Chương 440 : Marty & Thức Tỉnh

"Nỗ lực của anh có mang lại kết quả gì không?"

Những lời này được diễn đạt một cách thận trọng, nhưng ý định thì rất rõ ràng : Cuộc truy đuổi Nahan có thành công không?

"Có."

Nathan Zuckerman trả lời mà không hề thay đổi nét mặt.

Có vẻ như anh ta đã tìm thấy điều gì đó quan trọng đủ để báo cáo cho Kishiar, mặc dù mức độ cụ thể vẫn chưa rõ ràng. Kanna, dường như đã nắm bắt được trọng tâm cuộc trò chuyện, đang định lên tiếng thì cửa văn phòng bật mở và các quan chức bước ra, cắt ngang cuộc thảo luận.

"Hửm? Nathan. Lâu rồi không gặp."

Các quan chức bên ngoài nhận ra Nathan Zuckerman và chào anh ta. Khi Nathan đáp lại cộc lốc, Kanna thì thầm khe khẽ.

"Những người đó có vẻ nhìn cậu nhiều hơn là nhìn anh Zuckerman, cậu không nghĩ vậy sao?"

"..."

Có lẽ lời nói của Kishiar đã gây ấn tượng mạnh với họ, một vài người, bao gồm cả một vị tên Melina, liếc nhìn Yuder với ánh mắt kỳ lạ. Yuder vỗ nhẹ vào cánh tay Kanna trấn an rồi quay sang Robel, Marty và Nathan.

"Ai muốn vào trước?"

"Công việc của tôi không gấp nên xin hãy để những người này đi trước tôi."

"Không, không, có thể chúng ta đã được gọi đến, nhưng không có quy định bắt chúng ta phải đi cùng nhau. Vậy nên, hãy để Marty đi trước..."

Vì Nathan Zuckerman và Robel đã nhường nhịn nhau, nên Marty đương nhiên là người đầu tiên. Yuder nhìn chằm chằm vào Marty, người vẫn giữ chặt môi, và hơi nhíu mày.

'...Có chuyện gì thế?'

Cậu không để ý khi cô bị kẹp giữa Nathan và Robel, nhưng khi nhìn kỹ hơn, Marty có vẻ hơi khác so với trước.

Không chỉ là biểu cảm hay bầu không khí mà cô tỏa ra.

'Hình như bàn tay cô ấy vừa đổi màu, cô ấy trong lạ quá...'

Có phải chỉ là hiểu lầm không? Yuder quan sát cô khi họ được dẫn vào văn phòng.

Sau khi thảo luận với các quan chức, Kishiar chỉ còn lại một mình và xem xét các tài liệu, anh ngước lên và chào họ bằng một nụ cười rạng rỡ, nụ cười này thậm chí còn giúp Marty, người đang căng thẳng, thư giãn trong giây lát.

"Thưa ngài."

"À, Marty. Vài ngày trước tại bữa tiệc, cô và những người khác đã hỗ trợ đáng kể cho Kỵ binh. Ta muốn thay mặt họ bày tỏ lòng biết ơn."

Marty sửng sốt và cúi đầu phủ nhận.

"Không, thưa ngài. Tôi không làm gì to tát đến mức đáng để ngài nói như vậy."

"Nếu việc đối đầu với những kẻ xâm nhập không được coi là quan trọng thì điều gì mới được là quan trọng đây?"

Marty và một vài người không phải Thức Tỉnh Giả khác đã làm người hầu tạm thời tại bữa tiệc để theo dõi và báo cáo bất kỳ sự xâm nhập nào của Nahan. Lý do thiệt hại rất nhỏ - ngoại trừ những người đã chết - là vì họ đã đích thân xác định danh tính những kẻ xâm nhập và cung cấp thông tin cho Kỵ binh.

Đặc biệt, Marty đã đích thân đối mặt với họ và thậm chí còn có một cuộc đấu khẩu. Điều đáng ngạc nhiên là một số đồng đội của Nahan khi chứng kiến cô đều mất hết bình tĩnh, bị sốc nặng và cuối cùng suy sụp.

Mặc dù họ đã đi đến bước này theo ý nguyện của Nahan, nhưng không phải là họ không biết rằng Marty và những người khác thực chất không có tội gì cả. Việc bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt không hề hấn gì hẳn đã khiến họ khá lo lắng.

Khoảnh khắc do dự đó cuối cùng đã giúp ích rất nhiều trong việc đàn áp mà không gây thêm thương vong.

Nhớ lại thời điểm đó, Marty im lặng thúc giục Kishiar hỏi.

"Nhưng cô thấy đấy, một số thành viên khác đi chơi với cô lần trước có nói rằng họ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở cô. Cô có muốn nói gì về điều đó không?"

Trong khoảnh khắc, Yuder lại thấy hiện tượng tương tự xảy ra trên nắm đấm siết chặt của Marty. Trên mu bàn tay để lộ ra, một màu xanh nhạt như gân xanh hiện ra, lấp lánh một luồng năng lượng yếu ớt trong giây lát rồi biến mất.

Nhờ sự tập trung cao độ, cậu đã nhận ra sự thay đổi thoáng qua này. Và cậu chắc chắn.

'Chẳng lẽ là...?'

"Marty, cô đã thức tỉnh sao?"

Nghe Yuder hỏi, Marty có vẻ giật mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng. Cô mím chặt môi, lo lắng liếc nhìn Kishiar và Yuder, rồi cuối cùng gật đầu thừa nhận.

"Vâng... Cậu nói đúng. Tôi không thể giấu hai người được."

"Vậy là cậu đã biết. Robel Gemson có biết không?"

"Robel... vẫn chưa hề hay biết gì."

Marty nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Kishiar, liếc nhanh về phía cánh cửa mà Robel có thể đang ở phía sau, rồi thở dài nặng nề.

Marty giải thích rằng cô lần đầu tiên cảm nhận được sự bất thường trong cơ thể mình khi họ đối đầu với những Người Thức Tỉnh từ Ngôi Sao Nagran vào ngày diễn ra bữa tiệc. Ban đầu, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngày hôm sau, cô đã nhận ra mà không cần hỏi ai cả.

Cô đã đánh thức khả năng tạm thời rút cạn năng lượng của những đồ vật mà cô chạm vào.

Sức mạnh này đã phần nào ảnh hưởng đến lý do tại sao những Người thức tỉnh từ Ngôi sao Nagran đột nhiên bị gián đoạn và không thể chiến đấu bình thường.

Mặc dù tiết lộ thân phận là một Người Thức Tỉnh, nét mặt của Marty lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Cảm xúc phức tạp của cô hiện rõ qua tư thế chắp tay sau lưng.

"Cô có sợ trở thành Người Thức Tỉnh không?"

"Hơn cả sợ hãi... Không. Đúng vậy, thành thật mà nói, tôi sợ lắm."

Mặc dù lúc đầu có chút do dự, cuối cùng Marty cũng gật đầu đồng ý.

"Tôi không biết phải làm gì. Một khi đã thức tỉnh... thì không còn đường quay lại nữa, đúng không?"

"Thật không may, hiện tại có vẻ như đúng như vậy."

Kishiar trả lời ngắn gọn rồi đưa ra đề xuất với Marty, người đang tỏ ra vô cùng đau khổ.

"Chúng tôi dự định ghi nhận và hỗ trợ những người đã giúp đỡ trong vấn đề này, trao cho cô sự bảo vệ và quyền được ở lại bất cứ đâu trong Đế quốc sau khi chuyện này kết thúc. Nhưng nếu cô đồng ý, ta muốn thêm một lựa chọn nữa."

"Đó là gì vậy?"

"Cô thấy việc ở lại và làm việc tại chi nhánh phía tây sắp được thành lập của Kỵ binh thì sao?"

"Kỵ binh?"

Chi nhánh phía tây của Kỵ binh sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ những người mới thức tỉnh trong khu vực họ quản lý, ưu tiên xử lý mọi vấn đề liên quan. Nghe Kishiar giải thích, ánh mắt Marty dần trở nên nghiêm túc.

"Ta nghĩ Kỵ binh là một trong những nơi thoải mái nhất cho những người đã thức tỉnh. Cô không cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức, cô có thể ở lại cho đến khi cô sẵn sàng lựa chọn."

"Tôi rất cảm kích lời đề nghị hào phóng này... Tôi muốn cân nhắc thêm."

"Không sao."

Trước khi rời đi, Kishiar thản nhiên nói vài lời.

"Dù cô có thể thấy buồn khi đã thức tỉnh, hãy nhớ rằng đây không phải là toàn bộ con người cô. Sẽ có người trân trọng và yêu thương cô, dù cô có thức tỉnh hay chưa. Ta sẽ đưa ra lời đề nghị này bất kể địa vị của cô ra sao."

"...Cảm ơn."

Với vẻ mặt trầm ngâm, Marty im lặng một lúc, sau đó chào tạm biệt và rời khỏi phòng.

Robel, người theo sau, trông ngày càng căng thẳng, có lẽ cảm nhận được nét mặt của Marty có gì đó không ổn. Kishiar bày tỏ lòng biết ơn Robel vì sự giúp đỡ của anh và hỏi thăm về những dự định tương lai.

"Tôi mãn nguyện khi được gặp lại Marty. Dù không thể quay lại như xưa ngay lập tức... nhưng tôi vẫn muốn ở bên cô ấy. À! Tất nhiên, tôi sẽ hỗ trợ bất cứ điều gì Kỵ binh yêu cầu."

"Anh nói muốn tìm lại những người đồng đội cũ của mình. Anh đã làm được chưa?"

"Vâng."

Robel đã đến thăm bạn bè của mình ở làng Ngôi sao Nagran, những người ôn hòa giống như anh, để tìm hiểu về nơi ở của họ.

"Hình như trước khi gây ra một sự cố lớn, họ đã tập hợp tất cả mọi người, từ đồng đội của tôi đến dân làng, rồi đưa họ đến một địa điểm khác. Họ không nói cho tôi biết địa điểm, nhưng tôi tin họ không nói dối, dù sao thì họ cũng là Người Thức Tỉnh mà."

"Vậy thì thật may mắn."

Kishiar đáp lại một cách bình thản, quan sát kỹ khuôn mặt của Robel trước khi mỉm cười.

"Robel Gemson. Tuy có những người như anh trong Ngôi Sao Nagran, nhưng cũng có những người như Nahan. Ta rất quan tâm đến thông tin về Ngôi Sao Nagran, nhưng không dễ gì tiếp cận được từ bên ngoài. Có vẻ như tất cả các anh đều rất thận trọng với chúng tôi."

"À... Vâng."

Robel trả lời một cách lo lắng.

"Nếu ngài muốn biết thông tin từ chúng tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức cung cấp, mặc dù tôi biết rất ít. Tôi gia nhập sau đó và sống một thời gian ngắn ở miền Nam trước khi trở về miền Tây, cuộc sống của tôi khá bình thường."

"Chúng ta có thể nói chuyện đó sau. Nhưng trước tiên ta muốn anh trả lời một câu hỏi."

"Cứ tự nhiên đi."

"Anh nghĩ Ngôi sao Nagran trông như thế nào?"

Robel mang vẻ mặt vô cùng phức tạp. Gương mặt anh cho thấy anh đang vật lộn để tìm ra câu trả lời. Tuy nhiên, anh không mất nhiều thời gian để đưa ra kết luận.

"Lần đầu tiên tôi đến thăm, nơi đó có vẻ bình thường. Nó chỉ là một ngôi làng nơi mọi người tập hợp quanh một vị hiền nhân để bảo vệ lẫn nhau. Nhưng giờ... Thì tôi không chắc nữa."
___

Wordpress : cachetduoi1410.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro