Chương 451 : Gần Gũi

"Vậy về cơ bản, thì bản chất của nó không khác gì các sức mạnh khác". Kishiar tiếp tục, quan sát ánh mắt của Yuder.

"Tức là, nó không gây ra phản ứng mạnh khi kết hợp với các sức mạnh khác. Thay vào đó, nó thậm chí còn có thể bảo vệ vật chứa đựng nó. Nó giống như bột mì trước khi thành hình vậy - một sức mạnh có thể bao trùm bất cứ thứ gì và biến đổi nó theo ý muốn."

"Đúng vậy."

Không có quy tắc cố định nào chi phối sức mạnh của một Thức Tỉnh Giả. Mặc dù việc phân loại được thiết lập để mọi thứ trở nên thuận tiện hơn, nhưng không có sức mạnh nào hoàn toàn giống nhau, một thực tế rõ ràng chính là các thành viên Kỵ Binh. Ngay cả giữa những người có năng lực tương tự, vẫn tồn tại điểm khác nhau. Vì vậy, rất khó để bất kỳ ai có thể khẳng định mình hiểu biết toàn diện về người Thức Tỉnh.

Sức mạnh mà Yuder hấp thụ qua bàn tay cũng vậy. Sức mạnh đó đơn giản chỉ là "sức mạnh" theo nghĩa thuần túy nhất. Chính xác thì nó có thể làm được gì và đi xa đến đâu vẫn còn là một ẩn số.

"Nếu nắm được điều đó, nó có thể rất hữu ích khi đánh giá vật chứa của Bệ hạ", Kishiar trầm ngâm.

Một sức mạnh có thể nhào nặn thành bất cứ thứ gì.

Mặc dù dạng thuần túy nhất của sức mạnh này là không thể diễn tả được, thậm chí được Enon mô tả là chất độc tinh khiết, nhưng việc gọi nó là 'bột mì' lại khiến nó có vẻ kỳ quặc và nhẹ nhàng hơn.

"Vâng, tôi hiểu". Yuder nói, gật đầu với vẻ mặt thoải mái.

"Trước khi thực hiện lên Bệ hạ, chúng ta hãy thử thêm vài lần nữa như hôm nay. Có thể sẽ khá khó khăn, nhưng cậu sẽ đồng ý chứ?"

"Tất nhiên là có. Tôi định đích thân hỏi ngài đây."

Kishiar mỉm cười nhẹ. Hít một hơi thật sâu, anh đưa tay vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh - ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Yuder lặng lẽ đứng dậy và ngồi xuống bên phải chỗ Kishiar vừa ngồi. Vừa nói xong, Kishiar xoay người lại để Yuder có thể nhìn thấy mặt mình. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn, anh thì thầm:

"Mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi chúng ta gặp Ngôi sao Nagran, và rời khỏi đây vào ngày mai. Cậu cảm thấy thế nào khi trở về thủ đô?"

"Tôi cảm thấy như điều đó không có thật."

"Mọi thứ sẽ thay đổi khi cậu quay lại. Có thể tốt hơn hoặc tệ hơn."

Yuder không hiểu tại sao mình lại cảm thấy kỳ lạ đến vậy khi nghĩ đến việc quay trở lại doanh trại. Mặc dù mọi chuyện kết thúc trong thời gian ngắn hơn nhiều và thương vong ít hơn đáng kể so với kiếp trước, nhưng cảm giác này vẫn kỳ lạ đến khó hiểu.

Ánh mắt của Yuder hướng về phía khuôn mặt của Kishiar.

'Khi quay trở lại, việc ở chung một phòng như thế này sẽ không xảy ra nữa.'

Nam tước Willhem đã bị bắt, nên về mặt lý thuyết không cần phải tiếp tục giả vờ là người yêu nữa. Tuy nhiên, cả hai đều không đề nghị ngủ riêng. Mặc dù đồng đội của họ không nghĩ nhiều và cho rằng có thể chỉ là ở cùng chung một chỗ, Yuder biết rõ không phải vậy.

Vốn dĩ, việc nằm cạnh một người đàn ông xa vời như bầu trời kia là điều không tưởng. Nhưng cậu đã thích nghi với hoàn cảnh này nhanh đến nỗi, khó có thể tin rằng mình đã ngủ một mình suốt cuộc đời.

'À, mình hiểu rồi.'

Khi cậu phác họa đường nét đôi mắt của Kishiar, Yuder đột nhiên hiểu ra.

Cảm giác kỳ lạ này xuất hiện là vì cậu đã quá quen với nó.

Thật kỳ lạ khi một người mà cậu từng nghĩ sẽ không thể quen được giờ lại trở nên gần gũi và thân thuộc với cậu hơn bất kỳ ai khác. Khác với gia đình nhưng theo một cách nào đó lại gần gũi hơn, đó là một cảm giác khó tả.

"Chỉ huy, ngài cảm thấy thế nào?". Yuder hỏi nhỏ, chìm trong suy nghĩ.

"Cậu đang hỏi về ta à?". Một người đàn ông luôn thích thú khi Yuder hỏi anh những câu hỏi, khẽ cười khúc khích.

"Ta nghĩ chúng ta may mắn khi mọi việc diễn ra tốt hơn dự kiến, mặc dù vẫn còn những điểm cần cải thiện và đáng tiếc."

"..."

"Nếu phải chấm điểm cho bản thân, ta sẽ cho 5/10 điểm."

"Ngào không thể tự đánh giá mình cao hơn một chút sao?"

Trong mắt người khác, Kỵ binh đã đạt được kết quả vượt quá 10 điểm, gần bằng 20 hoặc thậm chí là 30. Yuder không phải là không có điều hối tiếc, nhưng cậu rất hài lòng vì số thương vong ít hơn nhiều so với những gì cậu đã chứng kiến và trải qua trong cuộc sống trước đây.

Trung tâm của mọi chuyện là Kishiar, người đã xoay sở mọi việc tốt hơn bất kỳ ai khác. Anh chắc chắn xứng đáng hơn một nửa số điểm mà anh tự cho mình.

"Trợ lý của ta có vẻ đã đánh giá ta khá cao. Thậm chí là quá đáng."

"Đó không phải là tâng bốc, nó là sự thật. Thành quả mà Kỵ binh đạt được lần này không chỉ đơn thuần là hoàn thành nhiệm vụ. Nó có thể..."

Sau một lúc do dự không biết có nên tiếp tục hay không, Yuder quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

"...có khả năng ngăn chặn sự hỗn loạn và bi kịch lớn hơn có thể lan sang phương Tây và toàn bộ Đế quốc. Tất cả những điều này xảy ra là nhờ có ngài ở đó, thưa Chỉ huy. Đó là điều tôi tin."

Kishiar mở to mắt hơn một chút và cười khúc khích. "Nghe gần giống như một lời tiên tri vậy."

"..."

"Hoàng tử Nelarn, người tự coi mình là bạn thân mới của cậu, đã nói điều tương tự trước khi rời đi. Như thể cậu biết ngài ấy sẽ thức tỉnh, cậu đã cho ngài ấy một lời khuyên khá sâu sắc."

Khi nghe Hoàng tử Ejain của Nelarn bất ngờ được nhắc đến, Yuder nhíu mày trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

"Ngài ấy nói vậy, nhưng cũng nói rằng cậu không có khả năng tiên tri, nên có lẽ điều đó không đúng. Lúc đó ta đã nghĩ rằng có lẽ sự nhạy cảm đặc biệt với sức mạnh của trợ lý sẽ cho phép cậu ấy cảm nhận được ai đó sắp thức tỉnh."

"Đó không phải là câu trả lời đúng."

"Ta hiểu rồi, vậy ra cũng không phải". Kishiar đáp, hơi thất vọng. Yuder ngừng lại rồi nói tiếp.

"Nhưng thực ra, việc ngài ấy sẽ sớm thức tỉnh thì lại khá đúng."

"Ngay cả khi không phải là lời tiên tri?"

"Vâng."

"Vậy ta có nên tin lời cậu nói không khi xét đến khả năng là điều đó có thể xảy ra?"

Thay vì trả lời, Yuder chỉ gật đầu. Ánh mắt Kishiar càng sâu hơn.

"Cậu không chắc chắn về mọi thứ. Do đó, sự khác biệt giữa điều cậu chắc chắn và điều cậu không chắc chắn có thể là chìa khóa dẫn đến sự thật."

Một cảm giác ngứa ran nhẹ nhàng lan tỏa từ trong lồng ngực cậu.

Tuy nhiên, Yuder nhanh chóng kìm nén cảm xúc và không nói gì cả.

Sau một khoảng lặng dường như rất dài, cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng. "Cảm ơn."

Vì đã nói thế.

Một nụ hôn ngắn ngủi, dịu dàng đặt lên trán Yuder rồi lại rời ra. Nhìn nụ cười vui vẻ khác thường của Kishiar, Yuder nhíu mày. Cổ họng cậu ngứa ran bên trong đôi môi mím chặt.

___

Cuối cùng, ngày trở về thủ đô sau khi giải quyết xong mọi việc cũng đã đến.

Kỵ binh đứng thành hàng, mặc quân phục đen, y như lúc mới đến. Người dân Tainu, bất kể địa vị xã hội, đều tụ tập để chứng kiến cảnh tượng họ rời đi.

"Bầu không khí hoàn toàn khác so với lúc chúng ta mới đến," Ever trầm ngâm, khuôn mặt ngập tràn những cảm xúc phức tạp. "Hồi đó, chẳng ai để ý đến chúng ta cả, mà nếu có thì cũng chỉ để tỏ ra thù địch."

"Mặc dù vẫn còn những người thù địch, nhưng thật đáng kinh ngạc khi bầu không khí chung đã thay đổi như thế nào", cậu nói tiếp.

Trong lúc Ever, Emun và các thành viên còn lại đang chuẩn bị khởi hành, Nam tước Koelt vội vã chạy đến và xuống xe ngựa. Tuy nét mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi vì đã bắt đầu giải quyết các vấn đề liên quan đến Tainu thay mặt Nam tước Willhem, nhưng nét mặt ông lại rạng rỡ và mãn nguyện hơn hẳn.

Khi Nam tước Koelt quan sát khu vực, hoang mang trước biển quân phục đen, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Yuder. Ông vui vẻ tiến lại gần và chào cậu.

"Cậu Aile, thật đáng tiếc khi chúng ta phải chia tay. Cậu có biết Công tước đang ở đâu không?"

"Ngài ấy vào trong một lát, nhưng sẽ ra ngay thôi. Xin hãy đợi một chút". Yuder đáp.

Đúng như lời cậu nói, Kishiar nhanh chóng xuất hiện cùng Nathan bên cạnh. Hình ảnh anh trong bộ quân phục trắng khiến nhiều người xung quanh nhất thời sững sờ, tạo nên một sự im lặng khó xử nơi vốn dĩ đã ồn ào. Các thành viên Kỵ binh, giờ đã quen với vẻ ngoài của Kishiar, khẽ cười khúc khích trước những kẻ dường như mất hồn khi nhìn thấy khuôn mặt của Chỉ huy.

“À, Nam tước Koelt đã đến.”

"Điện hạ," Nam tước Koelt chào và quỳ xuống.

Thay vì tặng quà hoặc khen ngợi Kishiar, Nam tước Koelt nhanh chóng thảo luận về một số vấn đề, một trong số đó là về phòng thí nghiệm pháp sư ở tầng bốn của ngục tối Đội quản lý an ninh.

"Ta xin lỗi, ta không thể trả lại cuốn nhật ký đã lấy ngay được. Hóa ra nó thú vị hơn ta tưởng, nên ta sẽ xem xét kỹ hơn rồi gửi lại cho ngươi sau. Được chứ?"

"Nếu cần, xin cứ tự nhiên nghiên cứu nó bao nhiêu tùy thích. Hiện tại tôi cũng không có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng. Phải mất vài tháng nữa tôi mới có thể bắt đầu bất kỳ nghiên cứu có ý nghĩa nào", Nam tước Koelt trả lời.

Ánh mắt Yuder khẽ liếc về phía Enon, người đang đứng cách đó không xa cùng Hellem. Mick đã quyết định quay lại vì một số vấn đề cấp cao, nhưng Hellem cuối cùng đã quyết định đi cùng Kỵ binh đến thủ đô. Ẩn bên trong chiếc hộp bọc vải mà Hellem đang mang là Pethuamet, hay đúng hơn là Penpen, vẫn còn sống. Bên trong chiếc túi mà Enon đang mang là cuốn nhật ký của Công tước Tain đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro