Chương 114


Chú thích của editor: Chương này được kể theo góc nhìn của Farzan

Giữa cơn bão ánh sáng rực rỡ đang cuộn xoáy bóng tối và bùng lên như một vòi rồng, Farzan điều chỉnh lại hơi thở, sắp xếp lại những hình ảnh lộn xộn đang quét qua tâm trí mình.

Trong đầu cậu, đủ loại cảnh tượng xa lạ cứ lặp đi lặp lại như những tia chớp. Một phần là những gì Hiberin đã truyền vào lúc nãy, nhưng phần lớn còn lại là những ký ức được khơi dậy từ chính nội tâm của Farzan bởi những cảnh tượng đó.

Ký ức như những thỏi nam châm hút lấy nhau. Những ký ức mà chỉ vài giờ trước cậu còn không biết là có tồn tại, từng chút một nổi lên trên bề mặt ý thức và gào thét.

Đó là ký ức về một người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Một người đàn ông đang ở ngay bên cạnh Farzan nên chẳng có gì lạ lẫm, nhưng đồng thời lại là ký ức về một người đàn ông hoàn toàn không tồn tại trong ký ức của Farzan.

'Đã từng có một người mà ta ngưỡng mộ.'

Nếu nhìn một cách khách quan, đó là một quá khứ xa xăm, nhưng theo cảm nhận thời gian chủ quan của Farzan, đó là ký ức của một quá khứ chỉ mới trôi qua 4 năm. Thời niên thiếu năm mười bảy tuổi, khi cậu phải gánh vác ngôi vị nặng nề ở tuổi đời còn trẻ và cảm thấy gánh nặng, khi cậu không thể tin tưởng những người xung quanh và luôn dựng lên những rào cản sắc nhọn.

Lúc đó hay bây giờ cũng vậy, Farzan là người bị ảnh hưởng rất lớn bởi ấn tượng của lần gặp đầu tiên. Đó vừa là ảnh hưởng của 'trực giác' mà cậu đã có từ khi sinh ra, lại vừa là một thói quen hình thành trong quá trình phải phân biệt giữa người sẽ đứng về phía mình và người sẽ gây hại cho mình giữa vô số những kẻ phản bội.

Những người mà cậu đã gặp từ trước đến nay đều đã cho thấy những hành động không khác mấy so với ấn tượng lúc mới gặp. Người tiếp cận với mục đích phản bội cuối cùng cũng sẽ phản bội, và dù cho không phản bội đi nữa, bằng cách nào đó cũng sẽ gây tổn hại cho đối phương. Người tiếp cận với mục đích không phản bội cuối cùng cũng sẽ ở lại bên cạnh, và dù cho vận rủi khiến họ phải chia ly đi nữa, kết thúc cũng sẽ nhẹ nhàng.

Dĩ nhiên, Hiberin đã khuyên rằng thói quen đó không hoàn toàn tốt, và Farzan cũng đồng ý với quan điểm đó. Nhưng cảm giác của khoảnh khắc lần đầu tiên gặp người đàn ông đó đã đủ để cậu quên đi những lo lắng của Hiberin.

'Đó là một người mạnh mẽ và kiên cường. Một người dù có dao động hay gục ngã trong thoáng chốc, cuối cùng cũng sẽ đứng dậy trở lại.'

Ngay khoảnh khắc lần đầu tiên gặp người đàn ông đó, Farzan đã có trực giác. Rằng người đó sẽ không bao giờ phản bội những người tin tưởng mình. Anh ta gánh trên vai một gánh nặng còn nặng hơn cả Farzan. Khác với cậu, người ít nhất cũng có được chính danh là huyết thống của vua, anh ta là một người có nền tảng không vững chắc và thế lực yếu kém, không có quyền lợi mà chỉ gánh vác trách nhiệm.

Tuy nhiên, anh ta lại có năng lực để dẫn dắt mọi người đi đúng con đường. Anh ta có sức mạnh để gánh vác nghĩa vụ của một vị thần bằng thân thể con người mà không hề gục ngã, và cũng có ý chí để luôn nỗ lực hướng về con đường đúng đắn.

Có lẽ đó là lý do tại sao. Mà ngay cả khi đối mặt với những ký ức kinh hoàng do Hiberin tiết lộ, Farzan vẫn không thể gạt bỏ được nghi vấn của mình và muốn một lần nữa xác nhận lại tấm lòng thực sự của người đó.

'Ngươi thật sự định phản bội tất cả mọi người sao?'

Ngay khoảnh khắc bàn tay của Hiberin, vầng sáng màu tím bao quanh đầu ngón tay ông ta, chạm vào đầu, một cảnh tượng kinh hoàng đã hiện ra trong đầu của Farzan. Ba mươi cái xác chết bằng đủ loại cách thức thảm khốc, khuôn mặt của người đàn ông đang di chuyển những cái xác đó với một biểu cảm thờ ơ, và...

Một sự tồn tại áp đảo đang gục ngã và chết dần ở chính giữa Đại Mê Cung, một sự tồn tại mà dù nhìn thế nào cũng không giống như 'bóng tối' hay hắc ám.

Dù đã nhìn rõ bằng cả hai mắt, Farzan vẫn không thể hiểu được mình đã thấy gì. Dù đã nghe thấy tiếng gầm mà sự tồn tại đó phát ra, cậu cũng không thể nắm bắt được tiếng gầm đó có ý nghĩa gì và chứa đựng cảm xúc gì. Một cảm giác tương tự như lúc nghe một ngôn ngữ nào đó được cho là tên của Meltier lúc nãy.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc chứng kiến sự tồn tại đó, trong đầu Farzan đã đồng thời hiện lên câu chuyện mà Hiberin đã kể lúc nãy và câu chuyện được ghi trên tấm kính của Shane.

'Ngươi đã giết chết tương lai của chúng ta.'

'Meltier Vershte đã thất bại. Hắn ta đã chặn đứng tương lai và khiến cho quá khứ lặp lại không ngừng.'

Rốt cuộc lời nói đó có ý nghĩa gì, cậu vẫn không thể đoán được, nhưng có một điều thì chắc chắn. Rằng người đàn ông đó, tức là Meltier, đã thực sự gây ra một chuyện vô cùng tồi tệ với sự tồn tại đó, và hành vi đó dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không thể nào được tha thứ.

Có lẽ ngay sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Farzan đã bị sát hại. Những khoảnh khắc liên tiếp, từ việc lao vào người đàn ông đang di chuyển xác chết và hét lớn, rồi bị khống chế ngược lại và gục ngã, đến việc bị thanh kiếm của người đàn ông đâm xuyên qua cổ và chết đi, đã đọng lại trong ký ức của cậu dưới dạng những mảnh vỡ lỡ dở.

Hiểu được việc tại sao Hiberin lại cố tình cho Farzan xem cảnh tượng đó không hề khó. Có lẽ dựa trên phán đoán rằng nếu Farzan nhớ lại được cái chết của mình, và nhận ra người đàn ông đó đã gây ra chuyện gì, cậu sẽ nhanh chóng đứng về phía Hiberin.

Có lẽ nếu không bị Meltier kéo ra giữa chừng, thì cảnh tượng mà Hiberin cho xem sẽ còn cụ thể và chi tiết hơn nữa. Ký ức mà Farzan có thể nhớ lại lúc này có những lỗ hổng lớn như một tấm vải được dệt một cách thưa thớt, chỉ còn đọng lại ấn tượng chung chung mà thôi, còn những mạch truyện chi tiết thì đã bị loại bỏ hết.

'Cuối cùng thì cả tên và chức vụ của người đó cũng không thể nhớ ra được... Cứ như thể đã bị ai đó xóa đi vậy.'

Nếu xem thêm được một chút ký ức của Hiberin nữa, có lẽ Farzan cũng đã lấy lại được toàn bộ ký ức. Và khi đó, lòng Farzan cũng sẽ dao động hơn nữa...

'Không, dù vậy ta cũng sẽ không hoàn toàn quay lưng.'

Vốn dĩ cũng không có gì đảm bảo rằng cảnh tượng mà Hiberin cho xem hoàn toàn là sự thật cả. Dĩ nhiên cậu cũng không nghĩ rằng những cảnh tượng đó là hoàn toàn hư cấu, nhưng như chính Farzan đã nói, khả năng chúng đã bị lược bỏ hoặc thiết kế lại vì một mục đích cụ thể là hoàn toàn có thể.

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất lại nằm ở chỗ khác. Khoảnh khắc định giết Farzan, người đàn ông đó đã khẳng định rằng ngay từ đầu mình đã định phản bội tất cả mọi người. Nhưng....

'Đó là một lời nói dối.'

Ngay từ đầu đã định như vậy, vì đây là việc vì thế giới nên quyết không hối hận, người đàn ông đã nói một cách bình thản, nhưng Farzan biết không phải vậy. Dù tất cả mọi người khác đều bị lời nói dối của người đàn ông đó lừa gạt, nhưng chỉ có Farzan là không bị lừa.

Dù không thể nhớ lại mọi thứ một cách chính xác, nhưng chắc chắn người đàn ông của lần gặp đầu tiên đã có một thứ gì đó đáng để Farzan ngưỡng mộ. Một niềm tin nào đó không bị bào mòn dù có va chạm với những sóng gió của cuộc đời.

Thế nên cậu muốn hỏi rằng: Ngươi đã nói dối đến mức nào rồi? Ý định thực sự của ngươi rốt cuộc là gì? Rõ ràng ngươi đã phá hủy thế giới, nhưng hành động đó là vì điều gì? Và có thực sự là ngươi đã làm vậy để phá hủy thế giới hay không...?

Tuy nhiên, bây giờ sẽ không thể nghe được câu trả lời. Cách để lấp đầy những khoảng trống trong ký ức cũng khó mà tìm thấy. Hiberin có vẻ như không có ý định trả lời, còn đương sự thì vốn dĩ cũng không có cách nào để trả lời được.

Vừa mới thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man và lấy lại tinh thần, Farzan đã đảo mắt nhìn xung quanh. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là bóng lưng của Meltier đang quỳ gối cầu nguyện.

Người đàn ông xuất hiện trong ký ức rời rạc có ngoại hình hoàn toàn giống với Meltier, nhưng thực tế, Farzan vẫn chưa có cảm giác rằng người đàn ông đó và Meltier là cùng một người. Người đàn ông và Meltier giống như một cặp song sinh chỉ giống nhau về ngoại hình. Là do trang phục khác nhau ư, hay là do bản thân không khí có khác biệt?

'Chắc là cùng một người rồi. Chỉ là vì tên đó vẫn chưa lấy lại được hoàn toàn ký ức và sức mạnh nên trông có hơi khác một chút.'

Cảm giác bất lực bao trùm toàn thân khá là khó chịu. Có lẽ là do ánh sáng mà Meltier đang tỏa ra tứ phía. Meltier có vẻ cũng đã lấy lại được một phần ký ức và sức mạnh nhờ chuyện lúc nãy, nhưng có vẻ như anh ta vẫn chưa khôi phục lại được toàn bộ năng lực của mình.

'Lời cầu nguyện giải trừ vũ trang nhắm vào kẻ mạnh hơn mình. Lời cầu nguyện đó chưa bao giờ nhắm vào chúng ta.'

Người đàn ông trong ký ức rời rạc, mơ hồ, chắc chắn là một người có sức mạnh áp đảo không thể so sánh được với Farzan. Thế nên lời cầu nguyện của anh ta luôn chỉ nhắm vào những kẻ địch mạnh đến mức tất cả mọi người không thể đối phó được. Cậu mơ hồ nhớ lại rằng người đó đã bắt kẻ địch mạnh phải quỳ gối và tước đi sức mạnh của chúng để đồng đội có thể đối phó dễ dàng hơn.

Dù vậy, bây giờ, có vẻ như vì sức mạnh của chính anh ta đang ở mức lỡ cỡ nên nó đã áp dụng lên tất cả mọi người ngoại trừ các pháp sư và các anh hùng cấp thấp.

'Chỉ có các anh hùng 1 sao và 2 sao là đang di chuyển bình thường. Chắc là vì họ không mạnh hơn tên đó.'

Anh hùng tên Grace có lẽ đang vẽ một vòng tròn ma thuật dùng để trốn lên mặt đất. Vì các pháp sư và các anh hùng yếu đang cùng nhau vẽ các chi tiết, nên tốc độ tiến hành khá là nhanh.

Nghĩ lại thì người đứng đầu của Công hội này đã nói, rằng đã chuẩn bị sẵn phương tiện để rút các thành viên Công hội của mình ra. Vòng tròn ma thuật dịch chuyển quy mô lớn vốn cần khá nhiều thời gian để chuẩn bị. Nếu có thể hoàn thành một vòng tròn ma thuật dịch chuyển hàng trăm anh hùng và Triệu hồi sư lên mặt đất cùng một lúc nhanh như vậy, thì đó chắc chắn là minh chứng cho sự tự tin của họ.

Nếu Meltier có thể cầm cự được thêm vài phút nữa, họ hoàn toàn có thể trốn ra được. Dù có vấn đề về ma lực, nhưng bây giờ Shane đang sử dụng viên bảo thạch đã nhận được trước đó để bù đắp, nên chắc sẽ không sao.

"Shane có ổn không?"

Người dẫn đường đang nằm co ro như một đứa trẻ ở một vị trí không xa Meltier cho lắm. Đến gần xem xét, có vẻ như cậu ta đã mất đi ý thức. Tạm thời thì mắt vẫn còn mở nhưng hoàn toàn không có tiêu cự, nên dù Farzan có đến gần cũng không hề có phản ứng, và tay hay mặt còn lạnh hơn cả Farzan, một người đã chết. Cảm giác như đang chạm vào một con thú hoang đã chết vì bị chôn vùi trong tuyết.

Sợ rằng không cẩn thận cậu ta sẽ chết cóng mất, trái tim vốn không đập của Farzan cũng đã thót lại, nhưng may mắn là, tình trạng của Shane có vẻ không phải là tồi tệ nhất. Dòng chữ màu vàng quen thuộc đã lơ lửng hiện lên trên đầu Shane.

– Tạm thời thì không sao ạ! Dù cơ thể đã lạnh đi rất nhiều nhưng ngài ấy vẫn có thể chịu đựng được. Ít nhất là cho đến khi vòng tròn ma thuật được hoàn thành...

"Ngươi ở đó à? Bảo sao không thấy đâu."

– Ít nhất cũng phải có tôi ở bên cạnh thì mới giữ được thân nhiệt chứ ạ! Hơn nữa, bây giờ tầm ảnh hưởng của tôi cũng đã gần như biến mất, nên phải ở gần như thế này mới có thể nắm được tình trạng của ngài Shane!

Nhìn kỹ mới thấy, cừu con đã chui vào bên trong áo của Shane và áp sát vào người cậu. Dù không nghĩ rằng việc một sinh vật nhỏ bé không bằng một nắm tay bám vào sẽ giúp giữ được thân nhiệt, nhưng ít nhất việc con vật đó xác nhận tình trạng của Shane cũng là một điều may mắn.

Tuy nhiên, khác với may mắn đó, Farzan không thể nhìn Mesarthim với ánh mắt thiện cảm được.

"Vậy à... Ta hy vọng thật sự chỉ có vậy. Hy vọng là ngươi không làm điều gì có hại đấy."

— Ng-ngài đang nói những lời vô lý gì vậy! Không lẽ cả ngài Farzan cũng tin lời của những con cá xấu xa đó sao?!

"Hừ, ta còn không tin lời của Hiberin, không lẽ lại hoàn toàn tin lời của mấy con Tinh Tú đó sao. Chỉ là, việc bịa ra một lời nói dối từ một nơi không có gì thì khó hơn là thổi phồng và cường điệu hóa một chuyện gì đó có sẵn để bắt bẻ, đúng không? Ví dụ như một điểm mà ngươi thấy khó xử khi phải giải thích một cách thẳng thắn chẳng hạn."

Thật đáng tiếc khi lúc mới gặp, trong đầu con cừu đó chỉ có sự sợ hãi và hoảng loạn của một con vật non nớt nên đã không nắm được rõ tâm tư của nó. Dĩ nhiên cậu không nghĩ rằng con cừu đó là một kẻ chủ mưu có lòng dạ đen tối và có vẻ là một tồn tại phần lớn là vô hại, nhưng theo những gì Farzan thấy, con cừu đó đang sợ hãi việc một điều gì đó bị phơi bày.

"Lên đến mặt đất rồi thì tốt nhất là hãy nói ra mọi chuyện mà không được che giấu gì cả. Nếu không, ta cũng đành phải tin những lời mà Alicia đã rêu rao là sự thật thôi."

— Dù sao đi nữa, sao ngài có thể tin lời của những con cá đó được chứ!... A, tôi biết rồi! Tạm thời lên đến mặt đất rồi, tôi sẽ giải thích hết những gì có thể giải thích!

Khi cừu con vừa khóc vừa tỏ ý đầu hàng, Farzan đã nhẹ nhàng nhún vai rồi lại ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trò chuyện với cừu con đó, vòng tròn ma thuật đã được hoàn thành xong. Có lẽ vì hoàn thành một cách vội vã nên vòng tròn ma thuật có hơi không ổn định, nhưng may mắn là có vẻ không có vấn đề gì trong việc kích hoạt.

"Hiberin, Hiberin! Đến đây!"

"Chelet, không được! Anh hùng của ngươi đã muộn rồi!"

Hiberin, người từ lúc nào đã thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng của ánh sáng và đứng cùng với những con cá, đã quay lưng lại với người dẫn đường của mình. Chelet có vẻ như muốn bắt Hiberin lại, đã hét lớn và định chạy ra ngoài vòng tròn ma thuật, nhưng các Triệu hồi sư khác đã liều mạng giữ anh ta lại và can ngăn. Có lẽ họ đã phán đoán rằng không còn hy vọng gì nữa.

Khi vòng tròn ma thuật được kích hoạt hoàn toàn, cùng với cảm giác cơ thể lơ lửng, phong cảnh xung quanh đã trở nên mờ ảo. Rốt cuộc mặt đất sẽ ra sao, liệu họ có thể đến được một nơi an toàn hay không, liệu cừu con có thể giải thích mọi chuyện một cách tử tế hay không.

Vô số điều vẫn còn là ẩn số, nhưng bây giờ thì sao cũng được. Ít nhất thì việc có thể thoát ra khỏi lòng đất tối tăm này là điều chắc chắn. Farzan cảm thấy nhẹ nhõm trước sự thật đó và lặng lẽ nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro