Chap 5 (End)
Mark tỉnh dậy sau một đêm dài . Lúc này , dường như là không thể cử động nỗi . Thân xác cậu đau rã rời . Cậu nhìn quanh khắp căn phòng rồi cố gắng ngồi dậy . Có lẽ do Mark động đậy , khiến cho JB nằm gục cạnh bên thức giấc . Anh nhìn cậu với đôi mắt lo lắng .
– Em đỡ hơn chưa Mark ? – JB hỏi rồi đặt tay lên trán cậu . – Em đỡ sốt rồi nhưng ngưỡi vẫn hơi nóng , để anh suốt nấu cháo cho em ăn ha .
– Em đỡ nhiều rồi . Với em cũng chưa đói , em không muốn ăn đâu ! – Mark trả lời trông cậu rất mệt mỏi .
– Anh không biết . Nhưng anh xuống nhà nấu đây . Không được đi đâu hết nha ! – JB dặn cậu với khuôn mặt nghiêm nghị .
– Dạ .
– Em nằm xuống đi .
Vừa dứt câu , JB đã đỡ cho Mark nằm xuống . Anh không quên đặt một nụ hôn lên trán cậu như một lời an ủi rồi quay đi . Nhưng anh nào biết điều ấy khiến Mark rất đau lòng . Những hình ảnh hôm qua của anh và Jin Young đã trở về như thước phim quay chậm . Nó như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim cậu . Cậu ghét anh , nhưng lí trí chưa bao giờ thắng được trái tim cả . Dù là thế nào đi chăng nữa , cậu vẫn khờ dại yêu anh , trái tim luôn hướng về anh .
"Em đã làm gì sai để mình phải chịu những chuyện như vậy ? "
Cậu cười chua chat khi giọt nước mắt cứ thế mà rơi trên đôi gò má hao gầy . Những kỉ niệm cùng anh cũng ùa về trong tâm trí cậu . Cậu thực không cam tâm nhường JB cho người khác . Cậu ghét cái cảm giác anh hạnh phúc với ai đó không phải cậu . Ừ ! Thì cậu ích kỉ , nhưng đó là vì yêu cái tên ngốc kia mà thôi .
Ở gian bếp ..
– Cho một ít hành hả mẹ ?
– Cho cả tiêu nữa hả ?
– Gì mà cho nhiều vậy ?
– Vợ con có phải trâu bò đâu .
– Mẹ con đùa mà , hihi chỉ con đi .
– Rồi khuấy đều rồi ! Con nấu lỏng thôi , đặc quá người ta của con ăn không được .
– Vậy con lấy nước đổ vào nha !
– Dạ ! Xong rồi mẹ .
JB sinh ra bản chất là thông minh nhưng về nấu ăn thì anh chẳng biết gì cả . Ngày còn bé thì mẹ nấu cho ăn , lớn lên thì có vợ thì Mark lo tất . Ấy vậy là hôm nay là lần đầu tiên JB đảm đang xuống bếp . Anh chật vật hơn nửa tiếng đồng hồ gọi điện năn nỉ mẹ chỉ cho nấu cháo . Mẹ cứ cằn nhằn anh suốt , bảo là hoiif nhỏ mày lười biếng làm chi , giờ lớn lên vợ nó bệnh chẳng biết nấu , rồi còn bảo anh là tên "useless" nữa . Mẹ thiệt tình , chỉ toàn thích dìm anh thôi .
Anh cứ loay hoay mãi trong bếp , áo đã ướt đẫm vì mồ hôi . Khuôn mặt anh biến sắc , anh tự hỏi mình là khi nào cháo mới chín . Khi nào thì mới ăn được ? Thế là phải đành gọi cho mẹ một cuộc nữa . Chịu khó nghe sỉ nhục tí thôi mà có cháo cho vợ yêu ăn .
– Mẹ yêu dấu .
– Gì nữa ? Con vừa thiếu nợ ai không có tiền trả rồi mượn mẹ phải không ?
– Nè nè ! Con trai mẹ làm gì như vậy ?
– Chứ gì ?
– Thì con muốn hỏi vụ nồi cháo lúc nãy .
– Mẹ nói con useless đúng rồi mà =))) – Mẹ anh cười một tràn sảng khoái
– Mẹ ....ẹ
– Con nói đi làm gì mà cứ nhão nhẹt vậy hả ?
– Khi nào cháo mới chin vậy mẹ .
– HAHAHAHAHA... mẹ nói đúng mà . Thằng Mark thiệt là khổ khi với lấy đưa như con . Hahaha
– Mẹ con không đù đâu huhu – Anh mếu máo nói qua điện thoại .
– Thì nào cháo nó nở ra với thấy mềm mềm là chin . Mà mẹ nghĩ nãy giờ là chín rồi đó con lấy ra đi .
– Dạ .
Tắt điện thoại , JB nhấc nồi cháo ra khỏi bếp . Anh đổ phần cháo trong nồi ra cái chén to . Anh mỉm cười nhìn thành quả của mình rồi thầm nghĩ "Chắc là ăn được" . JB nhẹ nhàng cầm chén cháo , từ từ tiến lên phòng ngủ .
"cốc cốc"
– Anh vào nha !
Chẳng đợi hồi âm từ cậu , anh tiến thẳng vào phòng . JB đặt chén cháo bên cạnh rồi nhìn cậu . Có lẽ là Mark đang ngủ , khi những nhịp thở cứ đều đều phát ra . Lại nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cậu , anh đặt một nụ hôn lên đôi gò má ấy .
"Em đã vất vả rồi ! Vợ à " Anh thì thầm khi môi đang gần kề cậu , thì cũng là lúc mắt cậu đần mở ra . Cậu vội xô anh ngã , đôi mắt lại đỏ ửng lên .
– Nè ! Em có đúng là đang bệnh không vậy ? – JB xoa xoa cái mông tội nghiệp bị Mark cho tiếp đất .
– Chúng ta nên giữ khoảng cách . – Mark rụt người lại vào trong góc giường .
– Em làm sao vậy ? Anh xin lỗi . Hãy nghe anh giải thích .
– Không ! Đủ rồi , anh đi đi . ..hm.ưm..
Anh mặc kệ cậu cứ xua đuổi rồi lao đến ôm người yêu bé nhỏ vào lòng . Tay anh cứ vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu . Cậu cố vùng vẫy thoát khỏi con người kia .Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại , cậu mặc cho anh ôm lấy .Nước mắt cậu từ đâu chảy ướt cả áo anh . Giờ đây mắt anh cũng bắt đầu ướt , anh căn bản là không thể mạnh mẽ vào lúc này nữa . Anh cứ luôn nhủ thầm với lòng là không tổn thương cậu . Nhưng hết lần này hết lần khác lại làm trái tim nhỏ bé kia chịu đau . Anh siết chặt vòng tay , nói với cậu :
– Anh sai rồi ! Anh sẽ không vậy nữa đâu . Anh yêu em mà .
– Anh nào có yêu em ? – Mark nghẹn ngào trong tiếng nấc ,
– Thời gian qua không đủ để chứng minh sao ? Hả Mark .
– Anh thả em ra đi .
– Không ! Anh cứ ôm em mãi đến khi em chịu tha thứ .
– Anh .. tên đáng ghét ..tại sao em lại yêu anh ?
– Là vì anh sinh ra là để em yêu mà nhóc . – Anh cười xoa đầu cậu khi đôi mắt mình vẫn còn đỏ hoe .
– Anh và Jin Young thế nào chứ ?
– Tụi anh là bạn bè . Em biết đó người anh yêu là em . Em hiểu không ?
– Em ..
– Anh sẽ không làm tổn thương em bất kì một lần nào nữa . Tin anh được không ?
– Anh hứa chứ ? – Cậu ngước nhìn anh , đôi mắt mong mỏi điều gì đó .
JB thả lỏng vòng tay của mình , anh cúi xuống gần khuôn mặt cậu . Hai khuôn mặt gần kề nhau , hơi thở cả hai dường như hòa quyện làm một . Anh từ từ nhắm nhẹ đôi mắt . Cậu cũng nhẹ nhàng khép đôi mi . Anh tiến gần đến đôi môi Mark , họ cứ thế rồi chìm dần vào nụ hôn .Thời gian như ngừng trôi để những giây phút này được ngưng đọng mãi . Những cảm giác lâng lâng lan tỏa cả hai người họ , đến khi hơi thở đã gần cạn kiệt họ dần nuối tiếc buông nhau ra . Anh đặt tay lên má cậu , chạm nhẹ mũi mình lên chiếc mũi đáng yêu kia .
– Lấy anh nhé .
– Nếu anh không đào hoa thế kia đi rồi hẳn cầu hôn nhé . – Cậu tinh nghịch đáp lại .
– Được thôi ! Hãy đợi anh . – Anh cười rồi lau nhẹ nước mắt còn vương trên mặt cậu .
– Jae Bum à ! Em đói ! – Cậu nũng nịu nhìn anh , cậu vờ như lảng tránh anh .
– À anh quên mất ! Cháo đây .
– Anh nấu a ?
– Ừ , em ăn thử đây .
Anh cầm chén cháo bên cạnh , dùng muỗng thổi từ từ cho cháo nguội . "aaaaaa" anh há miệng phát âm chữ a rồi đưa muỗng cháo đến gần miệng cậu . Cậu bật cười vì mình đang được xem như con nít , nhưng kệ người yêu đút ăn thì cứ ăn thôi . Mark ngoan ngoãn há miệng , để anh đút muỗng cháo vào . Hết muỗng này đến muỗng khác , chén cháo cũng hết . Anh lại cười nhìn cậu -nụ cười đến tận mang tai .
– Ngon không ?
– Dở thì sao . – Mark tinh nghịch trêu chọc anh .
– Thì anh giận em chứ sao .
– Đưa đây em xuống dẹp chén cho . – Mark đề nghị rồi từ từ đứng lên , đánh trống lãng câu nói của Jae Bum lắm lời
– Thôi để anh ! Em còn bệnh mà .- JB kéo cậu ngồi xuống
– Em muốn vận động tí . Ăn nằm không mới bệnh á ! – Mark lại đứng lên và cố thuyết người yêu khó tính của mình
– Ừm , vậy nè .
JB đưa chén cháo không cho cậu , cậu cầm nó rồi rời khỏi phòng . Nhưng vừa bước ra khỏi cửa , có một vòng tay ai đó giữ cậu lại mà ai cũng biết là ai đó .
– Đừng rời xa anh nhé ! – Giọng nói trầm ấm thốt ra bên tai cậu .
Sau hơn nửa năm ......
Tại một nơi nào đó .
– JB ! Anh làm gì mà lâu vậy ? – Jin Young càu nhàu .
– Từ từ ! Em đừng hối . – JB nhăn nhó trả lời Jin Young .
– Nhanh lên ! – Jin Young lại hối hả
– Rồi xong rồi .
JB mặt mày tái mét khoác tay Jin Young đi ra ngoài . Nhưng rồi cũng lấy lại được phong độ , mặt mày tươi tỉnh và cực kì hạnh phúc .
– Anh phải hạnh phúc vì được khoác tay người đẹp như em đó nghe chưa ?
– Gì ? Em bớt đi Jin Young .
– Anh muốn chết hả ?
– Anh đùa mà , em yêu !
– Em đập anh chết giờ .
– Dạ .
Hai người cùng nhau tiến đến một căn phòng . Dừng lại ở một nơi nào đó xa ơi là xa , mà cũng gần ơi là gần cũng có một cặp nam nam khoác tay nhau cười rạng rỡ . Là Mark và Jackson . Cả hai người họ cũng tiến lại . Bốn con người đối diện nhau .
– Bây giờ là 7h tối – JB lên tiếng .
– Thời khắc quan trọng đã tới – Jackson tiếp lời .
– Chúng ta sắp làm chuyện động trời . – Mark tiếp tục .
– Vào trong thôi ! – Jin Young kết thúc .
JB đại diện mở khóa phòng ...
– Ê khoan đã ! – Jackson ngăn cản lại . – Lộn cặp rồi mấy má ! Jin Young qua đây với anh .
– Mark qua đây . – JB kéo Mark lại . – cậu làm như tôi không có vợ ấy .
– Kệ tôi , vào trong thôi .
Cả bốn người đang run sợ cùng tiến vào một căn phòng lớn . Nơi có mặt của 8 vị phụ huynh của 4 người đang đằn đằn sát khí ngồi trong phòng đó .
– CHÚNG CON CHÀO BA MẸ – Bốn người đồng thanh nói
– Tụi bây vui quá ha – một vị phụ hyunh quyền lực lên tiếng .
– Dạ tụi con...
– Tự yêu nhau rồi tự đám cưới rồi tự làm tất mọi chuyện – vị phụ huynh thứ hai nói .
– Dạ ..Tụi con ..biết ...lỗi ...
Rồi tự động bốn đứa quỳ xuống đất , giơ tay cao lên . Các bạn biết vì sao họ bị vậy không ? À ! Chỉ là tụi nhỏ tự bỏ nhà đi chơi , đám cưới gì đấy suốt nửa năm trời mà chẳng hề thông báo với bậc phụ huynh ở nhà . Họ cũng biết là mình sắp phải chịu trận cuồng phong lôi đình giáng xuống đầu . Nhưng ....
– Mark con ! Khi nào có cháu cho bố mẹ ? – Mẹ và Bố JB chạy đến ôm Mark .
– Jin Young ! Con có cháu rồi phải không ? – Bố mẹ Jackson cũng hí hửng không kém .
– Jackson à ! Bố mẹ có mua cái này hay lắm , tận một giờ luôn đó con ? – Bố mẹ Jin xuýt xoa hỏi .
– JB à ! Bố mẹ cũng mua nè , cái này hay hơn nữa , con chịu được mấy tiếng luôn đó , xài đi ? – Bố mẹ Mark nhìn JB lo lắng .
Cả lũ trợn mắt trước thái độ của các vị phụ huynh quyền lực. Họ cứ ngỡ là sẽ bị chửi te tua ai dè lại bị hỏi mấy cái vấn đề nhạy cảm này. Cái gì mà có con, lại còn quảng cáo cái gì gì đấy nữa. Bỗng hai anh nhà hét toáng lên:
– CÁI GÌ?....
Kèm theo đằng sau là bốn con mắt đang nhìn họ với ánh nhìn đồng cảm, cứ tưởng thoát nạn ai ngờ...
– SỨC TỤI CON MÀ PHẢI DÙNG TỚI MẤY THỨ NÀY Á?
THE END~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro