Chương 1

Vạn khẽ rùng mình.

Gió tháng Ba lùa qua hành lang dài của dãy nhà trong đài hóa thân, luồn vào cổ áo sơ mi đã sờn cũ. Hương nhang nhè nhẹ len qua khe cửa, quyện lấy mùi gỗ cháy, lẩn vẩn mãi quanh chóp mũi khiến người ta không khỏi thở dài.

Mắt Vạn ráo hoảnh nhìn cánh cửa vừa khép lại sau khi quan tài của mẹ mình trượt vào bên trong. Cậu ngồi im như phỗng, một mình, trên băng ghế đá xám tro đã lấm tấm bụi và vết thời gian, tâm can ngập tràn trong thứ cảm xúc quái gở khó gọi tên về một con người cậu chẳng hề thân thuộc.

Mẹ.

Tiếng gọi ấy vang lên trong đầu, khẽ thôi, mà nhức nhối đến lạ.

Vạn không có ký ức nào về mẹ, ngoại trừ bóng dáng thấp thoáng của bà trong vài tấm ảnh cũ mờ nhòe chụp bà thuở còn xuân sắc. Từ bé tới giờ, Vạn thậm chí còn chẳng hay suy nghĩ về mẹ của mình. Đơn giản là vì bà chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Vạn không biết cha mình là ai. Khi cậu vừa tròn ba tuổi, mẹ gửi cậu cho họ hàng chăm sóc rồi rời quê đi xuất khẩu lao động. Từ đó, bà bặt vô âm tín suốt hai mươi lăm năm trời ròng rã. Không một lần liên lạc, không một lời hỏi han, bà bỏ mặc cậu lớn lên trong vòng tay lạnh nhạt của những người chỉ nuôi cậu vì nghĩa vụ.

Vạn những tưởng cả đời mình sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Vậy mà mấy hôm trước, cậu lại bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ xa lạ:

"Bà ấy chết rồi. Nếu là người nhà thì tới mà lo."

"Bà ấy" là mẹ cậu.

Thì ra, bà đã quay về Việt Nam và kết hôn với một người đàn ông ở tỉnh khác từ lâu. Người ấy mất được chục năm rồi, bỏ lại bà sống bơ vơ trong nhà chồng, bên con riêng của ông, những người chưa từng coi bà là máu mủ ruột rà. Khi mẹ Vạn qua đời, không ai muốn đứng ra lo hậu sự cho bà. Và có lẽ, chỉ đến lúc này, người ta mới chợt nhớ ra rằng bà từng có một đứa con bị bỏ lại ở quê.

Vạn nhận tin, vội xin nghỉ làm rồi một mình khăn gói lên đường. Cậu tự tay làm tất cả: đặt áo quan, chọn di ảnh, sắm sửa đồ cúng, làm việc với nơi hỏa táng và mời sư thầy tụng kinh.

Ngày viếng, Vạn đứng lặng giữa căn phòng tang hiu hắt. Đám ma vắng ngắt. Vài người hàng xóm của mẹ đến rồi rời đi rất nhanh, như thể sợ phải nấn ná trong một nỗi buồn không thuộc về họ. Những kẻ đến viếng lạnh lùng và xa lạ như chính người đang nằm trong quan tài kia, một cái tên nhạt nhòa, không còn ai buồn nhớ đến.

Đám tang của mẹ Vạn không có kèn trống, không một câu khóc than, cũng chẳng có lời thì thầm an ủi. Mọi thứ diễn ra trong sự im lặng rợn ngợp, lạnh lẽo đến gai người.

Chưa đầy năm phút, sảnh chính nhà tang lễ chỉ còn lại mình Vạn. Những người con riêng của chồng mẹ cậu đã rời đi từ trước cả khi nhập quan, rõ ràng đang cố né tránh một điều gì đó xúi quẩy. Nhân viên tang lễ ái ngại hỏi cậu liệu có muốn kết thúc lễ viếng sớm.

Vạn đáp, giọng khô khốc:

"Cho cháu thêm hai mươi phút."

Suốt hai mươi phút ấy, cậu đứng bên quan tài, lặng lẽ nhìn gương mặt mẹ lần cuối, lòng trĩu nặng những câu hỏi không lời đáp:

Không biết mẹ những ngày cuối có phải chịu đau đớn gì không? Có ai chăm sóc bà không? Liệu bà có nghĩ đến cậu trong phút giây lâm chung? Hay hoàn toàn mất tỉnh táo mà trút hơi thở cuối cùng trong góc nhà cô quạnh?

Nghĩ đến đó, cổ họng Vạn nghẹn lại. Cậu biết nguồn căn của cảm xúc xấu xí này. Nó chẳng phải là nỗi tiếc thương cho một người mẹ chưa từng ở bên.

Cậu chỉ đang tủi hổ, xót xa cho chính mình mà thôi.

Có lẽ cuộc đời cậu rồi cũng sẽ kết thúc giống như bà. Không ai thương, không ai cần, chết đi cũng chẳng có ai thiết tha đưa tiễn.

Vạn đưa tay phủi nhẹ lớp bụi trên quan tài. Một cơn gió lạnh lại lùa qua, thê lương như một lời tiễn biệt không thành tiếng.

Giữa cái nắng lạnh quái đản của mùa xuân miền Bắc, Vạn một mình thu dọn đồ đạc sau lễ viếng, một mình đưa mẹ sang đài hoá thân, rồi lại một mình đứng nhìn người ta đẩy quan tài vào trong khu vực hoả thiêu.

Phía sau tấm kính, lửa trong lò hỏa táng bùng lên, hắt ánh đỏ mờ mịt lên khuôn mặt cậu

Xong việc, Vạn quay lưng ra về, không lưu luyến thêm một giây.

Theo đúng quy trình của đài hóa thân, người nhà phải chờ tròn một ngày mới nhận được tro cốt thân nhân. Vạn thuê tạm một phòng trọ rẻ tiền gần đó để nghỉ chân. Về tới phòng, cậu nằm vật xuống giường, kiệt sức.

Khi tỉnh dậy, trời đã chạng vạng tối. Vạn rướn mình với lấy điện thoại. Màn hình lóe lên thông báo ngân hàng:

"10.000₫ vừa được chuyển vào tài khoản của bạn."

Nội dung tin nhắn: "Anh nhớ em."

Chẳng cần nhìn tên người gửi. Vạn cũng biết đấy là ai.

Chiến - người yêu cũ của cậu.

Dạo gần đây, gã rất thích làm phiền cậu.

Có lẽ do cuộc sống hôn nhân không được như mong muốn. Cũng có thể do gã nhớ cậu thật, nhưng điều đó từ lâu đã chẳng còn ý nghĩa gì với cậu. Dù gì thì cả hai cũng chia tay ba năm rồi. Vạn không tìm người khác là do cậu chán yêu, chứ không phải vì cậu vẫn ôm hy vọng với Chiến.

Từ ngày Chiến lấy vợ, Vạn đã block toàn bộ mọi số điện thoại và tài khoản mạng xã hội của gã. Thành ra, gã chỉ có thể liên lạc với cậu bằng cách chuyển khoản. Cậu nhìn chằm chằm con số mười nghìn rồi cười lạnh.

Quả là cái giá rẻ mạt cho một nỗi nhớ.

Ngón tay cậu mân mê dòng thông báo, chần chờ mãi mà chẳng xoá được nó đi. Trong lòng cậu, một thứ cảm xúc mơ hồ bỗng trỗi dậy, âm ỉ, rỉ máu, không tên không mặt, chẳng phải là tiếc nuối hay nhớ thương mà khô khốc và chát đắng, là một nỗi u uất nặng nề, dai dẳng, không chỗ phát tiết.

Vạn đứng dậy.

Khoác áo.

Rút ví.

Và bước ra ngoài.

Tối xuống, gió mùa ào ào thổi qua, cuốn phăng cái ẩm ướt lợn nhợn của trời nồm mấy hôm trước, lạnh lẽo khiến người ta rùng mình nhưng lại phảng phất như một lời hứa bâng quơ về những ngày nắng đẹp sắp tới của đầu hè.

Vạn ngồi một mình trong quán nhậu cũ kỹ ven đường, nơi mùi dầu mỡ lẫn khói than quyện đặc trong không khí, ám cả vào tóc áo. Cậu lặng lẽ nốc rượu khan. Thứ rượu nhờ nhợ không tên trong chai nhựa mà quán bán vừa đắng vừa hôi, từng ngụm cay xé họng trôi tuột xuống dạ dày trống rỗng, chẳng hề lưu lại dư vị ngon miệng nào. Nạp thứ của nợ này vào người đúng thật chỉ đơn thuần là để tự hành xác.

Từ ngày bệnh hen phế quản trở nặng, Vạn biết mình phải tránh dùng chất kích thích. Cà phê khó bỏ vì công việc. Nhưng rượu và thuốc lá thì dễ hơn. Hồi còn ở với Chiến, cậu không đụng tới để giữ sức khỏe vì còn phải gồng mình lên mà phục vụ gã.

Giờ sống một mình, cậu vẫn tránh. Không vì ai khác, mà vì sợ chính mình rơi hẳn vào bóng tối.

Thế mà hôm nay, từ lúc mới ngồi vào bàn, Vạn đã uống không dừng. Uống đến khi mắt hoa lên, đầu ngón tay tê rần như kim châm, đến khi mọi thứ quanh cậu bắt đầu chao đảo, méo mó.

Đương lửng lơ giữa say và say mèm, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Vạn.

"Đừng uống nữa. Chết đấy."

Không rõ đó là tiếng của lý trí, của bản năng sinh tồn sót lại trong tiềm thức, hay là lời van nài của tổ tiên đang oằn lưng gánh đỡ cho thằng cháu bất hiếu, ngu dại.

Vạn khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười mệt mỏi mà lẩm bẩm:

"Không chết được... chưa xong việc của tư bản... Chưa tìm được hạnh phúc...Con chưa chết được đâu."

Tờ mờ sáng.

Vạn không rõ mình đã lết xác về bằng cách nào. Chỉ biết khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt cậu là cánh cửa phòng trọ quay mòng mòng như thể cả hành lang đang xoay tròn.

Cậu vẫn còn say lắm.

Vạn lảo đảo rút thẻ từ, quẹt vào ổ khóa. Một tiếng "rẹt rẹt" chói tai vang lên.

Chắc là nhầm phòng. Cậu nhíu mày toan quay đi. Nhưng chẳng hiểu sao đúng lúc đó cánh cửa lại bỗng dưng khẽ mở.

"Quái lạ... quên không khóa cửa phòng ư? Rõ ràng là trước khi đi ... đã kiểm tra lại hai lần..." Cậu lẩm bẩm.

"Thôi ... kệ đi..." Vạn thở hắt ra một hơi rồi lừ đừ đi vào. Đằng nào cũng đã say quắc cần câu rồi, quan tâm nhiều làm gì cho mệt.

Vào phòng, Vạn đóng sập cửa lại, quờ quạng sờ tường, không thèm bật đèn mà lột luôn quần jean ra cho thoải mái. Ngay khi định leo lên giường để chợp mắt, ánh nhìn của cậu bỗng chạm vào một thứ khiến bước chân cậu khựng lại như bị hóa đá.

Cái quái gì thế này?

Cảnh tượng hiện ra trước mắt Vạn giờ đây chẳng khác gì một giấc mộng xuân từ thuở mới lớn, cái thời cậu mới lơ mơ nhận ra xu hướng tình dục của mình mười mấy năm về trước.

Ánh đèn vàng yếu ớt từ chiếc bóng nhỏ trên bàn hắt nghiêng sang giường, tuy lờ mờ nhưng vẫn đủ sáng để soi rọi bóng hình một người đàn ông.

Một người đàn ông cực kỳ quyến rũ.

Hắn nằm giữa giường, trần trụi hoàn toàn, chỉ vắt một tấm chăn mỏng buông lơi ngang eo. Vai rộng, chân dài, cơ bắp nét nào ra nét đó. Lồng ngực hắn rắn chắc, khẽ phập phồng theo nhịp thở. Làn da rám nắng căng bóng dưới ánh đèn tờ mờ, đẹp hệt bức tượng Adonis tắm trong ánh chiều chạng vạng.

Gương mặt người kia vô cùng sắc sảo, sống mũi cao, hàm én mày ngài, đôi môi đầy đặn khẽ hé mở, đỏ ửng như vừa rời khỏi một nụ hôn dài không dứt. Nhưng nổi bật nhất có lẽ vẫn là đôi mắt sâu thẳm tựa mắt hổ kia, vừa dữ dằn làm người ta kinh sợ, vừa mê hoặc đến mức khiến kẻ đối diện chỉ muốn lao đầu vào, mặc kệ lối ra.

Kiêu hãnh, bất kham là vậy, nhưng hai tay người kia lại bị còng vào đầu giường.

Vạn đứng chết lặng.

Cậu biết là mình hiện đang không tỉnh táo. Đủ say để không phân biệt được hiện thực với ảo giác. Cũng đủ cô đơn để có thể tưởng tượng ra một khung cảnh gợi tình sống động đến mức này.

"Lại đây..."

Có phải anh ta vừa nói gì đó không?

"Giúp tôi..."

Như bị ma xui quỷ khiến, Vạn bước tới trong vô thức.

Và cứ thế mà nhào vào người kia theo bản năng, mặc kệ lý trí.

Đã lâu lắm rồi, cậu chưa yêu.

Còn lâu hơn cả ba năm kể từ ngày chia tay người cũ. Trước đó là một quãng thời gian dài cậu phải chịu đựng sự lạnh nhạt chẳng rõ nguyên nhân để rồi tự dày vò bản thân với câu hỏi mình đã làm gì không tốt.

Vạn vẫn luôn ao ước cái cảm giác này. Yêu và được yêu. Khao khát và được khao khát. Cuồng nhiệt, song phương, không hề nửa vời hay dè chừng, giấu giếm.

Yêu là phải thế. Yêu là si mê, đắm chìm, là hòa tan vào nhau không chút ngần ngại. Là hơi thở gấp gáp, tiếng rên nức, là mồ hôi và dịch thể, là cảm xúc và dục vọng quyện chặt lấy nhau.

Yêu là những cái vuốt ve nóng rẫy, rạo rực, môi cuốn lấy nhau, là va chạm da thịt từ từ rồi gấp gáp, từ dịu dàng đến mãnh liệt, để rồi cùng nhau chạm đến tận cùng của khoái cảm.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.

Chăn giường xộc xệch, dấu vết hỗn loạn vương vãi khắp nơi. Hai chiếc còng tay đã được tháo bỏ từ lúc nào, bị vứt chỏng chơ dưới sàn nhà. Họ vẫn cuốn lấy nhau, tiếp tục yêu giữa tiếng đập cửa vội vã và những lời gào thét văng vẳng bên tai, như thể cả thế giới của giấc mơ chỉ diễn ra trong căn phòng nhỏ này.

Người đàn ông ngửa cổ hôn Vạn, hai chân siết chặt lấy eo cậu, thủ thỉ những lời tục tĩu mà cậu không nhớ rõ là gì. Vạn cúi đầu thuận theo, chìm đắm trong cảm giác lâng lâng sung sướng lả lướt.

Nhưng, chẳng có cơn say nào kéo dài mãi. Khi hơi men nhạt dần và giấc mộng gần tan biến, Vạn vội ôm chặt lấy người kia, nghẹn ngào:

"Đừng đi... Đừng bỏ em một mình."

Một bàn tay to lớn dịu dàng khẽ vuốt tóc cậu. Giọng nói trầm khàn mà ấm áp vang lên bên tai:

"Được rồi. Không sao đâu. Tôi không đi đâu hết. Nghỉ ngơi đi."

Cậu nghe vậy, yên tâm vùi đầu vào ngực người kia rồi thiếp đi mất.

....

Vạn choàng tỉnh.

Ánh sáng từ bóng đèn trần đập thẳng vào mắt. Đầu cậu đau như búa bổ. Mùi cồn vẫn còn sót lại trong miệng, đắng nghét. Trời vẫn chưa sáng hẳn. Cậu chưa ngủ được bao lâu, chưa đủ để cơ thể cảm thấy đỡ mệt mỏi, nhưng đã quá đủ để mọi thứ trước mắt không còn là một giấc mộng.

Quanh Vạn là hỗn loạn: tiếng đổ vỡ, tiếng chửi rủa, tiếng đàn bà khóc lóc van xin.

Người đàn ông đêm qua, Adonis trong giấc mộng của Vạn, giờ đang đứng sừng sững giữa căn phòng, tay túm cổ một gã lạ mặt nhấc bổng lên không. Cánh tay hắn nổi gân, săn chắc như thép. Đôi mắt vằn máu, ngực phập phồng sau lớp sơ mi đen cài hờ mấy cúc. Trông đáng sợ chẳng khác gì mãnh thú vừa sổng chuồng.

Gã bị túm cổ run như cầy sấy, miệng líu ríu van lạy.

Người đàn ông kia nhếch môi cười lạnh, rồi bất ngờ tung cú đấm thẳng mặt khiến đối phương bật ngửa, nằm gục trên sàn.

Cảnh tượng quanh phòng cũng chẳng đỡ bất ổn hơn.

Một thanh niên trẻ khác đang nằm bất động dưới đất, mí mắt tím bầm, quai hàm lệch hẳn sang một bên, có vẻ đã bị hạ đo ván từ trước. Đứng nép cạnh chiếc ghế rẻ tiền bị đập gãy tan tành là một cô gái xinh đẹp đang co mình khóc thút thít.

Vạn sợ đến đơ cả người.

‐------------
A/N: Hellu mọi ng, t lại đào hố mới (mặc dù đã hứa là ko đào nữa). Mong lần này viết nhanh hơn ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro