5
Tác giả: numberoneisagifan
Bản dịch: sweetie
Lưu ý: Có liên quan đến yếu tố tôn giáo. Xin vui lòng cân nhắc hoặc click back nếu bị ảnh hưởng.
=========
Tất nhiên là em sẽ đến. Em sẽ không bao giờ từ chối Michael.
Em tìm đường ra ngoài khi mọi người đã ngủ, đi một quãng ngắn để đến nhà Michael trong đêm tối. Em không đội chiếc mũ trùm đầu, để gió đêm quấn quýt lấy mái tóc. Hình ảnh một nữ tu lang thang giữa đêm tối sẽ quá nổi bật, và em không muốn thu hút sự chú ý. Phòng trước sáng đèn, em tiến đến gõ cửa.
Cửa mở, Michael nắm eo em kéo vào trong, dẫn Isagi vào phòng ngủ. Bộ đồ lễ đã được thay thế bằng chiếc áo cổ lọ tối màu và quần đen dài, một hình ảnh vừa quen vừa lạ, gợi cảm đến lạ thường. Isagi không thể rời mắt khỏi Michael. "Đi thôi, mọi thứ đã sẵn sàng rồi—"
"Michael," em dừng lại trước cửa phòng ngủ, nhìn người tình trong bóng tối, "Anh chắc chắn muốn kết hôn với em chứ?"
Chân mày của Michael khẽ nhướn lên – đôi khi khiến Isagi không thể rời mắt – rồi hắn từ tốn mở cánh cửa phòng ngủ. "Đừng bao giờ hỏi tôi một câu ngớ ngẩn như thế nữa."
Một cánh tay vòng qua eo Isagi kéo em vào trong, đặt cả hai ngồi xuống giường rồi khéo léo tìm kiếm một thứ gì đó dưới những chiếc gối mềm mại, cất gọn vào túi. Hắn lấy ra một tấm voan mỏng manh, kết hợp giữa ren và voan, cũng được giấu dưới gối, nhẹ nhàng cài vào tóc Isagi phía sau gáy. Chất liệu trắng muốt ấy như phát sáng mờ ảo dưới ánh đèn dịu nhẹ.
"Đây," Michael nói, khẽ điều chỉnh chiếc voan đang đeo cho đối phương, "Mười năm trước, em đã tặng tôi món quà này," hắn đưa tay ra khỏi áo, cho Isagi thấy chiếc thánh giá đang đeo trên ngực. Isagi khẽ vuốt ve bề mặt kim loại trơn bóng nơi nó chạm vào trái tim Michael. "Và lúc đó tôi chẳng có gì để đáp lại em, nhưng giờ đây tôi có món quà này."
Hắn với tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ và mở nắp để cho Isagi xem bên trong. "Những thứ này, và cả tôi, suốt cuộc đời còn lại."
Tay run run, em lấy một trong hai chiếc nhẫn màu bạc giống nhau ra khỏi hộp. "Anh sẽ làm lễ cho chúng ta chứ?"
"Tất nhiên, từ giờ tôi không còn là một linh mục nữa," Michael nói, nắm lấy tay Isagi và chiếc nhẫn của hắn trong tay người kia, "và đêm nay, em sẽ không còn là một nữ tu sĩ."
"Chúng ta sẽ là vợ chồng," Michael nói thêm, ánh mắt hắn chứa đựng một cảm xúc lạ lẫm mà Isagi chưa từng thấy, nhưng lại khiến em không thể rời mắt., "Và Chúa sẽ minh chứng điều đó."
"Yoichi, hãy đeo chiếc nhẫn này như một lời thề tình yêu chung thủy của chúng ta, nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần," Michael thì thầm qua từng lời, như thể nếu càng kéo dài khoảnh khắc này, hắn càng trở nên lo lắng. Hắn trượt chiếc nhẫn vào ngón tay của Isagi, đưa tay mình ra.
Isagi cảm nhận được sự mát lạnh của chiếc nhẫn giữa các ngón tay mình, cầm lấy nó cẩn thận để có thể trượt nó vào ngón áp út của Michael. "Em lấy anh làm chồng," em nói, theo từng lời mà Michael hướng dẫn, "và em trao mình cho anh như vợ của anh."
Hắn nâng tấm mạng che mặt của Isagi lên và hôn em. Em mới chỉ được hôn khoảng ba lần trong đời, tất cả đều là bởi Michael, và em vẫn chắc chắn rằng đó là điều yêu thích nhất của mình.
Em không còn là tu sĩ nữa – cuộc hôn nhân này đã xóa nhòa ranh giới ấy vĩnh viễn. Isagi không cảm thấy chút hối tiếc nào khi Michael thăm dò sâu hơn vào khoang miệng bằng một nụ hôn ướt át. Thế giới của Isagi lúc này chỉ còn lại những cảm xúc hỗn loạn, đầu óc em như bị nhấn chìm trong một cơn sóng dữ.
"Em đã sẵn sàng hoàn tất hôn nhân của chúng ta chưa?" Michael rời khỏi đôi môi đang run rẩy của Isagi, hơi thở gấp gáp. Isagi không trả lời được, em vẫn đang cố lấy lại bình tĩnh. Michael ừm một tiếng, dụi mũi vào cổ em, "Vậy là chưa được."
"Không!" Isagi lắp bắp, nắm chặt lấy gáy Michael, "E–em sẽ làm... chúng ta..."
Thực ra, em không biết phải làm sao. Tất nhiên, em hiểu về tình dục, nhưng lại không biết nó vận hành ra sao. Em lớn lên với những chuẩn mực quá khắt khe: trong sạch, không ham muốn, không gần gũi ai. Mà em đã làm được những điều đó... Có lẽ em không phù hợp với cuộc sống này, thậm chí còn là gánh nặng cho những người đã sinh ra mình.
Isagi chợt nhận ra mình đang lạc vào vòng xoáy suy nghĩ. "Em lại nghĩ vẩn vơ rồi," Michael lên tiếng, kéo Isagi trở lại thực tại. "Để tôi lo cho em."
"Em phải làm gì đây?" Isagi hỏi, như một Con Chiên ngoan ngoãn, luôn tìm kiếm sự dẫn dắt. Michael khiến việc buông bỏ mọi thứ trở nên dễ dàng đến nỗi Isagi không còn muốn suy nghĩ nữa. Em cảm thấy thật tuyệt khi được dựa dẫm vào Michael.
"Sao em không mở món quà nhỏ mà tôi để lại ra xem nào?" Michael gợi ý, ánh mắt hắn lấp lánh. Isagi đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Michael, cảm nhận rõ từng ánh nhìn đang đổ dồn vào mình.
"Con... Con gần như không mặc gì rồi, Cha ạ, điều này không phù hợp chút nào," em ấp úng, ngón tay bấm vào nhau, một thói quen không thể bỏ. "Có lẽ chúng ta nên tắt đèn đi..."
"Con đang ám chỉ rằng ta bắt con mặc những thứ làm mất đi sự trong sáng của con sao?" Michael hỏi, ngả người ra sau, tay chống lên nệm. Isagi đứng trước mặt hắn, trở thành tâm điểm của ánh nhìn. "Nếu được, ta nghĩ con sẽ còn đẹp hơn nữa, Yoichi. Màu trắng khiến con trông như một thiên thần."
Hằng ngày, em giấu mình sau lớp vải trắng của bộ đồ nữ tu, nhưng trước lời khen của Michael, em lại lắp bắp không thành lời. Một cảm giác ấm áp quen thuộc bao trùm lấy em, từ đầu đến chân, như bị theo dõi. Bụng em nóng ran vì một nỗi mong chờ mơ hồ.
Em tin tưởng tuyệt đối vào Michael, rằng người ấy sẽ chăm sóc mình. Em chấp nhận vai trò của mình, như một cô dâu, để vun đắp tình yêu bằng cách quan hệ. Ít nhất đó là cách Michael gọi nó như thế.
Em nuốt nước bọt, lúng túng cởi từng lớp vải vội vã. Michael nhìn em như một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt sáng rực. Isagi đứng gần như trần truồng trước mặt hắn, chỉ còn lại những sợi dây mỏng manh bằng vải trắng và ren. "Em... em mặc sai rồi..."
"Đúng vậy," Michael thừa nhận, đưa tay lên che miệng khi hắn cẩn thận và chậm rãi nhìn khắp cơ thể Isagi. "Chúa ơi... nhưng em đừng xin lỗi."
"Em chưa bao giờ mặc thứ gì như thế này. Nó không giống bất cứ thứ gì chúng ta hay mặc hoặc— hoặc thậm chí là quần lót thông thường của em—" em cố gắng giải thích, tiến lại gần hơn một bước. Michael nắm lấy cánh tay em, kéo Isagi ngồi lên đùi mình trong một chuyển động vội vã.
Michael ra hiệu cho em im lặng, đưa một ngón tay lên môi em, từ từ kéo từ môi trên xuống môi dưới, làn da chạm vào bề mặt thô ráp của đầu ngón tay, xuống đến cằm - Michael giữ lấy, nâng mặt em lên.
Isagi để hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn bên dưới mông mình. Em với tay xuống dưới, sờ vào đùi Michael để tìm hộp đựng nhẫn, nhưng thay vào đó Michael lại rít lên, ngăn tay Isagi lại bằng một cái nhăn mặt. "Đó là...'' em nói, chưa bao giờ thấy điều gì như thế này trước đây, má em nóng bừng, và Michael chỉ gật đầu trước khi nắm lấy cả hai cổ tay của Isagi.
Hắn xoay cả hai lại, ghim Isagi xuống giường, những ngón tay của họ đan vào nhau. Michael di chuyển đến mép giường và bắt đầu tháo những chiếc thắt lưng kim loại nhỏ và cởi tất của em ra, kéo chiếc nịt ren xuống đùi trái bằng răng và vứt nó ở một xó trên sàn nhà. "Em biết đấy," Michael bắt đầu, từ từ hôn từ đùi Isagi xuống rốn, "đây là một truyền thống trong đám cưới, và cặp đôi mà tôi đã nói chuyện hôm nay rất có thể sẽ làm trong tiệc chiêu đãi của họ sau khi họ rời khỏi nhà thờ."
"Anh ta sẽ quỳ dưới váy cô ấy trước mặt tất cả khách khứa, ngay giữa hai đùi cô ấy." Hắn tìm đường đến cổ Isagi, môi hắn lướt qua từng điểm nhạy cảm dọc theo xương hàm khi hắn di chuyển lên cao hơn, thì thầm vào vành tai đang nóng bỏng của em, "một màn trình diễn bẩn thỉu như vậy đối với một cô gái còn trinh đang ngượng đỏ mặt, nhưng lại bình thường đối với những người như họ. Em có muốn thế không, Yoichi? Để mọi người biết ai sẽ làm em mất trinh ngay khi chúng ta về nhà nhưng không bị cho rằng đó là tội lỗi."
"Em sẽ không—" em thở hổn hển khi Michael tháo chiếc áo lót, cảm thấy lớp ren dễ dàng tuột khỏi ngực mình, "Em sẽ không mời ai cả."
"Vậy thì tôi sẽ đưa em đi thật xa khỏi nơi này và chúng ta sẽ bắt đầu sống. Một cuộc sống thực sự", Michael nói lời hứa, ngón tay cái móc vào dưới hai bên quần lót, "em sẽ được kết bạn và có thể mặc chiếc váy đẹp của mình."
Michael hôn em nhẹ nhàng khi nói lời hứa, và Isagi tuyệt vọng bám chặt vào chiếc áo sau lưng hắn khi Michael kéo quần lót xuống chân và thả rơi xuống sàn.
Bây giờ em gần như khỏa thân hoàn toàn, ngoại trừ— "Anh có định tháo mạng che mặt ra không..." em lẩm bẩm, khuôn mặt đỏ bừng.
Ngón tay của Michael trượt qua khe hở, cảm nhận độ ẩm ướt của ngón tay mình, rồi hắn nhìn chằm chằm vào mắt Isagi khi từ từ đẩy vào bên trong. "Tôi muốn em mang nó."
Isagi nghẹn thở, một âm thanh lạ thoát ra từ miệng, và mắt Michael sáng lên như thể đó là tất cả những gì hắn đang chờ đợi. "Tôi nghĩ em rất đẹp khi làm cô dâu, Yoichi, tôi muốn kéo dài khoảnh khắc này."
"Em thật hoàn hảo," Michael nói, đẩy ngón tay sâu hơn vào trong âm hộ của Isagi, quan sát phản ứng trên khuôn mặt em. Nó hơi đau, ngoài cảm giác lạ lẫm, và em có thể cảm nhận được nơi cơ thể mình kháng cự sự xâm nhập ấm áp này. "Luôn ngoan ngoãn như vậy, nhìn tôi bằng đôi mắt vô tội đó và nghĩ rằng tôi không nhận ra."
Em với tay về phía Michael, vòng tay qua vai và rên rỉ vào hõm cổ hắn. "Có đau không?" Michael gần như thì thầm đáp lại, ấn thêm một ngón tay vào sâu bên trong. "Tốt lắm. Nghĩa là em chưa bao giờ để ai khác ngoài tôi làm điều này. Sẽ không đau nữa đâu."
Michael hôn em, một nụ hôn vừa đủ để xoa dịu cơn đau. Lưỡi hắn lướt qua môi Isagi, nước bọt làm ẩm đôi môi đang hé ra. Isagi rên rỉ, một bàn tay siết chặt lấy tóc hắn, không muốn hắn quay đi chỗ khác, nhưng Isagi không dám làm quá sức. Em ngả đầu về phía trước, đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt, cảm nhận Michael siết chặt lấy đầu em như thể sợ em sẽ vụt mất.
Cả người Isagi run rẩy khi nghe những âm thanh khàn khàn phát ra từ Michael, như thể hắn đang cố nuốt trọn Isagi và đã khao khát khoảnh khắc này suốt đời. Có lẽ hắn thực sự đã chờ đợi điều này.
"Thư giãn nào," Michael hít một hơi thật sâu, nhưng Isagi gần như chắc chắn rằng em đã chìm nghỉm vào tấm ga trải giường, nước bọt tràn ra khóe miệng. Áp lực đè nặng hơn là đau đớn khi những ngón tay của Michael, ít nhất là ba ngón (hoặc ít nhất là Isagi cảm nhận được như vậy vì em quá xấu hổ để nhìn xuống), xâm nhập sâu hơn, khiến Isagi nhăn mặt.
"Em ổn mà," Michael dỗ dành, không thực sự hỏi mà chỉ khẳng định và hôn lên khóe mắt em - đó là lúc Isagi nhận ra mình đã khóc. Một thứ gì đó nóng và ẩm ướt chảy xuống đùi em, và em nhìn xuống vệt máu mỏng trên làn da nhợt nhạt của mình. Michael bắt gặp ánh mắt của em, hắn mỉm cười khi cúi xuống liếm vệt máu hồng mỏng đó, lưỡi hắn lướt qua như thể đang thưởng thức một món ngon.
Ngón tay của Michael đột ngột dường như chạm vào một nơi sâu hơn trong âm hộ, và chân của Isagi giật nảy khi chúng chạm vào thứ gì đó như một luồng điện chạy khắp cơ thể, "A— Michael, cái gì vậy—"
Isagi giãy giụa cố gắng thoát khỏi cảm giác kỳ lạ, nhưng Michael dưới thân em như một cái bẫy không lối thoát. Đôi mắt hắn tối sầm lại vì ham muốn, toàn bộ thế giới thu nhỏ vào cơ thể đang rạo rực. Bàn tay Michael siết chặt quanh hông em, giữ chặt thắt lưng, không cho em nhúc nhích. Cảm giác đau rát ban đầu đã nhường chỗ cho một khoái cảm lạ lùng, cơ thể dường như đã đầu hàng trước sự xâm chiếm của Michael.
"Em thật đẹp khi phô bày ra khoái cảm, thiên thần à," Michael thở ra một hơi, những ngón tay điêu luyện của hắn tiếp tục xâm nhập sâu hơn, tìm kiếm từng kẽ hở. "Em thật sự cần nó."
Một tiếng rên rỉ khàn khàn thoát ra từ cổ họng Isagi, em nhắm chặt mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh những ngón tay đang khuấy đảo bên trong mình. "Michael," em nghẹn ngào, cảm giác như sắp vỡ tung. Việc bị chạm vào nhiều điểm nhạy cảm cùng lúc khiến em...
"Em nghĩ dương vậy của tôi có vừa với cái lỗ nhỏ này không?" Michael hỏi, đôi mắt híp lại đầy ẩn ý, "Em có chịu nổi không đây?"
"Cái— Cái gì," em lắp bắp, hai tay nắm chặt tấm ga trải giường ở hai bên, nhàu nát chúng khi sức nóng thiêu đốt khắp người và âm hộ của em. Nghe thật bẩn thỉu, lời lẽ tục tĩu ấy phát ra từ giọng khàn khàn của Michael... em thích nó.
Michael không giải thích, hắn chỉ liên tục vung tay, những âm thanh ướt át trơn tru tràn ngập căn phòng. "Em sẽ biết khi điều đó xảy ra."
Ngón tay cái của Michael ấn xuống đỉnh âm hộ của em, cơ thể hắn đè nặng hơn vào Isagi để em không thể vùng vẫy, và tiếng rên từ đôi môi của Isagi khiến cả hai lại lao vào nhau một nụ hôn khác.
Michael không dừng lại mặc cho Isagi thở hổn hển vì khoái cảm gần như đau đớn, âm hộ của em duỗi ra quanh ba ngón tay và tham lam hút chúng trở lại. Khoái cảm dâng trào ồ ạt khi bị chơi đùa như thế này, để những ngón tay chạm đến những nơi mà em không bao giờ nghĩ mình sẽ chạm vào - đó là điểm giới hạn của em, Isagi vuốt ve bộ ngực cứng rắn, uy nghiêm của Michael, "dừng lại đi—"
"Dừng lại? Điều đó sẽ phá hỏng đám cưới của chúng ta mất," lời nói của Michael đầy cưng chiều, nhưng tốc độ của hắn chỉ tăng lên khi hắn bĩu môi, đôi mắt xanh băng giá khóa chặt vào Isagi. "Hãy để bản thân cảm nhận khoái cảm, em xứng đáng với điều đó."
Isagi rùng mình, không thể cưỡng lại khi hơi thở nóng hổi của Michael quét qua núm vú. Cảm giác mới lạ lan tỏa khắp cơ thể, khiến em choáng ngợp. Những cái chạm nhẹ của Michael ở những nơi chưa từng được khám phá khiến Isagi phát ra những âm thanh lạ lẫm. Em siết chặt cổ Michael như thể tìm kiếm một điểm tựa, rồi bất ngờ, khoái cảm tràn ngập, cuốn em vào như một cơn lốc. Lên đỉnh quá nhanh, khiến em gần như hết hơi. Rồi khoái cảm ập đến, dữ dội và mãnh liệt, cuốn phăng mọi thứ. Isagi gần như ngất lịm, chỉ còn lại hơi thở hổn hển và cơ thể run rẩy.
Michael ôm chặt Isagi, những chuyển động uyển chuyển đưa cả hai đến đỉnh cao. Isagi vùi mặt vào vai Michael, nước mắt ướt đẫm vai áo. Hơi thở dần trở nên đều đặn, mang theo sự thỏa mãn tuyệt đối.
"Em rên rỉ như một chú cừu non," Michael lấy lại hơi thở, giọng khàn khàn, trầm thấp "Thật đẹp. Tôi từng tưởng tượng em sẽ trông như thế nào với đôi mắt này ngập nước, đôi môi em sẽ có vị gì", hắn nói, vuốt nhẹ má em, ngắm nhìn người yêu, "Em như rượu ngon, đóa hồng của tôi, tôi hy vọng em cho phép tôi tiếp tục thưởng thức".
Em quay mặt đi. Lời khen ngợi sau bao năm chờ đợi Michael về nhà và chỉ cần nói với em rằng hắn đã làm rất tốt, rằng hắn không thất bại, thật khó để tiếp nhận được chuyện đang xảy ra. "Em là của anh".
Đó là sự cho phép rõ ràng, em thuộc về Michael, và trong tình trạng trần truồng hiện tại, tất cả những gì em muốn là Michael đến với mình. "Anh có thể..." em chỉ vào ngực hắn như thể đang cởi nút áo, và Michael nhíu mày.
"Hãy hứa rằng em sẽ không xem thường tôi nhé," Michael ra lệnh, và Isagi gật đầu đồng ý. Em không ngần ngại thề với Chúa - Ngài đã quá tốt khi ban cho em cơ hội này, và Isagi hiểu rõ đó chính là mục tiêu của mình lúc này.
Michael bắt đầu cởi áo, liếc nhìn Isagi, và hắn dường như chần chừ trước vẻ mặt đang sốc của Isagi.
"Hình xăm? Có phải..." em thở hắt, ngắm nhìn những chiếc gai uốn lượn và bông hồng xanh tươi như đang bung nở trên cổ Michael.
"Kinh thánh không nói việc có hình xăm là đúng hay sai," Michael nói, nắm lấy tay Isagi và đưa lên ngực mình, lướt tay xuống bụng hắn, nơi những ngón tay của Isagi chạm vào từng đường nét mịn màng, săn chắc trên bụng, giống như một bức tượng tạc, "Tôi luôn phải kiềm chế cảm xúc khi nghĩ về em."
"Làm sao anh giấu được nó?" Isagi hỏi, ánh mắt dõi theo từng chuyển động chậm rãi của Michael khi em đưa tay lên chạm vào má hắn. Michael hít một hơi thật sâu, rồi buông tay Isagi, để bàn tay kia vẫn còn lưu lại trên má mình. Hắn khẽ cúi xuống, bóc lớp băng mỏng, để lộ ra hình xăm vương miện đen trên mu bàn tay.
"Thân tay áo che được phần lớn, còn mu bàn tay thì tôi dùng da giả," Michael nói thật thà, bắt đầu cởi cúc quần. "Tôi không thấy xấu hổ về nó. Tôi chỉ muốn giữ riêng nó cho mình. Chỉ có vậy thôi."
"Nó có ý nghĩa gì với anh?" Isagi hỏi, ánh mắt đắm chìm vào hình xăm đó. Chính bàn tay này đã chạm vào em với biết bao cảm xúc, đã thề nguyện, đã khiến em cảm thấy thật đặc biệt.
"Chúng ta không nên nán lại chuyện chăn gối như thế này chứ?" Michael thở phì phò thích thú, và Isagi có thể thấy bên dưới hắn đang căng phồng bên dưới lớp quần "Quỳ xuống đi, lật người lại."
"Giống như tư thế đang cầu nguyện ạ?"
Giọng nói của Michael nhẹ nhàng pha lẫn tiếng cười cố nén, "Ừm, bông hồng của tôi, giống như em thường cầu nguyện vậy."
Em quỳ xuống, cúi người về phía trước trong tư thế phủ phục, và Michael quan sát em một lúc trước khi áp ngực vào lưng đối phương, điều chỉnh hai tay Isagi để em chống người bằng lòng bàn tay.
Michael lại tách chân em ra, Isagi kìm nén tiếng rên vì căn phòng đột ngột trở nên lạnh lẽo khi em trần truồng, mông vểnh lên, mặt úp xuống chiếc gối mềm trước mặt Michael.
"Em nghĩ... chúng ta có thể nhìn nhau?" em hỏi, nỗi lo lắng bắt đầu bao trùm khi cảm thấy Michael di chuyển phía sau, cố gắng nhìn qua vai nhưng vô ích. Dù chỉ được hướng dẫn ít ỏi, em vẫn biết tư thế làm tình này là cần thiết để đưa thứ đó vào cơ thể. Liệu hắn có làm thế ngay bây giờ không...
"Tôi sẽ không làm điều đó ngay bây giờ đâu," Michael dịu dàng trấn an em, những đầu ngón tay lạnh buốt lướt dọc theo sống lưng, xuống tận xương cụt. Isagi cảm nhận được một sự xoa dịu nhẹ nhàng, như thể Michael đang vô thức vuốt ve tấm màn che mỏng manh. "Tôi muốn nhìn em khi tiến vào bên trong, được chứ?"
"Em cũng muốn như vậy ạ," em thì thầm, khuôn mặt ửng hồng vùi sâu vào gối. Michael từ từ tách rộng đôi chân em, như đang khám phá một điều gì đó mới mẻ. Isagi rên nhẹ khi cảm giác căng tức lan tỏa.
Michael lùi ra sau, quỳ xuống sàn khi Yoichi đang ở trên giường, gương mặt ngang tầm với đùi sau của Isagi. "Có chuyện gì không ổn sao?" em hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Michael không trả lời, và Isagi không có cơ hội để hỏi lại - một luồng điện chạy dọc sống lưng khi Michael lướt chiếc lưỡi ấm áp, ướt át của hắn qua khe hở âm hộ của Isagi.
Em nghe thấy tiếng khàn khàn từ người đàn ông phía sau mình, hông em đau nhói khi những móng tay hắn bấu vào da, Michael liếm láp âm hộ của em, những âm thanh hỗn độn, ướt át và tiếng rên bất chợt của chính em lấp đầy không gian của họ.
Em bám chặt vào gối, run rẩy vì kích thích lạ lẫm, vô liêm sỉ ngả người vào miệng Michael như thể việc đó có thể làm giảm cơn đau đang lan tỏa trong trí óc khi Michael tiếp tục áp đảo.
"Cha xứ ơi," em vùi vào nệm rên rỉ, âm hộ chảy nước, tràn vào cái lưỡi như rắn của Michael, đôi chân run rẩy cố giữ vững.
"Không phải Cha xứ," Michael sửa lại, lùi lại và lau mép miệng. "Là 'Chồng'."
Hai ngón tay của Michael trượt sâu vào trong. Isagi cố gắng hết sức để kiềm chế. Cơ thể em căng cứng. "Làm ơn...", em thều thào vào gối, và cuối cùng Michael cũng dừng lại. Isagi siết chặt chân.
Michael vuốt ve lưng em, "Quay người lại đi, Yoichi."
Isagi làm theo, nằm ngửa ra và dang rộng chân. Michael quỳ đè lên, đặt mình giữa hai chân em. Chiếc giường lõm xuống khi hắn tiến lại gần Isagi.
Michael từ từ tiến vào bên trong em, đẩy dương vật sâu hơn với những cú thúc đều đặn, lấp đầy Isagi cho đến khi em rùng mình, thở hổn hển vào cổ của Michael.
Điều này không giống với ngón tay của Michael chút nào - nó còn mãnh liệt hơn thế, cơ thể em run rẩy vì khoái cảm và sự nôn nao không rõ, siết chặt lấy dương vật bên trong.
Cảm giác tội lỗi không xảy ra như em nghĩ khi em mất đi sự trong trắng. Chỉ có hơi thở gấp gáp, tiếng gầm gừ khàn khàn của Michael, và cảm giác hai thân hình hòa quyện chặt chẽ khi hắn chiếm trọn Isagi. Em mở mắt, chớp đi những giọt mồ hôi để nhìn rõ Michael. Cánh tay Michael siết chặt, giữ em như thể sợ em vụt bay mất. "Yoichi," giọng Michael khàn đặc, và em cảm nhận như cơ thể mình bị kéo rút ra rồi lại bị đâm vào, khiến cả cơ thể co giật. Chiếc giường kêu cọt kẹt, át đi tiếng kêu khẽ của Isagi.
Michael nắm lấy eo em kéo lại gần, khiến Isagi cong người không thể trốn thoát. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong em, tiêu cự trong mắt như tan rã.
Michael thúc dương vật vào mạnh hơn, bắt đầu đẩy hông một cách không kiềm chế, âm thanh da thịt va vào nhau thật tục tĩu và náo động trong phòng khiến Isagi không thể không cố gắng kìm nén tiếng rên của mình. "Đừng kìm nén, để tôi nghe em."
Em cong người khỏi giường khi Michael đâm tới thứ gì đó bên trong khiến những âm thanh mà em cố gắng kìm nén thoát ra một cách mạnh mẽ. "Nhưng nó— mmh nó—"
"Dâm ô? Thô tục?" Michael nói thay em, nuốt trọn tiếng rên bằng một nụ hôn khiến em gần như nín thở, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt sắc sảo của Michael. "Em không hiểu sao, Yoichi? Tôi là cứu tinh của em."
Isagi nhìn xuống nơi họ gắn kết với nhau, cơ thể em bị đẩy lên trên đầu giường mỗi lần Michael thúc dương vật vào, "Hãy để tôi tôn thờ em."
Em kêu lên khi ngón tay cái của Michael ấn vào đỉnh âm hộ, kéo cơ thể em lên xuống trên dương vật của hắn bằng một tay, tư thế này khiến cơ thể mềm nhũn của em vừa được thỏa mãn, vừa sẵn sàng để tiếp nhận tinh dịch để sinh sản. Isagi không thốt được lời nào, liên tục nức nở và run rẩy vùi vào hõm cổ của Michael, cào cấu lưng hắn.
Michael hôn em nhưng Isagi không còn sức đáp lại. Thay vào đó, em rùng mình và xuất tinh trên dương vật của mình, một tiếng rên rỉ đứt quãng, khàn khàn thoát ra từ cổ họng, tạo thành một mớ hỗn độn ướt át giữa cơ thể cả hai khi có thứ gì đó trào ra ngoài từ trong âm hộ.
Nó mãnh liệt hơn trước, và Michael chỉ cần thúc mạnh hơn khi dương vật hắn run rẩy trong âm hộ, hòa lẫn giữa một vũng nước dâm hỗn độn, bồng bềnh như mây của sự thỏa mãn cháy bỏng. Em không chống cự nữa, bám chặt vào cơ thể Michael khi hắn tra tấn những vách thịt nhạy cảm của âm hộ và để lại những vết siết hình lưỡi liềm trên eo của em.
Đôi chân của em khóa chặt quanh eo Michael, giữ chặt người đàn ông trong khi Michael tàn phá âm hộ em với ý định muốn em sinh con cho hắn và hủy hoại đi sự trong trắng của Isagi, khiến em không thể muốn ai khác ngoài hắn.
Michael không hề nao núng trước tiếng rên rỉ yếu ớt của Isagi, hắn điều chỉnh lại vòng tay ôm eo và áp mặt vào tóc Isagi rồi ấn mạnh dương vật vào âm hộ đáng thương ngày càng mạnh hơn - cả hai như kẻ hoang dã, quần quật cùng nhau để hòa thành một, bám chặt vào nhau bằng đôi tay run rẩy và tiếng thở hổn hển.
Thái độ của Michael thay đổi, chuyển động hông của hắn trở nên gấp rút, và hắn rên khẽ vào tai Isagi khi xuất tinh vào bên trong.
Michael cắn chặt môi, hông hắn chậm rãi đung đưa khi bắn tinh. Isagi rùng mình, cơ thể nóng rực khi tinh dịch nóng hổi của chồng tràn ngập bên trong, đặc quánh và ấm áp, như một dấu ấn của khoái cảm mãnh liệt mà hắn dành cho cơ thể Isagi. Đó là tất cả những gì Isagi mong muốn lúc này: trở nên hoàn hảo hơn, chặt chẽ hơn, màu mỡ hơn cho Michael, đến mức hắn sẽ không bao giờ muốn ai khác.
Isagi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc (chồng đã thụ tinh cho em và một đứa bé sẽ chào đời, có phải hay không?), và em kiệt sức ngã vật ra giường, thở hắt ra một hơi dài. Dương vật của Michael vẫn đập thình thịch bên trong, cương lên cứng nhắc, Isagi nghĩ nó sẽ mềm ra lúc này, nhưng rồi nó lại bắt đầu chuyển động. Khung giường va vào tường, phát ra tiếng kêu cót két dưới thân hình đang quằn quại, kiệt sức của em. Em tự hỏi liệu cái giường có chịu được sức mạnh mãnh liệt mà Michael đang dồn vào em không.
Ngón tay của Isagi lại bấu chặt vào nhau, và em co mình bất lực khi Michael lại đẩy đưa tinh dịch vừa bắn của hắn vào sâu hơn bên trong. "Nó... k–không được nữa—" em thút thít, cào vai Michael.
"Yoichi," Michael rên rỉ, mắt hắn tập trung vào nơi dương vật đâm vào âm hộ đang chảy 'kem' của Isagi, hỗn hợp giữa sự ướt át của nước dâm và tinh dịch của Michael tràn ra mỗi lần hắn lùi lại chỉ để thúc hông vào sâu nhất có thể. Hắn buông eo Isagi để lật em nằm nghiêng, nhấc chân em lên và trượt lòng bàn tay xuống bụng dưới của đối phương, xoa một vòng vào phần bụng phồng lên khi nó ẩn hiện lên xuống cùng với dương vật to bự bên trong. Hắn nói như say rượu. "Tôi sẽ thụ thai cho em."
"Q– Quá nhiều!" em nức nở, nhưng Michael chỉ đơn giản là ngắt lời em bằng một nụ hôn ướt át, vị mặn của nước mắt em như đang lên án sự đồi trụy của hắn, và em ngượng ngùng đỏ mặt vì âm thanh giao hợp của cả hai đã trở nên trơn tru và lộn xộn như thế nào. Em ngả đầu ra sau để đuổi theo đôi môi của Michael, cảm thấy em thật nhỏ bé trong vòng của hắn. Em không ghét điều đó - bóng đêm bên trong em đang hú hét và rên rỉ để có thêm khoái cảm hấp dẫn, không thể cưỡng lại. Nó thao túng em hãy đầu hàng, tạo ra một âm thanh đồi trụy khủng khiếp. Sau đó, em nhận ra rằng chính miệng em đang tạo ra những âm thanh đó, một sự nghẹn ngào tuôn ra từ cõi lòng với mỗi cú thúc hông của Michael.
Quá tuyệt vời đến nỗi không thể cưỡng lại được, và em cảm thấy mình như đang trôi dạt trong tâm trí bay bổng.
Michael thả một tay xuống bên dưới dương vật của Isagi, xoay tròn đỉnh âm hộ trồi ra bên ngoài của em bằng đầu ngón tay cái thô ráp. "Michael—" chân em run rẩy không kiểm soát được khi em bị ấn vào thứ gì đó trên đỉnh âm hộ, cảm giác cực kỳ nóng bỏng và choáng ngợp. "Aaa~ ưm– Chúa ơi—" em gần như hét lên khi lên đỉnh lần nữa, cực khoái ập đến như một cơn sóng thần.
Michael thay đổi góc độ, nâng chân Isagi lên cho đến khi lưng em áp sát vào ngực Michael, và em với một cánh tay ra sau để nắm lấy gáy Michael, chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy mà hắn dành cho em.
"Thật đẹp," Michael thì thầm, cắn vào vành tai đang nóng rát của Isagi, "Em là của tôi."
"Của anh. Muốn có con của anh," mắt em đảo ngược, và em cảm thấy Michael căng cứng và bắn vào bên trong với một luồng tinh dịch nóng hổi khác khi em lẩm bẩm yếu ớt "Chồng ơi."
Cuối cùng Michael cũng chậm lại, dương vật của hắn mềm đi bên trong vách thịt âm hộ, hỗn độn giữa nước dâm và mớ tinh dịch trắng đục.
Hắn nhìn Isagi xụi lơ vì thứ chôn sâu trong âm hộ khiến cơ thể em giật giật run rẩy, em tan vỡ khi nước mắt thấm ướt trên mặt và tinh dịch đầy ắp trào ra dưới âm hộ. Em chưa bao giờ trông tuyệt vời đến thế.
Hắn luồn tay qua tóc, và Isagi nhìn hắn với cái nhíu mày khi hắn rút dương vật ra, lối vào âm hộ tuôn ra với lượng tinh dịch mà dương vật của Michael đã bắn vào bên trong, và Michael không thể cưỡng lại việc đặt một nụ hôn đầy âu yếm lên đôi môi hé ra của em. Hắn vén một lọn tóc xõa ra sau tai Isagi. Hắn đã khao khát được chạm vào nó trong nhiều năm, và giờ hắn có thể chạm vào bất cứ khi nào hắn muốn.
Isagi trông thật quyến rũ - mái tóc rối xõa tung, đôi mắt to tròn đỏ hoe và lấp lánh nước mắt, môi dưới sưng húp vì cả em và Michael đã hôn nhau vô số lần. "Yoichi."
Hắn thấy Isagi xấu hổ lùi lại, và em thở hổn hển khi Michael đưa tay xuống và cẩn thận ấn dòng tinh dịch chảy ngược vào âm hộ mềm mại của em.
Isagi hôn hắn một cách trìu mến, em trở lại như một người trinh nguyên đoan trang. Michael nghĩ rằng điều này luôn đúng. Isagi dang rộng vòng tay đón hắn, và em gọi Michael tiến về phía trước chỉ bằng đôi mắt dịu dàng. Hắn tiến đến, ôm chặt Isagi và hít vào mùi hương quế quen thuộc từ mái tóc đối phương.
Isagi tốt hơn nên chuẩn bị cho điều này trong suốt quãng đời còn lại của họ. Bởi vì Michael sẽ không buông tay lần nữa.
============
Michael chẳng bận tâm gì đến việc mình sống một đời sống vô thần, cũng như những người hàng xóm mới - những kẻ bình thường, cùng chí hướng. Isagi cũng vậy - à, không còn là Isagi nữa. Yoichi giờ đã hoàn toàn rũ bỏ quá khứ, kể cả cái họ mà bố mẹ ruồng bỏ em đã đặt cho. Michael Kaiser và Yoichi Kaiser chưa bao giờ cảm thấy may mắn đến thế khi ký vào giấy đăng ký kết hôn.
Lễ tấn phong của Michael chắc chắn là một vở kịch đầy dối trá, nhưng hắn vẫn có được danh hiệu linh mục, và đó là tất cả những gì hắn cần. Yoichi sẽ chẳng bao giờ biết. Một đốm lửa nhỏ trong sân sau đã xóa sạch mọi bằng chứng, và chàng vợ đang mang bầu của hắn đang tận hưởng từng giây phút với những chiếc kẹo dẻo mà giờ đây em có thể thoải mái nướng chúng mà không cần phải giấu giếm nữa.
(Lễ tấn phong: là nghi lễ dành cho một cá nhân để họ trở thành giáo sĩ với đầy đủ các năng quyền để giảng đạo (thuyết pháp) hoặc quản trị cơ sở tôn giáo.)
May mắn là hắn đã không phí mười năm trời cầu nguyện một mình, bởi căn nhà của hắn và Yoichi có thể dễ dàng mua được bằng số tiền từ một vài khoản đầu tư trước đây. Điều duy nhất hắn hối tiếc là không thể gửi thư sớm hơn, nếu không em đã biết Michael chẳng hề tham gia bất kỳ khóa tu nào cả – may mà hắn đã nhờ bác sĩ Thụy Sĩ gửi thư ngay từ đầu.
Yoichi thì lại ngại giao tiếp với hàng xóm, tự cho mình là người sống nội tâm thay vì thừa nhận rằng em từng bị xa lánh vô cùng oan uổng ở tu viện. Nhưng rồi em cũng mở lòng mời cặp đôi nhà bên cạnh đến ăn tối và nhờ họ tư vấn về đám cưới sắp tới.
Hắn thậm chí chẳng buồn quan tâm đến việc Yoichi tìm việc làm. Thay vào đó, hắn đề nghị Yoichi làm tình nguyện viên tại một nơi trú ẩn cho động vật, hoặc một tổ chức cứu hộ, thậm chí có thể quản lý cả một khu vườn cộng đồng. Sau khi em bé chào đời, Yoichi sẽ phải nán lại công việc để chăm sóc con, nhưng chắc chắn sẽ tham gia vào các hoạt động của ban phụ huynh.
Nhìn Yoichi lúc này, Michael cảm thấy như đang chứng kiến một sự tái sinh. Ngay cả việc đơn giản như đi mua quần áo cho riêng mình (và cả váy nữa, em định giữ bí mật với Michael) cũng trở thành một niềm vui mà trước đây em chẳng bao giờ có. Yoichi trông tươi tắn hơn bao giờ hết, mỗi tối về nhà đều cười rạng rỡ, hỏi han Michael một ngày của hắn thế nào, kể về những việc mình đã làm, rồi ôm chầm lấy Michael trên giường. Michael thậm chí còn nghĩ rằng Yoichi là người chủ động hơn trong chuyện chăn gối, nhưng có lẽ đó chỉ là do sự ham muốn mãnh liệt của hắn mỗi đêm khi nhìn thấy một cơ thể tràn đầy sức sống đang chờ đợi hắn.
Nếu những gì Michael đã làm khiến Yoichi phải chịu khổ cả đời, thì có lẽ hắn xứng đáng bị đày xuống địa ngục. Nhưng vì thiên thần nhỏ của hắn, Michael nghĩ rằng mình đã làm đúng.
—END—
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro