Ngoại truyện (6)

Nhạc Ân ngồi trong lòng anh cả, bị anh đút ngón tay vào mình mà thọc ngoáy. Cậu cố gắng chịu đựng, mỗi lần ngón tay anh đưa tới đâu, Nhạc Ân liền ngoan ngoan co bóp cổ họng đến đấy, cái lưỡi non mềm tuỳ ý bị anh cả trêu đùa. Thọc cho Nhạc Ân nhiều lần muốn nôn khan nhưng bị em dốc sức kièm lại.

Giống như để bù đắp cho lần đầu bọn họ gặp nhau. Tống Lăng Thần bị Nhạc Ân từ chối, trốn tránh anh núp sau lưng mẹ.

Tiếp nhận dị vật trong miệng, ngón tay quấy đảo cũng không được cắn, không được nhả, không được tránh mà phải tận lực hầu hạ cẩn thận.

Nếu làm sai, lỡ cọ ranh nanh vào tay anh, lập tức sẽ bị anh cả tát cho một cái điếng người. Chỉ mấy lần như thế, mặt Nhạc Ân đã bị trầy xước đến nỗi rướm máu. Cứ mỗi cái tát giáng xuống là là một lần máu tuôn ra từ mũi, từ môi, từ má đau rát, bị tát choáng váng đến nổi Nhạc Ân không thể tự đứng lên được. Vậy mà vẫn phải cố nén hầu hạ cho đến khi anh cả thấy hài lòng mới thôi.

Đó là những gì Nhạc Ân học được trong năm ngày đầu ở Tống gia.

Từ ngày thứ sáu trở đi, tiếp thu được kinh nghiệm từ những sai lầm trước đó. Nhạc Ân ngậm ngón tay càng lúc càng thuần thục, chỉ cần Tống Lăng Thần hơi kề ngón tay gần môi em, Nhạc Ân lập tức thè lưỡi đón ngón tay anh vào miệng liếm mút. Mặc cho anh móc ngoáy đến nỗi như không xem miệng em là miêng, Nhạc Ân cũng không dám không ngoan như trước đó nữa.

Tống Lăng Thần bước vào phòng, trên tay anh mang một bát cơm trắng, một đôi đũa. Liếc thấy Nhạc Ân đang chơi xếp gỗ trong góc phòng, anh gọi em ấy lại: "Ân Ân?"

"Qua đây nào."

Nhạc Ân nghe thấy giọng anh, rõ ràng hơi giật nảy một chút, cái tay đang chơi xếp gỗ cũng cứng lại. Em quay đầu nhìn sang, một bên má còn sưng đỏ, mái tóc bị cắt ngắn gọn gàng mềm mại như bông, nhìn thôi cũng khiến người ta yêu mếm.

Tống Lăng Thần ngồi trên ghế cao. Nhạc Ân buông đồ chơi trong tay ra, lại ngồi xuống dưới chân anh cả. Cằm hơi ngẩng lên đón nhận từng miếng cơm được đút vào miệng, nhai đúng năm lần rồi nuốt xuống. Tống Lăng Thần thích cảm giác được đút em ăn như thế này, như thể, Nhạc Ân bé nhỏ là chú chim non lạc mẹ đang được anh chăm sóc vậy.

Đáng yêu biết bao.

Bởi vì tư thế bất đối xứng, Nhạc Ân có sợ cỡ nào cũng không thể không nhìn vào mắt anh. Mi em hơi run run như cánh buớm vỗ, cái miệng nhỏ hé ra một đường chỉ lớn bằng hai ngón tay. Đũa đưa vào hơi sâu, sượt nhẹ qua ranh nanh trắng nõn.

Lập tức, Tống Lăng Thần dừng lại. Trước khi Nhạc Ân kịp nhận ra sai lầm của mình, em đã bị một cái tát như trời giáng, má em nóng bừng, đầu lệch sang một bên. Miếng cơm chưa kịp nuốt đã bị văng ra lẫn với bọt máu. Nhạc Ân ôm cổ ho sặc sụa, em hơi run, gương mặt bé xíu tái nhợt nằm gọn trọng lòng bàn tay anh cả.

"Không được để ranh cọ vào đũa. Anh đã dạy em bao lần rồi? Nhạc Ân" giọng anh trầm trầm, lạnh như mang theo lưỡi dao, lọt vào trong tai Nhạc Ân khiến đầu em hoa lên, không phân biệt được thực ảo. Miệng nhỏ cố gắng hôn lên tay anh, mút cẩn thận từng ngón mong anh nguôi giận.

Tống Lăng Thần rút tay ra, lại tát thêm một cái nữa: "Mồm đâu?"

Nhạc Ân thở hổn hển, định nói cái gì nhưng bị tiếng động ngoài cửa chặn lại. Em núp giữa hai chân Tống Lăng Thần, tò mò liếc ra bên ngoài.

Một người bị lôi xồng xộc vào phòng, ném qua ngưỡng cửa. Lúc y ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đầy bụi và vết bầm tím chưa tan. Nhạc Ân mới nhận ra người đó là Tống Ý Hiên, y bị em út Tống Vân Dã mới đi học về lôi ra đánh đến hộc cả máu mồm.

Tống Vân Dã đạp vào đầu anh hai mấy cái nữa mới hả giận. Mãi một lúc sau, Tống Lăng Thần đặt bát cơm sang bên bàn vang lên một tiếng 'cạch' gã mới nhận ra trong phòng đang có một người khác. 'Nó' ngồi dưới chân anh cả, gương mặt lộ ra trắng nõn như sứ. Bị gã để ý tới còn biết né tránh, rúc trong lòng anh không dám gặp người.

Tống Vân Dã thản nhiên đi tới "Là đồ chơi mới sao?"

Tống Lăng Thần xoa tóc em, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Là ba tặng cho chúng ta, được gửi về từ New Zealand. Rất xinh xắn"

Nói rồi, Tống Lăng Thần kéo đứa nhỏ đang bám dính trong lòng ra:
"Nhạc Ân, khoanh tay lại, chào anh ba đi em."

Gần đây Nhạc Ân bị dạy dỗ nghiêm khắc. Đứng trước hai người 'anh trai' xa lạ, lại thêm bàn tay đang đặt trên vai em hơi siết. Nhạc Ân cúi thấp đầu, đến mức chỉ thấy được mái tóc đen mềm mại đang xoã xuống, khoanh hai tay trước bụng. Giọng nói non nớt, ngọt ngào như mang theo mùi kẹo trái cây "Em chào... em chào anh ba ạ."

Từ đầu đến chân, nơi nào cũng nhỏ nhắn và ửng hồng. Con điếm nhỏ rụt rè, vừa cố gắng giả bộ ngoan ngoãn vừa phơi ra cho người ta thấy bộ dạng dâm đãng trắc nết - Lần đầu gặp mặt, Tống Lăng đã nhận định em như thế.

Gã nâng khuôn mặt bé xíu ấy lên, đưa ngón tay khai mở cái miệng nhỏ đang khép chặt.

Nhạc Ân giật bắn mình, vừa định né tránh thì bỗng nhớ ra điều gì đó. Em rụt người lại, nhưng không từ chối, chỉ khẽ nhíu mi vì ngón tay móc sâu trong cổ họng khiến em khó thở. Cố gắng há to miệng để răng không chạm trúng tay gã, vừa phải chịu đựng cơ buồn nôn ập đến, vừa phải hầu hạ ngón tay thô to làm hàm em đau nhức.

Mồ hôi lạnh nhanh chóng rịn ra khắp trán, Nhạc Ân nhắm tịt mắt, miệng nhỏ trào ra mấy tiếng nức nở đáng yêu, nhìn anh ba bằng ánh mắt van lơn mà không tự biết.

Thái độ dịu ngoan làm cặp mày nhíu chặt của Tống Vân Dã hơi giãn ra một chút. Gã rút tay ra, ngón tay dính nước bóng loáng, cái miệng của bé con cũng nhễ nhại đỏ ửng, môi run rẩy chưa khép lại được.

Tuy chưa đủ ngoan, nhưng miệng nhỏ mềm mại biết mút, là thành quả mà anh cả dạy ra trong nửa tháng đầu.

Tống Vân Dã hài lòng xoa tóc em, khen "ngoan."

Tông Lăng Thần giao Nhạc Ân cho gã bế, rồi lại gần Tống Ý Hiên đang nằm ngoài cửa. Anh đá y một cái, nhắc nhẹ: "Đứng lên." Tống Ý Hiên bật cười khanh khách, máu mũi tuôn ra vẫn không khiến y cảm nhận được đau đớn. Tống Lăng Thần vỗ vô mặt y mấy cái, cười nhẹ: "Bỏ thuốc chuột vào bát của Vân Dã, có rửa tay chưa đấy?"

Lần này, nụ cười của y đã có phần tự nhiên hơn, học rất nhanh. Ánh mắt nheo lại trông theo từng động tác của Tống Lăng Thần, cái miệng vẫn ngắc ngứ không rõ nghĩa : "Thuốc chuột... chuột... ba... gửi... búp bê... làm chuột."

Nhắc đến chuyện này, Tống Vân Dã lại nổi đoá lên. Gã ném thẳng chén cơm trên bàn vào mặt Tống Ý Hiên, chửi đổng: "Mẹ cái thằng thiểu năng!"

Tống Ý Hiên không né được, bị đập cho chảy máu đầu. Tống Lăng Thần ở cùng phía với y cũng bị vạ lây. Anh quay đầu nhìn Tống Lăng Thần, không cần làm gì cũng khiến gã rùng mình, sống lưng lạnh toát. Bản năng sinh tồn réo lên điên dại - Tống Lăng Thần là kẻ điên, đừng chọc giận anh ta!

Tống Vân Dã bế Nhạc Ân lùi lại. Em cũng bị sự hung dữ của Tống Vân Dã doạ cho hoảng hốt, càng không dám giãy dụa. Chỉ biết núp trong lòng gã trốn tránh, khoang mũi ngập trong mùi hương nam tính dày nặng. Vừa bức bối, vừa khó thở, nhưng mà sợ quá, chỉ muốn chết luôn cho rồi ——

Tống Lăng Thần hỏi lại Tống Ý Hiên, lần này anh nhẹ nhàng hơn, không để ý đến vết máu trên trán y: "Ba muốn gửi Nhạc Ân đi đâu?"

Tống Ý Hiên cười khúc khích, nhìn Tống Vân Dã bằng ánh mắt kì lạ.

Tống Lăng Thần cười cười, đứng dậy: "Anh biết rồi."

"Tối nay Ý Hiên lên phòng ba, nếu làm tốt, anh cho em chơi với búp bê một giờ. Có chịu không?"

Nụ cười của y như rách toạc, kéo dài sang hai bên má, phấn khích mở to mắt "... thưởng... thưởng..." Tống Lăng Thần trả lời: "Đúng rồi, là thưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro