Chương 7: Quán net 🖥️

Tú vừa ra khỏi thang máy tầng 12 của chung cư đã nghe tiếng khóc thảm thiết vọng khắp hành lang.

Tiếng khóc não nề thê lương ấy khiến bước chân của cậu ngừng hẳn, hoàn toàn chỉ muốn quay ngược lại thang máy để bỏ chạy.

Nhưng nghĩ một cách lý trí thì bản thân chẳng có nơi nào để đi hết.

Tú nắm chặt quai túi đeo chéo trên tay, hơi cúi đầu để vùi nửa mặt vào trong khăn len quàng cổ, cố gắng đi thật nhanh về phía trước.

Càng đi, tiếng khóc ngày một rõ ràng. Khi cậu vừa bước qua cửa nhà hàng xóm bên cạnh nhà mình thì nghe loáng thoáng giọng nói nức nở truyền ra từ bên trong. Một vài từ lọt vào trong tai, lúc ấy Tú mới biết thì ra bà cụ nhà bên mới mất.

Vừa rồi ở ngoài thang máy tầng một Tú cũng thấy có tờ cáo phó dán trên tường, chỉ là cậu không quan tâm lắm nên không buồn đọc. Ai ngờ nhà có người mất lại là hàng xóm ngay bên cạnh.

Tú đứng trước cửa căn chung cư nhà mình, tra chìa khoá vào ổ, nắm lấy tay cửa lạnh cóng, đẩy ra, nhanh chóng bước vào nhà đóng cửa lại.

Tiếng than khóc chỉ giảm đi được một chút, vẫn có thể nghe thấy khá rõ.

Với tay bật điện, kéo rèm che cửa sổ để ánh sáng hắt vào phòng, bật ti vi để bừa một kênh và mở âm lượng thật lớn. Lúc căn phòng đã ngập tràn ánh sáng, và tiếng khóc bị tiếng ti vi át đi thì Tú mới thở phào nhẹ nhõm đi vào phòng riêng, cởi bỏ túi đeo và cái khăn quàng cổ ra khỏi người.

Chỉ là, giường ngủ của cậu kê sát ngay bên vách tường nhà hàng xóm, vừa vào phòng lại nghe tiếng khóc nho nhỏ khiến cậu phải cau mày bước ra, đóng chặt cửa lại để ra ghế sofa phòng khách ngồi.

Trên sofa có sẵn một chiếc chăn, Tú ngả người nằm xuống ghế, kéo chăn đắp kín tới cổ rồi nhìn chằm chằm vào ti vi.

Kênh đang mở là một kênh chuyên phát mấy trận thi đấu thể thao, hôm qua cậu chỉ vô tình bật nó trước lúc ngủ, nay bật lại thì vẫn là kênh ấy, đang chiếu một trận bóng rổ của nước ngoài.

Nhà có người mất là chuyện buồn, tuy gây phiền toái cho hàng xóm nhưng âu cũng là chuyện cần thông cảm. Tú biết điều ấy, nhưng cậu vẫn không ngăn nổi cảm giác khó chịu và bất an. May mà ở chung cư không cho phép tổ chức lễ tang, chứ nếu phải nghe tiếng kèn đám ma ngay cạnh nhà cả đêm khi chỉ có một mình thế này, chắc cậu sẽ không chịu nổi mất.

Nằm một lúc cậu bắt đầu thấy mí mắt hơi nặng, sau lại nhớ đến buổi tập luyện buổi chiều nên miễn cưỡng thò tay ra khỏi chăn, lấy chiếc điện thoại trên bàn để cài báo thức rồi nhanh chóng rụt tay vào trong.

Mùa đông năm nay lạnh đến phát bực.

***

Tú dậy trước cả khi báo thức kêu vì trận đấu trong ti vi đã chuyển sang bóng đá từ lúc nào không hay biết, sau đó thì có một pha ghi bàn xuất sắc nên bình luận viên hào hứng gào rất to, tiện thể khiến cậu tỉnh ngủ.

Trước khi ra khỏi nhà, Tú với tay định tắt điện theo thói quen, nhưng ngay khi vừa tưởng tượng đến cảnh trở về nhà vào lúc trời đã xẩm tối, phòng ốc không có ánh sáng mà nhà bên còn tặng thêm mấy tiếng khóc... Cậu hạ tay xuống, để nguyên hiện trạng đèn điện phòng khách sáng trưng, khoá cửa nhà rồi rời đi.

Lúc tới phòng thể chất, Tú sớm 30 phút, cứ nghĩ mình sẽ là người sớm nhất, không ngờ vừa đến đã thấy Quân đang đứng ném bóng. Có vẻ như cậu ta đã chơi được một lúc nên người ngợm ấm hơn, đủ để cởi áo khoác vứt sang bên.

Quân cũng chú ý với Tú ngay từ khi cậu mở cửa, vừa quay ra đã cười hớn hở: "Đến sớm thế! Tao tưởng còn lâu mọi người mới đến!"

Nghe Quân nhắc đến cả "mọi người", Tú thầm nghĩ dường như Quân đã chơi một lúc nên không để ý thời gian, không biết cậu đang sớm 30 phút. Tú cũng không muốn đề cập chuyện bản thân đến sớm nên không đáp lời, lẳng lặng tới ngồi một góc sân đợi đến giờ tập thì mới tập. Tổng quan mà nói thì Tú không phải kiểu người thích và chăm vận động.

Từ lúc ngồi xuống, Tú mơ hồ suy đoán rằng Quân sẽ tới làm phiền mình như thường lệ, nhưng không hiểu vì sao hôm nay Quân rất ngoan ngoãn ném bóng, thi thoảng mới lén liếc cậu một cái như đang che giấu chuyện mờ ám nào đó.

Tới đúng ba giờ chiều mà vẫn không thấy ai đến, phòng thể chất vẫn chỉ có Tú và Quân, trong khi bình thường mọi người vẫn tới sớm năm, mười phút.

Quân thấy Tú nhìn màn hình điện thoại nên hỏi: "Mấy giờ rồi người anh em?"

"Ba giờ." Tú đáp.

"Sao chưa thấy ai nhỉ? Thôi tao với mày cứ khởi động rồi tập trước đi." Quân vừa nói vừa cười.

Tú nghe Quân nói, không đáp lời nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy. Ít nhiều cũng đã tập bóng được hơn một tuần, dù không thích nhưng nếu tới giờ thì Tú vẫn sẽ theo thói quen đứng dậy, bắt đầu xoay chân xoay tay tự khởi động. Cũng từng có một buổi thầy Tiến không đến và nói mọi người ai tới trước thì tự giác khởi động nên hôm nay cứ theo lẽ ấy mà làm.

Quân thấy Tú bắt đầu thì cũng mau lẹ tới đứng cạnh, khởi động một cách nhiệt tình, trái ngược hẳn với sự hời hợt của người còn lại.

Phòng thể chất kín gió hơn bên ngoài, nhưng vẫn khó mà cản được cái lạnh của không gian rộng. Lúc tới đây Tú mặc áo thun giữ nhiệt bên trong áo đồng phục thể dục, lồng tiếp bên ngoài một chiếc áo hoodie, tới lớp cuối cùng là áo khoác đồng phục mùa đông của trường. Phía dưới mặc quần đồng phục thể dục, cũng là loại của trường phát đầu năm, nói chung là từ đầu đến chân không động tới bộ bóng rổ mới kia.

Khởi động xong thì Tú chỉ cởi bớt một cái áo khoác, định bụng lúc nào ấm hẳn mới cởi áo hoodie. Ngó sang thấy Quân đã lột luôn áo hoodie của cậu ta từ lúc nào, bên trong bộ đồng phục bóng rổ ngắn tay còn không thèm mặc áo giữ nhiệt.

Nhìn da thịt thiếu niên săn chắc trên cánh tay cậu ta như đang toả nhiệt, Tú thấy thật ngưỡng mộ.

Sau đó lại bỏ điện thoại ra xem, 3 giờ 15 phút.

Mọi người đâu?

"Thi ném bóng không?" Quân hỏi.

"Không." Tú đáp, bắt đầu có cảm giác có gì đó không đúng.

"Ê." Quân gọi.

Tú nhìn sang, thấy cậu ta vung tay ném bóng về phía mình.

Do cự li quá gần, không né được, Tú bắt buộc phải vươn tay bắt lấy.

Phiền chết đi được.

Quân nhìn cậu đầy chờ mong: "Ném đi."

Tú ném bóng lại phía Quân bằng vẻ không thân thiện lắm.

"Ném rổ ấy. Ném tao làm gì?"

Quân nói rồi vung tay ném rổ từ một góc chéo.

Động tác tiêu chuẩn, bóng lọt rổ chuẩn xác.

Sau đó lại chạy đi nhặt bóng, đưa ra trước mặt cậu.

Tú im lặng nhìn quả bóng.

Ngày thường khi bị thầy yêu cầu luyện tập, Tú vẫn làm theo, nhưng riêng với Quân, Tú luôn có cảm giác chỉ cần mình chiều theo ý cậu ta một chút thôi thì lập tức sẽ bị cậu ta ngồi lên đầu, được nước lấn tới.

Nhưng tất cả những né tránh của Tú từ trước đến giờ thường chỉ để che giấu tính hướng của bản thân - thứ mà cả cậu lẫn những người xung quanh chưa từng có ai chấp nhận.

Không như những đứa con trai khác.

Tú không thích con gái.

Chính cậu cũng vô cùng hoảng sợ khi phát hiện ra điều này.

Sau một thời gian học ở môi trường mới, bên cạnh những gương mặt xa lạ, bạn cùng lớp mới, Tú biến mình thành kẻ mà chẳng ai muốn chơi cùng, và kế hoạch đó đáng ra sẽ thành công mỹ mãn nếu không có Quân.

Tên này... quá phiền phức.

Thân thiện đến bực mình.

Hết nửa năm học cậu cũng dần nhận ra Quân và đám bạn của cậu ta nguyên một đám trai thẳng, nhìn cách chúng thoải mái cười nói và tương tác khiến Tú hơi gai mắt, trong tiềm thức luôn muốn tránh xa, đặc biệt là Quân. Có vẻ Quân nghĩ ai cũng thẳng như cậu ta nên sờ mó động chạm rất tự nhiên, không buồn quan tâm đến suy nghĩ của nạn nhân chút nào.

Nhưng cậu cũng dần nhận ra, mình... thế mà lại bị sự nhiệt tình của Quân cuốn theo. Giống như bị ai đó mời mọc tới lần thứ một trăm, một ngàn thì sẽ bất đắc dĩ phải chấp nhận vậy.

Quả bóng vẫn ở trước mặt, Tú thoáng nghĩ, chắc bọn trai thẳng này sẽ không phát hiện được đâu.

Rồi cậu lại nghĩ về đám tang của bà cụ gần nhà.

Kiếm tạm một người chơi cùng cho quên đi... chắc là cũng được?

Tú chậm chạp đón lấy quả bóng trên tay Quân, thả xuống đất cho bóng bật ngược lên rồi dùng bàn tay đón lấy, sau đó nâng lên, ném rổ.

"Một đều." Quân vừa nói vừa chạy đi nhặt bóng, nhếch môi cười nhìn Tú: "Năm quả trước thì thắng. Đứa nào thua, mai phải bao bánh mì ăn sáng."

"Ờ." Tú đáp, chạy tới tranh bóng.

Tú chơi không tốt bằng Quân nhưng vì có chiều cao tương đương nên ít nhiều vẫn có thể vươn mình ngăn cản Quân ném rổ trong hình thức một đấu một. Tuy nhiên muốn ghi bàn được cũng khá khó.

Quân chơi không nhường, điều này vô tình kích thích tính háo thắng trong cậu. Ban đầu cậu chơi khá hời hợt, sau cũng dần tập trung hơn.

Quân vừa ném vào tới quả thứ tư, Tú tận dụng bóng lọt rổ cướp lấy cơ hội, dồn sức lực dẫn bóng xa tầm tay của Quân. Sau vài lần thất thủ, cậu nhận ra mình không có khả năng cướp bóng hay ném bóng ở cự li gần với Quân, cuối cùng đưa ra quyết định ném xa để tìm cơ hội.

Bóng đập bảng rồi rơi thẳng vào rổ, chứng minh quyết định đưa Tú vào đội bóng của thầy Tiến cũng không phải không có cơ sở.

"Đỉnh!" Quân bật ngón tay khen đối thủ.

Ném vào được một quả khiến Tú hưng phấn hơn hẳn, nhưng khi cậu vừa quyết định hơn thua thì một đoàn học sinh đẩy cửa phòng thể chất bước vào, dẫn đầu là là một cô giáo dạy bộ môn thể dục.

Thấy chiếc áo đồng phục đội bóng của trường trên người Quân, cô giáo hỏi: "Cô nhắn thầy Tiến chiều nay có tiết học trong này nên đội bóng không tập rồi mà nhỉ? Thầy không báo với các em à?"

Quân tròn mắt, không ngờ lí do nghỉ chiều nay là thế này. Cậu nhìn cô, sau đó nhìn Tú. Tú đang nhìn cậu. Cậu lại nhìn cô: "Chắc là bọn em nhầm ạ. Giờ bọn em đi ngay đây!"

Quân nói rồi vội vã chạy đi nhặt quần áo mà cả hai để ở góc phòng, lấy hộ luôn cả đồ của Tú rồi chạy lại nói với Tú: "Đi nhanh đi nhanh thôi."

Tú cũng không định đứng trước ánh mắt tò mò của đám học sinh khối trên lâu thêm nữa, cúi người ôm theo quả bóng bước nhanh đằng sau Quân.

Cả hai vừa ra đến cửa, gió lập tức thổi qua khiến Tú rùng mình vì lạnh.

"Đưa áo với khăn đây." Tú nói.

Quân nhanh nhẹn nhặt trong đống áo ra khăn và chiếc áo khoác đồng phục mùa đông đưa cho Tú, sau đó trùm vội cái áo hoodie qua đầu, cuối cùng xỏ tay vào áo mùa đông, kéo khoá tới cổ áo hoodie thì dừng lại: "Woa... vừa toát mồ hôi xong gặp cái gió này, rùng hết cả mình."

Tú nãy giờ chơi chưa nhiều nên còn chưa kịp toát mồ hôi, chỉ đơn giản là vẫn thấy gió rất lạnh. Cậu không quan tâm mấy lời nhảm của Quân lắm, tập trung thắt nút chiếc khăn quàng cổ của mình bên ngoài áo đồng phục rồi giấu mặt vào bên trong.

Sau đó thấy mùi hương... không đúng lắm.

"Hình như mày..."

Tú chưa kịp nói xong thì đằng xa có người bước đến nói: "Quân, sao mày lại đứng ngoài này?"

Quân cũng ngạc nhiên nhìn Phong hỏi: "Hở? Sao mày lại ở đây?"

Phong nghiêm giọng, nói: "Tao qua làm thanh tra, xem đội bóng rổ luyện tập thế nào."

"Cức. Mày chán quá nên chạy ra đây chứ gì?" Quân đáp ngay.

"Thằng này thế mà khôn." Phong cười cười, "Đờ mờ đang thèm đi chơi mà đéo ai chơi cùng. Ngứa hết cả người."

"Lạnh thế này thì ở nhà trùm chăn mà ngủ? Với lại, mày mà cũng thiếu trò để chơi được cơ à? Chán quá thì bật dàn karaoke trăm củ nhà mày lên mà hát."

"Chán rồi chán rồi, tao thèm hơi ấm loài người. Thế đội bóng rổ chưa tập à, mà đứng đây?"

Quân nghe hỏi đến đây thì chớp mắt một cái, đáp: "À, nhầm lịch."

"Thằng Tú cũng nhầm?" Phong hỏi.

"Ờ... tao báo cho nó nhầm." Quân chớp mắt thêm hai cái nữa.

"Ditme tuyệt vời, thế thì đi net thôi! Lạnh thế này cứng tay đéo bắn nổi bi-a. Quán net gần trường mình thì ấm, vào đó cầm chuột combat thoải mái."

Phong vừa nói xong thì bước tới, khoác tay lên vai Quân chuẩn bị kéo cậu đi.

Quân bị Phong kéo cho dúi đầu xuống vì chân chôn dưới đất không di chuyển theo, Phong thấy vậy dừng lại nhìn Quân hỏi: "Chổng đít làm gì thế?"

Quân không đáp lời Phong, quay đầu sang hỏi Tú: "Đi net không?"

Phong đang không biết Quân rủ thằng Tú làm gì, vì Tú có bao giờ đồng ý quái đâu, vậy mà Tú nói...

"Ừm."

Hả??? "Ừm" thật hả?

Cả ba đi lấy xe. Phong đi xe máy nên vọt trước, nói với Quân: "Faker Gaming nhá, gần trường. Tao ra trước xem có máy không."

"Ố kề."

Quân đeo quả bóng riêng của cậu ở sau lưng, vừa lấy xe đạp vừa đợi Tú, sau đó cả hai đạp xe song song hướng về phía quán net.

Theo luật thì địa điểm kinh doanh của các quán net bắt buộc phải cách trường học từ cấp trung học phổ thông trở xuống tối thiểu 200 mét, và Faker Gaming là quán net vừa đúng đủ 200 mét theo yêu cầu. Chính vì gần tới mức có thể đi bộ nên nơi này được khá đông học sinh trường NQ coi là net tủ, trừ mấy đứa về nhà hướng ngược lại.

Cả hai đạp xe được có mấy vòng bánh đã tới nơi, Phong đang đứng ngoài cửa chờ sẵn, vừa thấy người đã giục: "Vào đi nhanh lên, còn một trận thắng nữa là tao lên Vàng rồi."

"Mày vội như kiểu sắp lên Kim Cương ấy. Gác cổng Vàng rách mà hào hứng thế?"

"Đậu má, mày nghĩ tao ham lắm à? Nếu ham tao đã không mời thằng Bạc rách như mày vào đánh xếp hạng cùng. Quan trọng là tình cảm, là cảm giác anh em sướng khổ có nhau thôi."

"Có cái cức. Mày có cả đống người để tìm sướng. Cứ bao giờ khổ thì lại tìm tao." Quân xua tay.

"Biết đó gọi là gì không? Bạn bè đấy. Tao muốn sướng mà tìm mày mới là vấn đề." Phong cười cợt.

"Há, cũng đúng." Quân nói rồi bước vào trong.

Có vẻ như cả ba tới đúng lúc và cũng gặp may khi còn ba máy cạnh nhau. Quân ngồi giữa hai người, Tú ngồi trong góc cạnh tường. Lúc Quân và Phong đã bật máy và đăng nhập tài khoản xong, quay ra mới thấy màn hình của Tú vẫn đang dừng ở ô ID và mật khẩu.

"Mày chưa tới quán này bao giờ à? Không có tài khoản?" Quân nhìn Tú hỏi.

"Chưa, giờ đi đăng kí."

Tú đứng dậy, đang định ra quầy thì bị tay Quân ấn hai vai ngồi trở lại ghế: "Không cần đâu, tao có tài khoản."

Quân ấn Tú ngồi xuống xong thì vươn tay rướn cả người qua, lạch cạch gõ phím. Tú bị Quân che hết màn hình, còn bị tóc của cậu ta chỉa hết vào mồm khiến cậu phải nhè ra. Tóc cứng vãi.

Không hiểu thằng này là cái giống loài gì nữa.

Quân đăng nhập xong, Tú nhìn ID mà cậu ta vừa nhập cho mình là khoaitokhonglochetdoi, số dư tài khoản còn hơn hai trăm nghìn.

Quân thấy Tú nhìn thì giải thích: "Đợt Tết Dương lịch khuyến mại x2 tài khoản, nhưng mà mỗi tài khoản chỉ được một lần, nên tao tạo thêm tài khoản phụ. Mày cứ chơi thoải mái đi."

"Cảm ơn." Tú nói cảm ơn một cách rất hình thức.

"Vào trận vào trận." Quân hào hứng nói, "Ingame Liên Minh của mày là gì?"

Quân và Phong đã ngồi sẵn trong phòng Xếp hạng Linh hoạt đợi Tú. Tú thấy vậy nói: "Chúng mày chơi đi, tao không chơi."

Phong ngạc nhiên, nhưng không thích giao tiếp với Tú lắm nên nhỏ giọng hỏi Quân: "Thế nó đi net làm gì đấy?"

"Sao không chơi?" Quân hỏi.

"... nick chưa đủ cấp." Tú đáp.

Liên Minh Huyền Thoại là một trò chơi khá hot, ở net cứ 10 máy lại có 9 máy chơi Liên Minh, máy còn lại là chơi con dead game DotA, vì vậy nhiều người gọi Liên Minh là con game quốc dân, ai cũng có nick cả. Game quá nổi tiếng nên Tú cũng từng chơi thử, nhưng do không có bạn để chơi cùng nên hứng thú giảm xuống rất nhanh, chỉ chơi được tới cấp 13 đã nghỉ game trong khi cấp độ yêu cầu để đánh xếp hạng là 30.

"Đâu, xem nào?" Quân hỏi.

Tú gõ chữ đăng nhập, ID leminhtu33, tên ingame cũng y hệt như vậy. Quân cố chấp mời cậu vào phòng để thử chạy game, Tú ngó sang thấy một người tên Oruku Ngàn Năm, một người tên Vua Lì Đòn.

Vua Lì Đòn chắc chắn là Quân, còn Oruku Ngàn Năm là Phong.

Quả thật cấp 13 chưa đủ để chơi game, Tú cũng chỉ định ngồi net chứ không hoàn toàn muốn chơi nên tự bấm thoát ra, nói: "Tao không chơi."

Phong không quan tâm Tú lắm, vỗ bắp tay của Quân kêu bôm bốp: "Nghe gì chưa? Vào trận đi. Tao vẫn ADC nhé, mày đừng đi top nữa, lấy tank đi SP với tao đi, trận này quan trọng, tao đéo muốn gặp Lux với Veigar SP đâu."

Quân cười hớ hớ: "Mày cứ làm như mày xanh thì gánh được team ấy."

Phong lại bắt đầu nói gì đó, Tú vừa đeo tai nghe nên không nghe rõ.

Quán net này mô hình vừa-nhỏ, chỉ là một cái nhà ống bình thường, xếp kín máy từ tầng một lên hết tầng ba, mỗi phòng khoảng 10 máy nên chỉ cần có người trong phòng kèm theo hơi nóng toả ra từ dàn máy đã đủ khiến mùa đông biến mất.

Nhưng với Tú, cậu luôn có cảm giác cái lạnh của mình toả ra từ bên trong, nên dù phòng ốc có ấm cúng thì tay chân cậu vẫn lạnh, cách tốt nhất để ấm lên có lẽ phải áp tay vào nơi nào đó ấm áp, hoặc uống nước ấm.

Tú ngả lưng ra ghế, hai bàn tay rụt vào trong ống tay áo, đeo tai nghe xem phim trên Netflix, là một bộ phim cậu đang xem dở từ hôm qua. Âm lượng trong tai nghe chỉnh vừa đủ, cậu vẫn có thể loáng thoáng nghe tiếng nói chuyện và chửi bới của người xung quanh, thi thoảng là tiếng bàn phím và chuột lách cách của người ngồi cạnh.

Cậu mơ hồ cảm nhận rằng đây là điều mình muốn.

Một nơi xung quanh có người, có tiếng động, náo nhiệt.

Xem phim là sở thích của Tú nên cậu có thể ngồi im xem rất lâu, tất nhiên điều kiện phải là bộ phim đó hay. Lúc Tú cày xong 4 tập phim thì quán net đã vắng hẳn người vì tới giờ cơm tối.

Hai con gà Phong và Quân không lên được hạng, hết chửi team địch lại chửi đồng đội mấy câu cho đỡ cay, sau đó Phong suy sụp thất thểu mang chuỗi 4 trận thua lấy xe về trước.

Chỉ còn lại Quân và Tú, xa xa trong quán có anh trai đang húp mì ăn tối ngay tại máy.

Phong đã về mà Quân thấy Tú không có ý định đứng dậy nên quay sang hỏi: "Về chưa?"

Tú vốn không định về, tay cầm chuột tìm season 2 của bộ phim vừa xem, đáp: "Mày về đi. Lát nạp lại tài khoản trả mày."

"Mày không định về ăn cơm à?"

Tú nhìn đồng hồ ở góc dưới màn hình. Bảy giờ kém.

"Ăn sau."

Quân im lặng.

Hồi sáng mẹ nhắn tin cho cậu sẽ không nấu cơm trưa nên Quân mới đi ăn quán, có lẽ tối mẹ vẫn sẽ nấu như bình thường. Về phía lý do của Tú thì cậu thấy hơi tò mò.

"Sao nhà mày lại ăn cơm muộn vậy được?" Quân hỏi thẳng thừng, ngay sau đó thấy không ổn nên bồi thêm vào một câu hỏi dễ trả lời hơn, để Tú không bơ cậu: "Tao với mày đi ăn ở quán hồi trưa không? Đi nhanh thì còn đồ nóng hổi ngon lành."

Tú nghe vậy thì ngừng tay suy nghĩ.

Cậu chỉ định đợi Quân đi khuất mắt rồi gọi tạm một bát mì ăn ở đây luôn, nhưng cậu ăn mì tôm đã quá ngán, nghe đến cơm canh nóng hổi thì không cưỡng được cảm giác đói khát. Dù sao hồi trưa cậu cũng đã được thử, quả thật là đồ ăn ở đó rất ngon.

Tú định hỏi vì sao Quân không về nhà ăn cơm, nhưng cậu sợ hỏi xong sẽ bị hỏi lại, nên im lặng gật đầu.

Quân thấy Tú đồng ý thì vểnh môi cười, lấy cái áo đồng phục vắt sau lưng ghế mặc lên, xách theo quả bóng đứng dậy.

Tú vẫn mặc y nguyên nên chỉ cần tắt máy là đứng dậy rời đi.

Càng tối trời càng lạnh, Tú bước ra cửa, chỉ thở cũng ra được một làn khói trắng.

Tú lấy xe theo Quân tới quán cơm.

Quán cơm cổng trường học rất gần, đi một đoạn đã ngửi thấy mùi hành tỏi phi thơm phức. Quán cơm bình dân này được cái là rất chăm làm nóng lại đồ ăn, đặt bếp ngay gần cửa, đi qua dễ bị thu hút bởi mùi thơm.

Lần này Quân vẫn đại diện đi lấy canh, vừa đặt trước mặt Tú đã thấy cậu ta nhanh chóng áp tay lên hai bên bát.

Quân hỏi: "Lạnh lắm à?"

Tú cầm bát canh lên, đáp: "Hỏi thừa."

"Vậy á? Tao chỉ thấy mát mát thôi." Quân đáp.

Người mặc bốn lớp và đeo cả khăn len như Tú cảm thấy vô cùng bức xúc.

"Cởi bớt áo ra đi rồi nói."

"Cởi ra thì lạnh chứ. Ý là mặc đủ áo rồi thì chỉ thấy mát mát thôi."

Tú không cho là đúng. Cậu mặc đủ vẫn thấy lạnh. Có lên giường đắp chăn thì cũng phải mất một lúc lâu mới ấm lên được.

"À, thế trận bóng lúc nãy là sao nhỉ? Tỉ số 4-2, mày thua tao." Quân đột nhiên nhắc tới chuyện hồi chiều.

Tú hơi nhíu mày: "Trận đó không tính."

"Ờ hớ, mày có chơi tiếp thì vẫn thua tao thôi." Quân cười thách thức.

"Không tính." Tú thong thả múc một thìa cơm, "Còn chưa biết tại sao lại nhầm lịch tập luyện."

Quân chớp mắt một cái: "Ừ nhỉ. Không tính. Thầy giáo mình chán thật đấy! Nghỉ mà không bảo học sinh một câu!"

Tú gắp một miếng chả lá lốt lên, cắn một miếng, nhăn mặt. Lúc chọn đồ ăn cậu đã lấy mấy miếng chả lá lốt, nhưng không hiểu vì sao nhà này cuốn chả lại thêm hạt tiêu, mà Tú thì ghét hạt tiêu.

Cậu ngẩng đầu nhìn suất đầy ụ cơm nhưng hơi ít thức ăn của Quân, hỏi: "Ăn chả lá lốt không?"

Quân chẳng ghét món nào bao giờ, vừa nghe đã gật đầu: "Có. Nhưng sao thế?"

"Không ăn hạt tiêu." Tú lấy một đôi đũa mới, gắp hai miếng chả qua cho Quân.

Gắp xong, Quân thấy suất cơm của Tú chỉ còn lèo tèo mấy miếng khoai tây và ít thịt kho. Cậu nghĩ ngợi, vô thức dùng đũa của mình gắp qua cho Tú hai miếng thịt quay.

"Quý lắm mới cho đấy!" Quân ăn rất khoẻ, đó giờ chỉ ăn hết phần người khác chứ chưa cho ai đồ ăn bao giờ.

Tú vốn ghét chung đụng đồ ăn, lại còn là đồ ăn trên đĩa của người khác. Từ lúc Quân dùng đũa của cậu ta để gắp đồ ăn qua, Tú đã để ý. Mới ban đầu còn cảm thấy không muốn động vào hai miếng thịt kia, thế nhưng khi nhìn tới cái điệu bộ như thể vừa hi sinh anh dũng của Quân, Tú lại thấy hơi mắc cười, tâm trạng thả lỏng, cuối cùng nhấc đũa gắp miếng thịt quay giòn bì kia bỏ vào miệng.

Tốc độ Quân ăn suất cơm gấp đôi cơm cũng chỉ ngang bằng Tú ăn suất cơm bình thường. Khi cả hai ăn xong, Quân còn tự phục vụ mỗi người một cốc trà nóng.

Tú ghét vị đắng nên không thích uống trà, nhưng nhìn cốc nước toả ra hơi nóng nên khá ưng, nhận lấy từ Quân, giữ trong tay để ủ ấm. Ăn cơm canh nóng hổi xong, người ngợm đã thấy đỡ lạnh, thêm cốc trà trong tay gần như là ấm toàn thân.

Đôi lúc Tú cảm thấy tên Quân này thật là được việc, rất biết chăm sóc người khác.

"Ăn cơm xong về luôn à?" Quân lại hỏi.

"Không biết."

Tú chạm môi lên viền cốc, hít lấy hơi ấm toả ra từ nước trà nóng, đáp lập lờ, không nói thẳng làm Quân còn tò mò hơn.

Tú cũng thấy bất thường. Nếu cậu muốn tách khỏi tên này, cậu nên trả lời là "Ờ".

Cả hai uống xong trà, ra cửa quán lấy xe đạp, Quân lại hỏi: "Về à?"

"Muốn gì? Hỏi nhiều thế?" Tú cau mày nhìn Quân.

Muốn gì à? Đi chơi chứ gì nữa?

Hai đứa mặc đồng phục học sinh cứ vậy đứng trước cửa quán cơm dùng dằng một lúc.

"Mai không có bài tập về nhà đâu nhỉ?" Quân hỏi.

Tú không chắc tên này có thực sự biết mai học môn gì không, nhưng là người khá chăm làm bài tập về nhà, Tú đáp: "Không có."

"Hay đi net tiếp đi." Quân đề xuất.

Tú im lặng.

Ngay từ lúc biết nhà bên cạnh có người mất, Tú đã muốn lủi đi nơi khác. Buổi trưa thì ổn, cậu có thể mở tung rèm cửa sổ để ánh sáng mặt trời tràn vào trong, cảm thấy yên tâm đôi chút vì ban ngày có "dương khí". Nhưng cứ nghĩ đến chuyện buổi tối phải ở một mình trong căn chung cư lạnh lẽo, bật tất cả đèn phòng lên cũng chỉ là một màu trắng ởn không sức sống, cậu thấy sợ.

Ở Hạ Long chưa có nhiều cửa hàng tiện lợi 24/24 như trên Hà Nội, nếu có thì cũng khá xa nhà. Khi chiều Quân rủ đi net, Tú đã bắt đầu suy tính sẽ ở đó cả đêm... nếu trong quán cũng có người chơi thâu. Nơi này gần trường, sáng dậy đi học một thể cũng là ý kiến không tồi.

Có người đi net cùng cũng là ý kiến không tồi nốt.

"Ở đó... có combo đêm không nhỉ?" Tú hỏi.

"Mày không định về á?" Quân ngạc nhiên hỏi.

Tú gật đầu, không định nói lí do.

"Quán đó không mở đêm." Quân nói.

Tú ngạc nhiên.

Ở đó ban đêm vốn là kế hoạch của cậu, vậy mà nó lại không mở đêm?

"Quán net gần trường đại học với cao đẳng thì mới mở đêm, quanh khu này không có đâu. Mày không ngại đi xa thêm chút thì mình qua đấy. Tao cày đêm với mày." Quân nhiệt tình nói.

Nhìn vẻ chân thành đầy hứng khởi của Quân, Tú chưa bao giờ cảm thấy biết ơn sự dai dẳng của cậu ta như lúc này.

"Ừm, đi." Tú gật đầu.

Đường tối nguy hiểm, Quân không dám đạp xe đi song song với Tú như ban chiều, chỉ thi thoảng quay lại xem Tú có tụt hay lạc mất ở đoạn nào không, dù con đường đi từ đây qua đó gần như là một đường thẳng.

Vì là lần đầu tới đây nên cả hai đều phải đăng kí tài khoản mới, đăng kí xong xuôi mới thấy hai máy duy nhất còn lại là hai máy của một chiếc ghế đôi, là loại ghế sofa thường dùng cho mấy cặp tình nhân đi net, còn có cả gối tựa lưng.

Quân không để ý lắm, cứ vậy ngồi xuống. Tú ngần ngừ một lúc mới ngồi xuống theo, mỗi người một đầu.

Quân vừa đăng nhập game thì thấy Oruku Ngàn Năm cũng online, nhắn tin ngay cho cậu.

[Oruku Ngàn Năm]: Vẫn ngồi net?

Nhà Phong có máy tính, cậu ta biết nhà Quân không có nên khi thấy Quân online thì hỏi ngay.

[Vua Lì Đòn]: Ờ. Mày vẫn chơi tiếp à? Tạch chuỗi, cay?

[Oruku Ngàn Năm]: Lại chẳng cay. Chơi tiếp không?

Quân ngó sang thấy Tú đang mở phim, chắc cũng chẳng chơi với cậu.

[Vua Lì Đòn]: Ờ. Vào đi, chơi đến thắng thì thôi.

[Oruku Ngàn Năm]: Đợi chút tao mua skin Xayah Vệ Binh Tinh Tú mới ra đã. Mày thích không? Tao mua tặng mày skin Rakan, một cặp luôn.

[Vua Lì Đòn]: Éo. Ai muốn chơi skin đôi với mày. Tán được em nào thì mua cho nó ấy. Mà tao không đi SP nữa đâu, trả tao về top đi.

[Oruku Ngàn Năm]: Ừ, mày SP tank tưởng hiền lành bảo kê, thế đ nào toàn bắt tao lên đánh chúng nó. Đ để AD farm yên ổn.

[Vua Lì Đòn]: Chơi game vậy mới vui.

[Oruku Ngàn Năm]: *** vui!

Game tự mã hoá từ ngữ thô tục.

Khi cuối cùng Quân và Phong thắng được một trận, Phong vui sướng thoát game, còn Quân quay ra thấy Tú đã nghiêng đầu sang một bên tay ghế, chân co lên phần ghế sofa rộng rãi, hai tay ôm trước ngực, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Thật không hiểu tại sao tên này lại qua net để ngủ đêm nữa.

Màn hình máy tính của Tú đen sì, dường như đã chiếu hết tập phim được một lúc. Đôi mắt tinh tường của Quân thấy Tú khẽ run.

Thấy bản thân chẳng cần tới áo khoác, Quân cởi áo phao đồng phục của mình ra, phủ thêm một lớp lên người bên cạnh.

Hơi ấm sẵn có bám trên áo khiến Tú ngừng run rẩy, hơi duỗi chân ngủ ngon lành.

Quân thấy Tú đạp chân vào đùi mình cũng chẳng ý kiến gì, mở bừa một trận bóng đá để xem tới lúc ngủ thiếp đi.

____

Tóm tắt chương 7: Hai bạn chơi bóng với nhau, cả hai cùng rùng mình, sau đó còn qua đêm với nhau 🤡 (đọc thêm lời tác giả ở phần bình luận)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro