Chương 456 & 456.5 : Đoàn Hộ Tống Hoàng Đế

Các thành viên háo hức đặt cược khi chứng kiến ​​hai chị em có ngoại hình giống hệt nhau lần đầu tiên đối đầu kể từ khi gia nhập. Không khí sôi động vẫn tiếp tục ngay cả sau khi Kishiar xuất hiện.

"Thật tốt khi thấy mọi người đều khỏe mạnh."

"Chúng tôi cũng rất vui khi được gặp ngài, thưa Chỉ huy. Thị lực của ngài có vẻ đã cải thiện đáng kể."

Một thành viên Kỵ binh, nổi tiếng với phong thái vô tư, cất cao giọng chào Kishiar. Những người khác cũng hưởng ứng, reo hò và chào theo. Thật khó tin rằng đây chính là những người đã khiếp sợ khi nhìn thấy Kishiar lần đầu trong buổi lễ kết nạp.

Họ có thể làm những điều này vì họ biết Kishiar là kiểu người có thể mỉm cười trước những câu chuyện như vậy.

Và rồi Kishiar, đúng như mọi người mong đợi, đã vực dậy tinh thần của cả đội bằng một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

"Cảm ơn Joyce. Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để ăn mừng. Một kỳ nghỉ tuyệt vời và những bữa ăn ngon đang chờ đón chúng ta khi trở về. Hãy cùng nhau nỗ lực hơn nữa cho đến phút cuối cùng nhé."

"Thật sao? Cảm ơn ngài!"

Giữa tiếng vỗ tay và tiếng cười vang dội, Yuder lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Kishiar.

Không ai ở đó có thể ngờ rằng Kishiar sẽ sớm gặp vị Hoàng đế đang đau ốm khi trở về. Ai mà tưởng tượng được điều gì ẩn sau nụ cười tươi rói ấy?

Anh rất giỏi che giấu cảm xúc bằng cách mỉm cười. Vì Kỵ binh đang chiềm trong nỗi hân hoan, và vì người anh trai duy nhất, anh sẽ kiềm chế cảm xúc của mình đến khi còn có thể.

Kishiar là người như thế đấy.

Có lúc Yuder nghĩ rằng cậu chẳng biết gì về anh, nhưng cũng có lúc cậu cảm thấy mình hiểu anh hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng giờ đây, theo một nghĩa nào đó, Yuder cảm thấy như thể cậu đã hiểu được điều gì đó mà cậu chưa biết về Kishiar.

Một cảm xúc phức tạp và có phần cay đắng dâng trào trong lòng cậu, khiến cậu khó mà nói rằng mình đang vui mừng. Yuder cụp mắt xuống.
_

__

"Thưa Bệ hạ, Công tước Peletta đã gửi thứ đến. Ngài ấy dự định sẽ đến thủ đô đúng như dự kiến."

Hoàng đế đang nằm, bỗng đứng dậy khi nghe giọng nói trầm thấp và kính trọng của quản gia. Một vẻ chân thành hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của ngài.

"Tốt... Em ấy vẫn đến kịp lúc. Mọi thứ chuẩn bị cho chuyến đi của ta đã xong chưa?"

"Vâng."

"Còn Hoàng hậu thì sao?"

"Ngài ấy đã đến ngay bên ngoài Cung điện Mặt trời rồi."

"Ta không thể để cô ấy chờ quá lâu được."

Hoàng đế gật đầu rồi tự mình đứng dậy. Tuy động tác có chút thiếu sức sống, nhưng nhờ bước chân chậm rãi nên không hề bị lảo đảo.

Người quản gia lớn tuổi lặng lẽ giúp Hoàng đế chuẩn bị y phục. Bộ dạng này hoàn toàn khác với trang phục giản dị thường ngày của Hoàng đế. Hôm nay, Hoàng đế mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, đúng với địa vị người trị vì Đế quốc.

Ngài quấn một mảnh vải xanh từ vai đến eo và luồn một sợi dây vàng xoắn qua áo choàng. Những món trang sức cổ được kế thừa qua hàng thiên niên kỷ tô điểm cho ngài từ đầu đến chân. Cuối cùng, ngài đeo đôi găng tay trắng thêu chỉ mạ và đội vương miện vàng, biểu tượng của Đế quốc Orr.

Hoàng đế, giờ đã chuẩn bị đầy đủ, khẽ cười khi nhìn vào chiếc áo choàng đã rộng hơn rất nhiều của mình.

"Ta đã giảm đi nhiều cân rồi... Chiếc áo choàng này rộng đến thế mà. Có lẽ là do ta đã sụt cân liên tục trong khoảng thời gian đó?"

Người quản gia cúi đầu thật sâu thể hiện sự tiếc nuối.

"Không phải lỗi của ngươi. Đừng cúi đầu như thế."

Đứng trước tấm gương phản chiếu toàn bộ vóc dáng, Hoàng đế cảm thấy như bị đè bẹp dưới sức nặng của quần áo. Không lớp trang điểm nào có thể che giấu được làn da nhợt nhạt và đôi môi nứt nẻ, vóc dáng gầy gò của ngài thật vô phương cứu chữa. Thực tế, chiếc vương miện vàng và chiếc áo choàng dài chỉ khiến ngài càng cảm thấy ngột ngạt và nặng nề hơn.

Ngài muốn rũ bỏ chúng ngay lập tức nhưng không thể.

Quay lưng về phía tấm gương, Hoàng đế bước về phía cánh cửa mà ngài đã lâu không dùng đến. Khi người quản gia dẫn đường và gõ cửa, các hiệp sĩ đứng bên ngoài kéo tay nắm.

Khoảnh khắc cánh cửa Cung điện Thứ hai mở ra lần đầu tiên sau nhiều năm, nhiều người cảm thấy một loại cảm xúc lẫn lộn. Hoàng đế bước ra ngoài, đi ngang qua các hiệp sĩ đang quỳ gối cung kính. Nhiều người, đang chờ đợi trước hai cỗ xe ngựa giống hệt nhau, đồng loạt cúi đầu tỏ lòng thành kính. Cùng lúc đó, cánh cửa cỗ xe bên phải mở ra, và Hoàng hậu nhảy xuống.

"Bệ hạ."

Gặp lại Hoàng đế sau bao lâu, đôi mắt Hoàng hậu hơi đỏ lên. Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố gắng tìm lời để nói, cuối cùng cũng nén được nỗi buồn và nở nụ cười.

"Em thực sự rất vui khi được ở bên ngài vào một ngày như thế này. Xin mời ngài lên xe."

Hoàng đế đứng cạnh Hoàng hậu trước cỗ xe ngựa của họ. Trước đây, họ luôn đi chung một cỗ xe, nhưng giờ thì không còn nữa. Lý do là điều mà cả hai đều không muốn nhắc đến.

Trước khi lên xe, Hoàng đế lặng lẽ mở miệng, đưa lưng về phía Hoàng hậu.

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

"…"

Hoàng hậu do dự một lát. Hoàng đế bước vào xe ngựa mà không nhìn lại.

"Đi!"

Một hiệp sĩ tuyên bố bằng giọng trầm và uy nghiêm, giật mạnh dây cương. Đoàn hộ tống hùng tráng bắt đầu di chuyển.

Khi đoàn hộ tống đi qua ranh giới phân chia Khu 1 và Khu 2, những người lính canh gác nuốt nước bọt lo lắng và quỳ xuống. Phía bên kia ranh giới, một người phụ nữ mặc áo choàng dài màu xanh lam đặc trưng của pháp sư đang đứng, và theo sau cô là những pháp sư khác.

"Toàn thể Pháp sư Hoàng gia, xin kính chào Bệ hạ", cô lịch sự chào hỏi, đi đầu đoàn. Khi họ di chuyển từ Khu 2 sang Khu 3, các tướng lĩnh và binh lính đều cúi đầu cung kính.

"Tướng quân Gerald Mucker đã có mặt ở đây theo mệnh lệnh của Bệ hạ."

Đám đông vây quanh xe ngựa ngày càng đông. Tất cả những người chứng kiến ​​đoàn xe đang tiến đến đều không giấu được vẻ kinh ngạc khi quỳ xuống.

Càng đến gần Khu 7, đoàn hộ tống càng kéo dài, khiến cảnh quan đường phố càng thêm lộng lẫy và tráng lệ. Những hàng cây cao vút trên các con đường chính được tô điểm bởi vô số loài hoa đủ sắc màu, rung rinh trong gió, lan tỏa hương thơm ngọt ngào.

Cuối cùng, khi đến ranh giới giữa Khu 6 và Khu 7, đoàn xe ngựa dừng lại một lần nữa.

Đứng ở đó là các Hiệp sĩ Hoàng gia mặc áo giáp và quân phục dát vàng, cùng với Theorado Van Tain và một số thành viên Kỵ binh ở lại thủ đô trong quân phục đen, bao gồm cả Steiber Rendley.

"Hiệp sĩ Hoàng gia Theorado Van Tain xin kính chào Bệ hạ."

"Phó chỉ huy Kỵ Binh, Steiber Rendley xin kính chào Bệ hạ."

Khi hai người bước lên chào, đám đông tụ tập xung quanh liền reo hò ầm ĩ.

"Trời ơi! Hoàng đế thực sự đã đến!"

"Hoàng đế, đang ở đây—!"

Một số Hiệp sĩ Đế quốc cau mày trước sự bùng nổ này nhưng cuối cùng vẫn gia nhập đoàn mà không nói một lời.

Đoàn hộ tống của Hoàng đế cuối cùng dừng lại tại một quảng trường rộng lớn gần Cổng Nam, cuối Quận 7. Mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn hảo ở đó, đúng như kế hoạch, để chào đón một người.

Tuy miễn cưỡng, Hoàng đế vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò về quang cảnh bên ngoài cỗ xe ngựa. Ngài liếc nhìn đám quý tộc đang đứng xung quanh, ánh mắt họ vừa lo lắng vừa tò mò, rồi nở một nụ cười lạnh lùng, đầy băng giá.

Tuy nhiên, vẻ mặt của ngài dịu đi một cách đáng kinh ngạc khi nhìn thấy các thành viên của Kỵ binh, mặc đồ đen, bắt đầu tiến vào cổng.

"Vậy bây giờ chúng ta đi gặp Kishiar nhé?"

__

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Những bông hoa này là sao vậy? Có ai giải thích cho tôi được không?"

"Trông tôi giống như người biết chuyện gì đang xảy ra lắm hả?"

"Chẳng lẽ còn có lữ đoàn hiệp sĩ khác nào vừa lập nên một chiến công vĩ đại và trở về hôm nay hả? Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến!"

"Tôi sợ quá, tôi muốn đi vệ sinh!"

Yuder nghe loáng thoáng tiếng lẩm bẩm của các thành viên Kỵ binh, giọng nói của họ pha lẫn sự hoang mang và sợ hãi, giữa tiếng reo hò vang dội, cậu cũng đồng ý với họ.

'Mình thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.'

Cho đến khi đến thủ đô, không có gì bất thường xảy ra. Không có chuyện gì hay thay đổi đáng kể nào được nhận thấy. Vấn đề nảy sinh khi họ xuống ngựa ở cổng kiểm tra từ bên ngoài Cổng Nam của thủ đô. Yuder nghĩ rằng họ sẽ được phép vào ngay, sau khi danh tính của họ là Kỵ Binh được tiết lộ, nhưng không hiểu sao việc xác nhận lại dài một cách bất thường. Điều khó hiểu hơn nữa là đám đông khổng lồ và tiếng reo hò vang dội bắt đầu vang lên khi họ đến gần Cổng Nam, chưa kể đến những cánh hoa rải rác khắp nơi bên ngoài cổng.

Nếu có lễ chào đón, Kishiar đã báo trước cho họ rồi. Tuy nhiên, Kishiar không hề hé răng về chuyện này. Khi ánh mắt dò hỏi của Yuder chạm phải ánh mắt của Kishiar, Kishiar làm vẻ mặt như thể bản thân cũng không biết, và đề nghị họ cứ vào xem sao.

Và thế là họ thấy mình rơi vào tình huống này.

Tiếng reo hò không ngớt làm ù cả tai. Hoa rơi đầy xe ngựa, gần như phủ kín cả con đường.

'... Đây là sự chào đón dành cho chúng ta sao?'

Yuder nhìn cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và xa lạ. Nếu kiếp trước cậu từng trải qua chuyện tương tự, có lẽ cậu sẽ hiểu, nhưng ngay cả khi đó, Kỵ binh chưa bao giờ được chào đón như vậy khi hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào.

Mặc dù được đối xử rất tôn trọng, nhưng phần lớn họ đều là thường dân sống dưới trướng Hoàng đế, không cần phải tổ chức lễ đón tiếp xa hoa như vậy.

Nhưng đây là cái gì?

"... Ta nghĩ là ta đã hiểu rồi."

Đúng lúc đó, Kishiar lên tiếng. Anh đang nhìn qua cửa sổ xe ngựa về phía một vật gì đó ở xa, và mỉm cười.

"Có vẻ như Bệ hạ muốn tặng chúng ta một món quà bất ngờ, thậm chí còn giữ bí mật với cả ta."

***
Chương 456.5

"Yuder thực sự rất tuyệt vời!"

Jimmy, người vừa trèo lên một chiếc xe đẩy phủ đầy đất, reo lên đầy phấn khích.

Cuối cùng, cậu bé cũng có thể đấu tay đôi với Yuder Aile. Trong giờ nghỉ ngơi sau bữa tối, những thành viên đã dành cả ngày di chuyển bằng ngựa đều tụ tập lại để xem trận đấu.

Jimmy đã giải phóng tất cả những năng lực mà cậu bé đã tích lũy được theo thời gian. Sức mạnh quả thực đã tăng lên đáng kể. Tuy nhiên, cuối cùng cậu bé vẫn không thể cắt được dù chỉ là một mảnh áo của Yuder Aile. Yuder, người đã thể hiện sức mạnh khủng khiếp khi đối đầu với lũ quái vật trong Rừng Sarain, dễ dàng né tránh hoặc khiến cậu bé vung kiếm vào hư không khi bàn tay đang vươn ra.

Sau vài hiệp tấn công và phòng thủ, Yuder dễ dàng tước vũ khí của Jimmy bằng những động tác uyển chuyển, sử dụng vũ khí điêu luyện hơn hẳn chủ nhân ban đầu của nó. Chỉ với một nhát chém, cậu đã hạ gục đối thủ và kề lưỡi kiếm vào cổ họng, buộc cậu bé phải đầu hàng. Ngay cả khi không sử dụng bất kỳ kỹ năng đáng kể nào, khoảng cách giữa họ vẫn quá lớn đến nỗi những người chứng kiến ​​hoàn toàn thất vọng.

Nhưng Jimmy chẳng hề thấy buồn chút nào. Mỗi lần thua Yuder, mắt cậu bé lại sáng lên một niềm vui không thể tả nỗi. Phải đến khi lặp lại hành động đó năm lần và nghe lời Chỉ huy Kishiar nói đã đến lúc phải dừng lại, cậu bé mới chịu lui. Tuy vậy vẫn không giấu nổi sự phấn khích, cậu bé háo hức chia sẻ suy nghĩ của mình với Gakane và chị em Eldore đang ngồi cùng.

"Mấy anh chị thấy chưa, sức mạnh của em đã tăng lên một chút dù nó không có nghĩa là em đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. À mà, em đã có thể nhìn thấy mũi kiếm của anh ấy hướng đến đâu, dù em chỉ được dặn phải luyện kiếm thêm năm lần mỗi ngày. Thế nhưng, kể từ ngày mai, em sẽ luyện thêm mười lần nữa luôn!"

"Haha, Jimmy. Em lăn lộn như thế mà không thấy mệt sao?"

Gakane hỏi, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tự hào.

"Không hề! Thực ra, em cũng muốn hỏi Chỉ huy xem ngài ấy có muốn đấu với em không, nhưng mà trời ơi, em không thể."

Finn Eldore lắc đầu trước lời bình luận táo bạo của cậu bé mười hai tuổi đang hớn hở.

"Đấu tay đôi với Chỉ huy à? Ồ, thôi đi, anh xin kiếu trước."

"Chị cũng vậy."

Hinn Eldore đồng tình với ý kiến ​​của em trai mình và cũng làm vẻ mặt tương tự.

"Tại sao không?"

"Em thật sự không biết sao? Chỉ huy không bao giờ để chuyện gì kết thúc dễ dàng cả."

"Ừm, em chưa bao giờ thấy ngài ấy kết thúc cuộc đấu tay đôi nhanh chóng, ngay cả khi đối thủ đã hoàn toàn kiệt sức!"

Khi cặp song sinh gật đầu đồng ý trong im lặng, Jimmy, người vẫn đang nghiêng đầu, rồi thận trọng lên tiếng.

"Ừm... vậy còn Yuder thì sao? Đấu với anh ấy chẳng phải rất tuyệt sao?"

"Yuder thì ổn đấy. Cậu ấy luôn đi thẳng vào vấn đề chính."

"Còn anh thì sao, Gakane?"

"Anh á? Ừm... Nếu em hỏi anh sẽ chọn ai cho buổi tập một kèm một thì anh nghĩ anh sẽ chọn Yuder."

"Hử. Tôi cứ tưởng Gakane, người rất háo hức luyện tập, sẽ chọn Chỉ huy chứ. Tại sao lại là Yuder?"

Trước câu hỏi của Hinn, Gakane mỉm cười ngượng ngùng và thận trọng đưa ra lý do của mình.

"Ừ thì, Yuder có lẽ sẽ chuyển sang người tiếp theo nếu tôi bất tỉnh, nhưng Chỉ huy... có lẽ ngài ấy sẽ tiếp tục theo dõi cho đến khi tôi tỉnh lại..."

"Ồ, tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh đó ngay trước mắt luôn! Khuôn mặt ngài ấy khi nhìn thẳng vào mặt chúng ta và mỉm cười!"

"Gakane, đừng nói với tôi là anh đã từng trải nghiệm điều đó rồi nhé?"

Tiếng ồn ào của chị em nhà Eldore lắng xuống và Jimmy đổi chủ đề.

"Vậy, anh chị nghĩ ai sẽ thắng trong cuộc đấu tay đôi giữa Chỉ huy và Yuder?"

"Hửm?"

Jimmy gãi đầu, đánh giá ánh mắt của cả ba người.

"Thật lòng mà nói... Em hơi tò mò. Không phải chỉ mình em tò mò thôi phải không?"

So sánh một người xuất thân bình thường, gia nhập Kỵ binh cùng họ, với một vị Chỉ huy cao quý, uy nghiêm thường là điều không tưởng tượng nổi và khá táo bạo. Nhưng họ là Kỵ binh.

Sau một lúc im lặng, Finn, người đang xoa cằm một cách trầm ngâm, cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn chị gái sinh đôi của mình.

"Ờ... chuyện này khó đây."

"Thật vậy. Chị chưa bao giờ gặp phải câu hỏi khó như vậy. Em nghĩ chú Macky sẽ cảm thấy thế này khi chúng ta trêu chỉ để chú ấy phân biệt chúng ta?"

"Hai người đã chơi trò gì thế?"

"Không nói cho anh đâu."

Mặc dù Gakane hỏi bằng giọng run rẩy, nhưng cặp song sinh chỉ cười và không trả lời.

Sau đó, bốn người tham gia vào một cuộc tranh luận khá nghiêm túc về "Cuộc đấu tay đôi giữa Yuder Aile và Chỉ huy : ai sẽ là người chiến thắng?". Đó là một chủ đề hấp dẫn giúp giết thời gian, vì họ phải ngồi trên xe ngựa cả ngày để đến thủ đô.

"Không, Yuder đã một mình chặt đầu con quái vật khổng lồ đó. Dùng năng lực điều khiển đất để trói chân và gió tấn công, khiến nó không còn đường nào để chạy. Chẳng phải bất kỳ ai có năng lực như vậy đều bất khả chiến bại sao?"

"Chà, chúng ta hiếm khi thấy Chỉ huy dốc toàn lực. Tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy đấu với ai cả. Ngài ấy cũng chưa từng bị thương như Yuder. Vậy chẳng phải điều đó sẽ khiến ngài ấy mạnh hơn sao?"

"Nhưng Yuder thì—"

"Không, nếu lúc đó Chỉ huy—"

"Ugh! Chúng ta chẳng đi đến đâu cả!"

Sau một cuộc tranh luận sôi nổi, cuối cùng Hinn giơ cả hai tay lên và hét lớn, cắt ngang lời mọi người.

"Cãi nhau về chuyện chưa xảy ra thì có ích gì chứ? Chán quá! Hay là cược đi!"

"Cược gì thế?"

Finn ngay lập tức tỉnh táo lại và trả lời.

"Cứ cược xem ai sẽ thắng! Cuối cùng chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời thôi!"

"Nghe có vẻ vui đấy! Nhưng chúng ta cược cái gì đây?"

"Tiền có lẽ là tốt nhất, đúng không?"

"Đúng vậy. Tôi nghe nói chúng ta sẽ nhận được tiền thưởng sau khi nhiệm vụ kết thúc, nên chúng ta có thể cược một chút. Nghe có vẻ hay đấy!"

"Ồ, em muốn tham gia. Tính cả em vào nữa nhé."

"Khoan đã, mọi người, bình tĩnh nào! Cá cược là cờ bạc đó."

"Gakane, anh đang nói cái gì vậy? Anh là người miền Nam mà lại nghĩ đây là cờ bạc à? Phải cứng rắn lên chứ!"

Gakane trông như muốn hỏi chuyện xuất thân từ miền Nam thì liên quan gì đến chuyện này, nhưng bị sự nhiệt tình của cả nhóm lấn át nên không nói gì. Không bằng lòng với việc chỉ lôi kéo được Gakane vào cuộc, Hinn còn mơ ước lớn hơn.

"Sẽ vui hơn nếu có nhiều người tham gia phải không? Tôi nghĩ chúng ta cũng nên lắng nghe ý kiến ​​của những người khác."

"Hinn... Cô không phải đang thổi phồng chuyện này lên đấy chứ?"

"Đừng lo, không sao đâu. Trước tiên, hãy hỏi mọi người xem họ nghĩ gì về câu hỏi mà Jimmy đang tò mò. Nếu họ tỏ ra hứng thú, lúc đó và chỉ khi đó tôi mới nhẹ nhàng hỏi xem họ có muốn tham gia không! Tuyệt đối không ép buộc bất kỳ ai!"

"Nhưng có thể không có ai như vậy đâu."

Cặp song sinh liếc nhìn nhau, mỉm cười tinh quái và nắm chặt tay nhau. Gakane cố gắng khuyên can thêm vài lần nữa nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc.

Và thế là, không ai biết rằng sau lưng Chỉ huy và trợ lý của anh đã dần bắt đầu hình thành một cuộc khảo sát và nhóm cá cược đáng ngờ ngay trong Kỵ binh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro