Oneshort

Lần đầu họ gặp nhau là khi anh năm tuổi và Fuegoleon sáu tuổi. Quý bà Mermillion giao các con của bà cho mẹ anh - Acier để huấn luyện họ. Và người đã đồng ý một cách vui vẻ. Người cũng bảo những đứa trẻ hãy chơi cùng nhau bất chấp cho sự miễn cưỡng của Nozel.

Sau đó Fuegoleon đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Tên tóc đỏ ấy cố gắng thân thiết với anh hơn. Mặc dù có đôi khi rất phiền phức, Nozel nghĩ nó cũng không đến nỗi quá tệ.

Thời gian qua đi, anh đã mười bốn tuổi và Fuegoleon mười lăm khi mẹ anh mất bởi vì lời nguyền của Magicula. Việc chống đỡ một gia tộc đang hỗn loạn bởi vì cái chết của người đứng đầu là rất khó cho một đứa con trai cũng đang mất mẹ. Anh khi đó còn chưa có Grimoire, nhưng tất cả đều là việc nên làm khi trở thành người thừa kế. Nozel chấp nhận rằng đó là quãng thời gian khó khăn nhất của anh.

Anh chậm rãi mở mắt, cảm thấy đầu nặng trĩu và nỗi buồn đang nhen nhói trong lòng ngực. Mất một phút Nozel mới nhận ra rằng đầu mình đang tựa vào lòng ai đó rất mềm mại, ấm áp. Đôi bàn tay nọ nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Ổn hơn chứ?"

"Ừm..."

Mái tóc màu đỏ xõa xuống trước mặt anh, mùi hương thoang thoảng và hơi thở ấm áp phả vào má anh khi Fuegoleon cúi người lại gần, nhẹ nhàng chải tóc cho Nozel.

"Em mơ thấy mẹ." Nozel khàn giọng.

"Em thật sự rất nhớ mẹ nhỉ."

"Giống như cảm thấy tội lỗi hơn."

"Ý em là gì?"

"Không có gì."

Fuegoleon lắc đầu. Anh siết chặt đôi bàn tay ấm áp của con người có mái tóc đỏ này khi đôi mắt tím violet của hắn quan sát anh với đầy sự quan tâm.

"Em không cần phải đổ lỗi cho bản thân quá nhiều, đó không phải lỗi của em." Fuegoleon bình tĩnh nói.

"Chắc vậy." Anh gật đầu.

Nozel vùi mặt vào lòng Fuegoleon và nghẹn ngào không nói nên lời.

"Hát cho em một bài hát ru đi."

"Tại sao anh phải làm thế?"

"Bởi vì anh cần phải làm."

"... Được rồi."

Fuegoleon thở dài bất lực. Chàng trai tóc đỏ bắt đầu ngân nga khe khẽ trong khi làn gió đêm lay động bức màn trắng, mái tóc đỏ rực của hắn tung bay trong gió. Nozel nhắm mắt, cảm nhận một đôi tay trên tóc mình và một đôi mắt thật dịu dàng đang nhìn anh. Anh dần dần chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Tiếng chuông nhà nhờ vang lên đưa Nozel trở về thực tại. Anh mặc một bộ tuxedo màu trắng. Đứng trước một đám đông hò reo khi anh nhìn thẳng vào người yêu đang bước đến.

Leopold cầm tay Fuegoleon khi họ đang đi trên tấm thảm nhà thờ. Cậu nhóc nhỏ nhà Vermillion mỉm cười ngượng ngùng khi anh trai bước lên bục trước mặt Nozel. Hắn cúi đầu, tay nắm chặt bó hoa.

Nozel đến gần và chạm vào tay trái của Fuegoleon. Anh ngước nhìn hắn, người đang mặc một bộ suit trắng, mái tóc đỏ son được búi lên gọn gàng. Khuôn mặt quen thuộc đỏ bừng dưới tầm màn trắng.

"Không có gì muốn nói sao?" Nozel hỏi trong khi vén tấm màn che của Fuegoleon lên.

Người đàn ông tóc đỏ mím môi và lắc nhẹ đầu, mặt hắn đỏ lên như màu tóc của hắn.

Tiếng chuông vang lên phía sau vị linh mục. Hai cặp mắt xanh biếc và tím violet nhìn nhau trong giây lát nhưng lại cảm giác như là vĩnh hằng.

Vào lúc đó, Nozel thề với trái tim mình...

Lần này, anh phải bảo vệ hắn. Anh sẽ không để đánh mất người trước mặt một lần nữa.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro