Chương 5 : Định mệnh (1)
Đêm đó tôi có một giấc mơ kỳ lạ
Tiếng bước chân dồn dập và liên tục giống như có một cuộc bạo loạn làm cho sàn nhà rung lắc và tiếng khóc than, kêu gào của mọi người xung quanh vang vọng khắp nơi. Âm thanh xung quanh bao trùm lấy cơ thể tôi trở nên lộn xộn và hỗn loạn. Nhưng tôi đang ngồi trong một căn phòng rộng lớn, có lẽ là người duy nhất vẫn ngồi bất động. Tôi không quan tâm đến những gì mọi người nói, thậm chí tôi cũng không nhìn nhìn xung quanh hoặc thậm chí có thể không thở.
Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình và dần cảm thấy mệt mỏi với vòng xoáy của suy nghĩ. Mọi thứ xung quanh tôi dường đang dần biến mất trong giấc mơ ấy. Có những lúc tôi tưởng chừng như có một khoảng thời gian tràn ngập hạnh phúc và trọn vẹn , nhưng đột nhiên ngay sau đó, nó lại bị thay thế bằng những lời lẽ mỉa mai đầy sự khinh bỉ và ánh nhìn coi thường từ những người xung quanh. Một cái gì đó đã bị ép vào trong lòng tôi đã dần dần xuất hiện. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa
Hình ảnh những người đứng trước mặt từ từ mờ đi. Ngay cả khi tôi say rượu và mất ý thức, nhưng những lời lẽ cay độc ấy vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi như những con sóng đập vào bờ. Thỉnh thoảng tôi cũng đáp lại, đôi khi lại lạnh lùng để yên. Cảm xúc của tôi lúc đó rối bời đến tột độ, thi thoảng lại cảm thấy căng thẳng đến mức điên cuồng, đôi khi lại rơi nước mắt vì nỗi buồn được giấu kín. Và điều rõ ràng nhất là tôi chỉ đang mỉm cười với chính mình.
Đổi lỗi cho số phận, chính điều đó đã khiến tôi phải đối mặt với điều không may trong số đó là "định mệnh đen tối".
"Khun Klao... Khun Klao dậy thôi"
Một giọng nói vang lên từ xa, tôi từ từ thoát ra khỏi cơn mơ và nhìn lên xà nhà bằng gỗ trên đầu với ánh mắt lơ đãng, mờ mịt.
"Chuoi...".
"Khun Klao, làm ơn dậy đu, trời đã sáng rồi ạ.
Người hầu thân cận của tôi đang ngồi bên giường, đánh thức tôi bằng chất giọng và thái độ nhẹ nhàng. Tôi giơ tay, nắm chặt đầu và nhìn ra xa. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn đen tối. Nhưng tiếng gà gáy vang lên, cho tôi biết là đã đến thời gian thức dậy thật sự rồi.
Tôi ngồi trên giường trong khi Chuoi đứng dậy giúp tôi chuẩn bị dụng cụ tắm. Tâm trạng của tôi vẫn còn mơ màng, chưa được ổn định, vì mệt mỏi, lo lắng còn sót lại. Tôi nhớ rằng mình đã mơ một điều gì đó, nhưng khi thức dậy hình ảnh trong giấc mơ đã mờ ảo đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu. Sau tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ còn lại một sự u ám, cảm giác đau thương mạnh mẽ cứ tồn tại tâm trí tôi, khiến tôi không thể dễ dàng buông bỏ.
Tôi đã mơ về điều gì? Tại sao tôi không thể nhớ được điều gì hết?
"Khun Klao hãy nhanh chóng đến bến để đón thuyền đi. Ngài Đại hầu tước đã ra lệnh rằng hôm nay Khun Klao phải đi cung dưỡng thức ăn cho các nhà sư cùng mọi người trong nhà."
"Được rồi, đi thôi." Tôi thở dài, xua tan những suy nghĩ về giấc mơ không thể nhớ nổi và đứng lên để thay trang phục từ bộ quần áo đang mặc sang chiếc khố để chuẩn bị đi tắm. Kể từ khi đến đây, tôi đã thức dậy sớm mỗi ngày cho đến khi cơ thể quen với việc đó. Còn khi ở trong ký túc xá thì sao? Tôi đến lớp vào lúc tám giờ, trong khi lúc bảy giờ bốn mươi lăm tôi mới thức dậy.
Tôi nhanh chóng đi tắm rồi lên nhà để thay đồ đã được chuẩn bị. Đeo bát khất thực theo sự chỉ dẫn của Phraya. Bây giờ tôi đã bắt đầu quen với việc phải mặc khố và không còn cảm thấy khó chịu đến mức không cử động chân như những ngày đầu tiên. Ban đầu, tôi không thể tự thắt khố một mình, vì nó rất khó khăn và thường bị tuột xuống, nên tôi phải nhờ ai đó giúp đỡ. Tôi bắt đầu quen dần cho đến bây giờ tôi có thể tự mặc khố thoải mái, mà không cần ai giúp đỡ. Bởi vì tôi không còn là một đứa trẻ nữa nên không muốn để Chuoi giúp, nhưng Chuoi nói rằng các quý tộc để người hầu giúp đỡ trong việc ăn mặc là điều bình thường.
"Hôm nay ta để nhờ mẹ làm bạn với ngươi, ngươi hãy cư xử cho tốt." Sau khi anh ăn sáng xong, P'Phop đang chuẩn bị đi cũng quay lại và nhẹ nhàng nhắc nhở bằng giọng nói nghiêm túc.
Mặc dù cho tôi và P'Phop đều không nói gì, nhưng vấn đề tôi đã tự ý lén trốn ra ngoài và giúp đỡ Wannna thoát khỏi tay những tên xã hội đen thì đã đến tai của Phraya và dì (nếu tôi phải đoán thì có lẽ là sức mạnh truyền miệng người dân trong làng)
Phraya không tức giận, trách mắng mà còn khen ngợi tôi là một người đàn ông lịch thiệp, trong khi Dì thì phàn nàn tôi về việc đã ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời và gió mặc dù mới vừa khỏ ốm. Dù tôi đã làm điều tốt nhưng nó không xóa bỏ được việc tôi đã làm trái lệnh của P'Phop nên anh ấy bắt tôi ở trong nhà ba ngày như một sự trừng phạt, và hôm nay là ngày cuối cùng.
"Tôi cũng đã cố gắng cư xử tốt mỗi ngày"
Tôi không thể không phản đối lại ngay lập tức. Tôi không thể chịu đựng được nữa vì đã ở đây một tuần rồi. Cuối cùng, tôi đã nói được ngôn ngữ cổ xưa. Tôi đã nói lưu loát hơn nên hiện tại có thể cãi lại anh ấy ngay lập tức. Ban đầu, tưởng rằng tôi sẽ mất thời gian lâu hơn để làm quen với nó, nhưng kết quả lại nhanh hơn dự đoán và thậm chí cảm thấy bất ngờ với chính bản thân mình.
Đôi lông mày sẫm màu của người đối thoại nhướng lên. Nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
"Giỏi cãi." Anh ta tùy ý khiển trách, nhìn vào ánh mắt và nụ cười nơi khóe miệng của anh, tôi nghĩ anh ấy cũng có vẻ thích nó. Một lần nữa, tôi đã tranh luận với anh ta.
"Hãy kiên nhẫn thêm một ngày nữa. Lát nữa ta sẽ nhờ phụ thân đưa ngươi ra ngoài đi chơi vào ngày mai. Còn bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đi làm công đức ở chùa."
Những lời đó là đủ khiến cho tôi giảm bớt một số sự bực bội đã tích luỹ lâu ngày. Tôi giơ tay lên cúi đầu cảm ơn thì thấy P'Phop đưa tay ra trước mặt tôi như muốn xoa đầu tôi. Nhưng cuối cùng, anh dừng lại và rút tay trở lại. Anh ấy rời khỏi căn phòng và tôi nhìn theo sau.
Có lẽ anh ấy vẫn chưa hoàn toàn tin rằng tôi là người em trai mà anh ấy biết, điều đó không có gì lạ, anh ấy gần gũi với Klao hơn bất cứ ai khác nên có thể cảm nhận được những gì đã thay đổi? Và điều đó càng khiến tôi nghi ngờ rằng đã có chuyện gì đó giữa anh ấy và Klao?
"Klao đang rảnh rỗi như thế này chắc là sẽ buồn chán đấy nhỉ, nếu thích thì con cưỡi ngựa chơi cũng được đấy." Khun Ying Prayong quay lại và nói khi thấy tôi đứng nhìn qua trái qua phải liên tục. Ở nhà của Phraya Phichai Phakdi, có nhiều con ngựa đẹp và tôi nghĩ mình muốn thử cưỡi một con. Chỉ là...
"Đó là ... dì ạ. Cháu ... ."
"Cha, Klao không biết cưỡi ngựa ."
"Nhưng trước hết hãy để nô tỳ hướng dẫn cho cháu xem được không ạ." Khi tôi nói như vậy, Bá phụ liền lắc đầu.
"Những người hầu không được nhanh nhẹn cho lắm, sẽ không chăm sóc con tốt, con sẽ bị thương mất. Vậy hôm nay con ở với dì trước, đợi P'Phop có thời gian rảnh, dì sẽ nhờ P'Phop dạy con."
"...Cảm ơn." Tôi giơ tay cúi đầu cảm ơn, cố nặn ra một nụ cười để người lớn hơn cảm thấy thoải mái.
Ồ, để P'Phop dạy tôi à? Anh ấy đã tìm thấy con đường để làm phiền tôi. Vâng, tôi nghĩ anh ấy đã biết rõ rằng tôi đang tìm mọi cách né tránh anh ấy. Đó là lý do tại sao anh ấy cố tình tìm cơ hội đến gần khi tôi và Phraya Dui quanh quẩn ở đó, khi tôi đi dạo thì anh ấy cũng đi theo. Anh ấy thích hỏi về những chuyện cũ, thích khiêu khích và khiến tôi tức giận. Thậm chí khi tôi đi tắm buổi sáng hoặc buổi tối, anh ấy cũng cố tình đi cùng tôi.
Anh ấy đã trở thành một kẻ bám đuôi!
"Vậy dì định làm gì?"
"Dì sẽ làm vòng hoa để cúng dường cho các nhà sư ở Wat Wan Phrom. Nếu Klao hứng thú thì có thể giúp, không hiểu thì dì Ying sẽ nói cho con biết."
"Con... không giỏi những việc này, xin lỗi ạ.". Tôi ngượng nghịu cười. Thực ra, tôi có thể làm một số công việc nhà, chẳng hạn như nấu ăn đơn giản, may vá và sửa chữa quần áo thôi. Những việc như thêu thùa hoa văn tinh xảo như thêu hàng trăm vòng hoa tỉ mỉ như vậy thì tôi phải thừa nhận là không biết làm.
"Thiệt tình, thằng bé này này trông đã lớn như vậy rồi. Rồi đi ra ngồi ăn bánh xem Dì Ying làm đi. Mălai cũng vậy. Mộc Lan đi lấy bánh và đồ ăn nhẹ trong nhà bếp mang đến cho Klao."
"Vâng." Dì Mộc Lan, trưởng bếp, cúi đầu. Thế là tôi vào ngồi ăn cạnh Dì và nhìn những người phụ nữ trong nhà giúp nhau xâu vòng hoa với sự ngỡ ngàng.
Phải công nhận rằng tay nghề kết vòng hoa của người xưa rất tinh xảo, nhanh và đẹp. Thật tuyệt.
"Dì ơi, để con xoa bóp chân tay cho dì". Sau khi ăn bánh no bụng, tôi quay sang đề nghị massage giúp cho người lớn.
Đó là lời đề nghị xuất phát từ trái tim, cùng với mong muốn khát khao có thể chăm sóc người khác. Dù sao tôi cũng đang sống trong nhà của người khác, vì vậy tôi nên cư xử tử tế với người lớn để làm cho anh ấy và mọi người trân trọng tôi hơn.
" Klao, con thật là dễ thương." Dì cười khúc khích, xoa xoa đầu trong khi tôi tập trung xoa bóp chân tay cho dì một cách chăm chỉ. Tôi chỉ hy vọng rằng lần sau nếu vô tình làm gì khiến bà tức giận, bà sẽ trừng phạt hay mắng tôi một chút. Hoặc nếu tôi bị P'Pop bắt nạt và tôi chạy đi tố cáo, tôi chỉ hy vọng dì Ying sẽ đứng về phía mình.
"Hãy chuẩn bị một trăm vòng hoa để ngày mai cúng dường sư thầy."
Buổi chiều sau khi ăn xong trong khi tôi đã giúp dì hái hoa để làm vòng hoa, tôi nghe thấy tiếng nói của những người lớn tuổi P'Jom vừa bước vào nhà chào.
"Ồ, Jom, đến gặp Phop à."
"Vâng, chào dì. Dạ, Phop vẫn chưa quay trở lại sao." P'Jom giơ tay tỏ lòng kính trọng với những người lớn tuổi trong khi tìm kiếm bạn mình.
"Chưa đâu. Chút nữa Phop Ruam sẽ về. Jom ngồi đợi chút đi. Hay Jom có thể ngồi hóng gió ở đình Tha Nam, để Klao đi cùng, hai đứa ngồi nói chuyện như những người bạn cũng được."
"Dạ vâng vậy thì tốt quá ạ" P'Jom cười đáp lại, rồi dì bảo tôi đi theo P'Jom, ngồi tán gẫu với P'Jom giết thời gian trong khi chờ P'Pop về nhà.
"Thế nào? Ở trong ngôi nhà của ngài Phraya, liệu cảm thấy thật tốt và thoải mái không?" Cậu vừa ngồi xuống, người đàn ông lớn tuổi đã cất tiếng hỏi. Tôi dựa lưng vào phần bao quanh mái đình. Tôi ngẩng đầu đôi mắt nhìn xa xăm về phía hồ.
"Tôi ổn, nếu như không có ai đó giám sát tôi."
"Haha, nói thế này nghĩa là Ai Phop chắc vẫn chưa tin tưởng bạn lắm, chắc "mắt ở xa nhưng gần tim" đấy mà.," P'Jom cười vui vẻ, ánh mắt vừa thương vừa xót, hài hước khiến miệng tôi bất giác cong lên nhưng cũng chứa một chút phẫn nộ.
Cười hay thật đấy. Thôi, đây cũng không phải nỗi khổ của riêng mình. Thật buồn cười. Tôi thề rằng nếu người trước mặt tôi là thằng Thee, tôi chắc chắn sẽ đẩy đầu của nó cho chừa.
"Thôi nào, đừng xúc phạm nó nữa. Ngươi cũng không cần quá lo lắng hay muộn phiền như vậy. Ai Phop như vậy là bởi vì nó lo lắng cho ngươi. Ngươi biết rõ về điều đó, phải không?"
Khi nghe P'Jom nói như vậy, tôi lặng im và thở dài. Tôi mới chỉ ở đây được một tuần làm sao để biết anh ấy như thế nào. Tôi chỉ biết rằng người đàn ông đó có diện mạo đẹp trai, công việc ổn định và có vẻ như là một người rất trầm lặng, nhưng thực sự thì anh ấy lại khá phiền phức. Và anh ta cũng giỏi nhất trong việc phát hiện ra lỗi lầm của tôi.
"P'Jom"
"Có việc gì sao?"
"Trước đây, P'Pop và tôi thật sự rất thân sao," tôi tò mò hỏi, muốn biết thông tin về mối quan hệ của P'Pop và Klao nhiều thêm một chút và P'Jom, bạn thân của P'Pop Ruam quen biết Klao từ nhỏ, là một lựa chọn tốt.
"Ngươi uống nhiều rượu đến mức nào mà hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ vậy."
"...Vâng, tôi hầu như không thể nhớ được chuyện cũ. Anh có thể kể cho tôi những gì anh biết được không?" Tôi nhẹ giọng nói
"Được rồi, trước khi ngươi chuyển đến thành phố Phichit, ngươi và Phop đã rất thân thiết, đã cùng nhau thời gian vui vẻ khi đi ngắm cảnh ở rất nhiều nơi. Trong nhà ngươi không có anh em ruột nên Phop trở thành người anh thân thiết duy nhất. Ngươi suốt ngày mở miệng là gọi "P'Phop". P'Phop cũng rất quan tâm, chăm sóc ngươi, thậm chí sự thân thiết của hai người còn hơn cả anh em thật sự trong nhà.
"Thiệt tình, tôi còn tưởng anh ta ghét tôi hơn. Anh ta thích chọc tức và hướng ánh mắt không ngừng soi mói từng hành động của tôi." Khi nghĩ đến lí do khó chịu, tôi đã vô tình nói ra những lời giấu trong lòng và điều này khiến P'Jom cười toe toét.
"Đôi khi nó là như vậy đó. Nếu nó thân thiết với ai đó thì nó sẽ làm bất cứ điều gì để trêu chọc họ. Nếu nó làm như vậy với ngươi, điều đó có nghĩa là ngươi trò chuyện nhiều hơn rồi phải không?" Câu hỏi của P'Jom làm tôi mím môi, ngỡ ngàng. Trước khi tôi dám mạo hiểm để đặt thêm một số câu hỏi khác.
"Vậy...tại sao khi quay trở lại Phra Nakhon, P'Pop và tôi không còn thân thiết như trước. Anh có biết lí do không?"
"Về chuyện này, nếu như ngươi không nhớ thì bản thân ta cũng không thể lời được. Ta cũng không biết tại sao ngươi đã thay đổi nhiều như vậy lần này." Nghe câu trả lời, tôi cảm thấy lo lắng và hụt hẫng. Tóm lại, không ai biết được lí do tại sao Klao quyết định có hành động chống đối lại với P'Phop ngoại trừ bản thân anh ta à?
"Nhưng, việc trông thấy ngươi như thế này cũng tốt, nó khiến ta nhớ đến khi ngươi trước khi chuyển đến thành phố Phichit"
"Tôi bây giờ vẫn giống như thời điểm đó thôi."
"Ta nghĩ nó giống nhau. Nếu có không thì Klao đã từng là một cậu bé lễ phép và ít nói, nhưng bây giờ ngươi có vẻ hay cãi hơn."
"Tất nhiên, tôi sẽ không để bất cứ ai dễ dàng bắt nạt mình." Khi tôi nói điều đó, người nghe phá lên cười, trước khi chuyển chủ đề để nói về những vấn đề khác.
"Vậy P'Jom không cần đi làm sao".
"Nếu không phải làm công việc quan đại phu của chính phủ, thì ta đã không cần phải làm việc theo giờ như vậy."
"P'Jom không được nhậm chức của chính phủ. Tại sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi, bởi vì trong thời đại này rất ít người con của quý tộc sẽ không tham gia nhậm chức của chính phủ. Ngoài ra, P'Jom cũng là con của Phraya. Dù sao đi nữa, anh phải được gửi vào một trong các Cơ quan Quản sự của Cung điện.
"Ta thích được làm thầy thuốc hơn. Ta vốn cũng không giỏi trong mấy công việc quân sự và chính trị. May mà ta là con út nên phụ thân cũng không ép buộc", P'Jom cười nói.
Ở thời đại này, cha mẹ có suy nghĩ kiểm soát mọi vấn đề liên quan cuộc sống của con cái họ thì tôi nghĩ P'Jom là một người đàn ông rất may mắn vì được bố mẹ ủng hộ quyết định của mình.
Tôi ngồi nói chuyện với P'Jom một lúc trước khi P'Pop quay trở lại nhà. Ngay sau khi thuyền cập bến Sala, tôi đã chú ý đến cơ thể của chủ sở nhân con thuyền. Sau đó P'Phop liếc nhìn tôi và đưa mắt sang P'Jom, người đang ngồi cạnh tôi.
"Jom, đi với ta."
"Được thôi, hôm nay ta rảnh. Vậy ta sẽ mời hai người cùng đi uống rượu. Bạn đã lâu không gặp nên sẽ có nhiều chuyện để nói đây". Trong khi P'Phop nghe P'Jom luyên thuyên, tôi đứng đó nhìn chằm chằm vào anh ta, chờ đợi để nghe anh ta sẽ nói gì. Bỗng chốc anh ấy quay sang nhìn tôi, rồi lên tiếng:
"Trò chuyện với nhau để hiểu rõ hơn, chứ không phải hai người cãi nhau rồi khiến ta đau đầu như trước đây."
"Không, P'Jom và tôi đã nói chuyện rất vui vẻ. Đúng không P'Jom?" Tôi quay tìm sự giúp đỡ từ P'Jom, anh ấy cũng vui vẻ nhận lời.
"Ừ, nói chuyện vui lắm."
"Vậy thì tốt." Tuy nói vậy, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn rất đáng sợ. Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua khiến tôi nghĩ anh ta không mấy tin tưởng lời nói vừa rồi. Các dây thần kinh ở thái dương của tôi khẽ rung lên.
"Tôi sẽ lên nhà trước. Hai người nói chuyện thoải mái nhé." Tôi khẽ cúi đầu chào họ rồi vội vàng cất bước, nhanh chóng đi ra khỏi khu vực đó. Nỗi thất vọng bùng lên trong lòng tôi mà không thể kiểm soát.
Loại người điên nào mà phiền phức vậy? Rồi khi nào tôi sẽ được về nhà và sẽ không phải gặp anh ấy!
Dù đã xế chiều nhưng nơi buôn bán, trao đổi hàng hoá như chợ vẫn nhộn nhịp, sôi động nhất là các hàng rượu càng đông khách vào buổi cuối ngày như thế này. Cho dù đó là dân làng hay các quan chức chính phủ rất vui khi đến ăn uống để thư giãn sau tất cả căng thẳng của một ngày.
"Chỉ ngồi uống và không nói chuyện. Không có gì sai khi nghĩ về điều đó." Giọng nói của người bạn đã biết anh từ thời thơ ấu nghe có vẻ hiểu biết về mọi chuyện.
Đôi mắt đen, sắc lạnh của người nghe quay sang bắt gặp ánh mắt lạ thường của người ngồi bên cạnh, Phop bất ngờ đặt cốc rượu rỗng xuống bàn trước khi trả lời bạn mình giữa sự hối hả và nhộn nhịp của mọi người trong quán.
"Nói điều này, có lẽ huynh đã biết gì đó rồi, phải không. Bất kể ta đang nghĩ về điều gì, cái gì, ở đâu?"
"Về Klao Sina," người đối thoại trả lời đầy hiểu biết, đôi lông mày sẫm màu của chàng trai trẻ hơi nhíu lại với nhau, bàn tay lớn nắm lấy bình rượu rót thứ chất lỏng được được bên trong vào cốc của mình một lần nữa và nói
"Đúng vậy, huynh không nghĩ rằng đệ ấy trông hơi kỳ lạ sao?"
"Hmmm, kể từ khi biến mất và tìm thấy thì trông đệ ấy thật kỳ lạ. Ít nhất thì không như Klao mà ta vốn biết." Jom đồng ý." Đệ ấy uống rượu nhiều đến mức làm mờ trí óc của mình, đến mức đệ ấy không nhớ mình đã từng thân thiết với ngươi như thế nào."
"Đệ ấy không nhớ." Đôi mắt sắc bén của Phop nheo lại suy nghĩ.
"Phải, Klao cũng đã hỏi lại ta, tại sao ngươi lại tìm cách chọc giận đệ ấy, tại sao ngươi luôn xoi xét đệ ấy? Khi Ai Klao thắc mắc với ta, khuôn mặt đệ ấy trông cáu kỉnh. Ngu ngốc, đừng nói với đệ ấy rằng ta kể." Jom nói với giọng cười khẩy, nâng chén rượu lên mời uống. Phop im lặng trong một khoảnh khắc trước khi nói
"Huynh không nghĩ là như vậy sao? Có thể là do người đó không phải là Klao thật."
"Hừ, sao ngươi còn chưa từ bỏ ý nghĩ như vậy." Jom khẽ cau mày, khiến chủ nhân câu hỏi thoáng chút bối rối, sau đó thở ra một hơi, nghiêm túc nói.
Làm sao anh có thể không nghĩ như vậy? Khi cử chỉ của Klao đã thay đổi rất nhiều. Tuy khuôn mặt giống nhau nhưng cả cách ăn nói và ánh mắt đã thay đổi rất nhiều. Người em thân thiết mà anh biết trước khi đến Phichit vẫn còn trẻ con với đôi mắt sáng, bướng bỉnh và nhút nhát, sau khi Luang Preechaphiban bị kết án tử hình, Klao đã trở thành một người nghiện rượu, thích gây sự với đám du côn, nhưng Klao này lại là một cậu bé đầy tự tin, ngoan ngoãn, kính trọng với người lớn. Nhưng đối với anh, Klao lại cư xử bướng bỉnh như một đứa trẻ, đó là điều mà anh chưa từng thấy ở người em mà anh đã biết hai mươi năm.
"Phải, ngay từ lần đầu tiên chạm mắt, đệ đã cảm thấy có gì đó là lạ. Như thể đệ không quen biết đệ ấy vậy, và cả chuyện đệ không biết cả ta và huynh, dường như đệ ấy không còn nhớ chuyện cũ. Đệ ấy đã thay đổi đến mức như....một người khác. Nếu nói rằng họ không phải một người, ta cũng không thể không nghi ngờ.
"Làm sao nó có thể? Đệ thấy đó, khuôn mặt của người đó đúng là Ai Klao, ta và đệ cũng đã kiểm tra và nhìn thấy vết bớt trên cánh tay của người ấy rồi, nếu không phải Ai Klao là ma giả thành hay sao?" Jom nghe Phop nói cũng không thể không lên tiếng bênh vực Klao.
Mọi bằng chứng đều cho thấy rằng người đó, người hiện tại đang ở nhà anh, chắc chắn là Klao. Nhưng không biết tại sao trên thế gian này anh không thể rũ bỏ những nghi ngờ về đối phương. Cho đến khi anh phải xin phép phụ thân đưa Klao về sống chung để anh ấy có thể để mắt đến người đó mọi lúc.
"Chắc là do rượu mạnh nên mới phát điên, ngươi nên dừng lại những nghi ngờ ấy đi. Thà rằng để đệ ấy không nhớ gì cả, để đệ ấy không phải đau khổ nữa." Đôi mắt của chàng trai vạn người mê, cũng trùng xuống khi nghe đối phương nói.
Danh tiếng của gia đình đã hoàn toàn bị hủy hoại và Klao cũng đã bị ảnh hưởng trực tiếp từ sau vụ việc đó. Anh cũng nhớ những lời nói đầy sự khinh bỉ của dân làng ở chợ đã nhắc đến Luang Preechaphiban và gia đình ông khi anh đi tuần tra khu vực này. Vừa xúc phạm danh dự của người cha, vừa chà đạp nhân phẩm, Klao đã can đảm, chịu đựng những lời nói cay nghiệt, xảo quyệt ngày qua ngày.
Đó có lẽ là lý do tại sao người em mà anh biết đã thay đổi, nhiều đến mức đến chính anh, người từng thân thiết hơn ruột thịt cũng không thể lại gần. Và đó cũng là câu hỏi luôn lởn vởn trong đầu anh. Tại sao, từ từng luôn gọi anh ấy là 'Phi' nhưng lại không còn nữa? Tại sao đệ ấy lại cư xử lạnh lùng và hung hăng với anh như vậy? Anh ấy cũng chưa bao giờ nhận câu trả lời được từ đệ ấy.
"Còn nữa, ta cảm thấy đệ ấy thay đổi như vậy cũng tốt, ít nhất không còn lạnh lùng, hoạt bát, vui vẻ hơn. Trông đệ ấy ngày càng đáng yêu hơn, yo, thật tuyệt," Jom nói, khiến người nghe nhớ đến khuôn mặt ngọt ngào của chàng trai trẻ trong nhà.
"Không phải là ngươi đã trêu chọc đệ ấy trước"
"...."
"Cái gì ? Ta không nghĩ có lẽ chính đệ ấy là người bắt đầu." Khi Phop không trả lời, Jom đánh vào đầu gối và vỗ nhẹ lên má trái của người đối diện. Jom nhìn Phop bằng ánh mắt bất lực, rồi khẽ lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó, đưa tay với lấy cốc ở trên bàn, Phop đưa chất lỏng trong cốc xuống cổ họng một cách nhanh chóng.
Thừa nhận rằng đôi khi anh ấy cố tình làm phiền hay gây rắc rối cho Klao trong một vài việc, mục đích muốn kiểm chứng những điều mà anh nghi ngờ. Vì khi con người nói dối, nếu gặp nhiều thử thách thì họ sẽ vô tình để lộ ra sơ hở dù là trong lời nói hay cử chỉ, hành động .
Mặc khác, anh còn vô cùng thích thú khi nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào kia tức giận vì không hài lòng. Dù trong mắt người ngoài, anh là một sĩ quan cảnh sát trầm lặng, điềm tĩnh nhưng thực tế anh ấy cũng có một khía cạnh vui vẻ.
Và tại thời điểm này, việc trêu chọc người anh em không cùng huyết thống cũng được coi là niềm vui số một của anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro