Chương 57 : Nụ Hôn (2)
“Vậy, đó là nụ hôn đầu tiên của ngài, giống như tôi sao?”
“Đúng vậy. Đó là lý do tại sao ta hơi mất kiểm soát giữa chừng. Ta biết người đang gặp khó khăn, nhưng ta không thể kiềm chế được, ừm, ta rất xin lỗi.”
Khalid ho một tiếng ngượng ngùng. Anh cảm thấy có lỗi vì vẫn tiếp tục mặc dù biết Renato đã ngạt thở khi những nụ hôn dàn trở nên mãnh liệt.
Nhưng Renato, vì một lý do khác, lại không thể nghe lời xin lỗi của anh. Đó là lần đầu tiên của anh, cũng giống như cậu vậy...
"Không thể nào!"
"……? Ý người là gì?"
“À.”
Nghe Renato hét lên, Khalid nghiêng đầu. Lúc này Renato mới nhận ra mình vừa nói to điều đó, nên cậu nhìn xuống dưới, hai tay vung vẩy vẻ ngượng ngùng.
“Ừm, tôi không nghĩ đây là lần đầu tiên của ngài vì ngài có vẻ rất quen thuộc với nó.”
“Đó có phải là lời khen ngợi không?”
Vì lời nói của Renato, mắt Khalid cong lên thành hình trăng khuyết. Cậu không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt Khalid, Renato lặng lẽ suy ngẫm về sự ghen tị kỳ lạ của mình khi nghĩ rằng người đàn ông này có nhiều kinh nghiệm và kỹ năng hơn.
“Ta không khoe khoang đâu, nhưng vì ta là hiệp sĩ nên ta giỏi mọi thứ với cơ thể mình. Ta đoán là ta học rất nhanh.”
Khalid nhún vai một cách tinh nghịch. Rồi anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má đỏ ửng như thể được tẩm bởi cánh hoa của Renato bằng mu bàn tay.
“Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe nói ta chưa có kinh nghiệm gì ở độ tuổi này, nhưng…… phản ứng của người khá mới mẻ, thưa Điện hạ.”
Khalid, hiện 25 tuổi, được biết đến như một điều rất khác biệt ngay cả trong số các thành viên của Hội Hiệp sĩ Sói Đen. Vì đây là nơi tụ họp của những hiệp sĩ mạnh mẽ nhất, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều cám dỗ từ những người khác. Chính vì vậy, việc Khalid nổi bật là điều dễ hiểu bởi anh luôn giữ vững niềm tin của mình mà không hề dao động.
Khi thấy Khalid dành thời gian một mình mà không chớp mắt, mặc cho sự quyến rũ của các Omega xinh đẹp, một số người nghĩ anh thật tuyệt vời, trong khi những người khác nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng.
“Thật ra, lúc nãy ta cũng hơi lo lắng. Nghe nói điện hạ cảm thấy thoải mái, thần thấy nhẹ nhõm hẳn.”
“Ừm, ừm…… Vâng.”
Renato bối rối khi thấy Khalid mỉm cười nhẹ nhõm. Đúng là cậu thấy dễ chịu thật, nhưng không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng. Khi cậu cúi đầu xuống một chút, mái tóc vừa được Khalid xoa xoa cũng tuột xuống theo.
Nhìn thấy vành tai Renato nhô ra giữa mái tóc tím bạc nhạt đang ửng đỏ như mặt cậu, Khalid khẽ nhếch khóe môi. Thấy Renato xấu hổ như vậy, một cảm giác tinh nghịch chợt dâng lên trong lòng.
“Khi lăn lộn trên chiến trường, ta đã tích lũy được rất nhiều kiến thức. Đây là lần đầu tiên ta thực hành, nhưng lý thuyết thì ta nắm rất rõ, nên đừng lo lắng.”
Khalid hơi nghiêng đầu về phía Renato và thì thầm vào tai cậu. Renato giật mình ngẩng đầu lên vì tiếng thì thầm tinh nghịch đó.
“Cái gì cơ?”
“Ta nói thật đấy. Hầu hết các hiệp sĩ đều rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”
Alpha và Omega thường có trải nghiệm đầu tiên nhanh hơn Beta. Đó là vì những lần động dục hoặc động dục đầu tiên thường diễn ra vào đầu hoặc giữa tuổi thiếu niên.
Trong số họ, những người phải làm việc bằng chính sức lực của mình như hiệp sĩ thường có kinh nghiệm hơn trong những việc như thế này. Vì họ có thể chết ngay ngày mai, nên họ thường bỏ mặc cơ thể mình để tận hưởng khoái lạc nhất thời.
Có lẽ vì vậy mà khi cùng nhau ra trận, có rất nhiều người luôn cố tỏ vẻ như bậc tiền bối mà dạy bảo Khalid. Và đương nhiên Khalid sẽ trừng phạt thích đáng những kẻ dám chế giễu mình bằng lời nói.
Những lúc đó, anh không muốn nghe và cảm thấy khó chịu, nhưng hôm nay, chúng hóa ra lại là những lời khuyên rất hữu ích. Khalid cảm thấy biết ơn, mặc dù hơi muộn.
Khalid nhớ lại những gì Renato đã nói cách đây một thời gian về nỗi lo lắng của mình rằng làm những việc đó với một Beta như cậu sẽ không cảm thấy thoải mái.
Nhớ lại lời Renato lo lắng về nghĩa vụ cần hoàn thành, Khalid nheo mắt. Lúc đó anh còn hoang mang, nhưng sau khi hôn cậu lần này, Khalid đã có thể tự tin nói ra. Sự lo lắng của Renato chỉ là lo lắng vô căn cứ.
Khalid cười khúc khích, đưa tay chạm vào đôi môi Renato, giờ đã dày hơn trước. Đôi môi sưng phồng vì những nụ hôn của Khalid trông như một trái cây mọng nước. Cảm thấy một nỗi khao khát khó tả, Khalid đưa lưỡi lướt qua môi dưới. Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có ham muốn mãnh liệt đến thế.
“Điện hạ?”
Renato gọi Khalid bằng giọng lo lắng khi người đàn ông đó lặng lẽ chạm vào môi cậu.
“Môi người sưng to quá. Ta biết da người rất yếu ơt, nhưng không ngờ chỉ mới hôn một lần mà môi người đã sưng to đến thế.”
“Nói đúng ra thì chưa từng có lần nào……”
Renato rụt rè phản bác, rồi lập tức ngậm miệng lại khi khuôn mặt người đàn ông đột nhiên tiến lại gần. Đôi mắt tím của cậu rung lên. Khalid chậm rãi nói tiếp.
“Chúng ta có nên làm lại lần nữa để xem xét kỹ hơn không?”
Renato nuốt nước bọt khi nghe giọng nói đầy quyến rũ tinh tế. Tim cậu đập thình thịch khi nghĩ đến việc được trải nghiệm những cảm giác vừa mới trải qua. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cậu lo lắng Khalid sẽ nghe thấy tiếng tim mình.
Renato nghĩ giờ mình đã hiểu tại sao Khalid lại nói rằng một khi đã bắt đầu thì không còn đường lui nữa. Cậu không thể nào quên được cảm giác đó. Sau một thoáng do dự, Renato khẽ gật đầu. Rồi, đôi môi Khalid tiến lại gần như thể đã chờ đợi từ lâu.
Đôi môi ướt át của họ chạm vào nhau lẫn nữa, tạo nên một âm thanh kỳ lạ. Khalid kiên nhẫn liếm môi Renato và rên rỉ trong cổ cậu, vòng tay ôm lấy eo Renato. Lưỡi anh, tràn đầy hơi ấm ẩm ướt, liếm láp và cọ xát vào lớp da bên trong đã trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
“Hừm, ừ.”
Khác biệt. Khác hẳn với trước đây. Vai Renato co rúm lại khi cảm nhận được thịt mềm đang liếm lên vòm miệng. Khoái cảm nhột nhạt lan tỏa trong miệng lan xuống cổ, khiến bụng cậu cứng lại. Eo cậu giật giật, hai đùi co lại vì cảm giác đầu tiên.
“Ha, khoan đã,.., ôi.”
Cảm thấy cơ thể mình đang nóng bừng, Renato cố gắng lùi lại. Nhưng Khalid không cho phép. Người đàn ông siết chặt vòng tay quanh eo Renato và kéo cậu vào vòng tay mình. Cơ thể họ chồng lên nhau, hệt như đôi môi đang khóa chặt.
“Ừm, nngh.”
Bị kẹt trong vòng tay Khalid, Renato run rẩy và rên rỉ liên tục. Tất cả những gì cậu có thể làm là chấp nhận những cảm giác từ người đang nuốt chửng và tàn phá đôi môi mình.
“Á! Ồ!”
Khalid vuốt ve eo Renato như thể khen ngợi cậu đã làm tốt khi Renato không còn cố gắng trốn thoát nữa và giao phó cơ thể mình cho Khalid. Ngay lúc đó, một tia sét lóe lên trong đầu Renato.
“K, không. Hưm, ôi.”
Renato vội vàng tách môi ra và rên rỉ. Hơi nóng bốc lên từ nơi Khalid chạm vào lan tỏa khắp cơ thể cậu.
“Suỵt, không sao đâu.”
Khalid thì thầm an ủi cậu, rồi hôn nhẹ lên môi Renato. Rồi anh liên tục vuốt ve vùng quanh vết sẹo của Renato. Mỗi lần như vậy, cơ thể Renato lại run lên, tiếng rên rỉ thoát ra từ môi cậu hòa lẫn với tiếng nức nở.
“Ừm, không sao đâu…… Ta không làm người đau đâu, ta chỉ vuốt ve thôi, nên người cứ thoải mái đi.”
“Hic, dừng lại đi. Huff.”
Renato lắc đầu, sắp khóc đến nơi. Nước mắt trào ra nơi khóe mắt nóng bừng. Khalid cố nuốt từng tiếng rên rỉ và nức nở của cậu. Khoảnh khắc bàn tay to lớn thô ráp của người đàn ông luồn vào chiếc áo nhăn nheo của Renato, một tiếng gõ cửa vang lên.
“Điện hạ, điện hạ. Ngài Nasir và Tử tước Roman đã thảo luận xong. Ngài nên quay lại phòng họp ngay, tôi có thể vào không?”
Khalid tặc lưỡi khi nghe thấy giọng nói của quản gia vang vọng bên tai. Anh tiếc nuối mút nhẹ môi Renato, rồi đứng thẳng dậy.
“……Đừng vào, rồi nói với họ là ta biết rồi. Ta đang có cuộc nói chuyện quan trọng với Điện hạ, nên bọn ta sẽ đến đó ngay thôi.”
“Đã rõ.”
Khalid ra lệnh cho quản gia, rồi nhìn xuống Renato đang nằm dài trên ghế sofa như một con búp bê bị đứt dây, thở hổn hển với vẻ mặt kiệt sức.
“Ta nghĩ cuộc giằng co giữa Tử tước và phụ tá của ta cuối cùng cũng đã kết thúc. Có lẽ chúng ta phải đi thôi.”
“Ha ha, hừ……”
Thay vì trả lời, Renato chỉ thở dài. Tiếng rên rỉ của cậu hòa lẫn với hơi thở nặng nhọc. Khalid lau khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mắt của Renato bằng khăn tay, nhấc cậu lên và đặt cậu ngồi xuống ghế sofa.
“Người có muốn uống nước không?”
Renato yếu ớt dựa vào ghế sofa, gật đầu. Phần eo vẫn còn run rẩy. Khalid định đưa cho Renato một cốc nước, nhưng Renato không thể giữ được, nên đặt thẳng cốc nước lên miệng Renato.
“Xin hãy uống chậm thôi.”
“Hử……”
Renato uống nước như một đứa trẻ và thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bình tĩnh lại một chút, cậu nhìn Khalid với ánh mắt oán hận.
“Tôi đã bảo ngài đừng làm thế, nhưng ngài vẫn không dừng lại.”
“Người có ngạc nhiên lắm không?”
“Tất nhiên rồi, tại sao lại là nơi đó……”
“Ta xin lỗi. Ta hơi quá khích.”
Khalid cúi đầu xin lỗi. Nhờ lời xin lỗi vội vàng không chút do dự, cơn giận của Renato tan biến. Cậu vùi mình vào ghế sofa với vẻ mặt mệt mỏi.
“Lần này tôi tha thứ cho ngài. Nhưng lần sau đừng làm thế nữa.”
“Ừm, ta không nghĩ mình có thể hứa với người điều đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro