Chương 6: Thế giới 1 (3)
Kaiser chớp chớp mắt. Hả, con gái ai cơ?
Hắn nghĩ dù thế giới nào, dù Yoichi có là trai hay gái thì cũng chả khác nào một tên hề. Chỉ nghĩ đến việc Isagi, với cái giọng cứng đầu đó, nhưng trong hình hài một cô gái, vẫn cứ khăng khăng cãi nhau với hắn… nực cười thật đấy.
Hắn nhìn cô nàng qua màn hình kia, nhìn cái vẻ ngoài chả khác nào một tên đực rựa ngốc nghếch.
Hứ, gái thì làm sao. Nghĩ tôi sẽ thích cậu ta à.
Ness ngồi cạnh Kaiser, nụ cười kiểu Alexis nhưng hơi giật lên một tý, nhìn bên ngoài chả hiểu trong đầu tên cầu thủ người Đức này đang nghĩ cái quái gì.
"Ặc- chuyện này, tôi chưa thực sự nghĩ tới"- Karasu thay đổi sắc mặt, thật không thể tin được.
Otoya vuốt mái tóc trắng của mình, đôi mắt híp lại. Giọng cất lên mang theo chút giễu cợt pha lẫn thờ ơ:
"Dù cậu có là con gái thật, tôi cũng chẳng có hứng thú đâu."
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Isagi trung học - phiên bản con gái của cái tên mà ai cũng biết đến. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi hắn khẽ cười, ánh mắt hờ hững như thể đang đánh giá một món đồ không hợp khẩu vị.
Trong đầu đã âm thầm phán liền một câu.
Cậu ta không phải gu tôi.
Isagi Yoichi bản gốc ở một nơi nào đó: bố thằng điên, ông đây đếch thèm.
[ Isagi vừa định chạy tới thì bất ngờ, một người đi ngang qua cửa va phải cậu. Không kịp phản ứng, cậu bị đẩy ngã xuống đất, mông đập mạnh xuống sàn khiến cơn đau nhói lên.
"Agh… đau chết mất!" Cậu nhăn mặt, một tay chống xuống, tay kia ôm lấy mông, mặt méo xệch vì đau đớn.
Người kia may mắn không bị ngã, chỉ loạng choạng một chút rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Nhìn thấy Isagi ngồi bệt dưới đất, người đó hơi cau mày, nhưng ngay sau đó liền cúi xuống, giơ tay ra trước mặt cậu.
"Cậu không sao chứ?" Giọng nói bình thản vang lên, ánh mắt nhìn cậu có chút áy náy nhưng vẫn mang theo nét điềm tĩnh vốn có.
Isagi vẫn còn ôm mông vì đau, nhưng ngay khi thấy bàn tay đưa ra trước mặt, cậu lập tức nắm lấy mà không nghĩ ngợi nhiều. Với một cú kéo nhẹ, cậu đứng dậy, phủi bụi trên quần, rồi ngẩng đầu lên định cảm ơn - nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng khựng lại.
"A…"
Đôi mắt cậu chớp nhanh một cái, rồi mở to hơn một chút khi nhận ra người trước mặt. Oliver Aiku.
Một đàn anh siêu nổi tiếng trong trường, đội trưởng của đội bóng, không chỉ giỏi mà còn sở hữu ngoại hình đẹp trai hút hồn.
Isagi nuốt khan, mặt vô thức hơi đỏ lên vì ngưỡng mộ. Cậu đã từng thấy Aiku từ xa vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên đứng gần thế này, thậm chí còn được đàn anh đỡ dậy một cách phong độ như vậy.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Isagi hơi cúi đầu, lúng túng mở miệng: "À… cảm ơn anh, Aiku-senpai."
Isagi vừa xoay người định rời đi thì bất ngờ cảm nhận được một lực nhẹ giữ lấy cổ tay mình.
Cậu khựng lại, quay đầu nhìn - đôi tay chai sần của Aiku đang nắm lấy tay cậu. Sự thô ráp ấy đối lập hoàn toàn với da tay mềm mại của mình, khiến Isagi có chút khó hiểu.
"Có chuyện gì sao, senpai?" Cậu nghiêng đầu hỏi.
Aiku không trả lời ngay, chỉ chậm rãi buông tay cậu ra rồi… tự đưa tay lên xoa đầu mình, như thể đang cân nhắc nên nói thế nào. Hành động ấy khiến Isagi ngơ ngác, hiếm khi nào cậu thấy đàn anh trông có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc như vậy.
Cuối cùng, Aiku cười khẽ, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch khi nhìn về phía cậu.
"Lễ hội trường ấy. Cậu quên rồi à?"
Isagi chớp mắt, não bộ chạy nhanh để nhớ lại… rồi bỗng đứng hình.
A, cậu có đăng ký thật. Nhưng vì bận rộn quá nên… cậu quên béng mất!
Cậu há miệng, định nói gì đó nhưng lại nghẹn lại, trong khi Aiku chỉ lắc đầu cười nhẹ. Anh ta khoanh tay, vẫn giữ nguyên điệu bộ lười biếng như mọi khi, nhưng giọng điệu thì có chút châm chọc:
"Xem ra cậu đúng là kiểu người dễ quên thật đấy, Isagi."
Aiku thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu thì bật cười, giọng điệu mang theo sự châm chọc
"Cậu quên thật à? Hôm trước cậu đã đăng ký tham gia quán cà phê hầu gái của lớp rồi còn gì."
Isagi đứng hình.
"…Hả?"
Aiku khoanh tay, nhướn mày đầy thích thú. "Lớp cậu tổ chức quán cà phê hầu gái, mà cậu còn tự nguyện đăng ký làm nhân viên phục vụ nữa cơ. Đừng nói là giờ cậu quên sạch rồi nhé?"
Ký ức mơ hồ dần hiện ra trong đầu Isagi. Đúng là hôm trước lớp cậu đã họp bàn về lễ hội, tranh luận giữa nhà ma và quán cà phê hầu gái, cuối cùng quán hầu gái thắng áp đảo.
Lúc đó, cậu bị đám bạn lôi kéo, bảo rằng cần thêm người phục vụ để cân bằng số lượng.
Và bây giờ… cậu đã tự đào hố chôn mình.
Mặt Isagi hơi cứng lại. "Khoan đã… tôi không thể nào--"
"Không thể nào rút lại được đâu," Aiku ngắt lời, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa đùa nửa thật. "Lớp cậu đã chuẩn bị xong hết rồi. Cả danh sách phân công cũng có tên cậu luôn."
Isagi há hốc mồm, bao nhiêu lời phản bác mắc kẹt trong cổ họng. Trong đầu cậu lúc này chỉ có một hình ảnh duy nhất - mình trong bộ váy hầu gái.
Aiku nhìn thấy biểu cảm đó thì bật cười, vỗ nhẹ lên vai cậu.
"Cố lên nhé, Isagi. Nhớ làm tốt phần của mình đấy."
Isagi căng mắt nhìn anh trai đội trưởng đội bóng đá kiêm ban tổ chức lễ hội rời đi,
Isagi chuyển đến trường mới vào giữa kỳ, nhưng ngay từ đầu cậu đã lười giải thích về chuyện mình là trai hay gái. Mọi người muốn nghĩ sao cũng được, cậu không quan tâm. Và thế là suốt thời gian qua, ai cũng mặc định Isagi là một tên con trai chính hiệu.
Cuộc sống của cậu cứ thế trôi qua bình yên… cho đến ngày lễ hội trường.
Sau khi lớp quyết định tổ chức quán cà phê hầu gái, lớp trưởng - một cô gái đầy nhiệt huyết - cùng với nhóm bạn nữ nhanh chóng đưa ra ý tưởng "đổi vai" để tạo sự mới mẻ.
"Con trai làm phục vụ!"
"Con gái thì mặc đồ nam!"
Một đề xuất táo bạo, nhưng thay vì phản đối, đám con trai lại bị tràn ngập trong tiếng cổ vũ nhiệt tình.
Lúc đó, Isagi quá lười biếng để quan tâm, chỉ lo ngủ gật trong giờ nghỉ. Nhưng chẳng biết thế nào, khi cậu chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị kéo vào nhóm phục vụ lúc nào không hay.
Rồi… khi nhận ra rằng bản thân cũng phải mặc váy, cậu lập tức từ chối:
"Khoan, tôi không--"
Nhưng lớp trưởng chỉ mỉm cười đầy quyền lực, vỗ vai cậu một cách đầy trách nhiệm.
"Thiếu người rồi, Isagi! Cậu không thể bỏ được!"
Những ánh mắt chờ mong từ các bạn cùng lớp khiến cậu cạn lời. Isagi nhìn xung quanh, cố tìm một cơ hội thoát thân, nhưng không còn đường lui nữa.
…Cuối cùng, cậu thở dài, cam chịu số phận.
"A quên mất!-" bạn nữ kia chạy đi đâu mất rồi!? ]
"Đó không phải Oliver Aiku - trung vệ của U20 sao?"
"Chà... chỉ khác mỗi cái là cạo râu..."
Shuto Sendou chớp mắt liên tục, rồi cười tủm tỉm như vừa tìm thấy một trò vui mới:
"Ổng nhìn trẻ trung hơn hẳn nha! Nhìn cứ như người anh em thất lạc của chính mình ấy!"
Shidou, đứng một góc, chỉ nhếch mép cười nguy hiểm. Hắn nghiêng đầu, nhìn Aiku với ánh mắt sắc bén đầy hứng thú:
"Ô hô, có chuyện vui rồi đây… Một Aiku khác sao? Tao có được quyền sút vào mặt tên đó để kiểm tra xem có thật không không?"
Sae Itoshi thì vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như thường, nhưng ánh mắt lại lộ chút quan sát kỹ lưỡng. Anh nhấc một bên tai nghe ra, chậm rãi lên tiếng:
"Shidou - mau cẩn thận cái miệng của cậu" Có khi bị chích điện như chơi đấy.
Anri nhìn chằm chằm lên màn hình, cô nhận ra đó là Aiku Oliver - cựu đội trưởng của U20 và chơi ở vị trí trung vệ. Mặc dù không quá ấn tượng, nhưng quả thực ở thế giới khác thì Aiku trông có vẻ... khác hẳn.
Cô chống cằm, lẩm bẩm:
"Không còn bộ râu đặc trưng, nhưng vẫn có phong thái đội trưởng... Hừm, liệu lối chơi có khác không?"
Jinpachi Ego ngồi bên cạnh, đẩy gọng kính và hừ lạnh:
"Hình thức không quan trọng. Điều quan trọng là liệu cậu ta có còn giữ được khả năng phòng thủ sắc bén như trước hay không."
Anri ngẫm nghĩ hồi lâu, cô đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn nhìn thấy bản thể song song của chính mình, cũng phấn khích ghê.
Bachira, tất nhiên, là người phản ứng nhanh nhất. Cậu ta nhảy cẫng lên, chỉ tay vào Isagi (hoặc đúng hơn là một phiên bản khác của Isagi đang đỏ mặt trước Aiku song song):
"Oa, Isagi đang đỏ mặt kia! Rốt cuộc cậu ấy và tên kia có quan hệ gì vậy!?"
Chigiri cũng nhận ra chi tiết đó, tay đưa lên cằm suy nghĩ. Dù sao Isagi cũng là con gái, cậu ấy cũng có thể... Bỗng nhiên, mặt cậu ta liền đen lại. Không thể nào!
Isagi nữ sinh trung học đương nhiên cũng nhìn thấy phản ứng của mọi người bên kia, nhanh chóng đưa cánh tay lên tạo hình chữ X, vội lắc đầu.
"Không phải không phải đâu!! Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Tôi nhất định không có kiểu quan hệ đó với đàn anh của mình mà!"
Isagi hacker đẩy gọng kính đen của mình, nhìn chằm chằm Isagi nữ sinh kia như đang đánh giá gì đó:
"Hừm, đã từ chối dữ dội vậy thì đừng làm bộ mặt đó được không"
Isagi nữ sinh chính thức á khẩu, cô ôm mặt đang đỏ của mình, lắc lư người có hơi phấn khích nhất thời.
"Ừ thì... Aiku senpai dù sao cũng là đàn anh nổi tiếng ở trường tôi mà. Không thích sao nổi... Idol ngầm số hai của tôi đó" (chỉ sau nam diễn viên người Pháp nào đó thôi)
Isagi cardigan nhăn mặt lại, giọng đầy phán xét:
"Tôi còn tưởng cậu không thích con trai cơ đấy"
"Nè, nói vậy là có ý gì hả, cậu lùn hơn tôi đó nha!"
"Hớ, lùn thì sao hả, lùn thì làm sao con nhỏ kia, cậu có là con gì thì tôi cũng không nhân nhượng đâu!!"
"Ahaha... Nào hai cậu-"
Isagi xuyên không giả gượng cười cẩn thận tách hai người họ ra, còn cãi nhau nữa là con hệ thống kia không để yên đâu.
Kaiser vừa nghe thấy idol ngầm được phát ra từ miệng Isagi Yoichi phiên bản nữ sinh kia, ánh mắt sắc bén cẩn thận nhìn phía Noa, trong lòng hắn bỗng nhiên có một tia hài lòng, khoé miệng khé nhếch nhẹ lên.
Tưởng thế nào. Hoá ra cũng chỉ đến vậy.
"Bên đó dữ dội ghê, họ cãi nhau vì trai hả"
Reo híp mắt nhìn Nagi đang lười chẩy thây ra, ngồi như không ngồi, chả hiểu tai cậu ta nãy giờ đang tập trung nghe cái gì.
"Nếu thắc mắc chuyện gì đó thì cũng nên nghiêm túc đi Nagi, hơn nữa thì mông cậu sắp chạm đất rồi kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro