Chương 3

Khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi ngân vang, hành lang trường An Bình chợt bừng lên sự rộn rã, tiếng cười nói hòa lẫn vào nhau như một bản nhạc tươi vui. Thế nhưng, giữa không gian náo nhiệt ấy, Vương Phong Huyền vẫn ngồi lặng lẽ tại bàn học của mình, ánh mắt đắm mình vào tờ giấy trắng tinh khôi, nơi những đường chì mềm mại bắt đầu kể câu chuyện mùa thu.

Chân mày rậm của cậu khẽ giãn ra, hòa vào nhịp điệu tự do của nét vẽ, sống mũi cao thẳng tắp đón lấy ánh nắng dịu dàng len qua khung cửa sổ. Gương mặt cậu toát lên một vẻ phóng khoáng đặc trưng của một tâm hồn yêu nghệ thuật, một vẻ đẹp không cần tô vẽ mà vẫn khiến người khác phải chú ý. Mái tóc mullet đen nhánh, với lọn sau dài hơn, khẽ lay động theo nhịp cúi đầu của cậu, như hòa cùng cơn gió thoảng qua từ sân trường. Ánh mắt cậu bừng sáng, ngập tràn niềm vui và sự tập trung tuyệt đối, như thể Phong Huyền đang ôm trọn cả thế giới vào từng nét vẽ của mình. Vẽ là nơi cậu tìm thấy hạnh phúc, mỗi đường bút chì là một hơi thở của tự do, chăm chút từng chiếc lá ngân hạnh nhỏ bé với một tình yêu lặng lẽ nhưng chân thành. Bàn tay cậu, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng dịu dàng, lướt bút chậm rãi, đầy nam tính, như đang gửi gắm cả tâm hồn mình vào tán cây trên giấy.

Bức phác thảo dần hiện hình, những đường chì đơn sơ mà tinh tế đã vẽ nên tán lá ngân hạnh rực rỡ, những chiếc lá vàng rơi lác đác, tựa như một cơn mưa vàng nhẹ nhàng trong gió thu. Phong Huyền khẽ ngừng bút, ánh mắt cậu lướt ra sân trường, nơi cây ngân hạnh đang rung rinh nhẹ nhàng, từng chiếc lá vàng xoay tròn duyên dáng trước khi chạm đất. Sáng nay, khi bước vào tiệm trà sữa quen thuộc gần trường, cậu bất chợt bắt gặp Giang Tâm đang ngồi trong góc, ánh mắt rạng rỡ như nắng sớm mai, trò chuyện rôm rả với nhóm bạn cùng lớp. Cậu ấy kể một câu chuyện gì đó, giọng nói trong trẻo, đôi tay nhỏ nhắn vung lên đầy sinh động, khiến cả nhóm bạn cười vang, tiếng cười giòn tan hòa vào không khí ngọt ngào của tiệm. Giang Tâm khẽ nghiêng đầu, mái tóc mềm mại khẽ bay theo từng cử chỉ, nụ cười tự nhiên, không chút gò bó, như một cơn gió tự do đang len lỏi qua tán cây. Phong Huyền đứng lặng, tay siết chặt ly trà sữa còn ấm, lòng khẽ động. "Thỏ nhát mà cũng có lúc hoạt ngôn thế sao?" cậu thầm nghĩ, bất ngờ trước sự rạng rỡ đầy sức sống của cậu nhóc từng vụng về và nhút nhát. Cậu ấy bây giờ thật thoải mái, tràn đầy sức sống, như thể cả thế giới đang mở ra trước mắt cậu. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một mảnh ghép thanh xuân mà Phong Huyền chưa từng thấy, khiến cậu thoáng ngẩn ngơ, một cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong lòng.

Quay lại bức phác thảo, nét bút lướt nhẹ nhàng trên giấy, nhưng nụ cười của Giang Tâm trong tiệm trà sữa vẫn lởn vởn trong tâm trí cậu, như những chiếc lá ngân hạnh rơi không ngừng, tạo nên một sự xao động khẽ khàng. "Cậu ta không ngốc như mình nghĩ, cậu ta còn có thể rạng rỡ đến như thế..." cậu lẩm bẩm, ánh mắt thoáng dao động, như làn gió nhẹ nhàng chạm vào một ngọn đèn đang lung lay trong đêm.
Chiều tà buông xuống, hành lang trường An Bình dần trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng chổi quét lá xào xạc ngoài sân. Giang Tâm ôm chồng bài tập nặng trịch, bước đi vui vẻ bên cạnh thầy giáo dạy Anh, hướng đến phòng giáo viên. Thầy vừa cười vừa kể chuyện về bài kiểm tra vừa rồi, Giang Tâm gật đầu lia lịa, nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi. Bỗng, cả hai nhìn thấy Vương Phong Huyền phía trước, mái tóc mullet rối tung như vừa ngủ dậy, balo vắt một vai, áo đồng phục khoác hờ bên ngoài mở toang hàng nút, bên trong mặc chiếc áo thun đen, cổ đeo headphone trông "hip-hop" lại xa cách, dáng vẻ bước đi trông lạnh lùng, bất cần. Thầy Anh khẽ gọi: "Bạn học Vương!" Phong Huyền dừng bước, nhẹ nhàng cúi chào, ánh mắt vẫn bình thản, như một cơn gió vô ưu thoảng qua.

Giang Tâm đứng sau, ôm chồng bài tập, lòng khẽ chờ đợi, thâm tâm cậu trở nên hắc hóa khi nào không hay biết. "Lại gặp rồi. Không được, mình phải ngầu hơn cậu ta! Cậu ta ăn mặc kiểu này chắc chắn sẽ bị rầy la một trận" Giang Tâm thầm nghĩ, tưởng tượng cảnh Phong Huyền bị thầy mắng vì phong cách "đầu gấu" của mình lòng đắc thắng. Màn "đối đầu" ngây thơ trong đầu cậu, buồn cười thay, chỉ có một mình Giang Tâm để tâm.

"Bài kiểm tra vừa rồi em làm tốt lắm bạn học Vương, vẫn giữ vững phong độ nhé! Nhưng mà ăn mặc gọn gàng hơn một chút, cho đúng với môi trường học đường."

Thầy Anh cười hiền hậu, ánh mắt đầy vẻ hài lòng. Giang Tâm ngỡ ngàng, há hốc như không tin vào tai mình. Thầy thật sự chỉ khen, và nhắc nhở nhẹ nhàng, khiến Giang Tâm có chút hụt hẫng, ánh mắt cậu tròn xoe, như chú thỏ nhỏ bị lỡ mất một nhịp nhảy.

Thầy Anh nhìn chồng bài tập nặng trĩu trong tay Giang Tâm mỉm cười nói.

"Giang Tâm, nặng thế này, để bạn học Vương giúp chia sẻ bớt, cả hai cùng mang vào phòng giáo viên giúp thầy nhé."

Giang Tâm gật đầu, thờ ơ đưa sang một nửa số bài tập cho Phong Huyền ôm, ánh mắt khẽ lén nhìn sang.

"Nhanh lên nào, thỏ nhát!"

Phong Huyền gắt nhẹ, giọng điệu vẫn mang chút châm chọc, chiếc balo vẫn vắt hờ hững trên một vai. Cả ba bước đi, thầy Anh dẫn đầu, hỏi thăm tình hình lớp học của Phong Huyền, tiếng cười của thầy hòa vào không khí mùa thu, tạo nên một khung cảnh thật bình dị. Giang Tâm đỏ bừng mặt, lòng bùng lên một quyết tâm trẻ con: "Tôi ngầu hơn cậu! Tôi sẽ đi nhanh hơn với đống bài tập nặng trĩu này!" Cậu ưỡn ngực, bước vội, như muốn vượt mặt Phong Huyền, giống hệt chú thỏ nhỏ đang cố gắng làm mình thành sư tử.

Nhưng vì quá hăng hái, Giang Tâm không hề để ý rằng cửa phòng giáo viên vẫn đang đóng. Cậu va mạnh vào cánh cửa kính, một tiếng "rầm" vang lên, chồng bài tập trong tay lảo đảo, suýt rơi xuống đất. Thầy Anh vội vàng mở cửa, cười lớn:

"Chậm thôi, Giang Tâm, không ai tranh của em đâu mà vội thế!"

Giang Tâm đỏ bừng mặt vì xấu hổ, liếc nhìn Phong Huyền, thấy cậu ta khẽ nhếch môi, ánh mắt như đang cười thầm trên nỗi đau của cậu.

"Ngầu lắm, thỏ nhát. 'Rầm' luôn cơ đấy, tôi chịu thua cậu rồi!"

Phong Huyền thì thầm, giọng điệu trêu chọc, khiến Giang Tâm chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống ngay lập tức.

Xong xuôi mọi việc, thầy Anh lấy tiền từ túi ra, nói với hai cậu học trò.

"Cảm ơn hai đứa. Thầy cho này, cùng nhau mua gì ăn nhé!"

"Cảm ơn thầy, thầy giữ sức khỏe nhé. Mong học kỳ sau được gặp thầy nhiều hơn."

Giang Tâm bất ngờ đến há hốc mồm, "Đệt, Vương Phong Huyền 'đầu gấu' đây sao? Cậu ấy còn đang mỉm cười lễ phép kìa???". Nội tâm Giang Tâm gào thét khi chứng kiến ánh mắt dịu dàng hiếm hoi, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như ánh nắng len lỏi qua tán cây, làm mất đi dáng vẻ của một Phong Huyền lạnh lùng thường ngày, ngược lại giọng nói còn trở nên trầm ấm, chân thành làm Giang Tâm ngẩn người, thầm nghĩ: "Cậu ta còn có một nhân cách như thế sao?" Hình ảnh "đầu gấu" trong đầu cậu lung lay, thay vào đó là một Phong Huyền lạ lẫm, như một cơn gió bất chợt mang theo chút nắng ấm, khiến cậu phải hoài nghi nhìn nhận.

Ra khỏi phòng giáo viên, Giang Tâm định mở lời nói gì đó, nhưng Phong Huyền đã nhanh miệng trêu chọc.

"Này thỏ con vừa nhát vừa ngầu, tiền đó cậu giữ đi. Về đây!"

Phong Huyền nhếch môi, ánh mắt thờ ơ rồi xoay người bước đi. Giang Tâm khựng lại, sự tò mò trong cậu lại trỗi dậy mạnh mẽ. Không chần chừ, cậu gọi với về phía Phong Huyền.
"Này! Bạn học Vương! Sao cậu không lấy?"
Từ xa, Phong Huyền rõ ràng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như muốn tìm kiếm câu trả lời trong cơn gió đang thổi qua của Giang Tâm, cậu chỉ nhún vai, giọng điệu bất cần.

"Lo mà ngầu đi, thỏ nhát."

Bóng lưng cao lớn dần khuất sau góc hành lang dưới ánh hoàng hôn đang buông xuống. Những chiếc lá ngân hạnh vẫn rơi lác đác, như mang theo lời trêu chọc còn vương vấn trong không khí. Giang Tâm đứng lặng, tay siết chặt những tờ tiền còn ấm, lòng rối bời, như một cơn gió thu đang cuốn lấy tâm hồn cậu. "Cậu rốt cuộc là người như thế nào nhỉ? Thật là muốn tìm hiểu cậu ta ghê!" Cậu lẩm bẩm, khóe miệng bất giác cong lên. Sự tò mò về Vương Phong Huyền, như hương ngân hạnh thoảng qua, cứ lởn vởn trong tim cậu, như một câu đố chưa có lời giải đáp. Gió lùa qua hành lang, mang theo tiếng thì thầm rằng câu chuyện này, giữa hai người họ, đang dần nở rộ, từng chút một, như những chiếc lá vàng rơi lấp lánh dưới tán cây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro