Chương 8 và 9

71,

Chris Prince tự nhận bản thân không phải người xấu tính.

Có thể là anh "hơi" khoe mẽ một chút... "Hơi" trẻ con một chút... "Hơi" tăng động một chút-

Nhưng, anh không tệ đến nỗi nào, phải không?

Anh không tệ đến mức phải đối xử với anh như vậy... Đúng không?

Chris Prince không sao kìm nén được sự cô đơn và nghi hoặc, anh đành phải hỏi cho rõ ràng.

Rằng, liệu anh đã phạm phải sai lầm gì mà khiến những người từng thân quen trở nên xa cách.

Rằng, có phải kĩ năng đá bóng của anh không đủ xứng với danh hiệu số 2 thế giới, hay là vị trí cho một tiền đạo cạnh tranh mạnh mẽ như anh đã nghĩ.

Rằng, vị trí của anh, sự nghiệp của anh, tất cả mọi thứ của anh đang mất dần, đều chỉ là ảo giác thôi?

Không. Họ nói.

Anh đáng bị vậy vì anh không biết "yêu".

Yêu? Anh luôn luôn yêu! Anh yêu cuộc đời này, yêu bóng đá, yêu quê hương, gia đình, yêu người đã yêu anh. Chris Prince luôn không ngần ngại cho đi cái "yêu" của anh cho những ai anh quý mến.

Không. Họ nói.

Anh không yêu cậu ấy.

Chris Prince không hiểu, Chris Prince cảm thấy nực cười.

Và rồi trên sân cỏ dần chẳng còn ai tên Chris Prince. Tiền đạo số 2 thế giới đã trở thành Noel Noa và tiền đạo số 1 thế giới thuộc về một ai đó khác.

Chris Prince: ...

Nhìn thôi là cái mỏ khẩu nghiệp muốn nạp đạn luôn rồi.

"Vãi lồ- khụ, thằng nhóc đó còn chả phải một BlueLock-er chính gốc mà là con hàng đú theo không biết từ đâu nhảy vào. Rê bóng được vài bước thì tuột bóng, sút bóng chưa bao giờ qua đầu, sức thì yếu, chạy thì chậm, IQ bóng đá thua cả một đứa học sinh tiểu học, đi vào như cho đủ đội hình, gánh tạ ngàn cân cmnl. Và nó làm No.1 tiền đạo Blue Lock rồi giờ là No.1 tiền đạo thế giới? Vì sao tất cả mọi người đồng lòng vote cho cậu ta? Vote cho một bình bông luôn là điểm yếu của đội bóng? Là thế giới này điên rồ rồi hay tôi hâm hấp luôn rồi? Ego Jinpachi đâu? Ông ra ngó coi tụi này đang làm cái clq gì này."

Quên mất, ông cũng là một trong những người nâng nó lên luôn.

"Rồi nói luôn là nó có chỗ nào đáng để yêu vậy? Mắt mấy người bị bỏ bùa hả? Ít ra phải kiếm đứa nào đẹp đẹp tý chứ!"

72,

Chris Prince không hiểu vì sao ai ai cũng yêu cậu bé đó.

Một cậu bé đúng nghĩa mới chập chững đá bóng, nhưng lại biến địa ngục sân cỏ Blue Lock trở thành một bộ tiểu thuyết tình cảm rẻ tiền sale off 90% trong tiệm sách cũng chả ai thèm mua, mà thân là người đứng xem Chris Prince thề rằng anh chỉ cần đọc chùa được đoạn đầu là đoán được thân bài, kết bài của bộ tiểu thuyết.

Và rồi Chris Prince nhận ra, cậu ta là một con virus đúng nghĩa.

Không chỉ Blue Lock mà cả giới bóng đá, các câu lạc bộ danh tiếng đều sôi sục vì cậu ta - một tên tiền đạo chẳng có mấy chiến công tự lực mà toàn được cả đội bón tận miệng như trẻ thôi nôi.

Trong thế giới trở nên lạ lẫm này, chỉ còn Chris Prince tỉnh táo.

Mà kẻ tỉnh táo trong một thế giới điên chính là kẻ điên duy nhất.

Sự "chống thấm" rõ rệt của Chris Prince khiến anh ngược lại rất được lòng tên thiếu niên kì quái kia. Cậu ta luôn tìm cách "chinh phục" được Chris Prince như cái cách cậu ta lấy lòng mọi kẻ khác.

Nhưng Chris Prince quá cứng, quá khó để thay đổi. Anh nói dễ nghe là không hứng thú, khó nghe tý là kỳ thị thằng ranh con không biết đủ luôn ảo tưởng thế giới này xoay quanh nó.

Nhắc nhở nhỏ nhẹ là Chris Prince không có ý gì với LGBT cả, bản thân anh cũng thuộc hàng "toàn tính luyến ái", dù thế cũng chẳng muốn nhúng chàm vào mối quan hệ đa giác của đám người, trực giác mách bảo và sự rờn rợn trên lớp da mỗi khi thấy thằng nhóc đó như đang cảnh báo anh; nó là "thứ quái dị" nào đó, làm Chris Prince không sao giấu đi vẻ kinh tởm trên mặt.

Và anh cũng không có ý định che giấu sự ghét bỏ đó.

Điều đó càng làm cho "thứ kia" hứng thú với Chris Prince. Thật là vừa xui xẻo và vừa ghen tị.

Xui xẻo cho Chris Prince và ghen tị cho những người đàn ông trong harem của cậu trai kia.

Và rồi,

Chris Prince bị cô lập khỏi sân cỏ.

Buồn không? Có.

Nhưng không có tiếc nuối gì nữa rồi.

"Trước khi bị đám khùng điên kia kiếm chuyện đổ lỗi thì mình tự thân vận động lượn đi nghỉ hưu sớm cho yên cái thân."

Chris Prince đẩy kính râm lên trán rồi nhanh lẹ xách vali về quê trồng rau nuôi cá, dù sao thì anh cũng có đủ vốn liếng để tiêu pha hết phần đời còn dài của mình.

Rốt cuộc thì... Nếu như xung quanh không có lấy một ai ưa mình mà bản thân mình cũng chẳng thấy hài lòng, thì có lẽ là đã đến lúc nên rời đi.

Mà Chris Prince không hối tiếc chút nào đâu.

Thật.

Xạo đấy huhu, danh tiếng của tôi, công sức của tôi, tiền của tôi huhuhuhuhu...

Sau đó Chris đã gặp bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời anh.

Về, một Leonardo Luna, của thế giới khác.

73,

Leonardo Luna trông gầy gò không tưởng, gầy đến mức người ngồi đối diện có thể đếm được xương sườn đang nhấp nhô theo từng hơi thở khó nhọc.

Rõ ràng, đây nào phải cầu thủ bóng đá Leonardo Luna đang tung hoành trên sân cỏ đầy man dại và tắm mình trong ánh hào quang.

Đây là Leonardo Luna, một vật thể thí nghiệm ốm yếu bị ủ trong cái bóng của thần chết đang từ từ bước tới.

Phải, một "vật thể", một "vật thể thí nghiệm".

Trong ánh mắt đầy sự sợ hãi như nhìn vào điều khó hiểu đến mức không thể tin được của Chris Prince, Leonardo Luna đó mỉm cười.

Một nụ cười không khác gì với Leonardo Luna kia.

"Xin lỗi vì đột ngột kéo anh đến thế giới tàn tạ này. Nhưng anh biết đấy, chúng ta giống nhau và anh là niềm hy vọng để tôi tự cứu lấy mình, Prince."

Giọng điệu của Leonardo Luna đều đều và chậm rãi như đã quá lâu rồi cậu không nói chuyện với một ai ngoài người trước mặt.

Chris Prince nhấp nháy môi nhưng không thể sắp xếp ra được một câu hoàn chỉnh khi đầu óc đã tiếp nhận quá nhiều thông tin gây sốc như vậy. Cố gắng lắm, anh mới nặn ra một được một câu khô khốc.

"Ý cậu... Là gì?"

"Ý tôi là, hai ta và thế giới của ta, vừa cạnh nhau, vừa giống nhau." Leonardo Luna cười tít mắt, cái nụ cười của một con cáo biết nó đã sắp đạt được ước nguyện.

Nhưng "ước nguyện" cái gì mới được?

"Anh có muốn đến xem nó không? Cái thế giới đó sắp hoang tàn rồi, không đi nhanh là không còn gì nữa đâu."

Giọng Leonardo Luna sao mà bình thản quá, hoặc đó là giọng của một người đã chấp nhận bản thân hoàn toàn mất đi thế giới của mình.

Chris nào có lời nào ngoài đồng ý chứ? Nhất là bản thân anh cũng đã ngời ngợi được cái nguy hiểm được ẩn ý từ Luna.

Rồi Chris nhìn thấy một thế giới như tan hoang, tan nát đến mức anh không nhận ra đó từng là thế giới cuồng nhiệt với môn thể thao vua mà anh biết, đúng như những gì Luna đã nói.

Những gương mặt anh đã thân quen nay đã xuống nấm mồ từ khi còn rất trẻ... Rất trẻ. Cái điều này làm đau đớn Chris, vì dù cho có nhiều lần xích mích thì họ vẫn từng là... Đồng nghiệp của anh.

Rồi trong đống tan hoang như địa ngục trần gian, anh lại thấy một đám người điên cuồng tôn sùng một kẻ nào đó.

Vẻ đẹp yểu điệu, sức hút kỳ lạ và đám người điên cuồng không lý do.

Cùng tông, cùng công thức. Vừa lạ vừa quen.

Chris Prince như nghẹn ứ nơi lòng ngực, lại như người đã gỡ được nút thắt hiện diện từ lâu.

Leonardo Luna đã nói đúng, hai thế giới thật giống nhau.

"Sao mà không giống cho được. Một cái là tương lai, một cái là quá khứ." Chris Prince cắn răng nức nở, nhưng anh không khóc, anh biết mình cần làm gì.

"Tôi phải làm sao để ngưng cậu ta lại?"

"Giết nó." Leonardo Luna mỉm cười nhẹ tênh.

74,

Chris Prince về rồi, mang theo nỗi lo lắng nặng nề. Nhưng Leonardo Luna tin là anh ta sẽ liên lạc lại với cậu sớm thôi.

"Không còn cách nào khác sao?"

"Không, thứ đó đã thành trụ cột thế giới chúng ta quá lâu để làm gì còn cách nào khác nữa. Kể cả khi biết sớm hơn, chúng ta cũng không có cách nào đuổi chúng đi ngoài việc, giết.

"... Tôi sẽ, suy nghĩ."

"Khi anh quyết định, hãy nói với tôi."

"Bằng cách nào?"

"Gọi tên tôi là được, Chris."

Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.

Leonardo Luna đã nhẩm tính từng ngày từng ngày, rồi khi cái ngày đó đến, đối với anh đột nhiên lại nhanh quá.

"Tôi sẵn sàng rồi, Leonardo Luna."

"Tôi cũng vậy, Chris Prince."

Đã đến lúc từ biệt vĩnh viễn với thế giới này.

75,

Khi gặp lại trong bóng tối vĩnh viễn, Leonardo Luna nhìn Chris Prince thân dính đầy máu cùng với vết đâm thủng ngực, tự sát, cậu cũng hiểu đôi chút vì sao lúc đó linh hồn anh lại đau đớn run rẩy như vậy.

"Anh đã nói chuyện với ý thức thế giới của mình chứ?"

"Rồi." Chris Prince thở dài. "Tôi phải đi sang thế giới khác thực hiện nhiệm vụ được yêu cầu để lấy năng lượng. Thế giới của tôi cần năng lượng để chỉnh sửa lại lỗ hổng và dòng thời gian để đảo ngược về quá khứ. Còn cậu?"

"Tôi sao?" Leonardo Luna mỉm cười ngẫm nghĩ. "Thế giới của tôi đã vĩnh biệt tôi từ lâu, và giờ thì tôi mới đáp lại nó được, thật sự rất buồn."

"Vĩnh biệt...?"

"Thế giới của tôi đã hết cứu rồi, Chris ạ." Luna bình thản trước vẻ mặt hoảng loạn của Chris. "Thứ còn lại chỉ là cái xác mục ruỗng và căn trụ cột hút nốt năng lượng cuối cùng. Khi anh và tôi cùng giết trụ cột, năng lượng tái tạo của hai thế giới va vào nhau sẽ hoàn toàn phá vỡ thế giới đã tan hoang của tôi, như vậy mới giết được thứ đó."

"Cái thứ khốn nạn đã đem vi trùng đến "quả trứng" thân yêu của chúng ta, hệ thống."

Chris Prince mấp máy môi, nhưng ngực anh chua xót quá, anh không biết nói ra những lời gì. Họ đều là những kẻ đã mấy quá nhiều vì thứ quái thai chết tiệt khi, anh mất gia đình còn cậu mất tất cả đúng nghĩa.

Chris lại nhìn vào Luna, chợt nhận ra cậu chẳng phải con người như anh nghĩ (cũng đúng, con người bình thường nào xuyên thế giới được). Cậu là vật chứa Ước Nguyện của toàn bộ thế giới kia, đây là lý do vì Leonardo Luna còn sống ngay cả khi thế giới vỡ tan theo nghĩa đen.

Giờ thì Ước Nguyện vẫn sẽ lôi kéo Leonardo Luna sống tiếp, sống mãi trong bóng tối vĩnh viễn hoặc lang thang qua các thế giới khác cho đến khi cạn kiệt năng lượng, có thể là đến khi bóng tối vĩnh viễn này lụi tàn, vô vàn sinh mệnh chết đi hoặc chỉ vài ba hôm nữa là hết.

Cái sự thật này làm Chris Prince như lâm vào sương mù, màu đỏ. Đỏ như đêm trăng rằm tháng 9 kinh hoàng, hôm ấy.

"Vậy em có muốn về nhà anh không?"

"Vậy con có muốn về nhà ta không?"

"Anh sẽ chia sẻ thế giới của anh cho em."

"Ta sẽ chia sẻ ngôi nhà của ta cho con."

"Chúng ta sẽ là một gia đình."

"Chúng ta đã là một gia đình."

Chris Prince gần như không biết bản thân đang làm gì, từng lời nói trào ra như lời thì thầm từ tận đáy lòng, nơi lòng ngực, trái tim.

"Ôi đừng tưởng em không có ở đó là em không biết nhé? Anh đang sao chép lại lúc anh nhận nuôi mấy đứa trẻ kia đúng không?"

"Em đồng ý, anh hai." Leonardo Luna ôm chầm lấy Chris Prince.

"Anh đã hứa rồi."

"Ừ, anh hứa."

76,

Rõ ràng người đi trên con đường thành thần trước là Luna, nhưng người thực sự trở thành thần lại là Chris.

Chris Prince trở thành Ác Thần Bảo Vệ, thanh kiếm anh từng dùng trở thành Thần Kiếm một đao xé toạc bầu trời.

Linh hồn màu đỏ rực rỡ và đầy nguy hiểm cảnh báo rằng kẻ sở hữu nó từng dùng máu để mở đường cứu vớt thế giới.

77,

Linh hồn của Leonardo là màu trắng, màu trắng tan thương.

Cậu là Thiên Sứ Ích Kỷ.

Cứu vớt thế giới bao giờ cũng là phụ, thỏa mãn tham vọng của cậu mới là chính.

Tham vọng của Leonardo Luna là một thế giới Happy End. Nơi mà không một thứ khốn nạn nào nhúng tay vào vận mệnh của người khác ngoài cậu.

78,

Leonardo Luna và Chris Prince dắt tay nhau đi qua từng thế giới, chật vật kham khổ đối đầu với những "vật thể" ngoài thế giới.

Dù muốn hay không, Leonardo sẽ lỡ mồm kể về quá khứ của mình cho Chris trong khoảng thời gian khá dài dòng đó.

Leonardo Luna lúc đầu cũng như Chris, hoàn toàn không quan tâm đến những kẻ cố gắng tỏa ra và phân phát thứ tình yêu ngọt ngào như kẹo.

Cậu ta cũng hảo ngọt đó, nhưng cậu không kham nổi đường hóa học.

Và hơn hết là, Leonardo không có hứng thú với nhân loại, phi nhân loại cũng không. Cậu ta chỉ yêu nổi bản thân và ưa thích thỏa mãn lòng tham của cái tôi hơn.

Thế là Leonardo Luna đã nằm ngoài khu vực "văng lưới" của đám người cố gắng lập harem hơn lập hattrick.

Leonardo Luna cứ nghĩ mình sẽ cứ như thế, đứng xa xa hóng drama và vững chãi từng bước đi lên đỉnh cao của cầu thủ bóng đá, sau khi thỏa mãn được nhu cầu cao nhất của công việc thì dọn đường kiếm một việc nào đó rảnh rang hơn thì nghỉ hưu.

Nhưng không, lúc Leonardo Luna vừa chạm tay vào Quả Bóng Vàng thứ 5 thì Thế Chiến III đã nổ ra.

Ra là đám người đó cảm thấy tranh giành nhau với mấy cầu thủ bóng đá thôi thì nhàm chán nên chuyển sang các nguyên thủ quốc gia.

Cũng... Cũng ghê gớm đó...

Leonardo Luna mới đầu chỉ cảm thán chút sau đó bắt đầu cảm thấy thế giới hình như "xong phim" rồi.

Cái đám sâu bọ này phá cmn nát thế giới luôn rồi.

Leonardo Luna cũng đâu làm gì được, cậu chỉ là một cầu thủ bóng đá chill, thế là đành book vé máy bay sang Thụy Sĩ hay nước nào đó không liên quan rồi an phận thủ thường nằm trên đống tiền thôi.

Nhưng, lại một nhưng.

Đếu biết đứa nào mang tâm lý hậm hực vì hồi đó không tán được Leonardo Luna nên nhè lúc mọi thứ rối ren, chẳng ai quan tâm đến bóng bánh thì cho người bắt cậu đi làm "tình nguyện viên" cho mục đích khoa học.

Từ "wow" chuyển sang "wtf!?" luôn.

Leonardo Luna ngỡ ngàng ngơ ngác xong bật ngửa trong phòng thí nghiệm.

Định bụng hối hận vì hồi đó không giả vờ hùa theo thì hay tin các đồng nghiệp cũ cũng đi bán muối hết ráo rồi.

Lý do gì thì là thứ kia (kẻ duy nhất còn sót lại sau khi đám đó giết nhau gần hết) quên lâu rồi nhưng những "người yêu" hay ghen kia thì không dễ quên.

Vcl, một giây mặc niệm cho các linh hồn mang cái tôi bóng đá.

Leonardo Luna nhìn các nhà khoa học nghiên cứu làm này làm nọ với cậu mà không có chút cảm xúc nào, hoặc là nói, từ những lúc đầu cậu đã ngờ ngợ sự xuất hiện của "vật lạ" cho đến khi biết tin chết của người quen, Leonardo Luna không có chút thay đổi gì về cảm xúc. Và có lẽ vì thế nên Leonardo lại là người thích hợp nhất cho ý chí thế giới nhờ vả.

Leonardo Luna nghe ý chí thế giới nói sự thật về thứ đang quậy thế giới thành nồi máu, lòng không mấy bất ngờ, cậu thông minh mà, đoán được từ rất lâu rồi.

Ý chí thế giới hối hận, đáng lẽ nó phải sai khiến Leonardo Luna diệt đám vi khuẩn kia thì phải chăng mọi thứ đã khác? Hoặc là Leonardo Luna chịu động thân ra giải quyết đám đó từ sớm thì ý chí thế giới đâu phải chết. Nhưng mà cậu thà xem drama chứ chẳng chịu làm gì hết. Ý chí thế giới rầu rĩ, nó chẳng muốn chết nhưng khổ nỗi là giờ quá muộn chỉ có thể nhờ Leonardo lo liệu cho kế hoạch kích nổ thế giới.

Dù sao thì  "trạng chết, chúa cũng băng hà" vẫn đỡ hơn kéo dài hơi tàn rồi uất nghẹn chết đi sau khi chính mắt thấy thủ phạm rủng rỉnh túi mà rời đi.

Leonardo Luna nghe thế giới than thở chỉ nhún vai. Trông cậu có giống chúa cứu thế không? Cậu đã quá tuổi làm nhân vật chính rồi, cảm ơn.

Có nhờ cũng chưa chắc làm chứ đừng nói sai khiến.

Bây giờ là do cậu cũng ghét thứ kia, nó đã làm mọi kế hoạch cho tương lai của cậu tan nát đồng thời cũng làm cậu bị đau trong thời gian qua, nên cậu muốn hủy hoại mọi thứ nó có để trả đũa.

Còn thêm chút gì đó gọi là báo thù cho người quen, một chút thôi, Leonardo Luna vét sạch tý xíu đồng cảm ra mà nghĩ.

Và mọi thứ đã theo đúng kế hoạch. Khác cái là Leonardo Luna không chết mà còn lãi thêm một người anh trai kèm theo thế giới mới.

79,

Chris Prince đôi khi cảm thấy thật may mắn vì đã kéo Leonardo Luna đi làm nhiệm vụ cùng.

Vì anh không biết nấu đồ mặn nhưng Leonardo Luna nấu ngon nuốt lưỡi.

Leonardo Luna cảm thấy thật may mắn vì đã đồng ý đi làm nhiệm vụ cùng Chris Prince.

Vì đồ ngọt ổng làm ngon số dzách luôn, dù món mặn thì tệ vãi.

80,

Chris Prince thì quá dư thừa cảm xúc cho mọi thứ, trong khi đó, Leonardo Luna lại quá ki bo khi đặt cảm xúc vào ai ngoài bản thân.

Không sao cả, họ sẽ bù trừ và giúp đỡ lẫn nhau.

Như thế mới là một gia đình mà... Đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro