Itoshi Rin (2)
Đã được hai hôm từ sự việc lần đó, cuộc sống của em và anh vẫn chẳng có gì thay đổi. Anh sẽ đi tập bóng từ sáng đến tối muộn, còn em thì vẫn sáng đi làm chiều về nhà, chuẩn bị cơm nước rồi dọn dẹp nhà cửa. Cả hai chỉ có thể dành thời gian cho nhau vào cuối tuần mà thôi.
Hôm nay em vừa đi làm về, cơ thể nhễ nhãi mồ hôi, liền đi vào phòng tắm ngay lập tức. Cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc áo trong, lưng trần em lộ rõ cùng vết bầm tím sau lưng do cuộc ẩu đả. Em với tay lấy hộp thuốc trên kệ tủ, vết một ít lên ngón tay rồi đưa vòng ra sau lưng khó khăn thoa thoa vết bầm ấy.
Vừa hay anh nay về sớm, bước vào nhà chẳng thấy em đâu, anh lượn từ phòng bếp sang phòng ngủ rồi đến phòng khách cũng chẳng thấy, liền đi sang phòng tắm. Nếu em có đang tắm thì anh cũng sẽ tắm cùng. Mở hé cánh cửa phòng tắm, đập vào mắt anh là thân ảnh đang quay lưng về phía anh mà hoay hoay thoa thuốc.
Thấy vết bầm trên tấm lưng nhỏ, trong đầu anh sẹt qua hình ảnh mà anh đã xô ngả em vài hôm trước. Anh cũng không ngờ rằng em sẽ bị thương...
Anh quan sát từng cử chỉ của em, bàn tay vô thức nắm chặt. Cơ thể em bỗng run rẫy, ngồi phịch xuống cuộn tròn, tay ôm trọn chân. Cơ thể vốn đã nhỏ bé, làm vậy lại còn nhỏ bé hơn, trong như chẳng có ai dể dựa dẫm. Em bắt đầu kêu lên vài tiếng:
- Hức.... Rin.. hức..ức..
Âm thanh yếu đuối kêu tên anh xem lẫn tiếng nấc nghẹn. Khuôn mặt em ướt đẫm, không kìm nén tiếng khóc nữa mà khóc to hơn, em yếu đuối ôm chặt lấy thân mình, một mình chịu đựng nổi đau này.
Anh két răng, bàn tay siết chặt nổi cả gân xanh, khuôn mặt tối sầm lại. Thân anh cức nhắc cố rời khỏi, cố không cho bản thân tiếp tục quan sát em nữa vì cảm giác tội lỗi bao trùm lấy. Chân anh di chuyển sang sang phòng khách, ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế sofa. Anh mệt mỏi lấy một tay che đi đôi mắt, trong đầu cứ lẩn vẩn mãi hình ảnh ngày hôm ấy và vừa rồi.
"Em chưa từng phàn nàn tôi về điều gì nhỉ? Em vẫn luôn hiểu chuyện như những ngày đầu, vẫn yêu tôi như những ngày đầu. Vậy thì cớ sao, tôi lại chẳng trân trọng em, chẳng thể yêu em như em yêu tôi..."
Sau một tiếng anh nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, em mặc chiếc váy ngủ trắng ưa thích cùng hai tay đang lau tóc.
Em ra tới phòng khách cũng bị giật mình khi thấy Rin ngồi đấy, vì thường Rin về rất muộn. Bốn mắt chạm nhau nhưng chẳng ai nói gì, em cất lời trước:
- Hôm nay anh về sớm vậy, em chưa kịp chuẩn bị gì cả. Hay anh đi tắm trước dii để e...
- Lại đây._ giọng anh mệt mỏi cất lời
- Dạ?_ em khẽ đáp
- Lại đây với anh đi._ anh đưa hai tay ra, lưng vẫn dựa vào sofa, động tác như muốn ôm.
Nghe thế em tiến lại gần anh hơn, ngồi lên đùi anh, vòng tay ra sau lưng mà ôm anh. Hai cánh tay anh cũng đóng lại ôm trọn em vào lòng.
- Anh mệt sao?_ mặt em dựa vào vai anh không nhìn thẳng hỏi.
- Đúng vậy, anh mệt, anh cần sự âu yếm từ em, tình yêu à._ Anh rúc đầu vào hỏm cổ em, trả lời. Cùng lúc ấy, anh siết chặt em hơn.
Khung cảnh dường như ngọt ngào ấy, em lại nghe sặc mùi giả dối.
"Em không tin đâu, Rin"
Chỉ riêng em mới hiểu rõ, đó chỉ là một câu an ủi mà thôi... Vì căn bản, anh không yêu em đến vậy đâu....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro