Chương 1

Trong thế giới của tôi, có một cuốn tiểu thuyết tên là『Ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới』.

Tên của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết cũng giống với tên của tôi, điều này khiến tôi rùng mình. Cái tên Dohyun phổ biến hơn tôi nghĩ, vì vậy tôi đã quên nó đi vì tôi bị cuốn hút bởi nhân vật chính, một ít khoai lang và rất nhiều rượu táo*.

*T/N: "고구마" (khoai lang) thể hiện sự thất vọng, trong khi "사이다" (cider) thể hiện sự nhẹ nhõm hoặc hài lòng. Có nghĩa là MC cảm thấy thất vọng nhưng cũng hài lòng với tính cách của nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết

『Ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới』là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà nhân vật chính chính, Do Yudam, phải đấu tranh để ngăn chặn thế giới hủy diệt, giống như tiêu đề của tiểu thuyết, nhưng cậu ta lại có một kẻ thù đáng khinh

"Hừm, Ahjussi. Đi chơi với cháu đi! "

Nhóc chắc hẳn là kẻ thù đáng khinh đó, Baek Hamin, hiện giờ nó đang bám lủng lẳng dưới chân tôi.

"...Chuyện gì đang diễn ra thế, thợ săn Sung Dohyun?"

Ý tôi là, thật đấy à?

Tại sao nhân vật phản diện chính của cuốn tiểu thuyết lại dính chặt như kẹo cao su dưới chân tôi?

* * *

Để giải thích cho tình huống này, chúng ta cần quay lại khoảng ba tháng trước.

Vào thời điểm đó, tôi không sống trong một thế giới nguy hiểm với quái vật mà là ở Hàn Quốc hiện đại, phát triển, sống một cuộc sống bình thường.

Tôi đã ngủ thiếp đi khi đang đọc một cuốn tiểu thuyết sau giờ làm thì đột nhiên,

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tôi tỉnh dậy bởi một tiếng động điếc tai dường như xé toạc đôi tai của tôi.

Chiến tranh đã nổ ra hay gì đó sao?! Với đôi mắt ảm đạm, tôi nhìn xung quanh, chỉ để được chào đón bởi một cảnh tượng kỳ lạ.

Cái quái gì đây?

Một sinh vật quái dị với đầu sói và cơ thể người đang tiếp cận tôi. Theo bản năng, tôi đã cố gắng đứng dậy để chạy trốn, nhưng tôi lại đóng băng tại chỗ. Âm thanh gầm gừ vang vọng từ khắp nơi. Tôi không thể di chuyển, hoàn toàn tê liệt. Vào lúc đó, một sợi chỉ lấp lánh xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Khi tôi chạy dọc theo sợi chỉ đó như thể nó đang vẫy gọi tôi, và sau đó,

Ahh!

Đột nhiên, tôi hét lên trong kinh hoàng khi có thứ gì đó bắn lên từ dưới chân, và ai đó nắm lấy cổ họng tôi.

"Cậu ổn chứ?"

"Ồ, vâng. Cảm ơn anh."

"Thật là... may quá."

Huh? Nghe không giống như anh ta nghĩ rằng đó là may mắn.

Người đàn ông nhìn tôi từ trên xuống với giọng điệu rõ ràng chỉ ra rằng ý của anh có thể là bất cứ điều gì ngoại trừ may mắn, cuối cùng anh ta cũng buông cổ họng của tôi ra. Nhờ đó, tôi vấp ngã, bàn tay tôi đã bắt đầu chảy máu do cào trên đất, tôi nhìn xuống nó.

Tôi xoa lòng bàn tay đau nhức của mình và trừng mắt nhìn người đàn ông đã cứu tôi. Nếu anh định cứu tôi, thì anh nên tử tế hơn một chút đi chứ?

Khi tôi cố gắng nhìn xung quanh để hiểu tình hình, tiếng gầm gừ ngày càng lớn hơn. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lóe lên về phía mình từ mọi hướng, một cơn rùng mình chạy xuống cột sống của tôi.

"Ít nhật cậu có thể xử lí những việc cậu đã gây ra đúng không?"

Người đàn ông đưa ra một loạt những nhận xét mỉa mai về phía tôi trước khi đi lên cầu thang xuất hiện trong không khí mỏng manh. Tôi đã cố gắng đi theo anh ta một cách vội vàng, nhưng cầu thang dần mờ đi, và tôi không thể leo lên chúng.

Trong khi đó, sinh vật đầu sói đã lộ diện, tư thế của nó rõ ràng cho thấy ý định tấn công tôi.

"Đây là một giấc mơ, Dohyun. Đây hẳn là một giấc mơ."

Tôi nhắm mắt thật chặt. Tôi cần phải thức dậy nhanh chóng.

Tôi muốn thức dậy ướt đẫm mồ hôi lạnh, cười và nói, "Mình đã có đủ những giấc mơ kỳ lạ kiểu này rồi," nhưng âm thanh gầm gừ xung quanh tôi chỉ ngày càng to hơn. Cảm giác như tôi đang phát điên.

Cho dù sinh vật đó đang phát sáng trong ánh sáng bạc hay được làm bằng bạc, móng vuốt của con sói lóe lên trước mắt và tôi nhắm chặt mắt lại.

Tôi không muốn chết!

Vào lúc đó, có âm thanh leng keng bỗng vang lên, một văn bản màu xanh xuất hiện trước mặt tôi.

[Bạn có muốn sử dụng kỹ năng 'Splash Splash' không?]

" Cái gì cũng được!"

Khi tôi trả lời câu hỏi đó, trái tim tôi bắt đầu đập theo một nhịp điệu kỳ lạ, một gợn sóng hình thành xung quanh đầu con sói, nó đập theo từng nhịp tim của tôi.

Giống như sơn màu dần hòa tan trong nước, dòng chảy kỳ lạ được tạo ra bởi gợn sóng đã đưa tất cả các sợi chỉ lại với nhau đan thành một sợi duy nhất.

Tôi giật mạnh sợi chỉ khi nó đến gần tôi, và ngay lập tức đầu con sói nổ tung với một tiếng nổ.

"Ugh."

Cảnh tượng kỳ cục khiến tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng bàn tay của tôi, dường như không còn kiểm soát được, đang hất tung sợi dây chảy ra từ đầu con sói.

Một lát sau, tất cả những cái đầu của bầy sói bị thổi bay, và tôi đứng giữa khung cảnh đẫm máu, không thể hiểu được cảnh tượng khủng khiếp này.

"Bây giờ cậu đã hài lòng chưa?"

Tôi đứng đó trong choáng váng, người đàn ông đã cứu tôi trước đó, hay đúng hơn, người đàn ông đã ném tôi vào nơi này và sau đó biến mất, lại xuất hiện trước mặt tôi.

"Cái quái gì thế này?"

"Hãy để tôi giải thích, thợ săn Sung Dohyun. Cậu đã nghĩ cái gì khi cậu giả mạo cái lõi vậy hả? "

Giọng nói của người đàn ông, nhẹ nhàng như khuôn mặt thoải mái của anh ta, không phù hợp với cách phát âm hơi cứng nhắc ấy, khiến tôi hơi khó hiểu ngay lúc đầu.

"Tôi đã làm gì cơ...?"

"Vâng, là cậu. Tôi nhắc lại một lần nữa, chính cậu là người đã mở lõi hạt nhân chưa xin phép , và chính tôi đã dọn dẹp mớ hỗn độn đấy. Có thể cậu là người giết nhiều Người sói nhất, nhưng... tôi sẽ nhận công."

Người đàn ông mặc áo khoác màu kem đi xuống các bậc thang, tóc anh ta giống như màu của cái áo, tôi nắm chặt những ngón tay vẫn còn run rẩy của mình thành nắm đấm. Sự tức giận và thất vọng không thể giải thích được bao trùm tôi.

Tôi đang cân nhắc liệu tôi có thể giải phóng sức mạnh tương tự khi nãy lên người này như tôi đã làm với đầu của Người sói một lúc trước hay không, tôi quan sát sợi chỉ xuất hiện từ cơ thể của anh ta. Tuy nhiên, tôi đã sớm buông lỏng lòng bàn tay mình.

" Và lại một lần nữa, như tôi đã nghĩ..."

Người đàn ông với giọng điệu hơi mơ hồ nói, anh đứng trên cầu thang xuất hiện từ không khí mỏng manh và nhìn xuống tôi, anh ta mỉm cười.

"Cậu sẽ cứ đứng im đó, nhìn chằm chằm vào tôi, phải không?"

Tuyên bố đó làm não tôi sôi sục và nóng lên.

Tôi không thể hiểu cuộc trò chuyện đang diễn ra. Dù vậy, tôi rất muốn nắm lấy cổ áo của anh ta và hỏi, "Anh đang làm cái quái gì với tôi vậy?" Mặt khác, tôi cũng muốn thoát khỏi tình huống khủng khiếp này và trở về nhà để ngủ.

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông được một lúc, tôi đột nhiên được khai sáng.

"Thợ săn Baek Eunsung, cảm ơn vì sự vất vả của cậu, nơi này cứ để lại cho chúng tôi. "

"Đúng đó, Eunsung-ah, cậu đi nghỉ một chút đi."

Baek Eunsung quay lại yêu cầu hỗ trợ trước khi rời đi. Trong khi đó, những người đang đứng gần đó tiếp cận tôi, cúi đầu lịch sự chào tôi.

Bọn họ mặc đồng phục màu trắng với chữ thập màu xanh lá cây. Họ có vẻ giống như các chuyên gia chăm sóc sức khỏe, nhưng thật kỳ lạ, tôi có cảm giác kháng cự.

"Bây giờ chúng tôi sẽ điều trị cho cậu, thợ sănSung Dohyun."

Huh?

Thợ săn? Tôi là thợ săn á?

Chờ đã, tại sao anh ta lại gọi tôi là thợ săn trong khi anh ta cũng là một thợ săn?

Đó có phải là lý do tại sao tôi cảm thấy kháng cự? Trong khi tôi chìm đắm trong suy nghĩ, một người nào đó đã bôi một số chất không xác định lên vết thương của tôi và quấn chúng trong băng, cậu ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi.

"Chuyện gì vậy?"

"Nghe này, cậu cần dừng việc đuổi theo Eunsung, và kiềm chế lại một chút đi."

Từ khi nào mà tôi đuổi theo tên khốn đó hả?!

Tôi muốn giải thích với người trước mặt tôi, nhưng ngay sau khi việc điều trị hoàn thành, cậy ta đứng dậy mà không cho tôi cơ hội để trả lời và tiến đến những người khác. Bị bỏ lại một mình với cảm giác bất công, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn xung quanh. Mọi người khác đã rời đi cùng nhau, và tôi là người duy nhất bị bỏ lại phía sau.

Tôi đứng yên và ôm lấy cái bụng nhộn nhạo của mình, tự hỏi liệu có ai đến tìm tôi không. Tôi không nhớ mình đã ăn sáng lúc nào, chắc tôi đã ăn một bát ramen tối qua. Không có gì ngạc nhiên khi tôi thấy đói sau tất cả những chuyện xảy ra.

Tôi thở dài và lục túi của mình.

Không có gì để ăn ở nhà, khi tôi đang vô thức đào bới túi của mình... Tôi đột nhiên có một câu hỏi. Tối qua tôi có mặc bộ đồ này để đi ngủ không?

Chắc hẳn tôi đã ngủ thiếp đi sau khi thay đồ ngủ, nhưng thứ tôi đang mặc bây giờ là một chiếc áo hoodie hơi rộng thùng thình và quần thể thao màu đen. Tôi có một chiếc quần bó sát như thế này à...?

Lắc đầu, tôi dò dẫm chiếc quần của mình và tìm thấy một chiếc ví.

Một chiếc ví mà tôi không nhận ra. Ví của tôi có da màu nâu, nhưng đây là một chiếc ví gấp đôi làm bằng vải.

Nhìn chằm chằm vào cái ví trong sự hoài nghi, tôi mở nó ra và lục lọi bên trong. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ID của tôi.

'Giấy phép thợ săn được chứng nhận bởi Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc.'

... Chờ đã.

Tôi cố tình gạt bỏ một giả thuyết thoáng qua trong đầu. Tôi không thể làm bất cứ điều gì và chỉ đứng đó lặng lẽ, tôi lấy hết can đảm rồi chạy về phía cửa sổ kính.

Cẩn thận kiểm tra hình ảnh phản chiếu của tôi trong tấm kính mờ, tôi thở dài và nói.

" Cái gì...thế này?"

Tôi đã tự hỏi liệu tôi có đang ở trong cơ thể của người khác hay không, nhưng may mắn thay, đó vẫn là khuôn mặt của chính tôi trong hình ảnh phản chiếu.

Mặc dù tôi trông thật tồi tệ, hốc mắt tôi như thể đã không ngủ trong hơn một tuần và đôi má gầy gò đến mức có thể sánh ngang với bộ xương, tôi gạt đi sự khó chịu kỳ lạ và nhìn xung quanh.

Hay là...cứ ăn trước đi đã. Ăn rồi tính sau.

Suy nghĩ đó thật đáng sợ, và cơn đói của tôi bắt đầu lấn át.

Khi tôi nghĩ, 'Mình muốn ăn súp gạo nóng' , sợi chỉ đã chỉ đường cho tôi trước đó lại trôi nổi trong không khí. Đi theo nó, tôi đến một nhà hàng súp gạo, bị thu hút bởi sự ấm áp và hương thơm thơm ngon. Tôi háo hức ngồi xuống và gọi một bát súp gạo.

Ông chủ đang lau bàn liền kề, liếc nhìn tôi một cách ngắn gọn và nói.

"Thanh toán trước."

Tôi nhanh chóng đáp "Vâng ạ."

Bất cứ ai cũng sẽ yêu cầu tôi thanh toán trước với cái vẻ ngoài tồi tàn như này.

Khi tôi nghĩ về nó, tôi đột nhiên trở nên khó chịu. Tôi phải có một ít tiền bên mình. Trái tim tôi đập thình thịch khi tôi mở ví, và tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy tiền mặt bên trong.

Tôi đã đưa hơn 10.000 won và nhanh chóng ngấu nghiến mọi thứ từ súp đến kim chi. Khi bụng tôi đã đầy, bộ não bị tạm dừng trước đó của tôi bắt đầu hoạt động trở lại.

Cho dù tôi có cố gắng phủ nhận nó, vẫn có một giả thuyết dai dẳng và bất an ẩn nấp trong tâm trí. Tôi mạnh mẽ gạt bỏ những suy nghĩ như "Điều gì sẽ xảy ra nếu..." và "Chẳng lẽ...", tôi cố gắng chuyển dòng suy nghĩ của mình bằng cách tìm kiếm điện thoại của mình. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi có trong túi chỉ là cái ví.

Sợ phải mở ví lần nữa, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc TV đã tắt và nhặt một tờ báo do ai đó để lại. Ngay khi tôi mở nó ra, tôi đã đóng băng vì sốc như thể tôi sắp ngất xỉu.

Người đàn ông đã mỉa mai và cười nhạo tôi trước đó xuất hiện trên trang báo.

「Bang hội Baekwoo, Baek Eunsung. Định hướng trong tương lai.」

Bang hội Baekwoo, Baek Eunsung...

Tự lẩm bẩm với bản thân mình, tôi cẩn thận quét tờ báo với một trái tim tràn đầy hy vọng, rằng chuyện đó không thể là sự thật.

Tại sao những dự cảm bất an luôn ấn tượng với tôi như thế?

「Người Không May Thức Tỉnh, Do Yudam. Học sinh nhập học hàng đầu của Học viện Năng lực.」

Nhắm chặt mắt lại, tôi run rẩy khi mở ví và lấy lại ID thợ săn của mình.

'ID thợ săn được chứng nhận bởi Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc'

'Thợ săn cấp S: Sung Dohyun'

Người đàn ông trong tấm ảnh, ngoài đôi mắt vàng ra, những đặc điểm khác trên khuôn mặt giống hệt tôi và thậm chí có cùng tên và ngày sinh với tôi.

Và Do Yudam là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc trước khi đi ngủ.

Kết hợp tất cả những điều này lại với nhau... đây là thế giới từ cuốn sách đó. Và tôi là nhân vật phản diện định mệnh, Sung Dohyun. Người đàn ông đã nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh ta sắp giết tôi là Baek Eunsung. Cháu trai của anh ta, Baek Hamin bị Sung Dohyun bắt cóc khiến anh phải chết.


________________________


*SPOIL một chút quan hệ của 2 ổng:))

Wren: BE lúc đầu luôn nghi ngờ SD đang lừa mình và muốn làm hại cháu của ổng nhưng về sau dính như cún vậy:)) còn SD thì ghét ổng ra mặt và chỉ muốn nhanh chóng về lại thế giới cũ thôi. Hai ổng cắn nhau như chó mèo, về sau người thì mặt hớn hở tán tỉnh, người thì trông cực chán đời:)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro