẫn đến hành động bao che trong vô thức.

Trang: “Sau đó thì chuyện gì đã xảy ra?”

Hạnh: “Vào sáng ngày thứ Bảy, anh ấy đã đưa tôi và Ngân rời đi.”

Theo như những gì dân làng kể lại thì họ không nghe thấy tiếng xe ô tô, vậy hẳn là thầy Cường đã đỗ xe ở phía bên ngoài. Trang hỏi: “Anh ta đã đưa hai người ra bằng cách nào?”

Hạnh: “Anh ấy đưa chúng tôi rời đi vào lúc tờ mờ sáng.”

Trang: “Sau khi đến căn nhà kia anh ta đã làm gì?”

Hạnh lắc đầu: “Tôi không biết, anh ấy nhốt tôi và Ngân vào một căn phòng. Chỉ là, chỉ là…”

Vế sau Hạnh vừa nói vừa khóc nấc lên, cô nói rằng sáng ngày hôm đó thầy Cường đột nhiên lên phòng, ngồi trong góc tâm sự ra nỗi niềm của bản thân. Thầy nói rằng thầy đã cứu được một cô bé lạ lẫm lúc theo đội ngũ y tế nhà nước đến cứu nạn một vùng bị sạt lở trên núi, cả làng không ai nhận cô bé, thầy thương xót nhận về nuôi và trong thời gian này vô tình nảy sinh tình cảm, họ sống trong căn nhà ấy như một cặp vợ chồng thực thụ. Nhưng căn bệnh trầm cảm hành hạ nhiều ngày, thầy đã lỡ tay giết chết người con gái ấy, mối quan hệ ấy sớm đã bị Ngân phát hiện nên sự việc mới thành ra như vậy.

Càng nghe thì càng thấy rối, Trang có hỏi kỹ hơn nhưng Hạnh nói bản thân không rõ câu chuyện giữa Ngân và thầy Cường, sự việc vừa rồi vỡ nở cô mới hay. Bọn họ lại tiếp tục làm việc với Ngân.

Ngân: “Đúng vậy, em đã nói với chị Dung rằng em cần tiền để đi phá thai, nhưng trên thực tế là em đi mổ ruột thừa, cái thai, thật ra cái thai của em…”

Cả không gian trở nên trầm lặng, Ngân ôm tay xuống cái bụng phẳng lì: “Em sảy rồi.”

Trang: “Vậy sao em lại nói với bác sĩ em đi khám thai?”

Ngân: “Em không nói với bác sĩ, mà là em nói với thầy Cường. Thầy ấy đã liên hệ với bệnh viện. Do em chưa đủ tuổi nên không thể tự đi mổ mà không có giám hộ, em sợ cụ lo lắng nên mới phải trốn đi như thế.”

Trang: “Trước đây em và anh ta hẹn hò sao?”

Ngân gật đầu, nỗi nhục nhã dâng cao khiến cô bé chẳng còn dám nhìn thẳng vào những người công an trong phòng thẩm vấn.

Trang: “Chị đang không hiểu vấn đề cho lắm? Không phải là em đã bị ngã tại nhà của một người đàn ông tên Trọng rồi bị chuyển đến con dốc tại làng Ao Dài sao?”

Ngân lại gật đầu: “Dự định là như vậy cho nên khi tỉnh lại tại bãi rác, em sợ hãi vô cùng, em đã định chạy xuống nhưng đúng lúc đó lại va vào xe của thầy Cường, em không bị thương gì nhiều, thầy đưa em về nhà thầy. Em ngủ rất sâu trong vài ngày nên cũng không rõ gì nhiều lắm.”

Vế sau thì y chang những gì Hạnh đã khai. Lúc thầy Cường lên khóc nóc với vợ thì cô bé cũng có mặt tại đó.

Trang: “Em đã gọi điện đe dọa người phụ nữ tên Dung đúng không?”

Lần này thì cô bé ngớ ra, sau cũng gật đầu thừa nhận đó là yêu cầu của thầy Cường.

***

Hoàng cầm tờ giấy báo cáo trong tay rồi viết lên tấm bảng màu trắng: “Năm 2026 anh Cường có tham gia chương trình thiện nguyện trên vùng núi phía Tây Bắc, bấy giờ vùng này gặp bão rất lớn dẫn đến sạt lở làm vô số người dân chết và bị thương, lúc này thầy ấy đã nhận nuôi bất hợp pháp một đứa trẻ tại đó và hay gọi cô bé này là Thương. Đó là lời kể của Hạnh về tâm sự của anh Cường trước khi anh ấy tự sát.”

Một nhân viên an ninh tại đó bảo: “Lời khai này không phải không có cơ sở vì mười năm trước Trường cấp ba B có đi thiện nguyện thật và trong hồ sơ khám bệnh của Cường ghi nhận anh ta bị rối loạn hành vi ở mức trung bình, mới đây thôi nhà trường đã gửi giấy đề nghị anh ta thôi giảng dạy tại đây.”

Thêm vào đó trong chiều ngày hôm ấy, bọn họ còn phát hiện ra các vết bụi bất thường trên sàn nhà và nhận ra nơi đó từng để một chiếc tủ cỡ lớn. Chiếc tủ này đã được chuyển đi vào đầu tuần phát hiện ra thi thể và giờ mới tới bãi rác, vẫn chưa bị phá hủy nên có thể đem đi khám nghiệm. Mặt trong tủ có nhiều vết máu nhỏ và mồ hôi của cô bé tên Thương, trên đó còn có vài vết cào cho thấy nạn nhân đã cố gắng để có thể thoát ra, điều này đã lý giải cho những vết trầy xước trên tay của thi thể, khả năng rất lớn đây là hiện trường thực sự của vụ án.

Trên cầu thang của căn nhà ngoại thành có dấu máu khá lớn đã được lau sạch. Trang đưa ra lập luận: “Có thể là anh Cường đã bị Thương uy hiếp trong một thời gian dài, giữa họ đã nổ ra cuộc cãi vã và anh Cường đã đẩy Thương xuống.”

Châu nghe đến đây thì dừng bút lại, anh cúi xuống nhặt cục tẩy lên xóa đi vài nét vẽ nhầm: “Rồi sau đó anh ta nhét Thương vào tủ như một sự trừng phạt sao?”

Lời này thì khó nói, vết thương trên đầu Thương rất nặng, trong tình huống thế này con người ta thường nhanh chóng rơi vào cảm giác tội lỗi và hoảng hốt cứu chữa cho nạn nhân. Châu thấy Trang không trả lời được thì cũng không có ý chèn ép, mà thật ra đó chỉ là câu hỏi bình thường, chả qua câu bình thường nói ra vào hoàn cảnh phù hợp mới không có vấn đề: “Tôi đồng tình với cô, nói tiếp đi.”

Trên người Thương có nhiều vết thương nhỏ, không loại qua trường hợp anh ta là kẻ bạo lực và thường xuyên hành hung cô bé. Song giả thiết mãi là giả thiết vì trên thực tế anh ta đã chết, với một kẻ tâm lý không bình thường, rất khó có thể phỏng đoán ra động cơ.

Nhưng Châu cảm thấy vụ án có nhiều tình tiết thừa, hơn nữa tại sao anh ta lại phải thay thế vị trí của Ngân với Thương, lẽ nào Ngân cũng phải chết sao?

Châu chấm mạnh chiếc bút chì khiến nó gãy ngòi trên bức tranh nạn nhân nằm trong tủ quần áo, anh ngẫm: ‘Vụ án này… kết thúc rồi sao?’

Tối muộn hôm đó con xe wave cũ nát của Đội trưởng Châu dừng lại trước căn nhà tại ngoại thành. Có một số tình tiết anh đã bỏ qua khi ở đây điều tra và chúng không thể chỉ xem xét qua vài tấm ảnh do nhân viên điều tra hiện trường chụp lại.

Châu đưa thẻ công tác lên cho nhân viên bên ngoài rồi đi vào trong, nơi này vẫn được giữ nguyên kể từ khi phát hiện cái xác. Vừa mở cánh cửa ra thì sau lưng bỗng lạnh buốt, da gà nổi cộm cả người. Châu hoảng hốt quay sang thì thấy Tâm đang nắm lấy vai mình, hắn ta cười toe toét: “Ô, là bạn Châu đó ư?”

‘Cậu ta đứng sau lưng mình từ khi nào vậy?’

Khuôn mặt Châu tái mét cả đi nhưng có vẻ Tâm không quan tâm điều đó lắm, hắn ta ngoảnh trông hai bên nhìn bầu trời tối đen rồi than thở: “Lạnh thế này mà mình phải làm ca đêm. Mệt thật đó.”

Thấy Châu cứ nhìn mình chằm chằm thì hắn hỏi: “Mặt mình dính gì à?”

Châu lắc đầu cho tỉnh táo rồi xua tay, chắc tại nơi này mới có án mạng nên mấy điều bình thường trong mắt mới trở nên bất thường đến vậy. Châu mở cửa cho Tâm vào trước rồi mới vào theo sau, anh có thể cấm hắn không được lấy lời khai chứ không thể cấm hắn điều tra hiện trường nên dù khó chịu thì đây vẫn là phép lịch sự cơ bản. Thấy Tâm đứng im chờ mình thì đôi lông mày của Châu lại bắt đầu có sự va chạm. 

Tâm mở miệng chủ động vào vấn đề chính: “Mình không làm phiền bạn Châu đâu.”

Châu nở một nụ cười tai biến: “Muốn vậy thì đừng đi theo.”

Châu quay lại phòng ngủ nơi thầy Cường tự sát, anh đặt cái ghế vào đúng vị trí của nó rồi leo lên, thầy Cường cao một mét tám hai, thấp hơn anh một phân. Châu nhìn cái thòng lòng rồi nắm lấy nó, quay sang trái nhìn cửa sổ rồi quay sang phải nhìn cửa ra vào.

Tâm: “Bạn Châu nghĩ vì sao nạn nhân lại khóa trái cửa phòng?”

Châu: “Thì cái này vẫn hay thấy trong các vụ tự sát, nạn nhân muốn cô lập mình.”

Tâm gật gù: “Thế thì tự tử ở lầu hai nghe có vẻ hợp lý hơn, tại nơi đó kín hơn ở đây, ở đây có khóa cửa thì cái cửa sổ kia cũng đang hô ra, tính ra vào thời điểm anh ta tự tử, ở đây đang có giông, chuẩn bị mưa lớn, rèm cửa phập phồng như thế chẳng kín đáo chút nào.”

“Nếu tự tử trên đó thì phải nhốt hai cô gái kia ở đây.” Châu đi tới cánh cửa sổ không có chắn song: “Trông thế này thôi chứ con gái nhỏ người vẫn chui qua được.”

Tâm nghe xong thì thắc mắc: “Thế nếu phòng trên kia kín thì cần gì phải trói Ngân. Với trói Ngân rồi sao không trói Hạnh luôn?”

Châu: “Có trói. Cơ mà cởi ra lúc sắp tự tử. Mà cậu nói lúc anh ta tự tử có giông sao?”

Tâm gật đầu: “Thì thời điểm đó là ngay trước khi mưa lớn mà, không phải lúc đến đây bạn Châu cũng thấy đất bên ngoài ướt nhẹp à?”

Châu đặt cánh tay lên khung cửa nghĩ ngợi một chút. Không nhầm thì lúc anh chạm vào rèm thấy nó âm ẩm, nếu thế thì tức là mưa có hắt vào trong này. Châu lôi mấy tấm ảnh chụp hiện trường ra nhìn, nhớ lại thì Ngân lại không mặc quần áo. Ngay khi cất tấm ảnh trở lại túi áo thì cánh tay anh bị Tâm nắm lấy: “Bạn Châu bị chảy máu rồi này.”

Châu tính thu tay về nhưng bị Tâm nắm lại, hắn ta lau máu trên ngón tay của Châu bằng khăn tay của mình: “Bạn Châu đừng để máu dính vào quần áo. Bẩn lắm đấy.”

Châu: “Ơ, hả? Ờ, cảm ơn.”

Nhưng ngay sau đó anh lại thắc mắc tại sao tay mình chảy máu trong khi anh chỉ chạm tay vào cửa sổ, Châu ngó lại chỗ mình vừa chạm vào thì thấy ở đó có vài miếng gỗ bị tróc ra. Đầu anh lóe lên một suy ngẫm gì đó rồi anh chạy lên lầu hai.

Tâm mím môi nhìn anh rồi lại nhìn cái khăn trong tay, hai phiến má của hắn hồng lên. Thế là từ bao giờ cái khăn đã được đưa lên mũi, sống mũi cao thẳng của Tâm vùi vào phần đỏ rực trên lớp bông mềm mại, hắn hít thật sâu, khuôn mặt thêm đỏ hồng: ‘Đúng là… bạn Châu thơm thật đấy.’

Thơm hơn cả những gì hắn tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro