CHƯƠNG 12

Đúng là quá âm hiểm!

Đường Manh tức giận đến mức lăn lộn trên giường hai vòng, tay đập mạnh xuống đệm để phát tiết. Sau khi xả giận xong, cậu mới bò dậy nhắn tin lại:

"Ngại quá, tôi vừa rồi hơi kích động, đi bình tĩnh lại chút."

Nguyễn Quân Hành trả lời ngắn gọn: "Hiểu."

Anh cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác chua xót trong lòng.

Đường Manh thật sự... rất yêu hắn.

Cậu lập tức nhắn tin: "Nguyễn Quân Hành phản ứng thế nào? Có đồng ý làm khế ước tình nhân của Nhậm Triều Bắc không?"

Hương Thảo: "Anh ta từ chối."

Đường Manh ngay sau đó truy hỏi: "Vậy Nhậm Triều Bắc phản ứng thế nào? Có đưa mẹ Nguyễn đi không?" Nếu mẹ của Nguyễn Quân Hành thực sự bị mang đi, cậu sẽ lập tức lao đến cứu người ngay trong đêm.

Hương Thảo: "Hắn đi rồi."

Đường Manh: "?"

Đường Manh: "Chỉ vậy thôi?"

Hương Thảo: "Hắn về Nhậm gia nghỉ ngơi."

Đường Manh chớp mắt khó hiểu. Hả? Nhậm Triều Bắc cứ thế mà đi sao? Không quấn quýt, không cưỡng ép trói người?

Xem ra chiến thuật bày tỏ tình yêu với Nguyễn Quân Hành của cậu chiều nay đã thành công! Nhậm Triều Bắc quả nhiên không thích người khác chạm vào Nguyễn Quân Hành!

Nếu trong nguyên tác, tình cảm ban đầu của Nhậm Triều Bắc dành cho Nguyễn Quân Hành khoảng 70-80%, đủ để ép buộc hắn vào mối quan hệ khế ước, thì bây giờ có lẽ chỉ còn 60%—vừa vặn đạt mức tối thiểu để hình thành khế ước, nhưng chưa đủ để hắn làm ra những hành động quá đáng.

"Thành công rồi!" Đường Manh phấn khích tự vỗ tay khen mình. "Tôi đúng là thiên tài!"

Có khi nào thống khổ lớn nhất đời Nguyễn Quân Hành đã được cậu giải quyết rồi không?!

Không không không, không thể chắc chắn như vậy được.

Vốn dĩ, Nhậm Triều Bắc đến Đường gia làm khách vào buổi chiều, Đường Manh còn tưởng hắn sẽ không mò đến Nguyễn gia nữa. Nhưng không, tình tiết vẫn xảy ra, chỉ thay đổi chút về thời gian và chi tiết nhỏ, cốt truyện về cơ bản vẫn chưa lệch hướng.

Có khả năng sau một thời gian, tình cảm của Nhậm Triều Bắc dành cho Nguyễn Quân Hành lại tăng lên. Khi đó, hắn có thể nhân lúc anh ta sơ hở mà trực tiếp bắt cóc Nguyễn mẫu.

Bây giờ chỉ mới tạm thời làm dịu tình hình, chứ chưa giải quyết tận gốc vấn đề.

Cậu phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho mẹ của Nguyễn Quân Hành

Mấy năm nay, Đường Manh cũng tích lũy được chút tài sản, đủ để trang trải chi phí chữa bệnh. Nhưng bệnh của bà ấy không chỉ cần tiền mà còn cần bác sĩ giỏi.

Bệnh của bà là chứng rối loạn tuyến thể tổng hợp. Nguyên nhân có nhiều, trong đó bị nhiều Alpha đánh dấu là một lý do phổ biến. Khi quá nhiều dấu vết tin tức tố Alpha tồn tại trong tuyến thể, chúng sẽ bài xích lẫn nhau, khiến tuyến thể bị kích thích liên tục, lâu ngày dẫn đến rối loạn chức năng.

Tuyến thể là một cơ quan quan trọng của Omega. Một khi nó gặp vấn đề, sức khỏe tổng thể cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Loại phẫu thuật này chỉ có một kiểu bác sĩ mới có thể thực hiện.

Bác sĩ giỏi nhất thuộc Omega

Chỉ có bác sĩ thuộc Omega mới có thể liên tục giải phóng tin tức tố trong quá trình phẫu thuật, từ đó kích thích phản ứng với các tin tức tố Alpha hỗn loạn trong tuyến thể bệnh nhân, giống như bài độc, loại bỏ chúng hoàn toàn.

Nhưng thời nay, số lượng bác sĩ Omega vô cùng ít ỏi, huống chi là bác sĩ có trình độ thực hiện loại phẫu thuật cao cấp này.

Bởi vậy, trong nguyên tác, Nhậm Triều Bắc có thể dễ dàng khống chế Nguyễn Quân Hành bằng cách thông qua bác sĩ này.

Vị bác sĩ đó chính là người duy nhất có đủ tư cách phẫu thuật cho mẹ Nguyễn Quân Hành và có tỷ lệ thành công cao nhất.

Hơn nữa, hắn ta lại có quan hệ rất thân thiết với Nhậm Triều Bắc.

Hắn là tiểu thúc của Nhậm Triều Bắc.

Từ nhỏ, Đường Manh đã nghe nói về người này. Một Omega nổi loạn, không kết hôn, không sinh con, không trang điểm, suốt ngày khoác áo blouse trắng, trên tay lúc nào cũng cầm dao phẫu thuật.

Có người từng hỏi: "Một Omega mang theo dao để làm gì?"

Hắn ta trả lời: "Tiện để cắt lưỡi mấy kẻ nhiều chuyện."

Sau đó, không còn ai dám nói nhảm trước mặt hắn nữa.

Một người điên chính hiệu của Nhậm gia.

Làm bác sĩ mà tùy hứng, muốn nhận bệnh nhân thì nhận, không muốn thì từ chối. Có người hỏi nếu bệnh nhân chết thì sao, hắn ta thản nhiên đáp: "Thì đi chết theo họ đi."

Các trưởng bối trong gia tộc nói với Đường Manh rằng, do nhiều năm chịu đựng động dục mà không có Alpha giúp an ủi, tinh thần của hắn đã không còn bình thường.

Đường Manh thật sự có chút e sợ Nhậm Thanh Việt, mỗi năm khi kiểm tra sức khỏe, cậu đều chọn bác sĩ Omega khác hiền hòa hơn, dù rằng kỹ thuật của Nhậm Thanh Việt là đỉnh nhất.

Có lẽ sắp tới là lần kiểm tra sức khỏe, cậu sẽ tận dụng cơ hội này để tiếp cận Nhậm Thanh Việt.

Vì chữa khỏi bệnh cho mẹ Nguyễn Quân , liều mạng thôi!

Một Omega đáng sợ thì đã sao? Cậu sau này sẽ trở thành một siêu cấp Alpha mạnh mẽ, còn sợ chuyện này chắc?

Đường Manh cắn răng quyết định, đổi bác sĩ kiểm tra sức khỏe năm nay thành Nhậm Thanh Việt.

Là người luôn nghiêm túc trong chuyện công lược, cậu quyết định phải chuẩn bị kỹ lưỡng để gây thiện cảm.

Cậu nhắn tin cho Hương Thảo: "Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn bàn với anh."

"Giúp tôi điều tra sở thích của Nhậm Thanh Việt."

Hương Thảo: "Được."

Gửi tin nhắn xong, Đường Manh liền mở tài khoản của Nguyễn Quân Hành. Thật ra cậu đã muốn nhắn tin cho anh từ lâu, chỉ sợ quá nhiệt tình lại khiến anh nghi ngờ, nên mới chờ đến bây giờ.

Cậu suy nghĩ mãi, không biết nên nhắn gì.

Những chiêu tán tỉnh kiểu Omega như gửi ảnh khoe xương quai xanh, chân dài... giờ đã lỗi thời rồi.

Không được, cậu phải đổi sang phong cách Alpha mạnh mẽ!

Sau một hồi đắn đo, cậu gõ một tin nhắn đơn giản nhưng đầy khí chất Alpha:

"Ăn chưa?" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro