Chap 27
Nhưng vừa chạy ra đến cổng thì người cần tìm đã về đến, bên cạnh còn có con Linh đang cầm ô che cho cả hai. Nhìn sơ qua thì thằng Nhất ngoài có ướt một chút ra thì còn lại trông vẫn ổn. Thằng Phong vừa thấy hai đứa nó, nhất là thằng Nhất, thì thở phào nhẹ nhõm, te te tởn tởn chạy đến khoác tay bạn, giọng trách móc hỏi nó.
"Sao mày về muộn thế? Tao còn tưởng mày bị làm sao, đang định đi tìm mày đây"
Nhất cười cười, gãi đầu bảo rằng nó thấy mưa quá nên đứng trú một lúc, cũng không muốn bị dính nước nên mới không xách quần chạy về bất chấp như thằng Lang. May là chỉ một lát sau cái Linh đi chợ về nhìn thấy nó thì gọi lại, rồi cả hai mới cùng nhau về như bây giờ.
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, mấy đứa chúng nó cũng gật gù, yên tâm rằng bạn mình vẫn ổn. Nhưng duy chỉ có một người là đang đứng đó, im lặng nhìn thằng Nhất. Nó cũng quay sang thì bắt gặp ánh mắt vẫn lạnh lùng như ngày nào của thằng Lẫm, nhưng nếu để ý sẽ thấy đôi tay của nó đang nắm chặt, lòng bàn tay siết lại.
Thằng Lẫm mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Nhất chỉ nhìn nó mỉm cười, tiến lại gần rồi đưa nó một gói xôi – "Cho em này, em bảo là sáng nay chưa ăn gì mà". Lẫm hơi giật mình, gượng gạo đưa tay ra nhận lấy gói xôi đã dính hơi ẩm. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nó, nhưng nó chẳng thể lí giải nổi đó là gì.
Không thể cảm ơn, cũng chẳng thể nói câu xin lỗi. Lẫm cứ đứng đó cho đến khi tất cả đã tản ra hết, chỉ còn mỗi nó và màn mưa trắng xóa đang ngày càng nặng hạt.
.
.
.
Thằng Nhất thay áo rồi nhanh chóng dùng khăn lau khô tóc. Trời vốn dĩ đã ấm lên nhưng vì cơn mưa bất chợp mà nó cảm tưởng như gió mừa đông bắc lại sắp sửa tràn về. Nhất thích thời tiết như này, không quá lạnh mà cũng chẳng nóng nực, rất phù hợp để leo lên giường đắp chăn và ngủ một giấc.
Nhưng có vẻ như thằng bạn thân yêu dấu của nó lại không thấy thế. Thằng Phong không thích trời mưa, bởi nó chẳng thể ra ngoài đi chơi và ở mãi trong căn phòng nhỏ này khiến nó khó chịu. Phong ngồi trên thềm cửa, tay chống cằm, đờ đẫn nhìn vào một khoảng không.
"Này, không định làm gì ăn à mà còn ngồi đấy" – Nhất lại gần vỗ vai cu cậu.
Nó uể oải quay lại nhìn bạn, rồi lại chán nản tựa đầu vào tường thở dài – "Tao chán, không muốn ăn gì cả"
Thằng Nhất nghe thế thì cũng chẳng hỏi nữa, nó biết tính thằng Phong quá mà, thằng này một khi đã không thích thì chẳng ai ép được nó cả. Như việc mẹ thằng Phong muốn nó đi sư phạm để sau này làm giáo viên và sống một cuộc sống bình dị nhẹ nhàng. Vốn dĩ mẹ nó làm gì ủng hộ quyết định đi báo chí của nó, còn bảo rằng làm báo rất vất vả mà lương lậu thì chẳng được bao nhiêu, không những thế còn nguy hiểm vì phải đi nhiều nơi.
Nhưng thằng Phong cứng đầu, nhất quyết đấu tranh với mẹ cho bằng được. Nó còn hùng hổ liệt kê ra hẳn một danh sách về những lợi ích của nghề này và tha thiết rằng nó yêu cái nghề viết này đến thế nào. Và cuối cùng mẹ nó cũng đã bị thuyết phục.
Thằng Nhất còn nhớ như in lời dặn dò như tiễn con về nhà chồng của mẹ Phong khi nói với nó, rằng xuống Hà Nội hai đứa ở cùng nhau thì Nhất để ý thằng Phong hộ cô, nó vẫn còn trẻ con nghịch ngợm lắm, rồi dặn hai đứa phải đốc thúc nhau học, đừng nên mải chơi quá. Mẹ Phong còn nói với nó rằng nếu ở dưới mà thiếu thốn quá thì viết thư về nhà, các mẹ sẽ gửi đồ xuống cho. Nó cũng chỉ biết gật đầu vâng dạ, chứ không dám cãi lời.
Nhất với Phong biết rằng cảnh nhà còn thiếu thốn, đời nào chúng nó dám xin xỏ thứ gì. Mỗi lần viết thư về cũng chỉ là vài câu hỏi thăm và thông báo rằng hai đứa vẫn ổn cho bố mẹ ở nhà đỡ lo. Dù là vẫn có những bữa nhịn đói, có những bữa phải sang phòng khác xin đồ ăn hay cả ngày có khi hai đứa phải chia nhau cái mẩu bánh mì. Nhưng thân trai tráng khỏe mạnh, Nhất và Phong thấy này vẫn không thấm vào đâu.
Nên thấy thằng bạn nói là không muốn ăn thì nó cũng không ép, tự mình đi bẻ bánh mì ăn. Mấy đứa chúng nó không có thói quen nấu cơm trưa, vì để tiết kiệm, khi thì sẽ ăn bánh mì hoặc là hôm đấy sẽ nhịn luôn cho đỡ tốn kém.
Đang ngồi nhìn chiếc lá trôi theo dòng nước, rồi dần dần kẹt lại trước miệng cống, thằng Phong bỗng như nhớ ra mình cần hỏi bạn mình chuyện đó, nó liền quay sang kéo thằng Nhất ngồi thụp xuống, hại thằng nhỏ vừa ê mông vừa ướt quần. Chưa kịp để cậu ta cằn nhằn, Phong để nhỏ giọng hỏi.
"Mày với thằng Lẫm là như thế nào đấy?"
"Như thế nào là như nào?" – Nhất khó hiểu nhíu mày trước câu hỏi bất ngờ của thằng bạn.
"Phản ứng lúc nãy của nó với mày rất lạ" – Phong quả quyết – "Chắc chắn là có gì đó, mau nói thật cho bạn biết đi"
Thằng Nhất lưỡng lự nhìn thằng bạn thân của mình, không biết là có nên nói ra không. Nó biết tính thằng Phong khá trẻ con nhưng cũng là người rất trọng tình cảm, nhất là đối với bạn bè. Hai đứa chúng nó chơi với nhau từ bé, làm sao mà nó không biết được bạn mình sẽ đáng sợ như nào khi tức lên được chứ. Nhất thở dài, nhìn ánh mắt kiên định sắc lẹm kia thì biết là không giấu được rồi.
"Thật ra tao với Lẫm có hẹn nhau đi chơi này kia tí ấy mà, không có gì đâu" – Nhất xua tay, cười cười nói.
Thằng Phong nghe đến thế thì ngờ ngợm, hai thằng này thân nhau từ khi nào vậy, bảo sao sáng nay thấy bạn mình chuẩn bị kĩ càng lắm như là định đi đâu, hóa ra là đi với thằng cu Lẫm. Bản thân nó cũng chẳng ý kiến gì về việc thằng Nhất có bạn mới, miễn sao Nhất không bỏ rơi nó là được. Nhưng thằng Phong chợt ngộ ra gì đó, cảnh thằng Nhất về với Linh, gương mặt nhợt nhạt lúc đó của thằng Lẫm, chẳng phải là....
"Này, mày bảo chúng mày đi với nhau á? Thế tại sao mày lại về một mình?".
Nhất cứng người, không biết giải thích thế nào. Nó cúi mặt, đưa tay lên gãi gãi đầu nhưng nghĩ mãi cũng chẳng thể tìm ra được một lý do gì hợp lí để nói dối bạn, bởi dễ gì mà qua mặt được thằng Phong, nhất còn là chuyện liên quan đến nó nữa.
Và có vẻ như thằng Phong đã hiểu ra, không còn cái dáng vẻ nghịch ngợm ngả ngớn thường ngày, nó nghiêm mặt, ánh mắt có phần sắc lạnh, giọng nói như trầm hẳn đi – "Thằng Lẫm quên hẹn với mày đúng không?"
Nhất bặm môi, im bặt. Chết rồi, nói thế nào bây giờ! Tâm trí thằng Nhất bắt đầu phát hoảng.
Nhìn biểu hiện lúng túng này của thằng bạn, Phong biết chắc nó đã đoán đúng. Không nói một lời, nó lập tức đứng dậy, cầm lấy ô rồi đi một mạch đến phòng thằng Lẫm. Nhất hốt hoảng, vội vàng chạy theo kéo nó lại, liên tục nói rằng không sau đâu, nó không có để bụng, nhưng Phong tuyệt nhiên không nghe, vẫn thẳng một đường mà đi.
Đứng trước cửa phòng, Phong gõ bôm bốp của cửa tạo thành những tiếng ồn lớn như tiếng trống, át cả tiếng sấm đùng đùng đang nổ trên bầu trời. Thằng Nhất cuống cuồng kéo tay bạn, nhưng không hiểu sao nay bạn mình nó khỏe thế, làm thế nào cũng không thể khiến nó nhúc nhích.
Khoảng chục giây sau, cánh cửa cũng từ từ hé mở, lộ ra vẫn là gương mặt khó ở như ngày nào của Lẫm. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa chúng nó, nhất là vẻ mặt bối rối của Nhất, Lẫm cũng dãn cơ mặt ra phần nào. Chưa kịp để nó mở lời, hỏi xem sao đột nhiên lại mò sang đây thì thằng Phong đã lên tiếng trước.
"Tại sao mày hẹn bạn tao mà lại không đến hả?" – Phong nói lớn, giọng điệu có chút tức giận.
Lẫm nghe xong thì không nói gì, chỉ im lặng quan sát thằng Nhất, thấy nó vẫn níu tay áo bạn, lí nhí nói rằng mau về thôi. Nhưng đời nào thằng Phong chịu nghe, nó hùng hùng hổ hổ gầm lên với thằng Lẫm.
"Mau nói gì đi chứ! Mày làm thế với thằng Nhất mà xem được à!"
Tiếng hét oang oang của thằng Phong đã thu hút sự chu ý của một số người. Thằng Thiên bỏ cái lược xuống, thò đầu ra khỏi cửa sổ hóng hớt. Vương treo thằng Lang trên lưng, đứng ở cửa xem chuyện. Con Ngọc đang cắn hạt bí, cũng nhiệt tình chia cho con Linh một ít, ngồi ở bậc thềm hít hà.
Trước sự chất vấn của người anh lớn hơn một tuổi, Lẫm vẫn chỉ giữ im lặng. Bởi nó biết bây giờ dù có nói gì cũng không thể bao biện cho những việc nó đã làm, cảm giác khó chịu lại cuồn cuộn lên, nhộn nhạo trong lòng khiến Lẫm vô thức cau mày. Nhưng cái cau mày này của nó lại khiến thằng Phong sôi máu, nó thầm mắng trong lòng, nít ranh miệng còn hôi sữa mà không coi ai ra gì.
"Này nhá, anh nói cho mày nghe này. Dù gì thì thằng Nhất từ trước đến nay nó vẫn rất có lòng với mày, có thể nó hơi bao đồng một chút nhưng chung quy lại vẫn chỉ là muốn mày mau chóng hòa nhập với mọi người trong xóm, nó thương mày vì mày lúc nào cũng chỉ lủi thủi có một mình. Nó đối xử tốt với mày như thế, mày nhìn lại mày xem. Ăn nói thì cộc lốc trống không, rồi hôm nay thì sao? Hai đưa rõ ràng là có hẹn với nhau nhưng mày lại không đến, bỏ lại thằng Nhất ở đấy, giữa trời mưa mà chẳng buồn quan tâm. Quá đáng nó vừa thôi! Nếu đã không thích thì đừng tùy tiện gật đầu đồng ý"
Thằng Phong bắn một tràng, đến mức phải chống nạnh mà thở hồng hộc. Nó là anh lớn, không thể để đứa bé tuổi hơn bắt nạt, rồi không coi mình ra gì được. Mình cũng phải có cái uy của mình chứ!
Nhất bất lực thở dài, không ngờ thằng Phong lại nói đến mức này. Nó vội vàng kéo tay thằng Phong, năn nỉ thằng bạn – "Tao xin mày đấy, về phòng đi. Trời đang mưa mà, về phòng thôi" – Rồi lần này nó cũng thành công, một mạch lôi thằng bạn mình đi, để lại Lẫm đứng đó như trời trồng, vẫn đang tiêu hóa những gì thằng Phong vừa nói.
Nó cứ đứng ngẩn tò te ra đấy mà không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, với vẻ hóng hớt thường gặp ở mấy bà tám đầu ngõ.
Thằng Khải cầm ô bước vào, theo sau là bé Tư đang xách theo một đống đồ. Nhìn khung cảnh trước mặt, nó khó hiểu nhíu mày, trong lòng thầm rủa – Đúng là mấy đứa không bình thường. Rồi thong thả bỏ về phòng.
.
.
.
.
.
Hehe tui quay trở lại rồi đâyyyy, mọi người còn nhớ tui ko 😭 Lâu lâu rồi mới quay lại viết tiếp, cũng ngượng nghịu tay ghê 😆 Cảm ơn mọi người vẫn chờ đọc truyện của mình nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro