Chương 2
Buổi sáng ở Seoul vẫn dồn dập và ồn ào như mọi ngày, nhưng với Kiin thì tất cả đều là một chuỗi âm thanh quen thuộc. Tiếng còi xe vang vọng từ ngã tư, tiếng gió len qua khoảng hẹp giữa những tòa nhà, tiếng bước chân vội vã của đám đông. Anh đã thuộc lòng nhịp điệu ấy, như thể mỗi ngày đều là một bản nhạc lặp lại với những nốt chẳng hề thay đổi.
Thế nhưng, khi giọng nói kia lại vang lên, mọi thứ như lệch đi một nhịp.
“Anh lại đi làm à?”
Giọng nói trầm, ấm, và mang chút tinh nghịch ấy khiến Kiin khựng lại. Chẳng khó để nhận ra đó là ai. Siwoo - người mà anh đã vô tình va phải cách đây không lâu.
Kiin quay nhẹ mặt về phía âm thanh, không phải để nhìn mà để chắc chắn mình không nhầm.
“À… phải. Cậu… cũng đi đường này sao?”
“Ừ, chắc vậy. Hay là định mệnh nhỉ?” – Siwoo bật cười. Tiếng cười ấy không lớn, nhưng có sức cuốn hút lạ kỳ.
Anh nghe tiếng bước chân Siwoo chậm lại, đi song song với mình. Bình thường, Kiin không thích có người đồng hành. Khi có ai đi quá gần, anh dễ mất đi sự tập trung vào tiếng gậy chạm nền và âm vang xung quanh. Nhưng chẳng hiểu vì sao, có Siwoo ở cạnh, anh lại thấy nhẹ nhõm.
Siwoo thỉnh thoảng khẽ chạm vào khuỷu tay anh, như để hướng anh né một hòn gạch lồi, hay báo hiệu phía trước có bậc thềm thấp. Cử chỉ ấy chẳng hề làm anh thấy phiền. Ngược lại, nó khiến bước chân anh vững vàng hơn.
Những ngày tiếp theo, Kiin bắt đầu nhận ra sự trùng hợp kỳ lạ: sáng nào anh cũng gặp Siwoo. Lúc thì ngay khúc rẽ, lúc thì ở trạm chờ xe buýt, lúc thì chỉ đơn giản là khi ngang qua con phố quen.
Lần nào Siwoo cũng chủ động bắt chuyện, giọng cậu luôn vui vẻ như đã quen anh từ lâu.
Một buổi trưa, khi cả hai lại tình cờ gặp nhau, Siwoo bỗng đề nghị:
“Anh có hay ăn ngoài không?”
Kiin hơi ngập ngừng.
Ăn ngoài với anh luôn là thử thách: tìm chỗ ngồi, chọn món, cảm giác ánh mắt người lạ dõi theo khi anh dò dẫm cầm thìa đũa. Thường thì anh chọn ăn ở nhà cho dễ.
“Thỉnh thoảng thôi…”
“Vậy hôm nay đi với tôi nhé. Tôi biết một quán gần đây thôi. Đảm bảo anh sẽ thích.”
Giọng Siwoo chắc nịch, như thể không cho phép từ chối. Sau vài giây cân nhắc, Kiin gật đầu khẽ.
Quán ăn nằm trong một con hẻm nhỏ, yên tĩnh hơn so với phố lớn. Khi họ vừa bước vào, mùi thịt nướng lan tỏa. Siwoo nhanh nhẹn kéo ghế, đỡ cho Kiin ngồi xuống trước rồi gọi món, chẳng cần hỏi anh muốn ăn gì.
Kiin hơi ngạc nhiên, nhưng khi nghe tiếng lách tách trên vỉ sắt và ngửi mùi thơm của thịt cháy xém, anh khẽ cười.
“Làm sao cậu biết tôi thích thịt nướng?”
Siwoo đáp tỉnh bơ:
“Tôi nghe trong chương trình của anh mà. Anh có kể thích mùi thịt cháy xém, và cái cảm giác nghe tiếng mỡ nổ tí tách.”
Kiin bất động trong thoáng chốc. Anh không nghĩ có ai lại chú ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt đó trong radio. Một phần nào đó trong ngực anh khẽ ấm lên.
“…Cậu lạ thật.” - Anh nói, giọng nhỏ.
“Lạ thì mới thú vị chứ.” – Siwoo bật cười.
Từ hôm đó, những buổi ăn uống trở thành thói quen.
Đôi khi chỉ là bữa cơm bình thường, đôi khi là ly cà phê vội. Nhưng lần nào, Siwoo cũng nhớ rõ anh thích gì: trà nóng thay vì cà phê, món ít cay, canh nhiều nước.
Có hôm, họ ngồi trong một quán nhỏ, Siwoo bỗng hỏi:
“Anh sinh năm bao nhiêu?”
“99.” – Kiin trả lời.
“À, vậy là tôi hơn anh một tuổi.” – Siwoo cười khẽ. “Tôi 98. Gọi tôi là hyung đi?”
Kiin thoáng ngập ngừng. Trong văn hóa Hàn, chuyện xưng hô theo tuổi khá quan trọng. Anh hơi bối rối:
“Vậy… tôi nên gọi cậu là Siwoo-hyung”
Siwoo lắc đầu:
“Không cần đâu. Tôi giỡn đấy. Gọi Siwoo thôi. Tôi thích vậy, nghe gần gũi hơn.”
Kiin không quen với việc bỏ qua ranh giới tuổi tác, nhưng thấy cậu nói vậy, anh cũng đành chiều theo. Trong lòng, có chút ngại, nhưng đồng thời cũng thấy dễ chịu một cách kỳ lạ.
Rồi một chiều muộn, trời đổ mưa bất ngờ.
Kiin đứng dưới mái hiên, nghe tiếng mưa đập lộp bộp xuống mặt đường. Anh chưa kịp tính toán nên về thế nào thì một bàn tay kéo nhẹ khuỷu tay anh.
“Đi thôi, tôi có ô.” – giọng Siwoo vang lên, dứt khoát.
Trước khi Kiin kịp phản đối, chiếc ô đã bật ra. Anh cảm nhận được hơi ấm từ người đi cạnh, mùi vải áo thấm nước mưa.
Khi bước đi, chiếc ô hơi nghiêng về phía anh, khiến vai anh khô ráo trong khi vai Siwoo chắc chắn đã ướt.
Kiin mím môi, không nói gì. Trong lòng anh trào lên một cảm giác khó tả, vừa biết ơn vừa ấm áp đến mức hơi bối rối. Anh muốn nói ra, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thì thầm:
“…Cảm ơn.”
Siwoo cười, giọng vang rõ trong tiếng mưa:
“Có gì đâu.”
“Anh luôn vội giúp người khác như thế sao?” – Kiin hỏi nhỏ, nửa như muốn thử lòng, nửa như muốn giấu đi sự run rẩy trong giọng mình.
“Không hẳn. Nhưng với anh thì có lẽ khác.” – Siwoo trả lời, không chút do dự.
Kiin im lặng. Anh không nhìn thấy ánh mắt Siwoo, nhưng lại nghe rất rõ nhịp thở chân thành ấy.
Từ ngày đó, mỗi bước chân của Kiin dường như nhẹ hơn. Những lần gặp Siwoo không còn là sự tình cờ nữa, mà như một phần tất yếu của cuộc sống. Anh bắt đầu nhận ra mình mong chờ giọng nói ấy, mong chờ bàn tay khẽ chạm để dẫn đường, mong chờ cả tiếng cười vang lên bên cạnh.
Trong trái tim vốn quen với tĩnh lặng của anh, một gam màu hồng nhạt đang dần lan ra.
Thời gian trôi, Kiin bắt đầu nhận ra: mỗi khi ở cạnh Siwoo, anh không còn quá chú tâm đến khoảng trống trong đôi mắt mình nữa. Anh lắng nghe tiếng nói ấy, cảm nhận cách người kia quan tâm và lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy mình không còn cô độc hoàn toàn.
Còn Siwoo – cậu trai với giọng nói ấm áp và chiếc ô nghiêng ấy – giống như một gam màu mới tô vào bức tranh vốn chỉ có gam xám trong thế giới của Kiin.
—-----
Những ngày sau đó, dường như lịch trình của Kiin đã vô tình xen lẫn với sự hiện diện của Siwoo. Không còn chỉ là những lần gặp gỡ bất chợt nữa, họ bắt đầu hẹn nhau cụ thể. Ban đầu, Kiin còn hơi bối rối. Đã lâu rồi anh mới có một người muốn ở cạnh mình lâu đến thế.
Buổi tối họ thường hẹn nhau đi ăn, Siwoo chọn một nhà hàng nhỏ nằm khuất trong con ngõ. Không sang trọng, nhưng ấm cúng. Không gian gỗ trầm cùng ánh đèn vàng nhạt khiến không khí trở nên dịu dàng như chính giọng nói của Siwoo.
“Anh ngồi đây, để tôi kéo ghế cho.” – Siwoo nói khi dìu Kiin vào.
Kiin hơi ngượng. Nhưng vẫn thành thục ngồi xuống như thể nó đã vô tình trở thành thói quen.
“Anh ăn thử món jjigae ở đây đi, ngon lắm.” – Siwoo đưa thực đơn, nhưng ngay sau đó bật cười. “À quên, tôi quên mất...”
Kiin cũng cười theo, không hề thấy khó chịu. “Không sao. Cậu nói cho tôi nghe là đủ rồi.”
Suốt bữa ăn, Siwoo kể về đủ thứ chuyện: những lần anh đi học muộn vì mải ngủ, những trò nghịch ngợm thời trung học, cả thói quen kỳ quặc là luôn gấp mép khăn giấy thành hình vuông hoàn hảo. Giọng nói ấy như dòng suối chảy không ngừng, khiến Kiin, vốn dĩ ít khi cởi mở, cũng bắt đầu chia sẻ nhiều hơn.
Anh kể về những ngày đầu sau khi mất thị lực, cảm giác hoang mang và tức giận với chính bản thân. Nhưng anh cũng kể về cách mà radio đã cứu rỗi mình: được nói, được nghe, được kết nối với những người xa lạ.
“Anh mạnh mẽ thật đấy.” – Siwoo chợt thốt lên.
Kiin khẽ cười. “Không, tôi chỉ học cách quen với nó thôi. Có lẽ vì... tôi không có lựa chọn nào khác.”
Một khoảnh khắc im lặng nhẹ nhàng trôi qua, trước khi Siwoo đổi giọng:
“Anh biết không, mỗi khi tôi nghe anh nói chuyện, tôi lại thấy như mình đang ngồi trước một bức tranh. Không nhìn thấy thì cũng hình dung được từng màu sắc.”
Kiin thoáng ngẩn người. Chưa từng có ai nói với anh như thế. Anh bỗng thấy sống mũi mình cay cay, nhưng vội kìm lại bằng một nụ cười.
Có một lần khác, khi họ cùng đi dạo, Kiin phải qua một ngã tư đông xe.
Âm thanh ồn ào khiến anh chùn bước, bàn tay khẽ siết chặt lấy gậy.
“Để tôi.” – Siwoo khẽ nói, rồi chạm nhẹ vào cánh tay Kiin.
Sự tiếp xúc ấy khiến Kiin thoáng run, nhưng ngay lập tức cảm nhận được sự chắc chắn trong từng bước đi của Siwoo. Cậu dẫn anh băng qua đường, từng nhịp bước đều đặn, không nhanh không chậm.
Khi sang tới bên kia, Kiin khẽ nói: “Cảm ơn cậu. Tôi biết tôi có thể tự qua, nhưng...”
“Nhưng có tôi thì dễ hơn, đúng không?” – Siwoo chen ngang, giọng pha chút đùa cợt.
Kiin cười, gật đầu. Đúng là dễ hơn. Dễ đến mức anh không muốn buông bỏ.
Một buổi chiều khác, mưa rơi nhiều hơn hôm trước. Hai người trú dưới hiên nhà. Siwoo vẫn cầm chiếc ô quen thuộc, lần này nghiêng hẳn về phía Kiin, gần như che toàn bộ cho anh.
“Nếu anh ướt, chắc tôi sẽ áy náy lắm.” – Siwoo nói nhỏ.
Kiin cười, hơi ngẩng mặt về phía mưa, để những giọt lất phất chạm vào gò má mình. “Tôi không phiền đâu. Thật ra, mưa cũng có tiếng rất đẹp.”
Siwoo im lặng một chút, rồi khẽ kéo ô thấp xuống hơn, đến mức vai họ gần như chạm nhau. Khoảng cách ngắn ngủi ấy làm tim Kiin đập lạc nhịp. Anh không dám quay đầu, nhưng từng nhịp thở của người bên cạnh đều rõ mồn một.
“Có lẽ...” – Siwoo cất giọng, trầm xuống – “tôi thích nghe anh nói về mọi thứ hơn là để anh chịu một mình trong im lặng.”
Kiin nuốt xuống câu trả lời. Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ còn một từ khẽ bật ra:
“Ừ.”
Từ hôm ấy, dường như mọi thứ đổi khác. Họ vẫn chỉ là hai người bạn đi ăn, đi dạo, nhưng ở đâu đó trong những chi tiết vụn vặt – chiếc ô nghiêng, bàn tay dìu qua đường, câu hỏi han nhỏ bé – một thứ tình cảm dịu dàng đang dần được nuôi lớn.
Kiin cảm nhận rõ. Nhưng anh cũng sợ, vì lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy bản thân mong đợi giọng nói của một người đến vậy.
Còn Siwoo, chẳng cần nói ra, ánh sáng trong từng nụ cười của cậu đã đủ để Kiin tin rằng mình không còn đơn độc nữa.
—--
Tối hôm ấy, sau khi kết thúc ca phát thanh muộn, Kiin bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Siwoo:
“Anh xong việc chưa? Ra ngoài một lát nhé, tôi muốn đưa anh đến một chỗ.”
Thoạt đầu, Kiin do dự. Anh không thường ra ngoài đi dạo vào ban đêm. Ánh sáng mờ ảo của đèn đường, tiếng xe thưa thớt, tất cả khiến anh cảm thấy như mình đang bước trong một thế giới xa lạ. Nhưng giọng nói của Siwoo qua điện thoại, vang lên chắc nịch, đã khiến anh mềm lòng.
“Tin tôi đi, anh sẽ thích.”
Siwoo đưa anh lên một con dốc nhỏ.
Bàn tay cậu đặt nhẹ sau lưng, vừa dìu vừa trấn an, từng bước một.
Tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng gió khẽ lùa qua hàng cây. Kiin không thấy gì, nhưng những âm thanh ấy gợi cho anh một nỗi hồi hộp khó gọi tên.
“Khi nào đến nơi thì nói tôi nhé.” - Anh cẩn thận bước đi, nụ cười khẽ trên môi.
“Gần rồi. Thêm vài bước nữa thôi.” – Giọng Siwoo như chan chứa niềm háo hức.
Cuối cùng, họ dừng lại. Kiin nghe thấy không gian bỗng mở rộng, như thể phía trước không còn là những dãy nhà chật hẹp. Gió thổi mạnh hơn, mang theo mùi ngai ngái của đất và thoang thoảng hương hoa dại.
“Chúng ta ở đâu đây?” – Anh khẽ hỏi.
Siwoo im lặng một nhịp, rồi nói: “Trên đồi. Anh có thể không thấy được, nhưng phía trước là toàn bộ thành phố. Ban đêm, đèn sáng như biển sao.”
Kiin lặng người. Anh không thấy được khung cảnh ấy, nhưng qua lời Siwoo, anh hình dung ra một bức tranh trải rộng: những ngọn đèn nhỏ lấp lánh, xếp thành dòng chảy, hòa cùng ánh trăng trên cao.
Siwoo khẽ nắm tay anh, đặt vào lan can bằng gỗ. “Chạm vào đi. Cảm giác gió ở đây khác với dưới phố đúng không?”
Kiin làm theo.
Gió ràn rạt mơn man da thịt, mạnh mẽ nhưng cũng tự do. Anh bỗng nhận ra tim mình đập nhanh, không chỉ vì khung cảnh mà còn bởi bàn tay ấm áp kia chưa rời đi.
“Anh có biết tôi từng sợ ra ngoài buổi tối thế nào không?” – Kiin khẽ nói, giọng như thì thầm vào gió. “Tôi sợ bị lạc, sợ không tìm được đường về. Nhưng giờ, đứng ở đây, tôi lại thấy... an tâm.”
Siwoo cười, tiếng cười nhẹ như gió. “Vậy thì cứ dựa vào tôi. Tôi sẽ dẫn đường.”
Khoảnh khắc ấy, một sự yên bình lạ lùng lan tỏa trong Kiin. Anh nhắm mắt – thói quen từ lâu, nhưng lần này là tự nguyện – để lắng nghe nhịp thở đều đặn bên cạnh. Anh không cần ánh sáng, bởi có cảm giác như chính giọng nói, nụ cười và hơi ấm ấy đã lấp đầy bóng tối trong anh.
“Anh biết không,” – Siwoo bất chợt nói nhỏ, gần như thì thầm – “tôi đã luôn nghĩ, có những điều không cần phải nhìn mới thấy được.”
Tim Kiin chao nghiêng.
Anh muốn hỏi “điều gì” nhưng lời nghẹn lại ở cổ. Thay vào đó, anh khẽ gật đầu, như một lời đồng ý thầm lặng.
Đêm hôm ấy, họ không nói thêm nhiều. Chỉ đứng cạnh nhau thật lâu, để gió cuốn trôi những khoảng lặng, để thành phố phía dưới rực sáng như một minh chứng rằng dù trong bóng tối, thế giới vẫn còn đẹp theo một cách khác.
Và trong lòng Kiin, một cảm giác mới mẻ nảy nở. Mềm mại, ấm áp, như đóa hoa khẽ hé trong đêm mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro