Thế giới 1: H+


Đường Niệm ngồi trên tấm thảm mềm mại, lưng dựa vào cạnh giường, đầu cúi xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt. Trong tay cậu là một cây bút màu xanh dương, đầu ngón tay dính chút vệt màu. Trước mặt cậu là một quyển tập tô dành cho con nít. Những trang giấy đầy những bức tranh đơn giản một ngôi nhà nhỏ, một chiếc xe hơi, một bầu trời đầy sao. Cậu rất cẩn thận, từng nét tô đều nhẹ nhàng và tỉ mỉ, như sợ làm hỏng bức tranh.

Một bông hoa dại bên vệ đường. Một con diều bay lơ lửng trên bầu trời. Cậu không nhớ mình đã khao khát những thứ này từ bao giờ. Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã luôn đứng nhìn cuộc chơi của những đứa trẻ khác. Không ai cho cậu mượn bút màu, không ai gọi cậu lại để cùng vẽ tranh. Khi những đứa trẻ khác khoe với nhau những món đồ chơi mới, cậu chỉ có thể đứng từ xa, âm thầm nhìn, rồi nhanh chóng cúi đầu chạy đi khi bị phát hiện.

Cậu từng tự nhủ rằng mình không cần. Nhưng bây giờ, khi ngón tay cậu đặt lên trang giấy, cảm nhận màu sắc lan ra dưới những nét tô, cậu mới nhận ra, thì ra bản thân vẫn luôn khao khát điều này. Chỉ là, giờ đây, cậu đã quá lớn để còn phù hợp với những thứ trẻ con đó. Đường Niệm  cúi đầu, nhẹ nhàng lật sang trang mới. Không biết rằng, từ phía màn hình giám sát, có người đang nhìn thấy tất cả.

Trong căn phòng tối, ánh sáng từ màn hình giám sát phản chiếu lên gương mặt sắc lạnh của Hạ Đình Xuyên. Đường Niệm hiện lên rõ ràng trên màn hình, cậu nhỏ bé, ngoan ngoãn ngồi dưới đất, chăm chú tô màu mà không hề biết rằng có một đôi mắt đang dõi theo từng cử động của mình. Bàn tay Hạ Đình Xuyên siết chặt, ánh mắt trầm xuống.

"Đường Niệm… đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau. Vương Tư Minh bước vào phòng, ánh mắt lướt qua màn hình giám sát. Nhìn thấy hình ảnh Đường Niệm lặng lẽ tô màu như một đứa trẻ bị bỏ quên, anh ta nhướng mày, bật cười khẽ nhưng trong lòng lại vừa chua xót vừa yêu thương. Người gửi kiện hàng đó là hắn, vốn chỉ muốn trêu chọc bé con một chút không ngờ em ấy lại chơi vui vẻ như vậy, hắn mới chợt nhận ra bản thân cậu vốn đã thiếu thốn rất nhiều, bây giờ một cuốn tập tô màu cũng làm cậu vui vẻ cả ngày.

Trong đôi mắt cả hai sớm đã không có chút gì gọi là ý cười. Chỉ có sự chiếm hữu sâu sắc hơn bao giờ hết.

"Em ấy đã từng khao khát những thứ này đến mức nào?" Hạ Đình Xuyên trầm giọng, đặt tay xuống bàn. Vương Tư Minh im lặng một lúc, rồi thở dài. "Có lẽ chúng ta chưa bao giờ thật sự hiểu hết về em ấy." Hạ Đình Xuyên đứng dậy, không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng rời khỏi phòng. Anh không chấp nhận việc có một phần trong thế giới của Đường Niệm mà anh chưa từng được chạm tới.

Cậu từng có một kỷ niệm không thể quên. Năm 6 tuổi, cô giáo trong cô nhi viện tổ chức một buổi vẽ tranh cho bọn trẻ. Những đứa trẻ khác đều hào hứng, mỗi người cầm trên tay một hộp bút màu. Cậu cũng rất muốn tham gia. Nhưng khi cậu rụt rè bước lại gần, một đứa trẻ khác đã đẩy cậu ra.

"Không có bút màu thì đừng có vào đây!"

Cậu lặng lẽ lùi lại, siết chặt hai tay. Cô giáo không để ý đến cậu. Không ai để ý đến cậu. Cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn những bức tranh đầy màu sắc được vẽ trên giấy. Những cánh đồng hoa rực rỡ, những bầu trời xanh thẳm, những thứ cậu chưa từng có.

Đến cuối buổi, khi mọi người đã rời đi, nó lén nhặt một cây bút màu bị bỏ lại trên bàn. Chỉ là một cây bút nhỏ màu xanh dương, nhưng Đường Niệm  đã nắm chặt nó trong tay suốt cả buổi tối hôm đó. Sau này, cây bút màu ấy cũng bị người khác lấy mất. Nhưng cảm giác mất mát ấy, Đường Niệm vẫn nhớ rất rõ.

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Đường Niệm giật mình, vội vàng khép quyển tập tô lại, nhưng đã quá muộn. Hạ Đình Xuyên bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cậu. Vương Tư Minh theo sau, đóng cửa lại. Sự im lặng bao trùm. Đường Niệm cúi đầu, bàn tay siết chặt mép quyển tập tô.

"Tại sao em lại giấu chúng ta?" Hạ Đình Xuyên trầm giọng. Cậu không biết phải trả lời thế nào. "Em không cần phải giấu đi những gì mình thích" Vương Tư Minh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, buộc cậu nhìn thẳng vào họ.

Đường Niệm run rẩy, trái tim đập mạnh. Cậu không biết, nhưng ánh mắt của họ đã thay đổi. Hạ Đình Xuyên kéo cậu vào lòng, bàn tay giữ chặt eo cậu. Vương Tư Minh cúi xuống, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Chúng ta không thích em giấu giếm"

Căn phòng chìm trong ánh đèn dịu nhẹ, phản chiếu lên gương mặt của Đường Niệm, khiến làn da cậu trở nên trắng mịn đến mơ hồ. Cậu vẫn ngồi trên tấm thảm, lưng áp sát vào mép giường, bàn tay vô thức siết chặt mép quyển tập tô, như thể đó là thứ duy nhất có thể giúp nó giữ vững tâm trí.

Hạ Đình Xuyên ngồi xuống trước mặt cậu, đôi mắt trầm lắng nhưng mang theo một sự áp đảo vô hình. Vương Tư Minh lại không vội vã, chỉ dựa người vào thành giường, chậm rãi quan sát mọi biểu cảm nhỏ nhất của cậu.

"Niệm Niệm, nói cho tôi nghe, vì sao em phải lén lút như vậy?" Hạ Đình Xuyên đưa tay chạm vào gương mặt cậu, ngón tay lướt nhẹ qua khóe mắt, dừng lại ở cánh môi nhạt màu của cậu.

"Em không có…" Đường Niệm khẽ mím môi, hàng mi dài run rẩy, giọng nói yếu ớt gần như bị nuốt trọn trong không khí.

"Không có?" Vương Tư Minh bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút cưng chiều pha lẫn áp lực.

Đường Niệm mím chặt môi, không dám nhìn thẳng vào họ.

Ánh mắt Hạ Đình Xuyên tối lại, bàn tay giữ chặt cằm cậu, buộc cậu phải ngước lên đối diện với mình.

Đường Niệm mở to mắt, hơi thở bất giác dồn dập hơn. Sự áp bức mạnh mẽ này khiến cậu không thể chống cự.

Vương Tư Minh bật cười, cúi người xuống gần cậu hơn, ngón tay vuốt nhẹ qua bờ vai gầy. "Tốt lắm, ngoan như vậy mới là em bé của chúng ta."

Không khí trong phòng dường như trở nên đặc quánh lại, từng hơi thở, từng cái chạm nhẹ đều trở nên rõ ràng đến đáng sợ. Đường Niệm không biết từ khi nào, hơi thở của mình đã trở nên hỗn loạn, còn nhiệt độ trong phòng lại dần dần nóng lên.

Hạ Đình Xuyên không vội vã, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, giọng nói khàn khàn: "Niệm Niệm, em có biết… khi em càng ngoan ngoãn, chúng tôi lại càng muốn chịch em hơn không?"

Vương Tư Minh tiếp lời, giọng trầm thấp mang theo ý cười: "Đặc biệt là khi em nhỏ bé như thế này…."

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên eo cậu, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự kiểm soát không thể trốn thoát. Đường Niệm run lên, đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng của hai người họ, lạc lõng nhưng cũng đầy sự phó mặc.

Hạ Đình Xuyên cúi đầu, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Niệm Niệm, đừng trốn nữa."

Cậu biết, tối nay, cậu không thể thoát khỏi vòng tay của họ.

Hạ Đình Xuyên bế cậu lên đặt cậu ngồi trong lòng mình từ từ luồn tay vào sốc áo Đường Niệm lên, cặp vú bị cắn mút hôm trước vẫn còn sưng vù in rõ dấu răng.

Bàn tay to lớn nhào nặn cặp ngực không quá nhỏ cơ hồ như của bé gái đang trong độ tuổi dậy thì.

Vương Tư Minh cũng không ngồi yên, trực tiếp hôn khắp người cậu, cơ thể nam hầu run run muốn kháng cự nhưng còn chưa kịp làm gì thì ngực đã cảm nhận một cỗ ấm nóng bao vây.  Vương Tư Minh không cam tâm nhìn những vết răng của kẻ khác trên người Đường Niệm liền mạnh mẽ bắt lấy, ép chặt khiến hai đầu vú dựng đứng nhô cao.

Đường Niệm giật thót, ôm lấy đầu hắn như cho con bú, không biết là đang phản kháng hay tự nguyện mà lại ưỡn ngực ra đút vú cho hắn ăn.

Hạ Đình Xuyên ở phía sau cũng không để yên, liên tục sờ mó hôn hít lên cổ cậu cảm nhận mùi hương mà anh nhớ nhung thèm khát cả ngày hôm nay. Tay anh dần dần di chuyển xuống phía dưới, cởi quần Đường Niệm ra động tác thành thục hơn bao giờ hết, anh sắp hứng chết rồi nếu còn nhịn nữa chắc sẽ nghẹn chết mất.

Đường Niệm nhanh chóng bị cả hai người đàn ông lột sạch quần áo, trên người chỉ còn mỗi vớ chân. Cơ thể mảnh mai bị đè xuống giường, căn cặc nóng như sắt nung của Hạ Đình Xuyên bật ra ngoài từ khi nào, mạnh mẽ cọ xát vào bụng dưới của Đường Niệm, mặt nó xấu hổ nóng bừng bừng nhưng nó không thể phản kháng nữa, nó cũng không muốn phản kháng dường như đã xem chuyện làm tình là một cách thức để nhận được tình cảm từ ai đó. Niệm Niệm tội nghiệp chỉ có thể bám víu vào chuyện này để tự an ủi bản thân mình.

Vương Tư Minh đành nhịn xuống, đứng dậy đi đến sopha gần đó ngồi phịch xuống, tự sục để an ủi trước, lặng lẽ nhìn bóng lưng Hạ Đình Xuyên từ từ phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn của Đường Niệm.

Phía này căn cặc Hạ Đình Xuyên đã cương to, gân xanh tím nổi lên rõ mồn một. Dương vật tục tĩu dí sát vào bụng dưới chọc chọc. Lỗ dâm bị dạy hư, khi thấy dương vật liền vui sướng chảy đầy nước dâm, mấp máy mời gọi nó giã nát điểm sướng.

Anh dùng tay nâng đùi Đường Niệm lên ép chặt xuống tấm nệm mềm mại, nơi tư mật bị đâm chọc không lâu đã yên ổn lành lại, từ sưng vù giờ đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ xử nam ngây thơ, lỗ đít hồng hào dương vật cũng có màu sắc rất đẹp ngay cả lông mu cũng không có, vô cùng thưa thớt. Mắt thấy lỗ thịt đang mấp máy chảy nước Hạ Đình Xuyên không tiếc lời khen ngợi.

- Nhiều nước thế này, em được làm bằng nước à...? Cái lỗ thèm khát lắm rồi đúng không, tôi cho em ăn nhé?

Vừa nói anh vừa cạ cạ đầu khấc to như trứng ngỗng vào miệng lỗ thịt, nước nhờn dinh dính phát ra âm thanh dâm tục nhóp nhép, không bao lâu đã bị cạ cho mềm ra.

Đường Niệm xấu hổ che mặt, không dám đối diện với cảnh tượng đáng xấu hổ trước mặt. Ngay sau đó, lợi dụng sự thả lỏng trong vô thức của cậu, con cặc hung dữ bắt đầu xuyên phá chui tọt vào tận gốc.

- Aaa--!!

Đường Niệm há miệng thét không thành tiếng, vừa vào mà đã nện sâu như vậy nhất thời khiến cậu không thích ứng kịp, eo bụng nảy lên khoái cảm dồn dập khiến cậu càng thêm tránh né giãy dụa. Anh không cho cậu trốn thoát liền nắm chặt eo cong eo thúc bôm bốp vào trong thành ruột mềm mọng đầy nước, từng cứ nhấp vào đều kéo một phần nội bích đỏ au ra ngoài lông mu rậm rạp chọc chọc vào phần nhạy cảm khiến Đường Niệm không chịu nổi khóc kêu không ngừng.

Vì kích thích quá lớn sinh ra phản ứng trốn chạy, Đường Niệm giãy dụa muốn khép đùi lại nhưng thật vô ích. Hai bàn chân quãy đạp vài cái trong không trung, các ngón chân dễ thương trong tất cuộn lại ở nơi không ai nhìn thấy, Đường Niệm như phát điên vì khoái cảm dần dần giọng cũng trở nên cao hơn, rên rỉ không kiểm soát.

Lỗ thịt theo cử động của cặc bự, mút mát lấy lòng, thúc vào thì tóe nước trơn ướt kéo ra thì tiếc nuối núi giữ quả là một cơ thể thành thật. Dương vật xinh đẹp kích thước vừa phải cũng đã sớm cương cứng vung vẩy trong không trung, lỗ tiểu rỉ đầy dịch nhờn trong suốt.

Hạ Đình Xuyên chơi quá mạnh, làm cái bụng phẳng lì của cậu nhấp nhô hình dương vật, trên bụng nổi lên ụ thịt hình đầu khấc của anh. Vừa chịch anh lại vừa hôn môi, như con thú dữ ăn thịt con mồi bé nhỏ không cho con vật có cơ hội quan tâm đến bất cứ gì khác.

Sau một lúc đâm thúc, ruột dâm bên trong đã mềm nhừ, càng nện càng thích, vành lỗ khi nãy còn hồng hào giờ lại bị địt cho đỏ au sưng lên, tầng tầng lớp lớp nội bích bên trong ép chặt lấy dương vật đang xâm nhập mà mát xa, nhiệt độ ấm áp cùng súc cảm mềm mại làm anh sướng đến tê cả sống lưng. Người này thật sự sinh ra để bị chịch mà.

Lỗ đít Đường Niệm quá bót, kẹp anh sướng chết. Quy đầu sớm đã xem cơ vòng bên trong là chỗ để đụ, rất tự nhiên mà thúc bành bạch vào. Đường Niệm sướng đến mất lý trí, khóc kêu không ngừng, đối diện với cơn khoái cảm dồn dập chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy, mặt đã ngập tràn nước mắt.

Cả căn phòng ngập tràn mùi dâm dịch ngọt ngào của Đường Niệm, hương vị đàn ông mạnh mẽ ngập tràn trong khoang mũi cậu khiến tầm mắt choáng váng.

Mùi hương đàn ông hòa cùng nước hoa thanh lịch của Hạ Đình Xuyên làm đầu óc cậu mụ mị chẳng thể suy nghĩ được gì.

Bên phía này Vương Tư Minh đã không nhịn nổi nữa, dương vật có an ủi sục bao nhiêu vẫn không thỏa mãn, cứ nghẹn ứ đỏ ngầu không chịu bắn ra, lúc này hắn chặc lưỡi một cái đứng dậy khỏi sopha tiến đến bên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro