Chương 14: Vô tình cứu được tình nhân của người yêu cũ.
Trần Quân ngồi trên ghế sofa, vừa thưởng thức ly Glenfarclas thứ 20 của mình vừa nhìn mọi người xung quanh, khóe môi bất giác cong lên tạo thành một nụ cười.
Bỗng, bên vai có ai đó đột nhiên tựa vào. Hắn quay đầu nhìn sang thì phát hiện ra đó chính là Reni, người duy nhất còn hoạt động trên Angel, đồng thời cũng là thỏ trắng duy nhất của trong hội dẫn đầu ngày xưa.
"Romy, cậu sẽ không phiền nếu tôi tựa một chút chứ?" Reni nói nhỏ, chỉ đủ cho hắn và anh ta nghe thấy. "Đầu tôi hơi choáng váng."
"Anh dựa bao nhiêu cũng được."
"Cảm ơn." Reni mỉm cười, nhắm mắt lại "Tôi hỏi cái này được không, Romy?"
"Anh hỏi đi."
"Tại sao năm ấy cậu lại chọn Bạch Liên vậy?" Reni nói.
"Hử?" Trần Quân nhướng mày.
"Chúng ta rõ ràng gặp nhau trước, tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Tôi cũng đẹp hơn thằng ôn con đó." Giọng nói nhỏ nhẹ của Reni như nghẹn lại "Vậy mà cậu là chọn thằng đó mà không phải tôi."
Hắn đưa ly rượu hớp một ngụm, không quá suy nghĩ nhiều về câu hỏi của anh ta mà trả lời luôn.
"Tôi cũng không biết."
"Ừ. Chuyện đó giờ cũng không còn quan trọng nữa." Reni nhấc đầu ra khỏi vai hắn "Liệu tôi còn cơ hội không?"
"Gì cơ?" Trần Quân suýt chút nữa thì phun ngụm rượu vừa mới đưa vào miệng.
Reni rướn người ra phía trước, đặt cằm nhỏ lên bả vai Trần Quân, môi mỏng mấp máy sát ngay bên cạnh lỗ tai của hắn.
"Tôi sẽ không như Bạch Liên. Mãi mãi không phản bội cậu. Chỉ yêu mình cậu thôi."
Trần Quân đẩy nhẹ Reni lại xuống ghế. Mặt hắn chẳng biểu lộ cảm xúc khác biệt nào sau khi bị người anh thân thiết dùng những từ gọi mời lên mình. Hắn nốc cạn số rượu còn lại trong ly, sau đó thì quay sang nhìn anh ta với khuôn mặt lạnh tanh.
"Reni. Trò đùa này nếu lão Finn mà biết sẽ tức giận đấy."
"Hứ. Tức giận thì liên quan gì đến tôi?" Reni vừa thấy tên Finn thì bĩu môi, phồng má "Tôi với lão đã chia tay lâu rồi."
"À. Lại hờn dỗi nhau chứ gì."
Nhìn người đột nhiên xù lông trước mặt khi nhắc đến ông chú kia, Trần Quân dường như đã nắm được trọng điểm.
Chuyện yêu đương giữa Finn và Reni đã xảy ra từ 8 năm trước rồi. Không ai là không biết cả.
Lúc ấy, BJ trên Angel còn ít, những steamer trên đó không chỉ quay phát trực tiếp kênh của mình mà còn hợp tác qua lại, phối diễn để tăng lượng mắt xem cho nhau. Nếu có nảy sinh tình cảm qua những lần đó, và rồi yêu nhau thì cũng không có gì là lạ cả.
Không giống như bây giờ, BJ mà lộ chuyện yêu đương sẽ bị chỉ trích thậm tệ và có khi còn mất cả công việc trên này luôn.
Thế nên khi đó, câu chuyện tình ái giữa gấu già và thỏ con rất được nhiều người ủng hộ. Bọn họ cũng show ân ái rất nhiều, không chỉ trên live mà còn cả ngoài đời. Ai cũng nghĩ cả hai rất đẹp đôi và bền chặt. Vậy mà bây giờ lại thế này đây.
"Không phải." Anh ta phản bác "Tôi đang nghiêm túc đấy."
"Tôi vẫn luôn thích cậu, Romy à." Reni bất ngờ ôm lấy hắn "Cho tôi một cơ hội nhé. Cả hai chúng ta đều chia tay rồi, tiến đến với nhau chẳng phải quá hợp rồi sao."
Reni vừa dứt lời, cả cơ thể anh ta liền bị một lực phía trên nhấc bổng lên, tách ra khỏi người Trần Quân. Đồng thời, một ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng xuống hắn, theo đó là giọng nói khàn đặc của Finn vang lên.
"Xin lỗi nhóc nhé. Nhưng Reni say rồi, tôi đưa em ấy về nhà đây."
Trần Quân gật đầu. Nhìn thái độ lúc này của Finn, hắn biết bản thân không nên nói thêm bất cứ điều gì nữa.
"Ừ. Hai người về cẩn thận."
"Khi nào có thời gian rảnh thì gặp lại sau." Finn nhếch môi. Sau đó thì ôm cái người nhỏ hơn mình gấp hai lần đi về phía cửa thang máy, ra khỏi quán bar của Alex.
Thấy không còn bóng dáng của hai người kia nữa, Alex lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ngay cạnh Trần Quân.
"Cậu không thấy được khuôn mặt đen như đít nồi của lão Finn lúc Reni đột nhiên ôm cậu đâu. Tôi cứ tưởng lão sẽ nổi điên lên luôn ấy chứ."
"Nhìn là biết không vui rồi." Trần Quân rót thêm rượu vào ly của mình và gã.
"Rốt cuộc thì hai người nói cái gì thế?" Alex cầm lấy ly rượu của mình, chạm nhẹ vào ly của Trần Quân rồi đưa lên miệng, hớp một ngụm.
Trần Quân nhún vai, nhận thấy việc này chẳng có gì to tát để giấu diếm nên nói thẳng luôn.
"Chẳng có gì. Tự nhiên anh ta nói muốn làm người yêu tôi thôi."
"Hờ hờ. Thế thì tôi hiểu rồi." Alex nhếch môi "Nhìn mặt cậu thế này, đừng nói là không biết Reni vẫn luôn thích cậu đấy nhé."
"Lúc tôi còn ở trong giới thì Reni và lão Finn đã là người yêu của nhau rồi. Làm gì có chuyện anh ta thích tôi chứ."
"Vì cậu không để ý tới Reni nên anh ta mới chấp nhận quen Finn đấy. Tất cả chỉ để nhằm làm cậu ghen thôi. Ai ngờ cậu lại đi yêu Bạch Liên chứ."
Alex nói.
"Thế nên, Reni tới tận giờ vẫn ghét Bạch Liên và tỏ ra vui nhất khi nghe cậu và cậu ta chia tay đấy."
Trần Quân hờ hững nuốt ngụm rượu xuống cổ họng, dừng như không quan tâm cho lắm.
"Vậy à."
"Cơ mà nói đi cũng phải nói lại." Alex chống khuỷu tay lên thành ghế sofa, tò mò hỏi "Reni đúng là đẹp hơn Bạch Liên thật. Cũng tốt tính hơn cậu ta, tại sao cậu lại chọn cậu ta thế."
"Reni mỏng quá. Tôi không giỏi nâng niu động vật nhỏ như lão Finn." Trần Quân tỉnh bơ đáp.
"Tôi thấy Bạch Liên cũng mỏng không kém gì Reni mà." Alex nhoẻn miệng cười.
"Nhưng sức cậu ta dai. Ít nhất còn chịu được hai lần. Còn Reni thì chưa nổi một lần nữa."
Nghe được lý do từ chính miệng Trần Quân nói ra, Alex không nhịn được mà bật cười khùng khục, không chỉ vậy mà còn vỗ đùi mình đen đét.
"Trời ơi, tôi mắc cười quá. Cậu đang nhắc tới lần hợp tác ngày xưa đó hả. Reni mới chỉ bị sextoy chơi đã ngất nên khiến cậu mất hứng ngay trên live đúng không? Há há há há."
"Sau lần đó thì Reni cũng thấy xấu hổ nên đề nghị hợp tác lần hai với cậu mà cậu cứ tránh né mãi."
"Trời ơi là trời. Nghĩ lại là tôi lại không nhịn cười được. Hahahahaha."
"Cậu đúng là đồ nhẫn tâm, Romy."
"Hahahahahahahahaha."
Trần Quân mặc cho Alex ngồi đó cười đã đời, đến khi gã không cười nổi nữa mới lên tiếng nói tiếp.
"Tôi thì thấy chẳng sao cả. Lần 1 đã thế thì lần 2 cũng vậy thôi. Mất công thử lại làm gì."
"Với cả lão Finn rất nâng niu Reni. Để anh ta yêu lão ấy chẳng phải tốt hơn sao?"
Alex lau đi những nước mắt vì cười quá nhiều. Sau đó thì vỗ vỗ vai hắn vài cái.
"Đừng nói vậy trước mặt lão Finn. Nếu để lão ấy nghe được, sẽ nghĩ cậu đang nhường người yêu cho lão ấy mất."
"Tôi chẳng việc gì phải làm vậy. Những gì tôi nói đều là thật lòng thôi." Trần Quân bĩu môi.
"Tôi biết cậu thật lòng, nhưng mà người khác nghe thì lại không thấy thế." Alex nhún vai. "Nhất là với những người có tình ý với cậu, Romy à. Nên cậu phải cẩn thận đấy."
Gã nói thì nói thế thôi chứ có lọt vào tai Trần Quân không thì lại là một chuyện khác. Cả hai hết nói chuyện này lại bàn sang chuyện kia, cuối cùng lại là hai người trụ lâu nhất trong buổi họp mặt hôm nay. Tới khi kết thúc cuộc trò chuyện với 3 chai Glenfarclas trống rỗng nằm trên bàn và Alex sắp ngất đi tới nơi thì mới phát hiện ra mọi người đã đi về hết.
Trần Quân lay người đang say sướt, nằm dài trên ghế sofa dậy, quan tâm hỏi gã vài câu.
"Anh có về không? Hay ở đây ngủ luôn?"
"Về... về chứ." Alex không tỉnh táo ngồi dậy "Có người còn đợi tôi... ở nhà."
"Tôi thấy anh say lắm rồi. Thôi ở lại đây ngủ đi. Giờ này mà về thì không an toàn đâu."
Trần Quân đang định gọi nhân viên ra giúp hắn đưa gã lên phòng ngủ qua đêm trong quán bar thì Alex lại xua xua tay, lảo đảo đứng dậy.
"Không sao... tôi về được."
Trần Quân đỡ lấy người vừa cố chấp đứng dậy xong suýt nữa thì trượt ngã.
"Sao tự nhiên cứng đầu thế? Ở lại đây ngủ một đêm thì có động đất hả?"
"Không động đất. Nhưng vợ sẽ buồn." Alex vùng vẫy lung tung, suýt chút nữa thì đâm vào tủ rượu "Về với vợ cơ."
Trần Quân giật giật khóe môi, hoàn toàn bất lực với tên này. Hắn vất người trở lại ghế sofa rồi đi ra quầy bartender, hỏi.
"Cậu có biết vợ của ông chủ của cậu không?"
"Em biết." Nhân viên trong quầy gật đầu.
"Có số không?"
"Có ạ."
"Vậy gọi người đó đến đón ông chủ của cậu về đi." Trần Quân chỉ ngón tay cái về phía Alex đang nằm trên ghế cách đó không xa.
"Em biết rồi ạ. Em gọi ngay."
Bartender gật đầu với hắn. Sau đó thì đi vào bên trong căn phòng nằm sau quầy, gọi điện cho cái người mang danh vợ của tên người Mỹ đang say quắc cần câu kia.
Không mất tới năm phút, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, một người con trai khá có đường nét cơ thể bước vào. Người đó thở dài nhìn Alex, chào hỏi qua với Trần Quân rồi nhờ hắn cùng vác gã ra bên ngoài quán.
Vất được sâu men vào ghế sau, người mang danh vợ kia lại một lần nữa cúi đầu cảm ơn hắn, sau đó thì mới lên xe, lái rời đi.
Nhìn chiếc xe chở bạn mình đi khuất, Trần Quân cũng định vào trong xe để về luôn. Hắn bấm mở khóa trên chìa, vừa nắm lấy tay cầm trên cửa xe, thì âm thanh dồn dập của tiếng bước chân chạy loạn xạ, cùng tiếng kêu cứu bỗng nhiên lọt vào tai hắn.
Đối với người khác, họ sẽ nghĩ bản thân nghe nhầm rồi mặc định bỏ qua chúng, đi thẳng vào trong xe của mình. Trần Quân cũng muốn như thế, nhưng chẳng hiểu sao tâm trí hắn lại muốn đi tìm hiểu thứ âm thanh đang phát ra mỗi lúc một to dần đó và rồi điều khiển cơ thể đi tới trước một con hẻm tối không một bóng đèn.
Hình như có thứ gì đó đang xông ra bên ngoài thì phải?
Mặc dù rất tối, nhưng Trần Quân lại thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong con hẻm kia. Nên hắn đã nheo mắt nhìn vào bên trong đó kỹ hơn, như muốn xác minh cảm nhận vừa rồi của mình.
Và rồi, một bóng người từ bên đó thực sự vụt ra, đâm sầm vào hắn. Người đó quần áo xộc xệch, khuôn mặt chỗ đỏ chỗ tím như vừa bị ai đó đấm đang ướt nhẹp vì nước mắt, cố gắng ngước mặt lên cầu xin người mà mình vừa đâm phải.
"Cứu với... Cứu tôi với... Bọn chúng sắp đuổi tới đây rồi... hức hức... Làm ơn, cứu tôi."
Trần Quân mở to mắt ngạc nhiên nhìn đối phương. Muốn nói gì đó nhưng lại nhận ra tiếng bước chân dồn dập còn chưa kết thúc. Một dự cảm không lành bỗng nhiên nổi lên trong lòng. Hắn ngay lập tức nuốt những từ sắp phun ra ngoài vào lại bụng, kéo người kia vào trong xe của mình, sau đó bấm nút đẩy kính chống trộm lên.
Trần Quân chưa rời đi ngay mà ôm người đang thút thít khóc vào lòng, vừa an ủi, dỗ dành vừa chờ xem liệu có ai sẽ từ bên trong hẻm tối đó đi ra nữa không.
Qủa nhiên, dự cảm của hắn không sai một chút nào. Không chỉ một mà tận năm tên đàn ông từ trong đó chạy ra, đã thế còn cầm đèn pin và máy quay phim, khuôn mặt tên nào tên nấy đều tức giận đến mức vặn vẹo, và rồi những âm thanh chửi rủa từ miệng mấy tên đó vang lên.
"Mẹ kiếp, thằng ranh con đó chạy đi đâu rồi."
"Chưa gì đã biến mất rồi là sao?!!"
"Đại ca, em nghĩ thằng đó chạy sang bên đường rồi."
"Thế thì mau đuổi theo nhanh. Tiền của tao cả đấy. Phải bắt được thằng đó cho tao."
Nhìn năm tên đàn ông chạy sang bên đường đối diện rồi tách nhau ra làm hai để tìm người chỉ vừa mới chạy thoát khỏi móng vuốt của chúng chưa đầy một phút, đến khi mất dạng. Hắn lúc này mới kéo người kia ra khỏi lòng mình, vừa lấy khăn giấu lau đi nước mắt nước mũi đang chảy trên khuôn mặt bầm tím kia vừa chỉnh lại quần áo cho đối phương.
"Triết Trình, tại sao nhóc lại ra nông nỗi này?"
Triết Trình dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, không hiểu sao càng nhìn càng khóc to hơn. Khiến Trần Quân một lần nữa ôm vào lòng.
"Ngoan. Bình tĩnh lại. Nói cho tôi biết, kẻ nào đã khiến nhóc thành ra thế này."
"Hức hức... là..." Triết Trình nghẹn ngào, nấc lên từng đợt. Cậu cứ khóc mãi, lâu lâu mới nói ra thêm vài chữ nữa "... là Bạch Liên... hức... anh ta đã lừ.. lừa bán em cho bọn quay phim...hức.. khiêu dâm để lấy tiền... làm ơn cứu em với... em sợ lắm... hức hức."
Từng câu từng chữ Triết Trình nói ra, khiến cho Trần Quân càng thêm tức giận. Hắn thật không ngờ, chỉ vì vài đồng tiền mà thằng điếm đó dám lừa bán cả đứa trẻ yêu nó đến cuồng nhiệt thế này. Không biết sau này, cậu ta còn có thể làm ra những chuyện đáng ghê tởm nào hơn nữa.
Trần Quân bỗng nhiên cảm thấy đùi mình có gì đó ướt nhẹp, hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, thì thấy bên trong lỗ huyệt của Triết Trình đang chảy ra một thứ dung dịch gì đó rất nhớp và dính.
"Tại sao từ trong đó lại chảy ra dịch hả? Bọn chúng đã xâm hại nhóc rồi sao?!!!"
Đôi mắt Trần Quân long lên, trong vô thức siết chặt lấy hai cánh tay của cậu, miệng gằn lên từng chữ.
"Không... không có. Chúng chưa kịp làm gì cả... hức... chúng chỉ mới cho dịch bôi trơn và ngón tay... thôi."
"Thật sự chỉ dùng ngón tay?" Nghe vậy, Trần Quân mới dần thả lỏng cái siết của mình, nhưng vẫn hỏi lại thêm lần nữa.
Triết Trình thút thít gật đầu xác nhận, một lần nữa sà vào lòng hắn.
"Chỉ dùng ngón tay thôi... hức... em sai rồi... xin lỗi vì đã không nghe lời của anh... hức... xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi anh... hức hức."
Trần Quân xoa đầu Triết Trình, vừa trấn an vừa dỗ dành để cậu không rơi vào hoảng loạn thêm lần nữa.
"Không cần xin lỗi. Để tôi đưa em tới bệnh viện nhé."
Nghe tới hai từ 'bệnh viện', mặt Triết Trình bỗng nhiên tái lại. Cậu lắc đầu kịch liệt, tỏ ý chống đối không muốn đi.
"Không thích... bệnh viện... không đi... Mọi người sẽ thấy mất... hức... sẽ bị đánh giá... không đi bệnh viện đâu..."
"Ngoan. Sẽ không ai đánh giá cả. Em đang bị thương đấy. Nếu không đi thì làm sao tôi biết được em có bị tổn hại ở chỗ nào nữa không?" Trần Quân cố gắng kiềm chế Trình đang vùng vẫy lại.
"Không bị ở đâu hết. Không đi... em ổn mà... hức.. em muốn về nhà... cho em về nhà đi.. hức hức..." Triết Trình vừa nấc vừa nói.
"Phải kiểm tra." Trần Quân ôm lại người vào trong lòng mình, đồng thời đặt một nụ hôn lên trên trán cậu "Sẽ không sao hết. Tôi sẽ che cho em, không ai thấy cả."
Những lời mật ngọt như rót vào tai Triết Trình, giúp cậu một lần nữa dần bình tâm trở lại. Cậu rúc đầu vào cổ người đàn ông trước mặt, dụi qua dụi lại như một chú cún con.
Trần Quân vỗ về đứa trẻ trong lòng mình như một người cách một người anh trai dành cho đứa em nhỏ, vừa dùng tay lau nước mắt cho cậu mà còn đặt rất nhiều nụ hôn lên trán và tóc.
"Đi nhé. Tôi sẽ không để ai nhìn thấy những thứ này trên người em đâu."
Thấy đối phương không nói gì nữa, Trần Quân mới yên tâm đặt cậu sang chiếc ghế phụ bên cạnh, tắt dây an toàn rồi điều khiển xe, lái đến bệnh viện lớn nằm giữa trung tâm thành phố.
Chiếc xe vừa tắt máy, hắn đã cởi áo khoác bên ngoài đắp lên người cho cậu, che đi những vết thương từ đầu tới chân rồi mới bế người ra khỏi xe, tiến vào bên trong bệnh viện.
Hiện tại đã là ba giờ sáng và hầu như bệnh viện chỉ nhận những ca cấp cứu khẩn cấp. Nhưng đối với Trần Quân, thì thể trạng bây giờ của Triết Trình đã vô cùng khẩn cấp rồi và hắn sẵn sàng dùng tiền để cậu được khám ngay tức khắc.
Và với số tiền mà Trần Quân chi trả thì chẳng có tên bác sĩ nào trực đêm nay lại không chạy ra ngay tiếp đón cả. Sau 1 tiếng khám chụp tổng thể, chỉ đến khi hắn nghe được bốn chữ 'không vấn đề gì' từ chính miệng bác sĩ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sức khỏe và cơ thể của Triết Trình không có vấn đề gì nhưng tinh thần của cậu lại hơi hoảng loạn một chút. Nhưng điều đó không đáng là bao, sau khi nhận được kết quả thì hắn sẽ đưa cậu về ngay lập tức.
Trần Quân lái xe trở về khu nhà trọ của Triết Trình qua địa chỉ mà cậu đã đưa. Nhưng khi đến nơi thì cậu lại không chịu xuống, hắn quay đầu nhìn qua thì mới phát hiện ra cậu bắt đầu có những dấu hiệu khác thường.
Hơi thở của Triết Trình bỗng nhiên trở nên dồn dập. Cơ thể phát ra những cảm giác khó chịu và ngứa râm ran. Hai đùi trên của cậu cứ cọ qua cọ lại vào nhau liên hồi, không chịu dừng lại.
Mãi đến khi không thể chịu được nữa thì mới run rẩy nắm lấy cánh tay áo sơ mi trên người Trần Quân, một khuôn mặt đỏ ửng như vừa bị kích tình ngước lên nhìn hắn, giọng điệu chứa đầy sự chân thành khẩn thiết.
"Trong người em lạ quá. Giúp em với, anh Quân."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro