Chương 2. Sóng não Lambda (2)

Cục trưởng nói tiếp:

"Dù không có thư tố cáo thì sớm muộn cũng sẽ có người điều tra. Bên trên đã chú ý đến tỷ lệ mà công an tổng kết rồi. Việc của chúng ta là tập trung vào những kẻ có năng lực, những chuyện khác không tới lượt các anh xen vào, nhưng phải chú ý phối hợp với đồng đội bên đó, sẵn sàng giúp đỡ mọi lúc. Trong thành phố Kiến Tiền cũng đã sắp xếp người hỗ trợ các anh.”

Danh sách người tham gia đã được quyết định sẵn, kế hoạch cụ thể đến mức không thể cụ thể hơn. Nguyên Nhạc định nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của cha già, bỗng thấy khó mở miệng hơn bao giờ hết.

Trước khi ra ngoài, ông còn dặn đi dặn lại: "Nhớ kỹ, phải đảm bảo điều tra trong bí mật. Có nguy hiểm thì rút lui trước, không được làm liều."

Hắn gật đầu, trong lòng lại đang vần vò câu nói “Lành ít dữ nhiều” của Meng Ling mấy chục lần.

***

Đoàn biểu diễn Moonflowers có thêm một trợ lý nghệ sĩ mới.

Nhóm điều tra nhỏ của bọn họ có sáu người, lần lượt vào thành phố ở những thời điểm khác nhau. Nguyên Nhạc là người đầu tiên, chịu trách nhiệm làm tiên phong khảo sát địa hình cho những đồng đội phía sau.

Thành phố Kiến Tiền, tỉnh Phúc Lạc được mệnh danh là "Thành phố Âm nhạc" vì nó là nơi cư ngụ của đa số các đoàn nhạc, đoàn kịch, công ty âm nhạc và các sân khấu lớn nhỏ. Các ca sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng thường có xuất thân từ nơi này. Chỉ tính các tỉnh phía Đông thì Phúc Lạc là nơi phát triển tiên tiến, hiện đại bậc nhất. Hắn nghĩ bức thư tố cáo kia không có tác dụng gì, bởi nếu nơi này có vấn đề thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Mặc dù nơi này nổi tiếng phồn thịnh, nhưng chưa vào sâu trong nội thành vẫn có thể bắt gặp mấy đàn bò vàng lang thang khắp các con đường vắng. Chất thải yên lặng nằm rải rác khắp nơi, bốc mùi như muốn kháng nghị. Mấy cái thùng rác đầy ắp đều chưa được đổ.

Khi xe taxi chạy ngang qua, mấy đứa bé đen nhẻm đang chạy nhảy khắp nơi dừng lại nhìn hắn một chút. Trong nhà thấp thoáng mấy người lớn không còn khả năng lao động đầy cảnh giác. Mấy mảnh sân nhỏ có vài bộ quần áo công nhân đang bay phấp phới. Trông bạc màu và giãn hết mức vì quá cũ.

Dần dần, ánh mặt trời bị các tòa nhà cao tầng che khuất, thi thoảng mới có một tia nắng cô quạnh chạm đến làn bụi mù dưới đất. Vẻ hào nhoáng của Thành phố Âm nhạc như được xây bằng ảo ảnh, nhìn đâu cũng giống thật, nhưng chân thật đến mức giả tạo.

Thỉnh thoảng, báo động của máy bắt sóng lại vang lên. Loại máy này được chế tạo đặc biệt để bắt được sóng não Lambda ở khoảng cách gần, và chỉ nhận ra duy nhất một loại sóng đó mà thôi. Mỗi nhân viên trong Cục nghiên cứu đều có một vài máy để luôn mang theo bên người. Máy cũng được bảo trì định kỳ nên không thể nào sai được.

Hắn đoán, ít nhất phân nửa cư dân ở thành phố này sở hữu, hoặc không hề biết mình sở hữu năng lực đặc biệt. Nhất là khi taxi chạy qua một khu chợ, báo động inh ỏi đến mức tài xế cũng chú ý. Nguyên Nhạc chỉ đành lấy điện thoại ra giả vờ như có người gửi tin nhắn cho mình. Lúc ấy hắn mới bất ngờ phát hiện kết nối của mình với Cục nghiên cứu đã bị ngắt.

Trên người hắn có một máy quay nhỏ hình dạng như nút áo, chỉ sử dụng mạng riêng của Cục. Đây là thiết bị được chuyên gia đặc chế dành cho các nhân viên điều tra, mỗi mạng lưới có số thiết bị cố định, không chấp nhận kết nối với mạng bên ngoài nên không thể bị xâm nhập.

Điện thoại, đồng hồ, mắt kính và mấy thứ khác vẫn hoạt động bình thường. Tức là mạng của bên ngoài đã bị chặn, người vào thành phố này chỉ có thể sử dụng mạng ở đây.

Hắn nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn mình tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro