Chương 1: Phòng học mới

"Một bò ít phở không hành, đi cùng một trứng chần. Bàn góc ngoài cửa hai gầu bò, một bún bò. Chị gái đi một mình phở gà."

"Đi trước hai bò nhiều phở nhiều hành cho hai anh trai đi. Xong rồi."

"Vầng."

Quân mang hai bát phở ra bàn khách, sau đó đi thẳng vào trong nhà.

"Quân, mày đi đâu đấy?" Mẹ gọi với cậu lại.

"Đến giờ đi tập trung rồi. Con thay quần áo."

"Ơ? Đã bảy rưỡi rồi à? Bố mày đâu?"

Nghe tiếng mẹ hỏi, Quân không buồn đáp, tiếp tục vào nhà thay đồ bỏ qua tiếng mẹ bắt đầu chuyển qua gọi bố loạn lên thay vì gọi tên cậu.

"Ông già đâu? Thấy thằng Quân làm hộ cho mấy hôm lại bắt đầu ru rú một chỗ à? Đang đông khách mà còn ngồi đấy hút thuốc lào?"

Ở một bàn góc ngoài, bố Quân buông điếu cày trong tay cau có nói: "Lúc tôi dậy sớm chuẩn bị đồ sao bà không nói? Giờ thằng Quân nó đi học thì tôi làm, ngoác cái mồm ra như thế làm gì?"

Mẹ cậu đáp lại câu gì đó bằng chất giọng the thé.

Quân bỏ lời hai người kia mắng chửi nhau ngoài tai. Nhiệm vụ của cậu tới giờ này là xong rồi.

Quân lên tầng thay sơ mi trắng quần vải tươm tất, lúc trở ra đã thấy cái quán bé tí kín cả khách. Cậu phải lách qua hai hàng người lẫn bàn ghế hai bên để ra ngoài, xách con xe đạp đang dựng sẵn ngoài cửa, đôi chân dài nhấc nhẹ đã ngồi yên vị trên yên xe, bàn chân chạm đất thoải mái khi cẳng chân vẫn có thể co lại.

Nhà Quân bán đồ ăn sáng, quán không nhỏ nhưng cũng chẳng to, vừa đủ nhiều khách để bố mẹ cậu bận rộn đến mức cãi vã mỗi khi quán đông, cũng không quá tải đến mức lúc nào cũng cần Quân phụ giúp.

Mấy tháng nghỉ hè Quân đều phụ giúp bố mẹ hết buổi sáng, vì chỉ cần không giúp một hôm cái quán nhà cậu lại thành quán "phở chửi" – không phải chửi khách mà là hai ông bà bán phở chửi nhau. Vậy nên dù không thích chuyện học hành nhưng so với ở nhà thì cậu thà đi học.

Nhấn bàn đạp thật nhanh để bỏ xa tiếng ồn ào, Quân thở phào nhẹ nhõm khi đôi tai của mình được thanh tịnh.

Quân rẽ khỏi ngõ ra đường lớn, tầm giờ này người và xe cộ đã bắt đầu đông lên. Phía xa xa, ánh nắng mùa thu lấp ló từ những vệt mây trắng của buổi sớm mai, kéo thành vệt dài trên con đường phía trước.

Quân vô thức đạp xe đuổi theo.

Hôm nay là buổi tập trung nhận lớp đầu cấp Ba, Quân rất mong chờ việc được kết thêm bạn bè mới.

Tới trường và gửi xe xong xuôi, Quân chạy thẳng lên tầng 2 rồi nhanh chóng bước vào phòng lớp 10A5. Vừa bước vào Quân đã nhìn ngay xuống mấy bàn cuối, phát hiện bàn nào cũng đã có người.

Chuyển hướng nhìn sang góc dưới cạnh cửa sổ, nơi đó đang có một tên con trai đang đeo tai nghe, dựa vào lưng ghế liếc mắt nhìn ra ngoài.

Ánh nắng mà Quân vừa đuổi theo trên đường ấy dường như đã kịp chạy đến lớp học, chen lấn qua cửa sổ hắt lên gương mặt của người trên bàn, óng ánh trên mái tóc vàng khác biệt của cậu ta.

"Ê Quân, ngồi với tao."

Giọng nói quen thuộc nào đó kéo Quân đang thất thần trở về thực tại, nhìn sang thấy người gọi mình là thằng Phong bạn cùng lớp cấp hai cũ, khá thân.

Phong đập đập tay lên vị trí trống bên cạnh cậu ta.

Không hiểu vì sao, Quân đột nhiên muốn bỏ mặc cậu bạn "khá thân" của mình, lướt qua bàn Phong đi phăm phăm đi về cuối lớp.

"Tao thích ngồi cuối." Quân tuyên bố.

Phong kinh ngạc: "Ơ? Mấy bàn cuối có người ngồi hết rồi, nếu không phải vì giữ chỗ để tao với mày ngồi cạnh nhau thì tao cũng không ngồi bàn trên này đâu, ê cái thằng... Ơ đi thật à?"

Quân đi tới bàn cuối, lúc này mới có cơ hội nhìn rõ hơn vẻ mặt "cấm người lại gần" với hai bên tai nghe bịt kín như tự cách ly bản thân khỏi người xung quanh của cậu ta. Nhưng bất chấp cảnh báo ẩn đó, Quân vô tri nói: "Ê, nhích mông vào trong cho ngồi với."

Tên kia nhận ra sự hiện diện của Quân, quay đầu qua nhìn cậu.

Đôi mắt cậu ta có gì đó khá lạnh lùng, không mấy ăn nhập với làn da trắng trẻo và đôi môi hồng hào, cứ vậy nhìn Quân chòng chọc để cho cậu cơ hội đi ngồi bàn khác.

Nhưng Quân vẫn lì lợm đứng một chỗ như thể không hiểu ánh mắt xua đuổi của cậu bạn kia.

Sau cùng thì cậu bạn tóc vàng phải ngồi dịch vào trong bằng thái độ không mấy thân thiện. Quân nhanh chóng đặt mông ngồi xuống vị trí bên cạnh, nhận ra ánh nắng sáng mùa thu cũng đang nhảy múa trên cánh tay cậu, không mang theo quá nhiều hơi ấm, nhưng vẫn có cảm giác râm ran.

Khi ổn định được chỗ ngồi, Quân cứ quay sang nhìn Tú chằm chằm, rồi sau đó buột miệng khen ngợi: "Ê mày đẹp trai thật ấy nhở?"

Cậu ta liếc nhìn Quân một cách đầy phán xét, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có dự định tiếp chuyện.

Quân bị bơ thì không nhìn cậu ta nữa, lúc bấy giờ cậu mới phát hiện trong tầm mắt có ai đó đang cử động liên tục. Cậu ngẩng đầu lên thấy Phong ở mấy bàn trên đang vẫy vẫy tay thu hút sự chú ý của cậu.

Thu hút sự chú ý thành công, Phong nhấc hai tay nhún vai tỏ vẻ khó hiểu: "Wtf bro?".

Quân cũng không biết giải thích thế nào, chỉ biết cười và chắp hai tay vái lạy xin tha thứ.

Tới lúc xếp lại vị trí ngồi, cô chủ nhiệm nhanh chóng triển khai chiến thuật tách hai người ngồi sẵn với nhau ra để lớp có cơ hội làm quen bạn mới thay vì chỉ chăm chăm ngồi với những người mình đã quen từ trước.

Kết quả sau khi xếp lại chỗ, do cả hai đều cao kều nên vẫn ngồi hàng cuối, chỉ là khác dãy. Giữa Quân và cậu bạn kia cách nhau một lối đi.

Quân nghĩ khoảng cách này vẫn khá dễ để có thể làm thân làm quen với cậu bạn đẹp trai này, tuy nhiên thì quá trình không hề đơn giản như cậu tưởng tượng.

Sau ngày hôm đó, không chỉ Quân mà bạn cùng lớp đều phát hiện ra cậu bạn này không dễ nói chuyện cho lắm.

Ngày đầu tiên đi học của đám học sinh cấp Ba, hết giờ ra chơi tiết đầu Hùng đã chạy tới bàn Quân ở góc lớp để hỏi thăm. Hùng là một thằng hồn nhiên và lắm mồm, vừa đến đã tiện thể chào hỏi Tú ngồi bàn bên kia và nhờ Tú ngồi xích vào để ké cái ghế.

Tú không đáp, cúi đầu nghịch điện thoại.

Hùng thấy không nhờ được đành chen vào ngồi cạnh Quân. Chen một lúc thấy hơi chật lại đổi chỗ khác.

Trong lớp mới, không tính mấy đứa con gái thì nhóm của Quân có tận bốn thằng từng học chung trường cấp Hai, bao gồm Quân, Phong, Hùng và Long, nên vừa nhận lớp mới cả nhóm đã tụ tập. Nhưng Hùng cứ ngồi gần Tú lại khó chịu nên cả nhóm hay chuyển địa điểm sang chỗ của Long, và cũng vì chuyện này mà Hùng cứ càm ràm mãi sau đó.

"Cái thằng ngồi gần bàn mày bị làm sao thế? Không mở mồm nói chuyện, tao còn tưởng nó là người ngoại quốc không biết tiếng Việt." Hùng nhìn Quân hỏi.

"Lê Minh Tú ấy à?"

"Ờ. Không nó chứ ai, thằng tóc vàng."

"Người ta không nói chuyện thì mày bắt chuyện đi?" Phong ngồi cạnh Hùng nói.

"Mặt mũi nó khó ở thế, ai muốn bắt. Còn đeo tai nghe suốt nữa, để tạo nét à? Đứa ngồi cùng bàn tao cứ liếc thằng đấy suốt."

"Sao nghe mùi ghen tị thế nhở?" Quân cười hớ hớ.

"Tao không thèm!" Hùng phẩy tay la lối.

Thấy đám bạn phàn nàn về Tú, Quân chỉ nghe để đấy.

Hết tiết hai, cô giáo bộ môn vừa ra khỏi lớp Quân đã vươn cánh tay của mình sang phía Tú, đẩy nhẹ vai cậu ta một cái hỏi: "Đi ăn sáng với bọn tao không?"

Tú đang định đeo tai nghe, thấy thằng học sinh cùng lớp mới tự nhiên đẩy vai và hỏi thăm mình như bạn thân nối khố, hai mắt lộ rõ vẻ khó hiểu nhưng cũng không hỏi lại, chỉ đáp cụt lủn: "Không."

"Ò." Quân bị lạnh nhạt nhưng không để ý lắm, chỉ đáp ngắn gọn sau đó rời đi.

... Thật ra không chỉ Quân, mà rất nhiều người để ý tới Tú.

Ngoại hình của cậu ta thực sự rất khác biệt. Làn da trắng quá mức, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, tách ra hay gộp lại đều đẹp, đến cọng lông cái tóc cũng phải có màu sắc khác bạn bè cùng lớp. Hôm nhập học, sau khi cô chủ nhiệm yêu cầu Tú đi nhuộm lại tóc về màu đen thì Tú mới đứng dậy giải thích rằng đó không phải tóc nhuộm.

"Đây là màu tóc bẩm sinh của em ạ."

Tông giọng của Tú khá trầm ấm, nhưng cách thức cậu ta nói cứ khiến con chữ lạnh tanh không cảm xúc.

Quân nhìn sang, thấy lông mi và lông mày của Tú cũng là màu nâu sáng.

Ngoại hình thì rất nổi bật, nhưng tính cách lại khiến người ta chỉ nhớ đến hai chữ "chảnh chó".

Ba ngày là khoảng thời gian đủ để không đứa nào có nhu cầu bắt chuyện với Tú nữa, bạn cùng bàn của cậu ta là người đầu tiên bỏ cuộc. Hiện tại chỉ còn Quân vẫn khá kiên trì.

"Ê Tú, chơi bóng rổ không? Bọn này thiếu người."

"Liên Quân không? Chừa một slot cho mày này."

"Làm miếng bánh mì trứng bò?"

Tú luôn đáp một chữ "Không" với tất cả lời mời.

Được hai tuần nửa tháng, Hùng bắt đầu không chịu được nói: "Đậu má Quân mày lì vãi. Nó đã bảo không rồi cơ mà?"

Tú nghe Hùng chửi Quân, có vẻ cũng hứng thú chống cằm nhìn qua xem Quân định nói lí do là gì.

Quân đang ăn bánh mì, nghe thằng bạn chửi lại chẳng tỏ vẻ khó chịu, chỉ cười hềnh hệch nói: "Ô thì bạn cùng lớp phải quan tâm nhau chứ?"

Quân nói rồi chìa cái bánh mì ăn dở của mình ra hỏi Tú: "Ăn không?"

"Không." Tú đáp, quay mặt đi nơi khác.

Hùng nghe vậy lắc đầu: "Hết cứu."

Quân không quan tâm lắm việc có cần cứu hay không, đưa bánh mì lên miệng cắn một cái, vừa nhai vừa nhìn Hùng hỏi: "Chiều nay có kèo gì không?"

"Ơ, tao sang nhà thằng Long chơi PS rồi." Hùng đáp.

Đám ba thằng kia đều chung đường về vì nhà gần nhau, chỉ có Quân phải rẽ sang hướng khác. Hùng và Long cùng lớp cấp hai lại còn gần nhà nên thân hơn bình thường, hay qua nhà nhau chơi, thi thoảng Phong cũng qua chơi... Tóm lại đều là vì gần nhà.

"Chúng mày bỏ tao với Phong à?" Quân làm vẻ mặt thất vọng vì trò đó Hùng với Long lần nào cũng chỉ chơi hai người.

Tay Phong đặt lên vai Quân, vỗ về an ủi: "Chiều nay tao phải đi hẹn hò với chị lớp 11 mới tán được hôm qua rồi. Chỉ còn mày thôi."

"Đệch." Quân vừa cười vừa chửi, không nói gì thêm.

Trở về nhà vào buổi trưa, chào đón cậu là một mâm cơm đang được đậy hờ hững trên bàn.

Nhà cậu chỉ mở cửa buổi sáng. Sau khi bán hết hàng, bố mẹ dọn dẹp quán xá xong sẽ nấu cơm ăn uống rồi đi nghỉ trưa luôn, chẳng bao giờ chờ cậu về ăn cùng.

Quân bước tới vươn tay mở lồng bàn ra, ghé mắt vào bên trong, thấy cơm canh hôm nay vẫn chẳng có gì hấp dẫn hơn mọi ngày.

Ăn cơm rửa bát xong xuôi, Quân mở cửa vào phòng thấy bố đang nằm giữa giường thay vì chừa lại chỗ cho cậu như thường ngày.

Dùng chân đẩy đẩy bố dịch vào trong, Quân ngả người nằm xuống, nghĩ mãi không biết chiều nay nên ở nhà hay đi đâu chơi.

Rồi sau đó Quân chợt nghĩ về Tú, không biết mấy thằng hướng nội chơi một mình như vậy sống kiểu gì được nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro