Chương 1. Sóng não Lambda (1)

Sóng não là các năng lượng điện từ không liên tục được tạo ra trong quá trình hoạt động của các tế bào thần kinh. Có năm loại sóng não được công nhận, lần lượt là Delta, Theta, Alpha, Beta và Gamma. Tần số của chúng trải dài từ một đến một trăm héc. Việc nghiên cứu sóng não đã tạo ra một bước đột phá mới trong trị liệu tâm lý và nâng cao hiệu suất làm việc của nhân loại.

Loại sóng não chỉ được phát hiện mà chưa thể nghiên cứu còn lại, gọi là sóng Lambda. Tần số cao, hiếm thấy và chỉ xuất hiện trong thời gian rất ngắn khiến nó trở thành một vấn đề chưa được giải quyết trong mắt các nhà nghiên cứu.

Nhưng trong một văn phòng nọ, báo động của máy bắt sóng đặc chế đang phát liên tục. Tần số hiển thị trên máy bất ngờ vượt quá một trăm, rồi giật lùi không phanh về sáu mươi, tiếp tục dao động trong khoảng ba mươi đến bốn mươi héc.

Đồng chí Mạc Văn Quân bước vào, kéo đồng đội vừa quên mất nhiệm vụ trở về.

Trong phòng quan sát, ngoài các đồng chí cảnh sát thì còn có một thanh niên độ tầm hai mươi, nét mặt non choẹt thiếu điều búng ra sữa. Tóc mái hắn vuốt keo dựng đứng, vài nhúm tóc ngang ngược không chịu vào nếp thì đung đưa trước trán, che bớt đi ánh mắt sáng quắc, trong suốt như em bé kia.

Tuy Quân làm đồng đội của đối phương đã lâu, biết thằng nhỏ này rất chững chạc nhưng vẫn muốn xoa đầu hắn một trận cho đã.

"Sao rồi? Có phải không?"

Nguyên Nhạc chớp đôi mắt đen láy, in ra một bản tần số sóng não vừa đo được đưa cho anh.

"Chính nó đó. Sóng Lambda, loại sóng não chỉ xuất hiện khi một người sử dụng năng lực đặc biệt, dao động từ một trăm đến hai trăm héc. Điểm cao nhất ghi nhận được lần này là một trăm hai mươi ba. Đủ điều kiện chuyển sang Cục Nghiên cứu."

Mấy đồng chí có mặt đều thở phào. Sóng não vừa đo được là của một tên tội phạm lừa đảo chuyên nghiệp. Trong vòng bốn năm, gã dụ dỗ tổng cộng ba mươi hai cô gái trẻ yêu đương ngọt ngào đến phát ngán với gã. Sau đó gã vẽ cho mình vài chuyện bất hạnh, không phải là bị bệnh nan y thì người thân gặp tai nạn, có khi là cần tiền đi du học, hứa hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ đưa người yêu sang nước ngoài hưởng hạnh phúc.

Bây giờ gã đang co vai rụt cổ ngồi trong phòng chờ lấy lời khai. Tuy rằng cái bộ não đó không nhớ hết được mình đã lừa những ai, nhưng năng lực đặc biệt của gã khiến mấy cảnh sát điều tra phải chật vật lắm.

Nguyên Nhạc tạm đặt tên cho năng lực đó là "lời ngon tiếng ngọt". Vì gã chỉ dựa vào cái miệng là lừa được mấy chục cô em xinh xắn. Lúc gã chia tay mấy cô nàng còn cho rằng do bản thân không tốt, cam tâm tình nguyện bù đắp cho gã thêm một mớ tiền.

Mấy cảnh sát thuộc Cơ quan Cảnh sát điều tra thành phố Vân Trường được phân công điều tra vụ này đều là người quen của Nguyên Nhạc. Bọn họ không có khả năng miễn dịch với mấy năng lực kiểu này nên mãi không thể lấy được lời khai. Quân thấy nhiều nên cũng quen, nhưng vài anh em trong đội lần đầu tiếp xúc với loại tội phạm có năng lực đặc biệt này thì tương đối suy sụp.

Vừa nghe gã này sẽ được chuyển đi tất nhiên bọn họ vui mừng, vì phần phía sau không cần bọn họ lo tới nữa.

"Nhưng mà..." Nguyên Nhạc tạt cho mỗi người một gáo nước lạnh, "Năng lực loại này không có giá trị nghiên cứu lắm. Các anh chuẩn bị sẵn tinh thần đón gã về đi."

Cậu quay lại cười với Quân, nụ cười thật đểu làm sao.

Cục Nghiên cứu Bảo mật là nơi tập hợp mấy thành phần sở hữu năng lực kỳ quặc, quái dị mà Nhà nước nhặt được. Khi mới thành lập, Cục có bốn người, qua nửa năm nhân số đã tăng lên thành bảy.

Khắp nơi trong Cục mang một màu sắc khoa học kỹ thuật hướng về tương lai. Từ trong phòng đến hành lang chất đầy máy móc, thiết bị khó hiểu. Kệ tài liệu cao đến tận trần nhà, chất đầy kết quả nghiên cứu và thử nghiệm của đám nhân viên.

Phòng nghiên cứu là nơi bừa bộn nhất, trên bàn dài chất đầy giấy tờ. Giấy dán phân loại nho nhỏ đủ màu dán khắp nơi. Không biết tên nào rảnh rỗi dán cả trên cái hồ nuôi rùa trên bệ cửa sổ. Một con rùa đang nằm trên đảo mini hưởng thụ ánh nắng rọi qua kính. Trong phòng chỉ có một mình Meng Ling đang ngồi.

Cô nàng xem lại lời khai của mấy tội phạm đã từng được giao cho Cục, không biết đang săm soi cái gì. Nguyên Nhạc kẹp tờ điện não đồ Lambda của gã lừa đảo vào hồ sơ, đột nhiên báo động của máy bắt sóng trong túi cậu và cả Meng Ling gào thét tít tít.

Cô nàng nhìn cậu, thốt lên một câu: "Lành ít dữ nhiều."

Văn phòng im lặng.

Hai người nhìn nhau một giây, rồi ai làm việc nấy. Chuyện này diễn ra như cơm bữa. Nói Meng Linh có thể tiên tri thì chính cô cũng không biết mình đoán trước chuyện gì. Nói năng lực cô nàng vô dụng thì... Có vẻ vô dụng thật.

"Em định làm gì vậy?"

Hắn trả lời: "Không định làm gì hết ạ."

Như mọi lần, cô nàng phải tìm cho ra lí do khiến cô thốt ra lời tiên tri đó. Nhưng giờ Nguyên Nhạc thực sự không có gì muốn làm hết.

Cô nàng nhón chân xoa đầu hắn một cái, làm cho tóc mái Nguyên Nhạc bù xù, "Hai giờ họp gấp."

Hắn buồn bực sửa lại tóc, không hiểu sao ai cũng muốn xoa đầu mình, thì chợt phát hiện trên má còn dính vết kem việt quất mà lúc nãy mình lén ăn.

Không ai nhìn thấy, chắc Meng Ling không thấy đâu ha.

Cuộc họp gấp diễn ra trong văn phòng của Cục trưởng Cục nghiên cứu. Chỉ có bốn người, Cục trưởng, Nguyên Nhạc, Meng Ling và Trân Vũ của Đội điều tra.

Cục trưởng là một ông cụ năm mươi tuổi mặt vuông, bụng hơi phệ, dù cạo râu rất sạch nhưng nhìn vẫn xấu. Ông cụ này kiêm luôn chức cha "ruột" của Nguyên Nhạc, đồng chí Vũ Văn Chương.

"Có người gửi thư nặc danh tố cáo toàn hệ thống thành phố Kiến Tiền, kèm theo bằng chứng cấp cao ở đó khống chế dân số. Lần này là bắt buộc đi điều tra, cả Cục nghiên cứu và Cục Công an đều phải cử người đi."

Lần đầu tiên Nguyên Nhạc nghe được cụm từ "khống chế dân số" đó, không nắm giữ kinh tế, quyền hành mà chuyển qua kiểm soát nhân loại luôn à?

Tài liệu được gửi riêng vào tài khoản nội bộ của mọi người hết rồi. Cục trưởng nhìn mấy thằng nhóc ngang tuổi con nghé nhà mình, cảm giác cả đám đều là nghé con chờ ông cắt cỏ cho ăn. Chưa lớn đến đâu mà đã phải ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm. Ông nhắc lại mọi thứ một lần, hận không thể xé nát tài liệu nhét vào đầu bọn nó.

Trong tài liệu ngoài thư tố cáo và bằng chứng, còn lại là thông tin về gã lừa đảo lúc sáng, cùng với bốn tội phạm khác đã bị tóm rất lâu trước đây. Mỗi tên đều có một điểm chung bị khoanh đỏ: quê quán tại thành phố Kiến Tiền, tỉnh Phúc Lạc.

Từ lúc Cục nghiên cứu thành lập trong bí mật đã túm đầu mười bốn tên tội phạm có năng lực đặc biệt. Số hồ sơ đang có trong đây đã chiếm hết ba mươi lăm phần trăm. Cao hơn hẳn tỉ lệ tội phạm đến từ những vùng khác.

Trân Vũ lầm bầm: "Tỉnh Phúc Lạc? Thành phố âm nhạc?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro