2

Thư ký văn phòng hội đánh bắt cá, Yoshiwara Tae, nhân viên nhận được điện thoại từ người đàn ông ở công ty dược, đã liên lạc với tàu Fujiwara ngay sau đó. Hoa tiêu của tàu Fujiwara là Genzo, một ngư dân tầm tuổi bảy mươi. Genzo trả lời rằng lão đã đón hai người đàn ông và đang tiến về cảng. Tae cúp máy, bối rối. Người ở công ty dược thì nói rằng tàu chưa đến, trong khi Genzo lại bảo đã đón họ về rồi. Chuyện này rất lạ, bởi lâu nay Genzo vốn trung thực, không có lý do gì để bất tin lão ấy. Chắc là người kia vừa gọi xong thì tàu cũng vừa đến đón.

Tae tự nhủ và quyết định kiểm tra. Cô ta bấm số người đàn ông vừa gọi nhưng không liên lạc được. Chắc anh ta tắt máy. Tae đặt ống nghe xuống rồi vứt tờ giấy ghi số điện thoại vào sọt rác.

Căn bản là Tae không biết rằng thuyền chở người ra đảo và thuyền đi đón về là hai chiếc khác nhau. Genzo chỉ là người nhận lệnh đi đón về. Ngư dân chở đi bảo với Genzo rằng có "hai nhóm mỗi nhóm hai người đàn ông", nhưng lão già lãng tai Genzo lại nghe thành có "một nhóm hai người đàn ông". Vậy cho nên khi lão cập mũi bắc của đảo, lão thấy hai gã điểu cầm học và cứ thế chở họ về. Lão không hề cho tàu lại bãi đậu. Một gã điểu cẩm học mới thắc mắc sao lão không chở hai người ở công ty dược? Genzo đoan chắc lão chỉ nhận lệnh đi đón "một nhóm hai người", nên bảo rằng người cần đón đã đón rồi. Gã điểu cầm học vốn không nghĩ hai anh chàng dược viên kia định ở lại đêm, nhưng thấy lão ngư dân chắc chắn như thế, hắn cũng không nói gì thêm. Người duy nhất biết rằng có hai người đàn ông đang kẹt trên đảo lại là nữ điện thoại viên Tae.

Trên đảo, những căn nhà bỏ hoang bám đầy bụi và mạng nhện. Rèm cửa nâu xỉn và cửa kính đã vỡ. Nếu có một con ma nhảy ra từ trong tủ, chắc Yuichi cũng chẳng ngạc nhiên. Có điều dù sao cũng chỉ một đêm, Yuichi tự nhủ, thà ở đây còn hơn là ngủ ngoài. Cậu tìm thấy một đống chăn nệm trong tủ, chẳng biết chúng nằm đó tự bao giờ, chỉ biết đã lâu đến mức bị bọn ve bám đầy. Nhưng mà sàn nhà bẩn thỉu thế kia, Yuichi cũng không muốn nằm trực tiếp lên đó tí nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lôi một tấm đệm ra trải.

"Anh có muốn lấy một tấm không? Sàn nhà bẩn lắm."

"Cậu chẳng biết cái thứ đó do ai từng dùng mà cũng dám nằm lên hả?" Imakura chun mũi.

Yuichi thấy mình đúng là thằng ngu mới đi hỏi. Cậu trải tấm đệm đơn và nằm xuống, bụng tuy đói nhưng sức đã kiệt sau một ngày lội bộ, cậu chắc chắn sẽ ngủ ngay. Cậu lờ đờ ngáp, rồi tự hỏi, sao mình phải dính vào rắc rối với thằng cha đáng tởm ấy. Ban đầu Yuichi đâu có muốn đi. Nếu cậu kiên quyết ở lại thì đã chẳng phải lôi thôi với Imakura quá mức cần thiết như vậy, để bây giờ sôi gan sôi ruột.

"Yuichi, em lúc nào cũng cố làm hài lòng người ta quá đáng."

Không biết đã bao nhiêu lần Tomoharu, người bạn hiện làm chủ một gay bar, nói với Yuichi câu đó. Tomoharu là một người đàn ông lực lưỡng, thân hình chuẩn của nam giới, nhưng giọng điệu lại nhỏ nhẹ như phụ nữ.

"Dù vậy, em vẫn là chàng gay chuẩn-của-chuẩn. Em tốt tính, biết nghĩ cho đối phương, nhưng mà tốt quá như thế cũng không hay đâu. Em cao nè, thanh mảnh nè, đẹp trai nè, nếu mà em không mê mấy thằng nhóc nhỏ tuổi, anh đã cưa em từ lâu rồi. Anh chả hiểu em hứng thú cái gì ở mấy thứ "hàng" trơn trụi đó."

Bạn cậu vừa nói vừa thở dài, nhưng Yuichi không thích kiểu hấp dẫn của Tomoharu. Trừ phi là một anh chàng sạch sẽ nhẵn nhụi, còn không thì cho dù có đẹp trai hay quyến rũ đến đâu, kỹ năng trên giường cao đến đâu, cậu cũng không hứng thú.

Yuichi nhận ra mình là gay hồi trung học cơ sở. Ngay từ tiểu học, cậu đã bị thu hút bởi con trai, và hiểu rằng bản thân mình rất khác người khi lại chết đứ đừ thằng bạn cùng lớp Kazuki. Hiếu kỳ lên đỉnh điểm vào cấp 2, khi Yuichi bắt đầu mộng tinh thấy con trai. Cậu đọc được trong tạp chí của một đứa bạn cùng lớp vác lên trường, trong đó nói rằng có rất nhiều người như cậu, và rằng cậu là "gay". Chuyện bất thường như vậy, Yuichi luôn cố ý che giấu cho đến suốt những năm đại học. Thậm chí cậu còn cố hẹn hò với con gái, nhưng chẳng quan hệ nào kéo dài được lâu. Cậu đã kiếm nén không cho dục vọng phát tiết đến tận mùa xuân năm 22 tuổi, sau khi đã tốt nghiệp và đang kiếm việc làm. Dồn ép bản thân quá mức đến tức nước vỡ bờ, Yuichi tìm đến một khu vực của gay trong thành phố, rồi thẳng tiến vào khách sạn với gã đàn ông đầu tiên cậu nhìn thấy. Cậu làm hắn rên đi la lại cả đêm và rời đi vào sáng hôm sau. Đêm đó là lần đầu tiên Yuichi qua đêm bên ngoài, và trong cậu vẫn còn đầy thèm khát. Sau bữa sáng yên lặng, cậu tuyên bố với cả gia đình "Con là gay" làm mọi người lăn ra cười tưởng con mình đùa. Nhưng không, nhìn biểu hiện của thằng con trai trưởng, họ biết nó đang nghiêm túc. Yuichi đã quỳ gối đập đầu van xin cha mẹ.

"Con sẽ hiếu thảo hết lòng với cha mẹ, chỉ xin cha mẹ đừng đặt hy vọng vào chuyện kết hôn hay con cái của con. Đổi lại..." Yuichi nắm lấy cổ áo em trai mình, Shuji, lúc ấy chỉ vừa hai mươi tuổi. "Con sẽ nhận trách nhiệm giúp em duy trì huyết thống dòng họ Higashiyama. Con hứa."

Và đúng như đã định, mùa xuân vừa rồi, em trai Yuichi kết hôn với cô gái mà cậu đã giới thiệu. Họ còn vội vã đẻ con như bị ai đuổi. Yuichi thế là đã hoàn thành trách nhiệm với cha mẹ, giờ đây cậu được tự do theo đuổi hạnh phúc của mình. Vấn đề là, tìm mãi vẫn chưa thấy chàng trai định mệnh. Cậu chẳng thiếu đàn ông theo đuổi, nhưng khi tình cảm vừa chớm nở, quan hệ lại chẳng thể bền lâu. Tomoharu suốt ngày chê cậu kén cá chọn canh.

"Làm thế nào mà người ta trường sinh bất lão được. Người đẹp đến đâu rồi cũng phải úa tàn. Em nên thử quen ai đó cùng tuổi xem, chỉ cần nói anh một tiếng là anh giới thiệu ngay. Nhìn coi, cả khối thằng đến bar này đều bị hấp dẫn bởi em đó."

Nhưng Yuichi không định thay đổi hình mẫu đàn ông lý tưởng của mình. Nói ra thì sợ người ta cười, Yuichi lúc nào cũng mơ được làm chuyện đó với một cậu trai tơ và huấn luyện cậu ta, như kiểu Hikaru Genji trong "Chuyện của Genji" vậy. Có điều như thế mất thời gian và hao tiền dữ lắm, cũng chẳng thực thế. Nhưng con người mà, ai chẳng mơ. Và Yuichi cứ mãi tìm kiếm cậu trai trắng trẻo xinh đẹp trong mơ, vừa tìm kiếm, vừa tiện thể thỏa mãn dục vọng hằng đêm với bất kỳ ai thích hợp.

Chợt nhớ ra, đêm nay lẽ ra cậu định đến bar của Tomoharu. Tomoharu thích một loại "áo mưa" chỗ cậu sản xuất, cậu đã hứa mang đến cho anh. Trong đáy ba lô của Yuichi lúc này có một nắm bao tên là "Như trai tân" - sản phẩm mới nhất của công ty cậu - cái tên nghe dở không thể dở hơn. Yuichi đói quá nên ngồi dậy, tự dưng thấy tiếc mãi, sao mình không gói theo vài viên vitamin hay thứ gì tương tự để giải quyết cái bụng. Trằn trọc khoảng một giờ, thấy trời tối đã lâu mà chẳng thể ngủ, chợt Yuichi nghe tiếng động. Cậu nhìn quanh và phát hiện Imakura đang bò trên chiếu tatami. Khi Yuichi vừa thắc mắc coi hắn đang làm trò gì, hắn đã mở vội cánh cửa tủ và lôi ra một tấm đệm. Miệng thì nằng nặc bảo không cần, rồi coi, đã thấy là không thể ngủ được trên chiếu tatami chưa!

"Lúc ta nói thì ngươi nhổ vào mặt ta cơ mà, cái đồ bại não!"

Yuichi nhủ thầm. Ý nghĩ hằn học ấy khiến cậu thấy khá hơn, ngay khi cậu vừa chợp ngủ lơ mơ thì lại nghe âm thanh lột sột, kèm theo đó là mùi chocolate. Cậu thầm nghĩ, "Không thể nào", tuy là chằng thấy gì nhưng ... có tiếng nhai và mùi thơm phát ra rõ ràng. Imakura đang ăn thứ gì đó. Khỏi cần thấy cũng biết. "Ăn một mình cơ đấy..." Giây phút nhận ra điều này, lòng Yuichi chợt buồn bã vô cùng. Imakura có mang theo đồ ăn, vậy mà hắn chờ khi cậu ngủ mới đem ra. Hắn biết rõ cậu đói meo và chẳng có gì để cho vào bụng, thế mà hắn không mời cậu một miếng. Dù sao, Yuichi cũng đâu thể nào hỏi xin được.

Ừ thì đồ Imakura mang theo hắn có quyền ăn một mình. Cho dù vậy ... cũng quá bất thường. Đáng lẽ hắn nên khách sáo hay ít ra cũng biết nghĩ mà mời người khác. Nếu Yuichi có thức ăn, dù ghét hắn, cậu vẫn sẽ chia cho hắn. Đời nào cậu để hắn đói được. Mùi thức ăn làm bụng Yuichi quặn lên, và tận đáy lòng, nỗi căm hận Imakura còn sôi sục hơn.

Yuichi bị đánh thức bởi cơn gió lạnh run người và tiếng ngáy ầm ĩ. Trời vẫn còn tối dù đồng hồ cậu đã chỉ 6 giờ sáng. Cậu nhìn sang con heo nhợt nhạt đang kéo gỗ như ễnh ương kia. Cậu khe khẽ mở cánh cửa đã long bản lề rồi bước ra ngoài. Đúng là chỉ vào sáng sớm mới được thưởng thức không khí mát lành thế này, dù sương mù vẫn bao phủ xung quanh gây cho người ta chút cảm giác rờn rợn. Tiếng chim hót đâu đó vang lên, không biết là từ hướng nào.


Yuichi muốn trở lại bãi đậu, nhưng cậu thậm chí còn không nhìn được bước chân trước mặt, nếu cứ đi e rằng sẽ lạc mất. Cậu đành ngồi trước hiên nhà chờ sương tan. Dụi dụi mắt, thấy mặt mình bẩn vô cùng, cậu tìm lấy vòi nước trong vườn định rửa mặt, nhưng không có lấy một giọt nước nên đành bó tay. Bụng Yuichi bật ra tiếng óc ách tuyệt vọng.

Lặng lẽ ngồi chờ, Yuichi chợt thấy muốn đi giải tỏa. Cậu trở lại căn nhà và tìm ra một thứ thú vị - một cái giếng cũ. Yuichi tháo cái nắp đậy han gỉ mà nhòm vào, nhưng bên trong tối thui, chịu không biết được là có nước hay không. Cậu bèn nhặt một hòn đá nhỏ thảy vào giếng, vài giây sau nghe "tõm" một tiếng. Cậu bắt đầu chạy tìm gàu và dây thừng, chúng nằm cả trong nhà kho. Lúc thả dây gàu xuống giếng, Yuichi gần như không kiềm chế được phấn khích. Nước trong mát vô cùng. Cậu thử một ngụm nhỏ, thấy không mùi không vị, liền nuốt xuống, rồi rửa mặt hết phần còn lại.

"Highashiyama ... Higashiyama..."

Cậu nghe ai đó gọi tên mình, chất giọng như gào khản. Biết đâu con tàu đã quay lại? Yuichi vội vã chạy trở lại ngôi nhà. Và cậu thấy Imakura vấp ngã ngoài vườn, cái mặt trông như sắp khóc. Vừa thấy Yuichi là hắn sờ tay lên ngực thở phào.

"Cậu làm tôi sợ chết khiếp. Cứ tưởng cậu bỏ tôi lại đây."

"Ta không phải ngươi. Ta không làm ba cái việc đó..." Yuichi nghĩ thầm.

"Lạnh quá nên tôi dậy đi loanh quanh. Coi bộ anh cũng dậy sớm nhỉ."

"Chiều hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì, đói quá nên thức giấc. Ước gì lúc này tôi có một miếng bánh nướng xốp do má làm. Cậu nên nhớ, đều là tại cậu hết. Má tôi chắc lo lắng lắm. Chừng nào về cậu phải xin lỗi má đó." Imakura khịt mũi.

Khi hắn nói, Yuichi để ý những vết chocolate đen còn dính trên môi hắn, cậu không thể ngờ Imakura dám nói dối trắng trợn rằng hắn chưa ăn gì từ chiều qua, nhưng cậu vẫn im lặng.

"Phía sau có giếng. Anh ra mà rửa mặt, nước cũng sạch nên anh cứ uống."

"Thật không? Tốt quá. Hôm qua giờ tôi khát chết."

"Ngươi ăn ngọt thì sao không khát" Yuichi vừa dẫn Imakura ra giếng vừa rủa thầm. Cậu đổ nước cho hắn rửa, còn hắn thì vừa hứng nước trong lòng bàn tay để uống vừa cằn nhằn sao không thấy ly đựng đâu hết.

"Imakura ..."

Hắn đang tỉ mỉ lau mặt như con mèo bằng cái khăn tay kẻ ô của hắn.

"Sao?"

"Quanh miệng anh nãy bẩn lắm, nhưng giờ sạch rồi."

Vai Imakura giật nhẹ, hắn cố né ánh mắt của Yuichi. "Vậy hả? Chắc tại nệm bẩn."

Yuichi chợt thấy đau lòng, nhận ra rằng cậu chẳng còn trông mong gì được ở gã khốn này nữa. Sương mù đã tan, tầm nhìn đã rộng. Và rõ ràng là chẳng thấy con tàu nào ở bãi đậu.

"Tôi đang nghĩ, chúng ta chẳng biết khi nào tàu đến. Vậy nên hãy thay phiên nhau trực."

Lúc Yuichi nói ra câu này, mặt Imakura để lộ phiền não.

"Cậu đẩy tôi vào tình thế này, giờ cậu còn muốn tôi làm việc?"

"Chắc anh đang đói. Tàu thì chẳng biết khi nào đến, nên hãy cử một người chờ tàu một người đi tìm thức ăn. Anh chọn cái nào?"

Yuichi cố ý nhả từng chữ một "Chắc-anh-đang-đói", bởi cậu biết Imakura đời nào chịu đi tìm thức ăn, hắn mới ăn chocolate đêm qua còn gì. Và đúng thế, Imakura chọn ở lại đợi thuyền.

Để ba lô lại bãi đậu, Yuichi bắt đầu tìm kiếm. Cậu mong ít ra cũng có một căn nhà bỏ hoang nào đấy còn đồ hộp, và rồi sau một hồi lục lọi chút hy vọng đó liền tan biến. Cậu có tìm thấy một lon đồ hộp trong chậu rửa của một căn nhà, hào hứng mở ra thì bên trong đã mốc xanh mốc trắng. Tìm hoài không thấy, cậu múc nước giếng uống dịu cơn đói rồi quay lại bãi đậu. Khi Imakura thấy cậu trở về tay không, hắn nhăn mày.

"Chứ cậu bảo đi kiếm thức ăn mà?"

Những lời lạnh lẽo kia chẳng phải điều Yuichi muốn nghe sau cuộc tìm kiếm vô vọng. "Xin lỗi, tôi tìm khắp mấy căn nhà, nhưng chẳng có gì. Giờ đến lượt tôi đợi tàu."

Imakura quay mặt đi. "Tôi không đi tìm đâu. Tôi không đói lắm, hôm nay chẳng vận động gì nhiều."

Yuichi muốn hét lên, muốn gào lên, rằng "Mày đã ăn tối qua rồi, giờ thì cái xác mập kia khiến mày chẳng muốn động đậy" Nhưng thay vào đó, cậu chỉ nghiến răng cắn lưỡi. "Vậy tôi đi tìm tiếp anh thấy sao? Xa hơn tí cũng còn mấy căn nhà nữa."

Imakura thở dài thất vọng.

"Nếu tàu đến sau khi cậu đi rồi thì tôi phải quay ngược lại tìm cậu. Mệt lắm. Tàu sắp đến rồi đó, cậu ở đây chờ với tôi đi."

Yuichi không dám cãi. Cậu ôm lấy cái bụng chẳng thể xoa dịu bằng vài ngụm nước khi nãy, ngồi xuống bên cạnh Imakura. Cậu nhủ thầm, mình chỉ cần chịu đựng thêm chút xíu nữa là được.

Ba giờ trôi qua, bóng dáng con tàu vẫn chẳng thấy đâu. Mặt trời lại sắp lặn lần nữa. Trời vừa tối hơn là sương mù bắt đầu bao phủ. Imakura quay trở lại căn nhà mà chẳng thèm nói với Yuichi nửa lời. Cả hai lặng lẽ nằm xuống đệm của mình.

Bụng Yuichi sôi lên ùng ục, cậu chẳng thể nào mà ngủ nổi. Hôm nay thời tiết tốt nên loại trừ khả năng con thuyền không thể đến được. Imakura lại ngồi ở bãi đậu cả ngày, cũng không có chuyện hắn bỏ lỡ con tàu. Vậy thì tại sao nó vẫn chưa đến? Hay bọn họ quên mất hai người rồi? Nếu thế thì hai gã điểu cầm học cũng đang khổ sở. Họ ở đâu? Có khi nào con tàu chỉ đón họ mà bỏ Yuichi với Imakura lại đây? Càng nghĩ Yuichi càng không sao giải thích được lý do bọn họ bị bỏ rơi. Mà cho dù có thế thật, thì cả hai đều đang sống với gia đình, chắc chắn mọi người trong nhà đã báo cáo mất tích rồi. Cậu cũng đã ghi lại thông tin đầy đủ về chuyến đi này cho công ty, họ đều biết hai người đến đảo nên chắc cũng làm gì để tìm kiếm cả hai rồi. Nhưng bất kể Yuichi có tự nhủ bao nhiêu lần rằng mọi việc sẽ đều ỔN đi nữa, tâm trí cậu vẫn không ngừng lo lắng. Vừa hay, cậu lại bắt đầu nghe thấy âm thanh đó: tiếng-nhai. Cơn đói làm khứu giác cậu nhạy gấp ba lần, và Yuichi khẳng định mình ngửi thấy mùi chocolate, có thể là còn bánh phồng tôm. Đêm qua cậu vờ như không biết nhưng đêm nay cậu không nhịn được nữa.

"Imakura?"

Tiếng nhai ngừng đột ngột kèm theo một mùi thoảng ướt. Yuichi lần theo ánh trăng nhờ nhờ đang chảy qua cánh cửa sổ đã vỡ mà tiến về phía tấm lưng heo ú tròn. Khi đến gần, cậu nhận ra hắn đang cầm chocolate trên tay phải, để bánh phồng tôm trên tay trái và lộ một ánh nhìn ngại ngùng trên bản mặt.

"Anh chia cho tôi ít bánh phồng tôm được không? Tôi chỉ cần một chút thôi. Tôi đói đến không ngủ được."

Imakura ngẩng mặt lên.

"Cái này tôi bỏ tiền ra mua. Sao phải chia cho cậu?"

"Tôi biết đó là của anh. Nhưng tôi rất đói ..."

Bản mặt Imakura từ ngại ngùng đã chuyển sang trơ trẽn. "Cái này của tôi. Chẳng có lý do gì tôi phải chia cho cậu, mà cũng chẳng việc gì tôi phải cảm thấy sai trái hết."

Tình trạng giữa hai người giờ thật kinh khủng. Thay vì so đo mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức, lẽ ra bọn họ nên cố gắng giúp nhau vượt qua khó khăn. Yuichi đã hoàn toàn tuyệt vọng trước thằng sếp khốn nạn của mình rồi. Hắn ích kỷ, hắn trẻ con. Và không thể ngờ là hắn vô-lương-tâm đến thế. Yuichi cảm thấy thật hối hận vì đã hỏi xin thức ăn, cậu nhìn con heo mập với ánh mắt như thể cầu xin hắn đừng có gây thêm chuyện gì đáng hổ thẹn nữa. Imakura quay đi, đáp trả với cái mồm đầy chocolate.

"Tốt. Giờ tôi chẳng còn gì phải lo. Tôi thấy tội nghiệp cậu vì mình có đồ ăn còn cậu thì không, nên tôi mới phải giấu đó."

Lần đầu tiên trong đời Yuichi thật lòng muốn GIẾT một ai đó. Quả thực là chỉ muốn tay đấm chân đá vào cái mặt lợn kia cho nó biến dạng không còn nhận ra gì rồi vứt mẹ xuống biển. Có điều ai mà vác nổi cái xác của Imakura, thành thử cậu nghĩ chắc mình phải lăn tròn xác hắn ra ngoài bãi đậu mất – ý nghĩ buồn cười đó khiến tâm trạng cậu khá lên nhiều.

Trong khi đó, Imakura nhìn chằm chằm vào Yuichi qua cái khe hở nhỏ xíu giữa hai mí mắt, hắn bĩu môi nói.

"Đừng nhìn tôi cái kiểu như cậu muốn lắm ý. Làm sao mà tôi ăn được."

Cả người Yuichi thống khổ vật vã. Cậu siết chặt nắm đấm trên hai cánh tay đã căng cứng hai bên, rời bước khỏi ngôi nhà. Cậu đi vòng về phía sau, dậm chân bình bịch hết mức có thể. Cậu múc nước rửa mặt mong làm dịu đi cơn hận. Nhưng chỉ nghe tiếng thở nặng nề của chính mình. Yuichi tựa tay lên mép gàu, nhìn vào hình ảnh phản chiếu tối tăm của mình trong làn nước. Cậu quay lại đối mặt với cơn gió, thấy khu vườn lá xác xơ sáng lên dưới ánh trăng. Ngần ngại bước về phía góc vườn, Yuichi nhặt lên những chiếc lá trông như lá bồ công anh và bỏ vào miệng nhai. Lưỡi cậu muốn lợm lên vì đắng, đám lá có mùi vị thật khủng khiếp khiến cậu chỉ muốn nôn ra. Dù vậy, Yuichi vẫn ép mình nuốt xuống. Nước mắt lăn dài trên má, và Yuichi chẳng thể biết được mình đang khóc vì cái đắng nghét của lá hay vì tâm địa tàn nhẫn của Imakura.

Yuichi ngồi trên cầu khoảng một giờ. Đã vào tháng năm mà trời vẫn rất lạnh, mũi cậu bắt đầu sụt sịt. Dù cậu không hề muốn thở chung một bầu không khí với tên kia, ước mong được cuộn vào tấm đệm mềm ấm áp vẫn mạnh hơn. Cậu vào nhà và nhìn thấy Imakura đang nằm. Chỉ có mùi ngòn ngọt trong không khí cho biết rằng hắn vừa ăn xong. Tiếng sột soạt trên chiếu tatami làm hắn quay lại.

"Cậu đi đâu thế ?"

Yuichi không trả lời.

"Mãi không thấy cậu quay về, tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Lúc đó trông cậu thiểu não quá nên tôi định chia đồ ăn với cậu, nhưng chờ hoài không được, tôi ăn hết một mình rồi."

Đồ dối trá trắng trợn. Mọi chuyện xong rồi, thằng nào mà không cố gào lên đủ thứ hòng xoa dịu lương tâm. Yuichi kiềm nén cơn giận, cười nhạt.

"Cảm ơn anh đã nghĩ đến tôi. Nhưng anh nên tự lo cho mình đi thì hơn. Anh đâu biết bao giờ tàu mới đến."

"Ôi, mai là có ngay ấy mà."

Cái mặt hắn câng lên đầy tự tin, dù Yuichi chẳng biết hắn móc cái tự tin đó ở đâu ra.

"Tôi chưa từng ngủ ngoài một đêm nào mà không liên lạc với má. Đảm bảo bà đang đi tìm tôi. Tôi đã nói mình sẽ đi qua đêm rồi, dù là không nói chỗ nào, nhưng bà chỉ việc gọi đến công ty là xong. Chắc chắn là hôm nay bà không đến kịp, nhưng mai là bà có đây thôi."

Dù cho mẹ của Imakura không đến, thì bọn họ cũng đã nghỉ ở công ty ba ngày mà không liên lạc gì, chắc chắn mọi người sẽ thấy lạ mà đi tìm. Chỉ hai ba ngày nữa là sẽ có tàu cứu hộ ... Nghĩ đến đó, Yuichi thấy hối hận biết bao việc mình đã liều mạng ăn lá cây. Cậu nằm xuống đệm, tâm trí chìm vào một màu đen u ám, đen như vết dơ trên đệm.


P/S: Quả thực Imakura là thằng khốn nạn và ích kỷ, nhưng khi đọc mấy chap đầu, Imakura đáng ghét một đằng, Yuichi đáng trách một nẻo. Tôi thích đàn ông mạnh mẽ và kiên quyết. Khúm núm chịu nhục như thế thật giống như đang nói "Imakura anh hãy bắt nạt tôi đi" =.= Hic, bị hành hạ là phải ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: