Chương 443 : Danh Tính Của Enon

"Vậy còn câu ta hỏi lúc trước thì sao?"

Câu hỏi được đưa ra một cách tự nhiên, như nước chảy xuôi dòng.

Cảm nhận được ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Kishiar cho lời đề nghị đọc lại nhật ký của Công tước Tain đầu tiên, Yuder dừng lại một lúc trước khi chậm rãi trả lời.

"Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ thành công, tôi muốn làm theo lời ngài đề nghị."

Mặc dù đã đặt điều kiện là phải hoàn thành nhiệm vụ một cách thành công, nhưng sự sẵn lòng chấp nhận bàn tay đưa ra của Kishiar vẫn không thay đổi.

Và những ý nghĩa khác nhau ẩn chứa trong cam kết đó cũng vậy.

"Được rồi, dù nhiệm vụ đó có kết thúc hay không, ta cũng coi đó là một vấn đề riêng. Nhưng nếu điều đó khiến cậu thoải mái hơn thì cứ làm vậy đi."

Trước khi câu trả lời đùa cợt kịp kết thúc, cổng sau của dinh thự, điểm đến của họ, đã xuất hiện. Yuder, người đã nghĩ rằng nơi này sẽ vắng vẻ như thường lệ, đột nhiên mở to mắt khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

'...Enon?'

Quả nhiên là Enon, không phải ảo giác. Người đàn ông khoanh tay dựa vào tường, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại. Nụ cười thoáng qua trên mặt anh ta khi nhìn thấy Yuder biến mất.

Một suy đoán về lý do Enon lại có mặt ở đây vào thời điểm này thoáng qua trong tâm trí Yuder, phủ bóng đen lên suy nghĩ của cậu.

'Liệu có phải... anh ấy đến để tiết lộ danh tính với Kishiar không? Ngay tại đây và ngay lúc này ư?'

Nếu chỉ có một mình, cậu có thể hỏi thẳng, nhưng hiện tại thì, Kishiar cũng có mặt. Với vẻ mặt như thể biết Yuder sẽ đến, Enon tiến lại gần. Kishiar bước tới, mỉm cười hỏi:

"Anh đến gặp Yuder à? Trùng hợp là ta và trợ lý đang có việc gấp. Nếu anh muốn nói chuyện dài dòng thì có lẽ bây giờ hơi khó đấy."

"Không, chuyến thăm của tôi hôm nay không nhằm vào cậu ta. Và cũng không phải là chuyện dài dòng gì."

Cúi đầu chào xã giao, ánh mắt Enon chạm phải ánh mắt Kishiar. Nhận ra Enon đang bận việc với mình, Kishiar mở to mắt trong giây lát trước khi nheo lại vẻ hứng thú sâu sắc.

"Ồ? Thú vị đấy. Có chuyện gì vậy?"

Yuder bất giác nhắm mắt lại. Nhưng câu trả lời đến ngay sau đó lại có chút khác biệt so với những gì cậu mong đợi.

"Tôi nghe nói hôm qua có một vật phẩm khá thú vị được khai quật từ hầm ngục dưới lòng đất của đội quản lý an ninh."

"Anh nghe trợ lý của ta nói thế sao?"

"Đúng vậy."

Yuder lại mở mắt. Hai người đàn ông đang trò chuyện mà không nhìn về phía cậu.

"Đúng là có nột tài liệu lịch sử thú vị thực sự đã được phát hiện. Vậy thì sao?"

"Tôi muốn xem thử nó."

Thái độ của Enon lại bình thản đến ngạc nhiên so với một người đang xưng hô với Công tước và là một Chỉ huy. Tuy nhiên, có điều gì đó ở anh ta khiến thái độ đó lại có vẻ dễ chấp nhận một cách kỳ lạ.

Kishiar cũng không hề bối rối trước thái độ thản nhiên của Enon và chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.

"...Có lẽ anh biết tài liệu này là sự kết hợp phức tạp giữa chữ Gore và ngôn ngữ thời kỳ đầu của Đế quốc. Ngay cả ta cũng thấy một số chỗ khó đọc nhanh. Ý anh là anh đọc được nó sao?"

"Nếu không thể, tôi đã không đến đây."

"Thật đáng kinh ngạc. Ngày nay, thật hiếm khi tìm thấy một ngôi đền nào dạy Gore."

Sau khi đáp lại bằng sự ngưỡng mộ chân thành, ánh mắt của Kishiar càng sâu hơn.

"Vậy tại sao anh nhất thiết phải đọc nó?"

Tuy cuộc trò chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bầu không khí trong mắt những người đang theo dõi lại hoàn toàn khác. Enon, liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Yuder, nuốt nước bọt và thở dài, như thể đang cố gắng kìm nén sự căng thẳng tột độ bên trong.

Yuder cảm nhận được điều đó—một cái nhìn dường như có thể đọc được cả những cảm xúc mà chính cậu cũng không nhận thức được hết.

'Nhìn cho kỹ', Yuder thì thầm, môi mấp máy. Trước khi kịp tỏ vẻ nghi ngờ, Enon đã lên tiếng không chút do dự.

"Trước khi trả lời câu hỏi của ngài, tôi là người đã thông báo cho cậu ta về Bảo hộ bằng huyết thống được giấu ở tầng bốn của ngục tối dưới lòng đất."

"..."

"Làm sao một kẻ mù mờ về phép thuật lại đột nhiên biết được thông tin đó? Tôi cứ tưởng ngài đã biết những gì tôi đã làm trong quá trình nghiên cứu quái vật chứ. Tôi nói sai ư?"

Đáp lại câu hỏi ngược lại của Enon, Kishiar, người vẫn im lặng cho đến lúc này, đã bình tĩnh gật đầu.

"Phải, anh nói đúng. Ta đã nghe về những đóng góp của anh lần này rồi. Anh ngang hàng với Hellem, người được ca ngợi là một trong những nhà nghiên cứu quái vật xuất sắc nhất lịch sử. Không, anh thậm chí có thể vượt qua bà ấy. Thật khó mà hiểu được rằng một dược sĩ tầm thường lại có thể đạt được kiến thức và thành tựu như vậy."

Kishiar đã nghe Hellem khen ngợi tài năng của Enon rồi. Nhưng nghe thế này lại mang đến một ý nghĩa hoàn toàn mới. Mặc dù sống lưng Yuder cứng đờ vì căng thẳng, Enon vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối. Anh ta hỏi, giọng thản nhiên như đang phục vụ khách hàng trong hiệu thuốc của mình.

"Còn gì nữa không?"

"Nathan kể rằng lời khuyên và phương pháp điều trị thông thường của anh đã giúp anh ấy vượt qua rào cản luyện tập. Mick cũng báo cáo rằng anh ấy nhìn thấy dấu vết thời gian ở anh, điều mà người ta thường thấy ở những cây cổ thụ. Anh thể hiện rất nhiều đặc điểm, thường chỉ thấy ở những người đã sống vài trăm tuổi. Khi được hỏi, anh thừa nhận mọi chuyện đúng như họ nghĩ."

Đây là tin tức thậm chí còn mới mẻ với Yuder.

'Anh ấy đã làm gì mà mình không biết suốt thời gian qua vậy?'. Câu hỏi có vẻ gượng gạo, nhưng Enon vẫn lờ đi ánh mắt của Yuder. Vẻ mặt anh ta cho thấy anh ta đã đoán trước được câu trả lời này.

'Vì vậy, khi anh ấy nói hôm qua rằng việc tiết lộ danh tính sẽ giúp công việc dễ dàng hơn... thì đó không chỉ là một lời nói thông thường.'

"Được rồi, nếu ngài đã nghe đến đó rồi thì không cần phải giải thích thêm nữa."

"Vậy, dựa trên những báo cáo mà ngài đã nghe cho đến nay, ngài đã đi đến kết luận gì?", Enon nhìn Kishiar, người đang từ từ mở miệng.

"Một người không phải pháp sư, kiếm sĩ, hay linh mục, nhưng lại sở hữu kiến thức uyên thâm trong tất cả những lĩnh vực này, mang trên mình dòng chảy thời gian còn cổ xưa hơn cả một cây cổ thụ. Thật khó để đoán ra thân phận thực sự của anh, chỉ là một con người tầm thường, nhưng..."

Giọng nói của anh nhỏ dần rồi lại tiếp tục sau một lúc.

"Sẽ rất có lý khi cho rằng anh có thể là một trong những chủng tộc khác từng tồn tại trên vùng đất này."

Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua họ.

Yuder nắm chặt tay, kìm nén trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Câu trả lời mà Kishiar đưa ra, chỉ dựa trên chút thông tin mà Enon đã tiết lộ, lại gần đúng đến kỳ lạ. Một nụ cười mờ nhạt, khó hiểu hiện lên rồi biến mất trên khuôn mặt Enon khi nghe câu trả lời.

"Ồ, ngài nói không sai chút nào."

"Ừm. Nếu đây không phải là câu trả lời hoàn chỉnh thì thế giới này quả thực rất rộng lớn. Ta cần phải học nhiều hơn nữa."

Kishiar nhún vai và cười khúc khích, đáp lại bằng giọng hài hước khô khan.

'Anh ấy không ngạc nhiên sao?'

Mặc dù Kishiar rất giỏi che giấu cảm xúc, Yuder không ngờ anh lại giữ được bình tĩnh đến vậy trong cuộc trò chuyện kỳ lạ này. Cậu tự hỏi người đàn ông kia đang nghĩ gì, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là hình bóng lưng và góc nghiêng của một người đang đi trước cậu một bước.

Đúng lúc đó, ánh mắt Enon thoáng nhìn về phía Yuder. Đôi mắt vàng óng ánh tràn ngập ý tứ khó hiểu của anh ta chạm phải Yuder trước khi quay lại nhìn Kishiar.

"Để tôi nói rõ nhé. Lý do tôi đến đây là vì cậu ta, và trừ khi có gì thay đổi, tôi dự định sẽ tiếp tục sống yên bình như trước. Tôi đoán Chỉ huy cũng có cùng quan điểm, đúng không?"

Kishiar đã đáp lại một cách thăm dò và xác nhận của Enon bằng một nụ cười hoàn hảo, đưa tay ra để bắt tay.

"Chính xác. Ta rất cảm kích vì anh đã chủ động làm rõ điều đó."

Không có sự xác nhận rõ ràng nào về lòng tin được trao đổi giữa Enon và Kishiar. Tuy nhiên, cả hai dường như đều hiểu rằng mọi thứ cần xác minh hoặc thảo luận đã được giải quyết, cùng gật đầu đồng thanh.

"Vậy thì ngày mai ta sẽ gửi lại món đồ ta mang đến hôm qua. Với ta, nó chẳng có giá trị gì ngoài một hiện vật lịch sử."

"Xin hãy làm như vậy."

'...Vậy thôi sao?'

Thật ư?

Trong lúc Yuder đang cố nuốt trôi nỗi hoang mang, Enon bắt tay Kishiar lần nữa, không chút do dự quay lại và lướt qua cậu. Vừa làm vậy, anh vừa thì thầm điều gì đó.

"..."

Yuder nhìn theo bóng lưng Enon xa dần trong một thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro