Chương 1: "Vợ nhặt"

"Anh, cho em gặp anh được không?"

Trần Bính Lâm gắt gao nắm chặt điện thoại trong tay, hô hấp như ngừng lại, sợ bỏ lỡ câu trả lời mong manh của đối phương.

Hồi lâu sau phía đối diện cũng không vang lên tiếng động nào, trong ống nghe truyền đến tiếng "Đô đô ..." như nhắc nhở. Trần Bính Lâm vẫn duy trì động tác cầm điện thoại. Sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của âm thanh này, cậu tựa người vào tường, thân thể dần dần trượt xuống, cuối cùng ngã ngồi xuống nền nhà lạnh băng. Xúc cảm rét lạnh kích thích thần kinh của Trần Bính Lâm, "Cuối cùng chó con vẫn là bị vứt bỏ sao?" Cậu cố gắng nhấc khóe miệng lên, muốn để lại cho chính mình một nụ cười, nhưng vào lúc nước mắt ấm áp chảy vào trong miệng thì mọi thứ cũng hoàn toàn sụp đổ. Nước mắt chua xót đã lâu rồi không thấy.

Bên ngoài buồng điện thoại mưa rơi lộp độp gõ lên những phiến lá, giống như chuyển động của kim đồng hồ, nhắc nhở Trần Bính Lâm thời gian đang không ngừng trôi đi. Phiến lá không giữ được mưa, Trần Bính Lâm cũng không thể giữ mặt trời của chính mình.

Mười ba năm trước.

Đêm mưa, một thân ảnh nho nhỏ màu vàng nghiêng ngả đi đến buồng điện thoại, đây là lần thứ hai trong năm nay Hoàng Lạc Vinh không tìm được đường về nhà. Cậu thuần thục mở cửa buồng điện thoại, thuần thục nhón chân nhập vào số điện thoại của mẹ, thuần thục miêu tả biển báo giao thông chung quanh, sau đó chờ mẹ đến.

Đột nhiên có một bánh bao nhỏ màu hồng xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Lạc Vinh. Bánh bao nhỏ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt không vừa người, trên đầu có một cái kẹp tóc con bướm màu hồng phấn, tóc bị nước mưa làm ướt xõa ở bên tai, phía dưới tóc mái là đôi mắt đào hoa đẹp đẽ.

"Ding dong ~ là rung động nha, ánh mắt chẳng trốn được đâu, bỗng nhiên trái tim đập mạnh." Bánh bao nhỏ màu hồng và bánh bao nhỏ màu vàng nhìn nhau một chút, Hoàng Lạc Vinh liền hạ quyết tâm muốn đứa nhỏ trắng nõn hồng hồng này làm bạn gái của mình.

Rung động không bằng hành động, đối với mị lực của bản thân ở nhà trẻ rõ như ban ngày, bạn nhỏ Hoàng Lạc Vinh quyết định chủ động xuất kích.

"Chào bạn, tớ là Hoàng Lạc Vinh, là ngôi sao mẫu giáo tháng 12 ở nhà trẻ Ngôi Sao. Rất vui được gặp bạn."

Hoàng Lạc Vinh hướng đến gần "bé gái", lịch sự vươn bàn tay trắng nõn ra, thành thạo nói ra lời mở đầu.

"Bé gái" ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Lạc Vinh, lại cúi đầu nhìn váy của chính mình.

Thấy đối phương không định trả lời mình, Hoàng Lạc Vinh xấu hổ thu lại bàn tay nhỏ, nhét vào trong túi, chạy về một góc trong buồng điện thoại.

Hai người cứ như vậy im lặng một lúc. Hoàng Lạc Vinh trộm quan sát đối phương, suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu lúc này chính là "Bạn ấy thật đẹp".

"Ách xì" ~ "bé gái" phía bên kia hắt hơi một cái. "Đúng vậy, trời lạnh như vậy, cậu ấy lại chỉ mặc một cái váy, nhất định cực kỳ lạnh." Hoàng Lạc Vinh là một bé đáng yêu nên cậu vội vàng cởi áo khoác của mình, đi đến ngồi cạnh, đem áo khoác khoác lên trên người "bé gái". "Bé gái" ngẩng đầu nhìn cậu, cậu lập tức lấy tay vỗ vỗ ngực mình nói lớn: "Không sao. Tớ là con trai, không sợ lạnh." "Bé gái" nhìn cậu cười cười. Hoàng Lạc Vinh lập tức đáp lại bằng một nụ cười với đôi má lúm đồng tiền đáng yêu cực lớn, nội tâm lại tiếp tục rơi vào vòng xoáy, "Tại sao lại có cô gái cười lên đáng yêu như vậy. Mình nhất định phải cưới cô ấy làm vợ!"

"Em gái màu hồng ơi, em có muốn ăn kẹo không? Kẹo này ngon lắm ớ ~" Hoàng Lạc Vinh lấy ra túi kẹo trái cây mà buổi sáng mẹ bỏ vào trong túi cho cậu, quơ quơ trước mặt bé gái. "Bé gái" nhìn túi kẹo trong suốt trước mặt, nuốt nước miếng, vừa muốn duỗi tay ra nhận lấy, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm. Hoàng Lạc Vinh sợ nhất là sấm đánh. Mẹ cậu từng bảo đứa trẻ hư sẽ bị Thần Sấm bắt đi rồi tét mông. Cậu nhớ tới chuyện hôm nay lúc ở nhà trẻ đã nắm lấy búi tóc của bạn học nữ khiến bạn phải khóc, sợ hãi ôm đầu cuộn thành một cục.

Bỗng nhiên, cậu có cảm giác mình được kéo vào trong lồng ngực, là "bé gái" ôm lấy cậu, chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu, lại nhẹ nhàng vỗ vễ sau lưng cậu. Hoàng Lạc Vinh ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người "bé gái" thì liền an tâm không ít.

Một lát sau, tiếng sấm ngừng, mưa đã tạnh, mẹ cũng đã tới. Hoàng Lạc Vinh chạy tới chỗ mẹ ôm ôm ấp ấp, cái miệng nhỏ nói không ngừng nghỉ, trách mẹ sao lại đến chậm như vậy. Hai mẹ con nói cười một lúc. Lúc chuẩn bị rời đi, Hoàng Lạc Vinh buông tay mẹ chạy đến chỗ "bé gái" nói hẹn gặp lại. Lúc này mẹ mới chú ý đến trong buồng điện thoại còn có một bé gái nữa hình như bị lạc đường.

Mẹ đi vào bên trong, nhẹ giọng hỏi: "Con ngoan, con cũng ở chỗ này chờ ba mẹ sao, con bị lạc ba mẹ hả? Con có nhớ số điện thoại hoặc là địa chỉ nhà không? Hay là để dì đưa con về nhà nhé?"

Hồi lâu sau, "bé gái" mới mở miệng nói chuyện. "Mẹ con mất rồi ạ. Ba con trang điểm cho con thành thế này giao cho một người đàn ông rồi đi mất. Con cũng không rõ ông ấy đi đâu. Sau đó nhà của người đàn ông kia bị cháy, con chạy ra ngoài, chạy được nửa đường thì trời mưa, con liền vào đây tránh mưa..."

"Bé gái" chậm rãi nói, sau đó nhanh chóng cắn lấy môi dưới, giống như muốn ép nước mắt trở lại trong hốc mắt, nhưng hạt nước mắt to cũng vẫn rơi xuống. Mẹ của Hoàng Lạc Vinh ở bên cạnh nghe xong đã khóc từ lâu. "Ôi đứa nhỏ số khổ này." Bà kéo "bé gái" ôm vào trong ngực, gắt gao ôm lấy. "Bé ngoan, nếu con không chê, dì mang con về nhà, sau này ta sẽ là mẹ của con, được không?"

Hoàng Lạc Vinh cũng ra mặt lôi kéo "bé gái", nhẹ nhàng bảo: "Về sau để tớ bảo vệ cậu được không?"

"Bé gái" gật gật đầu coi như đáp ứng.

"Về sau chúng ta chính là một nhà ba người hạnh phúc nhất rồi." Mẹ ở một bên vừa khóc vừa nói.

"Đúng vậy, chúng ta hạnh phúc nhất." Hoàng Lạc Vinh cũng nói theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro