Chương 13: Lời hẹn dang dở - Tiếng sáo trong đêm

Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng mờ nhạt. Ba ngồi tựa vào gối, hơi thở nặng nề. Người con ngồi sát bên, lòng nóng như lửa đốt. Cây sáo trúc và lá thư trong chiếc hộp gỗ nhỏ vừa hé mở một bí mật, nhưng cũng đồng thời để lại một khoảng trống lớn trong tâm trí anh. Anh cần nghe tất cả, từ chính lời của ba.

Ba nhắm mắt lại, như gom hết sức lực còn sót lại để bắt đầu kể.

“Con đã thấy hết rồi đúng không?”

Người con gật đầu, giọng nghẹn lại.

“Vâng… con đã thấy. Cây sáo, và cả lá thư…”

Ba mở mắt, ánh nhìn xa xăm, giọng khàn khàn.

“Đó là kỷ vật cuối cùng của ba và Minh. Nhiều năm rồi ba không dám chạm đến, vì mỗi lần nhìn, tim ba lại nhói đau.”

Ông dừng lại, ho khẽ vài tiếng, rồi tiếp:

“Hồi đó, ba và Minh đã hẹn nhau rất nhiều điều. Chúng ta từng mơ sẽ cùng nhau rời khỏi làng, tìm một nơi yên bình để sống… nhưng đời không bao giờ đơn giản vậy.”

Người con siết chặt tay ba.

“Ba… tại sao hai người lại không thể đi cùng nhau?”

Ba thở dài, ánh mắt dõi vào khoảng không.

“Vì Minh là con trai một trong gia đình, cha mẹ cậu ấy đặt trọn kỳ vọng vào. Họ không bao giờ chấp nhận một tình cảm như vậy. Còn ba… ba thì mang trách nhiệm với gia đình, với cha mẹ và cả dòng họ.”

Ông ngừng một lát, bàn tay run run đặt lên ngực.

“Ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau, Minh đưa cho ba cây sáo đó. Cậu ấy nói… nếu một ngày không còn được gặp, thì hãy giữ lấy tiếng sáo thay cho lời hẹn.”

Giọng ba nghẹn lại, đôi mắt rưng rưng.

“Minh khóc rất nhiều, nhưng vẫn cười. Nụ cười ấy đến giờ ba vẫn còn nhớ rõ… rõ đến từng nét, từng giọt nước mắt lăn trên má.”

Người con cảm thấy cổ họng nghẹn cứng. Anh chưa bao giờ nghe ba nói với giọng run rẩy như vậy.

“Vậy… rồi sau đó?”

Ba nhắm mắt, im lặng hồi lâu, như thể không muốn khơi lại vết thương.

“Sau đó, Minh đi xa. Ba không biết cậu ấy đi đâu. Chỉ biết một thời gian sau, nghe tin… Minh đã mất, trong một tai nạn giữa dòng sông.”

Căn phòng bỗng rơi vào khoảng lặng. Chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng thở dồn dập của ba. Người con cảm thấy tim mình như vỡ ra từng mảnh.

“Ba… con xin lỗi… vì đã không biết sớm hơn.”

Ba khẽ lắc đầu, gượng cười.

“Không phải lỗi của con. Chỉ là… có những điều ba giấu cả đời, vì sợ người ta không hiểu, sợ bị phán xét. Nhưng hôm nay, khi con đã biết, ba lại thấy nhẹ nhõm.”

Người con nắm chặt tay ba, giọng kiên định.

“Con sẽ viết lại hết. Để mọi người biết rằng tình yêu ấy đã từng tồn tại, và nó xứng đáng được trân trọng.”

Ba nhìn con, mắt ngân ngấn nước.

“Cảm ơn con. Ba chỉ mong… tiếng sáo ấy sẽ không bao giờ tắt trong lòng con.”

Ngoài kia, gió đêm ùa qua tán cây, mang theo âm thanh vi vu như tiếng sáo xa xăm. Người con lặng lẽ tựa đầu vào vai ba, trong lòng dâng lên một niềm xót xa và cũng là một lời hứa: câu chuyện này sẽ không bị lãng quên.

Đêm xuống thật chậm. Người con ngồi một mình bên hiên nhà, cây sáo trúc đặt trên đầu gối. Lời ba kể vẫn văng vẳng trong tâm trí anh, như một bản nhạc chưa hoàn thành. Gió thổi qua hàng tre tạo thành âm thanh xào xạc, gợi nhắc đến tiếng sáo xa xăm mà ba nói.

Anh khẽ nâng cây sáo lên môi, thổi những nốt đầu tiên. Tiếng sáo run rẩy, vụng về, nhưng lại chan chứa nỗi lòng. Trong từng tiếng ngân, anh tưởng tượng thấy bóng dáng của một chàng trai năm xưa đang đứng cạnh ba, mỉm cười hiền hậu.

“Minh…”

Anh thì thầm, gọi tên một người mà mình chưa từng gặp, nhưng cảm giác như đã thân quen từ lâu.

Bất chợt, một tiếng ho vọng lại từ phòng trong. Anh vội đặt cây sáo xuống, chạy vào. Ba đang gượng ngồi dậy, mắt sáng lên khi thấy anh.

“Con… con vừa thổi sao?”

“Vâng, ba. Con muốn thử… để nghe xem tiếng sáo có giống như ba kể không.”

Ba mỉm cười yếu ớt, đôi mắt ánh lên tia sáng kì lạ.

“Giống lắm… Giống như tiếng sáo của Minh năm nào. Con biết không… mỗi khi Minh thổi, ba cảm giác mọi buồn phiền đều tan biến.”

Người con ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay ba.

“Ba, con muốn tìm hiểu thêm về Minh. Con tin rằng… đâu đó vẫn còn những kỷ niệm, những người biết về tình yêu của hai người.”

Ba lặng đi một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

“Có lẽ… con nên tìm đến bến sông cũ. Ngày chia tay, ba và Minh ngồi ở đó đến tận hoàng hôn. Sau đó… cậu ấy rời đi, và rồi… không bao giờ quay lại.”

Giọng ba nghẹn lại. Người con siết tay ông thật chặt.

“Ba yên tâm. Con sẽ đi. Con sẽ để mọi thứ được sáng tỏ.”

Ba nhắm mắt, gương mặt giãn ra, như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn con… Con là điều duy nhất ba còn lại.”

Người con rời khỏi phòng, trong lòng dấy lên quyết tâm mãnh liệt. Đêm ấy, anh ngồi viết vào cuốn sổ, từng dòng chữ như khắc lên tâm khảm:

Tình yêu ấy sẽ không còn bị chôn vùi. Nó sẽ được viết lại, bằng tất cả sự thật và lòng trân trọng.

Ngoài kia, gió vẫn thổi, và tiếng sáo trúc lại vang lên – lần này vững vàng hơn, như một lời hẹn ước nối tiếp từ quá khứ sang hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro