Thế giới 2: H+

Tiếng động bên ngoài dần lắng xuống, không còn ai gõ cửa hay quấy rầy nữa. Không gian chỉ còn lại sự tĩnh lặng căng thẳng giữa hai người trong tủ quần áo chật hẹp.

Đường Niệm gần như nín thở suốt quãng thời gian đó. Khi xác định Trịnh Kì Du thực sự đã rời đi, cậu không chần chừ nữa, lập tức mở cửa tủ, vội vàng lao ra ngoài như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Nhưng vì đứng lâu trong không gian chật hẹp, máu huyết lưu thông không kịp, chân cậu tê rần, vừa chạy được một bước đã mất thăng bằng.

"A-"

Cậu loạng choạng, đôi chân mềm nhũn không còn chút sức lực, cả người ngã xuống tấm thảm lông mềm mại trải giữa phòng.

Lục Trạch Hàn lười biếng bước ra khỏi tủ, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật của Đường Niệm. Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh còn vương nước của cậu, dừng lại nơi bờ vai run rẩy cùng bàn tay khẽ siết chặt trên thảm.

Hắn chậm rãi cúi xuống, ngồi xổm trước mặt Đường Niệm, giọng điệu tùy ý nhưng lại mang theo chút trêu chọc:

"Sợ cái gì?"

Đường Niệm run rẩy siết chặt thảm lông, cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được giọng nói lắp bắp:

"Chủ tịch... ngài say rồi."

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cúi thấp, lặng lẽ lùi về sau. Ở cạnh một người đàn ông say rượu thực sự rất nguy hiểm, cậu không thể ở lại đây được nữa. Nghĩ vậy, Đường Niệm lập tức xoay người định rời đi.

Nhưng ngay khi cậu vừa nhấc chân lên, một lực mạnh mẽ đã giữ cậu lại.

"A-!"

Một bàn tay to lớn siết chặt lấy mắt cá chân cậu, không biết là vô tình hay cố ý mà nắm rất chặt, tựa như một lời cảnh cáo ngầm.

Đường Niệm giật mình, cả người cứng đờ. Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến, khiến cậu không khỏi run lên.

Lục Trạch Hàn nheo mắt nhìn cậu, men rượu khiến ánh nhìn của hắn càng thêm nguy hiểm, mang theo vài phần hứng thú. Hắn bóp nhẹ một cái, rồi chậm rãi xoa nắn, giọng nói trầm thấp, có chút lười nhác nhưng lại mang theo sức ép vô hình:

"Em chạy cái gì?"

Đường Niệm run rẩy, đột nhiên như đã quyết tâm, đôi chân thon dài quẫy đạp muốn vùng ra khỏi tay người đàn ông nhưng đôi chân gầy sớm đã bị chế trụ, Đường Niệm thấy sự không tỉnh táo trong mắt hắn lại khiến cậu càng gấp gáp.

Lục Trạch Hàn nắm chặt cổ chân Đường Niệm không buông, da Đường Niệm rất trắng chỉ cần dùng lực một chút làn da đã in đỏ dấu tay của hắn.
Đường Niệm biết không thể trốn thoát run run nói "Đừng...đừng mà...tôi ...tôi thật sự không thể...xin ngài" giọng nói thường ngày đã dễ nghe giờ trợ lý lại run rẩy cầu xin càng kích thích con thú trong hắn.

Ánh mắt hắn thâm trầm, khẽ liếc qua chiếc đùi trắng nõn e ấp dưới lớp áo tắm. Rồi nhanh chóng đứng dậy khóa cửa lại, Đường Niệm thấy thế thì hốt hoảng lao đến muốn giành lấy chìa khóa, không những chả làm được gì còn tạo thuận lợi cho chủ tịch dùng một cánh tay vòng qua eo nhấc cậu lên vai.

Vùng vẫy vô ích, nam trợ lý bị ném phịch xuống giường, ngay sau đó là thân hình đàn ông cao 1m85 đè lên cơ thể. Hương rượu mạnh phả bên tai, Đường Niệm xấu hổ mặt đỏ bừng, lần đầu tiếp xúc với người cùng giới gần đến vậy.

Chưa kịp phản kháng, người đàn ông phía trên tay đã nhanh thoăn thoắt cởi bỏ chiếc áo tắm vốn đã lỏng lẻo chẳng che được gì ném xuống đất.

Cậu xấu hộ che lấy hạ bộ non nớt, vị trí riêng tư chưa từng được cô gái nào bóc tem. Quả thật lúc trước cậu từng có bạn gái nhưng chỉ dừng lại ở mức nắm tay sau đó thì cả hai cũng chia tay một cách chống vánh.

Lục Trạch Hàn áp sát, hôn lên cái cổ thiên nga trắng nõn, Đường Niệm thấy sắp đi quá giới hạn cậu dùng hai tay chống vào bả vai mà đẩy hắn ra, cảm thấy đôi bàn tay kia xinh đẹp nhưng cũng thật phiền phức hắn trực tiếp túm lấy hai cổ tay gầy đè chặt trên đỉnh đầu Đường Niệm, sau đó lại lùi tầm mắt ra xa ngắm nghía cơ thể xinh đẹp kia. Trong đầu thầm nghĩ "Còn đẹp hơn tưởng tượng".

Đường Niệm chịu nhục nhã lại phải vật lộn với người đàn ông cao to trên thân thể sớm đã đuối sức, cổ tay trắng ngần vì vặn vẹo mà đỏ bừng lưu lại vệt đỏ không tan. Nam trợ lý bất lực xoay mặt đi âm thầm rơi nước mắt, dường như đã buông xuôi.

Thấy cậu thả lỏng không còn giãy dụa nữa, hắn hài lòng buông tay, người trước mặt như một con búp bê sứ tinh xảo, đầu vú phấn nộn hồng hào, dương vật chỉ có vài sợi lông tơ thưa thớt. Hắn ngắm đến chán chê định bụng sẽ từ từ thưởng thức. Bàn tay rắn chắc nâng đùi của cậu lên, cảnh xuân hiện ra trước mắt, đúng là còn tuyệt hơn hắn tưởng. Cái lỗ của trợ lý cũng rất hồng hào, vẫn còn khép chặt vì chưa từng đụng qua, lỗ hậu trinh nguyên tươi ngon bày ra trước mắt, chủ tịch khẽ di chuyển hầu kết.

Đường Niệm bất lực rơi nước mắt, hai tay vẫn giữ nguyên trên đỉnh đầu như đã từ bỏ phản kháng, cả người cậu run run, da thịt trắng trẻo giờ đã thêm chút hồng hào vì xấu hổ. Chóp mũi đỏ lên vì nhẫn nhịn, cậu cắn lấy môi mình để không phát ra tiếng động.

Người trợ lý nhỏ thó, chiều cao vừa vặn 1m7 eo chỉ lớn hơn gang tay của vị chủ tịch kia một tẹo, tựa hồ nếu như muốn hắn sẽ bóp nát cậu dễ như trở bàn tay.

Lục Trạch Hàn đã bị dục vọng chiếm cứ, bao nhiêu ý định dâm tục của hắn đối với Đường Niệm từ trước tới giờ đã bộc phát không kiểm soát, hắn cúi xuống liếm dọc từ cổ tới ngực, hút lấy hạt đậu nho nhỏ tinh xảo kia, dù đã nhẫn nhịn nhưng vẫn không chịu được, để lại dấu răng lên đầu vú khiến nó từ hồng nhạt chuyển sang sưng đỏ.

Bàn tay to đã từ khi nào chà xát lên cửa hậu đóng chặt, muốn tìm đường chui vào, Đường Niệm thấy nơi chưa từng được ai sờ qua bị chạm vào lại thêm kích động, nam trợ lý từ nãy đến giờ vẫn im lặng giờ lại sụt sịt cầu xin. Đường Niệm cắn môi, nước mắt tràn ra, nhưng cậu vẫn cố gắng nói bằng giọng nghẹn ngào:

"Ngài sẽ hối hận... Tôi... tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé... Không đáng để ngài làm vậy..."

Lục Trạch Hàn khựng lại một giây. Nhưng ngay sau đó, hắn cười nhạt, cúi đầu sát hơn.

"Hối hận? Em nghĩ tôi quan tâm đến chuyện đó sao?"

Đường Niệm run lên, cậu biết nếu không nói gì đó, hậu quả sẽ không thể vãn hồi. Cậu cắn chặt răng, trong mắt chỉ còn lại cầu xin và tuyệt vọng.

"Tôi thực sự cần công việc này... Nếu chuyện này xảy ra... Tôi....hức ...chủ tịch..."

Cậu không dám nhìn hắn, nhưng giọng nói run rẩy đầy chân thành.

Nhưng trợ lý ngon miệng trước mặt, không ăn thì thật là có lỗi với ông trời. Tiếng chủ tịch này hắn đã nghe cả ngàn lần rồi, nhưng đúng là nghe trên giường lại là một trải nghiệm mới. Mặc kệ vật xinh đẹp phía dưới đang khóc thảm thương, các ngón tay thon dài chọc vào bên trong, lớp nội bích nóng rực lần đầu có kẻ ngoại xâm liền hoảng loạn đánh trả, co bóp đến kinh người, kẹp ngón tay của hắn đau nhức.

Cái lỗ của trợ lý quá chặt quá bót làm hắn không khỏi rít lên một hơi cảm thán. Ngón tay cọ loạn xạ vào bên trong vách thịt non mềm còn ngây ngô, bị các vết chai nhỏ trên ngón tay kích thích, nó bắt đầu cảm thấy vui thích nhận ra kẻ xâm lược kia muốn cùng nhau vui vẻ liền rất chiều lòng mà tiết ra dịch dâm trơn ướt, ngón tay hắn nhanh chóng bị xối ướt nhẹp.

Khi một ngón đã thoải mái bên trong, lỗ thịt lại tiếp tục nhận thêm ngón thứ hai rồi lại thứ ba, lúc này lỗ đít trinh tiết của nam trợ lý bị đụ bằng ngón tay đã lỏng ra so với ban đầu, hắn chẳng thèm quan tâm đến dịu dàng nữa, các ngón tay moi móc loạn xạ, đè lên điểm sướng phồng phồng bên trong.

Đường Niệm giật nảy mình, lần đầu cảm nhận luồng khoái cảm xa lạ bối rối hết nhìn xuống ngón tay đang điên cuồng chọc ngoáy kia rồi lại nhìn hắn. Nhận ra bản thân đã tìm đúng chỗ, hắn lại càng thô bạo nghiền ép vào bên trong khiến lỗ hậu vẩy ra tung tóe dịch dâm. Dương vật hồng hào kích thước vừa phải của cậu cũng từ từ dựng thẳng, mông mập vì kích thích xa lạ vô lực lắc lắc theo cử động tay của hắn.

Cơ thể không còn nghe lời, Đường Niệm xấu hổ dùng cánh tay che đi gương mặt, cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ yếu ớt.

Bản thân Lục Trạch Hàn đã cương đến đau nhức, hắn không chần chừ một giây nào, cởi khóa quần lôi ra con cặc tục tĩu màu tím đen, gân xanh dữ tợn uốn lượn. Dương vật của chủ tịch như con quái vật, so với cái lỗ bé tí của trợ lý là một trời một vực. Con cặc vừa to lại dày, cương lên cứng ngắc. Đám lông mu rậm rạp càng làm tăng lên sự đáng sợ.

Hắn thở hồng hộc nhìn cơ thể dâm đãng của trợ lý, một tay túm lấy eo tay kia tự sục vài cái, biết chắc là không đủ, hắn thuận tiện lật cậu lại. Cặp mông béo mập rung rinh hiện ra trước mắt.

Vị chủ tịch đứng đắn thường ngày giờ lại như tên biến thái háo sắc, vồ lấy cặp mông kia vùi gương mặt lịch lãm vào, chiếc lưỡi thô dày len lỏi vào bên trong.

Đường Niệm vì hành động bất ngờ này mà xấu hổ đến cực điểm, tại sao lại có thể làm như vậy? Cậu vùng vẫy lắc lắc mông muốn thoát, chống khủy tay lồm ngồm muốn bò ra, nhưng rất nhanh đùi đã bị giữ lấy, chiếc lưỡi như trừng phạt cái tội chạy trốn mà ra sức thọc rút. Lỗ đít bị chiếc lưỡi to dày đụ cho tê rần mê li. Đến khi rút ra dâm dịch đã tràn ra ướt hết khe mông, đáy chậu cùng hai viên cầu cũng bị xối ướt nhẹp.

Thật sự quá dâm tục, Đường Niệm xấu hổ không chịu nổi ô ô khóc nức nở. Lần đầu bị xúc phạm theo cách này khiến đầu óc cậu choáng váng. Nhưng trợ lý càng khóc chủ tịch lại càng không khoan nhượng, con quái vật vẫn còn cương cứng ngắc đã thuận lợi mà đặt ngay cửa mình của nam trợ lý. Vành lỗ lần đầu tiên gặp dương vật mấp máy thích thú hôn lấy quy đầu to như trứng ngỗng, màu sắc cùng hình dáng dữ tợn đáng sợ. Nó ngây thơ cho rằng căn cặc kia muốn vui đùa rất ngoan ngoãn phun nước cơ hồ cũng rất chiều ý mà từ từ hút lấy quy đầu kia.

Con quái vật tím đen mạnh bạo lao vào bên trong, vì quá thô dày, vành lỗ ngay lập tức co bóp sau đó cũng bị giãn ra vừa khít ôm lấy căn cặc dữ tợn mà lấy lòng. Lỗ thịt đã căng đầy không còn một nếp gấp nào, trợ lý Niệm hu hu khóc, lắc đầu không dám tin, run rẩy nói.

"Chủ tịch....ách..đau...sẽ rách mất"

Lục Trạch Hàn vờ như không nghe thấy lời cầu xin, dương vật chỉ mới vào một nửa mà đã sướng kinh người, các lớp thịt non mềm bên trong bao bọc co bóp muốn xoa dịu cơn nứng đang chảy dọc trên dương vật.

Đường Niệm đầu gối quỳ trên giường, eo bị túm chặt lấy để lại dấu bàn tay rõ mồn một ở eo. Tư thế phủ phục như nô lệ dâng cơ thể lên cho chủ nhân thưởng thức hòng lấy chút sự thương xót.

Các vách thịt mất kiểm soát co giật, dương vật nóng như sắt nung chọc vào khiến chúng run rẩy càng tiết ra dâm dịch nhiều hơn để bôi trơn.

Cái lỗ của trợ lý thật mê người làm vị chủ tịch cao cao tại thượng kia chỉ muốn khóa cậu trên giường chơi, đến độ không còn sức chạy trốn. Con chim hoàng yến xinh đẹp chỉ nên bị nhốt trong chiếc lồng hắn bày ra, ngoan ngoãn xinh đẹp cho mình hắn xem.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro