Chương 8: Lời đồn trong xóm


Sáng hôm sau, trời trong veo, nắng chan xuống những hàng dừa nghiêng mình bên bờ sông. Nam thức dậy muộn hơn thường ngày, bước ra hiên đã thấy bà Hai và Út Nhàn ngồi tách cau nhai trầu, vừa nhâm nhi trà nóng vừa trò chuyện rôm rả với mấy bà hàng xóm.

Vừa thấy Nam, một bà hàng xóm cười ha hả:

“ Ủa, công tử thành phố dạo ni siêng quá nghen. Hôm qua mắc mưa với thằng Khánh hả?”

Nam khựng lại, mặt nóng bừng.

“ Dạ… đâu có… tụi con chỉ… chỉ đi phụ dọn dừa thôi.”

Cả nhóm phụ nữ cười ồ, ánh mắt tinh nghịch. Út Nhàn giả bộ nghiêm nghị:

“ Nói thiệt nghe, hôm qua cả xóm thấy hai người mắc mưa chung trong chòi đó nghen. Hổng lẽ có cái duyên chi đây trời?”

Nam lúng túng, không biết đáp sao. Bà Hai cười hiền:

“ Thôi, tụi bây đừng có chọc nó nữa. Con nít mà, dễ mắc cỡ.”

Nhưng ánh mắt bà lấp lánh, như cũng có chút gì đó tinh nghịch.

---

Chiều, Nam ra bờ sông giặt áo. Bọn trẻ con trong xóm chạy ngang, cười hô hố:

“ Anh Nam, coi chừng Khánh tới đỡ nghen!”

Nam giật mình, quay lại:

“ Mấy đứa… đừng có nói bậy.”

Một đứa nhóc cười toe:

“ Cả xóm ai cũng thấy anh với anh Khánh đi chung hoài. Người ta đồn rồi đó.”

Nói xong, cả bọn chạy biến, để lại Nam đứng ngẩn ngơ, mặt vừa nóng vừa buồn cười.

“ Trời ơi… người ta nghĩ gì vậy nè…” – cậu lẩm bẩm, tim lại đập lạc nhịp.

---

Tối hôm đó, Khánh mang qua cho bà Hai rổ cá mới bắt. Nam đang quét sân, vừa thấy anh thì ngập ngừng. Khánh hất hàm:

“ Sao, nghe đồn gì chưa?”

Nam giật mình:

“ Đồn… đồn gì?”

Khánh khoanh tay, nhướng mày:

“ Trong xóm đang nói tôi với cậu đi đâu cũng kè kè. Nói riết chắc thành thiệt.”

Nam đỏ mặt, cúi gằm:

“ Tôi… tôi đâu có muốn vậy. Mà… anh có giận không?”

Khánh bật cười khẽ, giọng đùa cợt:

“ Giận gì. Người ta đồn cũng có lý mà.”

Nam ngước phắt lên:

“ Anh… nói vậy là sao?”

Khánh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh trăng hắt xuống khiến đôi mắt ấy long lanh khác thường. Rồi anh bật cười, quay đi:

“ Thì… ai biết.”

Nam sững người, ngực đập thình thịch. Cậu không dám hỏi thêm, chỉ lặng im nhìn bóng Khánh xa dần.

---

Đêm đó, Nam nằm trên giường trăn trở mãi. Những câu đùa của mọi người, ánh mắt Khánh, tất cả cứ quanh quẩn trong đầu.

“ Người ta chỉ nói chơi thôi… sao mình lại để ý dữ vậy?” – Nam tự trách, nhưng càng nghĩ càng thấy tim mình rộn ràng.

Tiếng hò ai đó vang lên từ bến sông vọng lại:

“ Hò… ơ… ớ…
Mình ơi, ai có thương mình,
Qua câu hò đó nhớ tình mà thương…”

Nam nhắm mắt, thở dài. Trong câu hò ấy, hình bóng Khánh lại hiện lên rõ rệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro