Chương 10: Đêm hò dưới trăng

Đêm rằm tháng tám. Trăng tròn treo lơ lửng trên cao, sáng vằng vặc như dát bạc. Con sông quê lấp loáng ánh trăng, mặt nước phẳng lặng mà long lanh. Cả xóm rộn ràng hơn ngày thường, bởi đêm nay có hội hò, đờn ca tài tử bên bến đình.

Nam theo Út Nhàn ra bến, lòng nôn nao. Từ xa đã nghe tiếng đờn kìm, đờn cò ngân nga, xen lẫn tiếng trống thùng thình, giọng hò dập dìu cất lên. Cả một khoảng sông sáng lung linh bởi hàng chục chiếc đèn lồng treo khắp nơi, gió thổi nhẹ làm ánh lửa chao nghiêng.

Út Nhàn cười tươi, kéo tay Nam:

“ Nhanh lên, anh Nam! Tới trễ thì mất chỗ ngồi đẹp đó nghen.”

Nam cười, bước theo, lòng thấy rộn ràng. Đây là lần đầu tiên cậu tham dự một buổi hò ở quê, khác hẳn những buổi hòa nhạc ồn ào trong thành phố.

Bên bến đình, bà con tụ tập đông vui. Người ngồi trên chiếu, kẻ đứng quanh, tiếng cười nói rộn rã. Những nghệ nhân trong xóm bắt đầu cất giọng hò đối đáp. Một giọng nam ngân vang:

“ Hò… ơ… ớ…

Thương em anh cũng muốn vô…
Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang…”

Liền sau đó, giọng nữ ngọt ngào cất lên:

“ Hò… ơ… ớ…
Phá Tam Giang anh còn sợ,
Huống chi truông nhà Hồ…”

Cả đám đông vỗ tay tán thưởng. Nam ngồi nghe mà thấy tim rộn lên. Cậu khẽ thì thầm:

“ Hay quá… như hát từ lòng người vậy.”

Khánh từ phía sau, bất ngờ lên tiếng:

“ Ở quê hò là vậy đó. Vừa ca vừa sống. Nói bằng lời thường không đủ thì hát.”

Nam giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt Khánh lấp lánh dưới ánh trăng.

“ Anh… cũng tới à?”

Khánh nhếch môi cười:

“ Chứ sao. Hò mà không có tôi thì đâu vui.”

Nam khẽ bật cười. Lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn khi có Khánh bên cạnh.

---

Đến lượt hát của trai gái trong xóm. Người dẫn chương trình cất tiếng mời:

“ Nay có khách từ thành phố về, chắc cũng muốn thử hò với bà con. Xin mời cậu Nam lên góp vui.”

Nam tròn mắt, bối rối:

“ Tôi… tôi đâu có biết hò.”

Cả đám đông cười ầm, Út Nhàn huých vai cậu:

“ Lên đi, có anh Khánh đỡ cho. Không biết thì anh ấy hát phụ.”

Nam đỏ mặt, nhìn sang Khánh. Anh chàng chỉ nhướng mày:

“ Lên đi. Tôi lo.”

Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Nam không còn đường lui. Cậu từ từ bước ra chiếu, tim đập loạn xạ. Khánh thong thả bước theo, đứng cạnh, ánh mắt bình thản mà vững vàng.

Người đờn gảy vài nốt, mở màn. Khánh gật đầu, rồi cất giọng hò trầm ấm:

“ Hò… ơ… ớ…
Mình ơi đừng có lo chi,
Bến sông còn đó, dừa xanh còn đầy…”

Nam sững lại. Tim cậu thắt một nhịp khi nghe hai chữ “Mình ơi”. Hình như giai điệu và câu hát ấy chính là một đoạn trong bài ca mà cậu từng nghe mẹ ru thuở nhỏ.

Cả đám đông im lặng, chờ Nam đối đáp. Nam nuốt nước bọt, run run cất tiếng:

“ Hò… ơ… ớ…
Mình ơi, em vẫn nơi này,
Trăng soi mặt nước, nhớ ai đến buồn…”

Tiếng hò tuy vụng về, chưa ngọt lịm như dân trong xóm, nhưng chân thành đến lạ. Mọi người vỗ tay reo hò, cổ vũ nồng nhiệt.

Khánh liếc sang, mỉm cười:

“ Thấy chưa. Cũng đâu tệ.”

Nam cắn môi, mặt đỏ bừng:

“ Tôi… chỉ hát theo anh thôi.”

Khánh nghiêng đầu, khẽ thì thầm:

“ Vậy thì hát cùng tôi hoài nghen.”

Nam giật mình, tim lại đập nhanh, không biết là do nhạc hay do lời anh vừa nói.

---

Đêm hò tiếp tục, điệu ca dao, câu hát nối nhau ngân vang. Người dân trong xóm hò hẹn, tỏ tình, chọc ghẹo nhau bằng lời ca, rộn rã tiếng cười.

Đến gần cuối, Khánh bất ngờ nắm lấy tay Nam, kéo ra phía bến nước. Trăng sáng rọi xuống mặt sông, chiếu bóng hai người in dài trên sóng.

Nam ngơ ngác:

“ Anh… kéo tôi đi đâu vậy?”

Khánh cười khẽ:

“ Ra đây cho yên. Ở trong kia ồn quá.”

Hai người ngồi xuống bờ đất, lắng nghe tiếng hò vọng lại từ xa. Gió đêm mát rượi, mang theo hương hoa cau thoảng nhẹ.

Khánh chậm rãi nói:

“ Cậu hò cũng được lắm đó. Nghe… thiệt tình.”

Nam cúi đầu:

“ Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể. Nhưng… khi hát, tôi thấy như đang nói điều trong lòng. Có chút lạ, nhưng dễ chịu.”

Khánh nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:

“ Ừ. Ở quê, người ta thương nhau cũng bằng lời hò. Cậu thử quen đi, rồi sẽ thấy…”

Nam ngẩng lên, vô tình bắt gặp ánh mắt anh. Trong ánh trăng, đôi mắt ấy vừa sáng vừa sâu, khiến cậu như bị hút vào.

Hai người lặng im hồi lâu. Chỉ có tiếng nước vỗ bờ, tiếng hò xa xa còn vang vọng.

Nam khẽ nói:

“ Cảm ơn anh… vì đã hát cùng tôi.”

Khánh nhếch môi:

“ Nếu cậu chịu… thì tôi sẽ hát với cậu hoài.”

Tim Nam run lên. Cậu không dám trả lời, chỉ khẽ cúi mặt, để mặc ánh trăng trùm kín, che đi đôi má đỏ hồng.

---

Đêm hò kết thúc khi trăng đã lên cao quá đỉnh đầu. Mọi người lục tục ra về, tiếng cười nói vẫn vang dậy khắp xóm.

Nam cùng Khánh đi chậm rãi trên con đường làng rợp bóng dừa. Gió mát, trăng sáng, lòng người cũng đầy những dư âm khó tả.

Khánh bất ngờ hỏi:

“ Mai… cậu rảnh không?”

Nam hơi ngạc nhiên:

“ Ừ… chắc có. Sao vậy?”

Khánh khẽ gãi đầu, rồi cười:

“ Mai tôi dẫn cậu đi coi vườn hoa bên kia sông. Đẹp lắm. Nhưng phải chịu chèo xuồng qua.”

Nam bật cười, ánh mắt sáng lên:

“ Nếu có anh chèo, tôi đi.”

Khánh liếc nhìn cậu, môi cong thành nụ cười khó kìm.

“ Vậy hẹn mai.”

Ánh trăng vẫn rải sáng, soi bước chân hai người đi về phía trước. Trong lòng Nam, một điều gì đó vừa mới nảy mầm, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, như khúc hò vừa ngân lên giữa đêm quê yên ả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro