Chương 107. [Vô đề]
Bồ Châu lưu lại trong thành ấp, vốn tưởng rằng Sương thị chỉ là nhất thời hứng khởi, chẳng ngờ sự chu đáo của bà vượt ngoài dự liệu. Nơi ở không chỉ nguy nga tráng lệ, mà còn có đến mười mấy tỳ nữ hầu hạ, đúng nghĩa cơm dâng tận miệng, áo đưa đến tay. Sương thị chẳng những không hạn chế hành động của nàng, còn dặn dò ngoài mê đạo phía trước thì các nơi khác muốn đi đâu đều tùy ý.
Chẳng những thế, từ khi nàng lưu lại, ngày ngày đều có đủ loại vật phẩm được đưa đến. Ngoài trân châu bảo ngọc, y phục lộng lẫy, thức ăn mỹ vị, còn có dị thú quý hiếm. Hai ngày trước, người ta mang đến một cặp vẹt trắng biết nói tiếng người, hôm qua lại dâng một đôi khổng tước lông vũ rực rỡ.
Chủ nhân hiếu khách, nhưng Bồ Châu chẳng phải kiểu người bồng bột, chỉ đi lại quanh quẩn gần nơi ở, ngoài ra chẳng có hứng thú thưởng ngoạn. Vài ngày sau, vì nhớ nhung Lý Huyền Độ nên nàng luôn bứt rứt không yên. Hôm nay, khi quản sự dẫn theo một nô lệ biết làm trò ảo thuật để giúp nàng tiêu khiển, nàng liền nhân cơ hội để hỏi xem liệu có tin tức gì mới về Lý Huyền Độ hay không.
Quản sự đáp Tần vương đã giải cứu Đại vương tử thành công, mong nàng hãy an tâm. Sương thị phu nhân đã hứa không động binh, tất nhiên sẽ giữ lời.
Dù đáp án đó như một viên định tâm hoàn, lòng nàng vẫn nặng trĩu ưu tư.
Hẳn là lúc này Thác Càn đang nổi cơn thịnh nộ, ngoài việc điều động binh mã trong tay, hắn cũng sẽ cầu viện đại đô úy Đông Địch. Bảo Lặc không chỉ đông dân, mà còn tọa lạc ở vị trí chiến lược trọng yếu, là quốc gia huyết mạch trên vùng Tây Vực, Đông Địch quyết không để yên.
Lý Huyền Độ nhất định sẽ nhân thời điểm Sương thị lui binh, Đông Địch còn chưa kịp viện trợ, mà phát động tấn công, nhanh chóng đoạt lấy Yến thành, khống chế khu vực.
Chiến sự gần như đã châm ngòi, thậm chí có lẽ đã bùng nổ. Nàng tin vào tài năng của Lý Huyền Độ, nhưng lòng vẫn canh cánh không yên. Những gì Sương thị gửi đến đều chẳng làm nàng hứng thú nổi.
Nàng thậm chí có phần hối hận vì đã đồng ý ở lại nơi này. Nếu giờ nàng đang ở Đô hộ phủ, dù chẳng giúp được gì, nhưng chí ít cũng cảm thấy mình cùng chung chiến tuyến với Lý Huyền Độ, chứ không phải như hiện tại, giống như xa cách cả trời vực.
Hắn đang dầm mình trong máu để chiến đấu, còn nàng lại nhàn nhã hưởng thụ, chẳng làm gì nên hồn.
Tuy nhiên, tình hình bên ngoài giờ rất hỗn loạn, mà Sương thị lại đối xử với nàng tốt như vậy, nàng không tiện mở lời đòi về. Bồ Châu cố nén nỗi bất an, dặn quản sự không cần mang thêm người hay đồ vật đến nữa.
Quản sự mỉm cười đáp ứng, khẽ cúi người rồi lui xuống.
Suốt cả ngày hôm đó, lòng nàng chẳng lúc nào yên ổn. Đến lúc hoàng hôn, nàng lại bước đến vách đá phía sau thành ấp, đứng nhìn chân trời nơi xa, nơi ánh dương đang dần lặn khuất trên sa mạc.
Thành ấp rộng lớn, nhưng chỉ nơi này mới khiến nàng thích thú. Lần đầu đến đây, nàng đã cảm thấy nơi này thật đặc biệt.
Trên đỉnh vách đá bị phong hóa, gió gào rít mạnh, tà dương trên sa mạc hùng vĩ đẹp đến nỗi chẳng thể diễn tả bằng lời. Đứng nơi đầu vách, con người nhỏ bé, lòng như được giải thoát. Nhưng lúc này, ngay cả cảnh sắc như thế cũng chẳng giúp nàng yên lòng.
Bồ Châu ngẩn ngơ nhìn mặt trời lặn, lòng lại quặn thắt vì nhớ nhung Lý Huyền Độ. Bất giác, từ phía sau vang lên một giọng nói: "Xu Xu, cháu thích nơi này lắm sao?"
Bồ Châu quay lại, thấy Sương thị đã đứng đó từ lúc nào chẳng hay, nhìn nàng với nụ cười dịu dàng.
Nàng bước đến gần, khẽ gọi một tiếng, rồi gật đầu.
Sương thị nói: "Cháu có biết không? Cha cháu từng đến đây. Ông cũng rất yêu thích nơi này, từng bảo rằng đây là cảnh hoàng hôn tráng lệ nhất mà ông từng thấy trong đời."
Bồ Châu khẽ ngẩn người.
Ở lại tòa thành của Sương thị đã vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe bà nhắc đến cha mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng dương đang lặn xuống phía xa nơi hoang mạc, tưởng tượng rằng nhiều năm trước, vào một buổi chiều tà, phụ thân cũng từng đứng đây, cùng ngắm nhìn cảnh sắc này. Trong lòng nàng bỗng dâng lên những cảm xúc cuộn trào, khó lòng ngăn được.
Tiếng thở dài của Sương thị vọng bên tai, mang theo vẻ xót xa cùng cảm thán: "Đáng tiếc thay, cảnh hoàng hôn này vẫn chưa đủ đẹp. Nếu nó có thể mỹ lệ thêm chút nữa, đẹp đến mức giữ chân người lại, có lẽ ngày ấy ông ấy đã không ra đi như vậy."
Giọng bà phảng phất chút u sầu, trống vắng.
Bồ Châu yên lặng không đáp.
Sương thị thất thần hồi lâu, sau đó bỗng lắc đầu, tự cười giễu mình, rồi chuyển sang quan tâm hỏi: "Cháu ở đây mấy ngày đã thấy quen chưa? Nếu người hầu có chỗ nào chưa được chu đáo, thì cứ việc nói với ta."
Bồ Châu mỉm cười đáp: "Mọi sự đều rất tốt, phu nhân không cần quá bận tâm."
Nàng dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi thêm: "Phu nhân, cháu ở đây đã lâu, không biết hình lang quân thế nào rồi. Phu nhân có nghe ngóng được điều gì không?"
Sắc mặt Sương thị dần trở nên bình thản: "Quản sự hẳn đã nói với cháu rồi, Lý tứ lang đã cứu được người. Hắn là người thông minh, không để Đông Địch có cơ hội, giờ đây đã dẫn binh đánh thẳng vào Yến thành. Cháu không cần lo lắng, Thác Càn không phải đối thủ của hắn."
Nghe vậy, lòng Bồ Châu cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
"Nếu không có phu nhân giúp đỡ, lần này chàng cũng khó mà thuận lợi đến vậy. Đợi khi chàng đến đón, chúng cháu nhất định sẽ cùng cảm tạ phu nhân."
Sương thị không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi bất chợt nói: "Cháu đi theo ta, ta dẫn cháu đến một nơi."
Bồ Châu lặng lẽ bước theo. Khi đến nơi, nàng mới kinh ngạc nhận ra tòa thành ấp ở trung tâm Tây Vực này hóa ra còn có một góc khuất tuyệt đẹp. Ngoài những gian nhà lộng lẫy, còn có một khu vườn mang dáng dấp Giang Nam với tường trắng mái đen, bốn bề kín đáo, hồ nước, núi giả, từng bước chân đều dẫn đến cảnh đẹp, chẳng chút nào gợi lên cảm giác như đang ở nơi biên thùy xa xôi.
Sương thị giơ tay, khẽ vuốt nhẹ lên phiến đá núi giả bên cạnh, giọng bà chậm rãi: "Đây là nơi ta tự tay xây dựng khi còn trẻ, vật liệu đều từ Trung Nguyên mang đến. Từng chuyến, từng chuyến một, phải mất mấy năm mới hoàn thành. Nhưng sau đó lại chẳng mấy khi dùng đến, cứ để trống như thế, chưa từng có ai ở qua."
Bà quay sang, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa ý vị sâu xa nhìn Bồ Châu: "Cháu thấy nơi này thế nào? Có thích không?"
Bồ Châu vội đáp: "Nơi này thực sự rất tuyệt. Cháu rất thích."
Sương thị mỉm cười, lặng lẽ ngắm nàng một lúc, rồi bất ngờ nói: "Vậy cháu có nguyện ý ở lại đây, làm con gái ta? Ta sẽ giao tất cả những gì ta có cho cháu. Tương lai, chính cháu sẽ tự mình dẫn người, đến Ô Ly đưa hài cốt của phụ thân cháu về."
Bồ Châu sững sờ, ngập ngừng hỏi: "Phu nhân, ý người là sao?"
Nụ cười của Sương thị dần tắt, khuôn mặt như phủ một tầng sương lạnh, từng chữ của bà như vang lên: "Cha cháu là một vị anh hùng đội trời đạp đất. Còn đám nam nhân họ Lý, từng người một đều vô dụng!"
"Nam nhân nhà họ Lý, căn bản không xứng với cháu!"
...
Lý Huyền Độ cứu được vương tử Vu Điền, không để Thác Càn có thêm thời gian chuẩn bị. Ba ngày sau, hắn lập tức dẫn liên quân vừa tập kết tiến về Yến thành, chủ động phát động tấn công.
Binh mã tinh nhuệ nhất của Bảo Lặc quốc hầu hết đều thuộc dòng họ Sương thị. Thác Càn không nhận được sự ủng hộ từ đội quân của Sương thị, viện binh của đại đô úy Đông Địch cũng chưa kịp đến đích. Hắn buộc phải dùng vội hơn vạn người vừa mới tập hợp để chống đỡ. Sau hai trận bại liên tiếp, quân đội không còn ý chí chiến đấu, đành phải rút về cố thủ trong thành, khẩn thiết chờ Đông Địch cứu viện. Nhưng đúng lúc ấy, lại có tin báo hai nghìn kỵ binh Đông Địch do đại đô úy phái tới đã bị quân Lý triều chặn đứng trên đường.
Thuộc hạ dưới trướng Thác Càn vốn đã rệu rã, nghe tin ấy, quân tâm lập tức tan vỡ. Chỉ vây thành ba ngày, thành trì đã bị phá vỡ. Thác Càn bị loạn quân giết chết, toàn bộ số binh mã còn lại của Bảo Lặc quốc đầu hàng.
Sau khi chiếm được Yến thành, xử lý xong những việc cần thiết, Lý Huyền Độ bỏ lại tất cả, thân chinh lên đường đến thành Sương thị.
Hắn xuất phát từ sáng sớm. Từ Yến thành đến thành Sương thị cách nhau hơn trăm dặm. Đến lúc chạng vạng tối, hắn đã tới nơi.
Ngày này, vừa đúng nửa tháng kể từ khi hắn để nàng lại trong thành Sương thị.
Chỉ nửa tháng mà thôi, vậy mà lúc này nghĩ lại, lại cảm giác tựa hồ đã trải qua rất lâu. Hắn ghìm ngựa trên sườn dốc trước cổng thành Sương thị, ánh mắt vượt qua tường thành, ngắm về phía xa. Trong tầm mắt, bóng dáng tòa thành ấp cao ngất nằm trên vùng đất cao dần hiện ra dưới ánh tà dương.
Hắn hơi nheo mắt, nhìn thêm một lần nữa, như để chắc rằng, nó vẫn thật sự ở đó, không phải chỉ là một ảo ảnh của buổi chiều muộn.
Mấy ngày trước, khi hắn dẫn quân tiến vào Yến thành, đoàn người đi phía sau ai nấy đều hân hoan, chỉ riêng hắn không chút vui mừng, trong lòng không hề gợn lên nửa điểm xúc động.
Đó chẳng qua chỉ là một việc hắn nhất định phải làm, đạt được mục đích mà thôi. Những chuyện như vậy, về sau còn rất nhiều. Hết việc này đến việc khác, tất cả vẫn đang chờ hắn phía trước.
Nhưng giờ khắc này, khi nhìn thấy bóng dáng tòa thành ấp ấy, nghĩ đến nàng đang ở bên trong, nghĩ đến việc hắn sắp được gặp nàng, đón nàng về, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác rung động khó tả.
Cảm giác ấy thôi thúc hắn, khiến hắn chẳng khác nào một thiếu niên hẹn gặp người trong lòng dưới tán liễu lúc hoàng hôn, cảm thấy chỉ thêm một khắc chờ đợi cũng là không thể chịu nổi.
Hắn thúc ngựa xuống dốc, phi thẳng vào thành cổ đang đắm mình trong sắc vàng ấm áp. Ngựa phi nước đại khiến người qua đường kinh hãi né tránh, không ít kẻ chỉ trỏ sau lưng hắn, buông lời trách mắng không ngớt.
Hắn phóng ngựa đến thẳng trước cổng thành ấp, toàn thân không màng mỏi mệt. Đến nơi, điều khiến hắn bất ngờ chính là quản sự đã đứng đợi sẵn tự bao giờ, dường như biết trước hắn sẽ đến. Quản sự tiến lên vài bước, cung kính hành lễ: "Tham kiến Tần vương điện hạ."
Lý Huyền Độ đè nén sự gấp gáp trong lòng, đáp lời với vẻ khách khí: "Nhờ Sương thị phu nhân trợ giúp, Lý mỗ hôm nay đến đây đặc biệt để tỏ lòng cảm tạ. Mong ngươi vào thay ta thông báo."
Theo sau hắn, Trương Đình dẫn người trình lên lễ vật, nhưng quản sự không nhận, chỉ đáp: "Chủ nhân lệnh cho tiểu nhân chuyển lời đến điện hạ: lần này Sương thị trợ giúp hoàn toàn là vì tiểu thư Bồ gia, không cần khách sáo. Chủ nhân cũng sẽ không nhận lễ tạ của điện hạ."
Lời lẽ của quản sự tuy cung kính, nhưng ý tứ ẩn chứa lại hết sức lạnh nhạt.
Lý Huyền Độ ngây người giây lát, rồi phất tay ra hiệu thu lại lễ vật. Hắn tiếp lời: "Nếu vậy, ngươi hãy báo với nội tử rằng ta đã đến để đón nàng."
Quản sự cúi đầu, nhưng vẫn kiên định nói: "Chủ nhân còn lệnh cho tiểu nhân chuyển lời: tiểu thư Bồ gia sẽ không theo điện hạ rời đi nữa. Điện hạ, xin mời quay về, từ nay cũng không cần đến đây nữa."
Sắc mặt Lý Huyền Độ lập tức sa sầm: "Vì sao ta không thể đón phu nhân của ta về?"
Quản sự lắc đầu: "Tiểu nhân không rõ. Nhưng chủ nhân đã căn dặn, nơi này không chào đón điện hạ lưu lại lâu, mong điện hạ sớm rời đi."
Ánh mắt Lý Huyền Độ tối lại, nhìn chằm chằm vào cánh cổng phía sau lưng quản sự. Sau một hồi trầm mặc, hắn bất ngờ bước nhanh tới, đẩy mạnh cửa mà vào.
Quản sự không hề cản trở, khóe miệng thoáng qua nét cười lạnh, chỉ đứng sang một bên chờ đợi.
Một lát sau, Lý Huyền Độ từ trong bước ra, sắc mặt đầy giận dữ. Hắn chộp lấy tay quản sự, nghiến giọng nói: "Dẫn đường cho ta!"
Hắn ra tay vô cùng mạnh bạo, cánh tay của quản sự bị vặn ngược ra sau, khiến cả thân người ông ta phải khuỵu xuống, đau đớn đến tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng. Dẫu vậy, quản sự vẫn nghiến răng đáp: "Tần vương điện hạ, mệnh lệnh của chủ nhân, tiểu nhân không dám làm trái. Điện hạ dù có giết tiểu nhân hôm nay, cũng không thể ép tiểu nhân dẫn lối! Nếu điện hạ thật sự muốn đón người, vậy thì hãy tự mình đi vào!"
Trương Đình nổi giận, rút kiếm kề ngay cổ quản sự. Vậy mà quản sự chỉ nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên như đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.
Lý Huyền Độ nheo mắt nhìn quản sự, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cuối cùng từ từ buông tay, ra lệnh cho Trương Đình thu kiếm lại.
"Điện hạ, thuộc hạ lập tức dẫn binh đến san bằng thành ấp này! Chỉ là một nơi nhỏ bé, chẳng lẽ chúng ta không hạ được?"
Nhìn cánh cửa lớn trước mặt, Lý Huyền Độ lặng yên hồi lâu, sau đó lắc đầu, xoay người bước vào trong lần nữa.
Hai ngày sau, từ lời kể của quản sự, Sương thị hay tin khi Lý Huyền Độ xông vào giữa chừng thì bị võ sĩ trong ấp sử dụng trận tiễn từ mật đạo bắn trả, cuối cùng buộc phải lui bước, đến đêm qua thì rời khỏi thành ấp, không rõ tung tích.
Nghe vậy, Sương thị cười lạnh: "Thành ấp này đã xây dựng cả trăm năm nay, chưa ai có thể xông vào được. Xem ra hắn cũng biết điều. Nếu không, thứ chờ hắn phía sau đâu chỉ là trận tiễn..."
Bà phất tay ra hiệu cho quản sự lui xuống, rồi nhìn Bồ Châu, giọng điệu sắc bén: "Cháu nghe rồi chứ? Không phải ta không cho hắn cơ hội. Ta đã để hắn tự mình đến đây, nhưng là hắn tự biết khó mà lui! Mới mấy ngày, nam nhân nhà họ Lý quả nhiên không có một ai lọt nổi vào mắt ta!"
Bồ Châu nghe tin Lý Huyền Độ rời đi, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa tức giận. Nàng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này.
"Sương phu nhân, vì sao người lại hận chàng đến vậy? Chàng đã làm gì phật ý người?"
Sương thị nghe vậy, ánh mắt lướt qua nàng, giọng thản nhiên: "Xu Xu, năm đó phụ thân cháu gặp nạn, nếu ta nói rằng chính ta đã phái người trà trộn vào Ô Ly, tìm mọi cách để đưa thi thể ông ấy trở về, cháu có tin không?"
Bồ Châu sững người, không thốt nên lời.
"Khi đó, Bảo Lặc vẫn còn là thuộc quốc của nhà họ Lý. Ta không thể lộ diện, đành bỏ tiền nhờ một người Hán từng đầu hàng Đông Địch lo liệu. Hắn dùng vàng bạc mua chuộc kẻ canh giữ, cuối cùng mang thi thể phụ thân cháu ra, an táng cho ông ấy. Lúc sinh thời phụ thân cháu bôn ba Tây Vực vì nhà họ Lý, chết chẳng oán hận, nhưng sau khi ông ấy mất, người nhà họ Lý đối xử với ông thế nào, cháu còn rõ hơn cả ta!"
Bà ta siết chặt tay, giọng nói trầm xuống: "Năm đó, vì sao ta không đưa hài cốt ông ấy đi? Vì ta không biết mình nên đưa ông ấy về đâu. Ta biết ông ấy không muốn chôn tại nơi này, cũng không có tư cách giữ ông lại. Ta đoán, nếu ông ở trên trời có linh, nhất định mong một ngày nào đó người nhà họ Lý có thể đón ông về nơi an nghỉ. Vậy nên, ta đã để ông ấy nằm lại nơi ông ấy đã ngã xuống."
Đôi mắt bà tràn lệ, nhưng giọng nói lại dậy lên căm phẫn: "Nhưng đã qua bao nhiêu năm, người nhà họ Lý đối với ông ấy thế nào? Bỏ mặc, không thèm đoái hoài, như thể ông ấy chưa từng tồn tại! Cháu nói đi, Xu Xu, ta có lý do gì để coi trọng người nhà họ Lý? Liệu ta có đủ tư cách để hận họ hay không?"
Bồ Châu ngây người, không biết đáp lại ra sao.
Bồ Châu chăm chú nhìn vị phụ nhân trước mặt, lòng dạ cảm động khôn nguôi. Nàng quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, giọng nghẹn ngào thốt lên: "Phu nhân ân trọng như núi, Xu Xu không cách nào báo đáp. Xin nhận của cháu một lạy!"
Sương phu nhân khép mắt lại, đợi cảm xúc dịu đi mới bảo nàng đứng dậy.
"Ta nghe tin tổ phụ cháu qua đời, cháu bị hoàng đế triều Lý đày đến Hà Tây, nên cũng từng phái người trà trộn vào các thương đội để tìm kiếm, nhưng mấy lần đều không có tin tức. Sau đó biết được cháu đã được người thu nhận, ta nghĩ có lẽ là duyên phận đã dứt, nên không tìm nữa. Mãi đến khi nhận được thư, ta mới hay rằng cháu đã gả cho người của Lý gia!"
Nhắc đến "người Lý gia", sắc mặt bà liền lộ vẻ chán ghét tột cùng.
"Hạng nam nhân vô dụng như Lý gia, cháu cần hắn để làm gì? Chẳng lẽ cháu không hề để tâm đến chuyện của phụ thân cháu sao? Bồ Châu, cháu nghe cho rõ, giờ hắn đã rời đi, nếu biết khó mà lui, an phận làm Đô hộ, từ nay ta và hắn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu hắn dám điều binh đến đánh, đừng trách ta trở mặt! Họ Sương ta đứng vững nơi đây cả trăm năm, chẳng phải do người khác hù dọa mà được. Dù cuối cùng hắn có san bằng thành trì Sương thị, thì từ nay về sau cũng đừng mong yên ổn giữa chốn Tây Vực này!"
Bồ Châu nắm lấy tay áo bà, nước mắt đầm đìa khẩn cầu: "Phu nhân, tuy chàng xuất thân hoàng tộc, nhưng không giống người khác. Từ nhỏ chàng đã lập chí bình định Tây Vực, dù tuổi thiếu niên bị hàm oan mà chịu cảnh tù đày, chàng cũng không quên ơn của phụ thân cháu. Ngay lần đầu gặp cháu, khi biết được thân phận của cháu, chàng đã ra tay giúp đỡ. Chàng từng nói, một ngày nào đó sẽ đón phụ thân cháu trở về!"
Sương phu nhân giận dữ nói: "Cháu còn dám nói đỡ hắn? Nói miệng thì ai mà chẳng nói được? Lần này hắn đến đón cháu, nếu thật sự dám một mình xông vào, ta còn kính nể hắn là kẻ có chút chí khí. Ta chẳng cần hắn cầm cự bảy ngày bảy đêm, chỉ cần ba ngày, có khi ta sẽ cho hắn vào. Nhưng hắn thì sao? Chưa được bao lâu đã một mình bỏ chạy! Không phải ta không cho hắn cơ hội! Xu Xu, ta khuyên cháu hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ! Giờ hắn đi rồi, hoặc là vì sợ chết mà bỏ cuộc, hoặc là quay về điều binh khiển tướng. Nếu đã bỏ đi, hắn có gì đáng để chúa lưu luyến? Nếu định điều quân đến tấn công..."
Bà bật cười lạnh lùng.
"Nếu không nhờ sự giúp đỡ của ta, hắn có thể thuận lợi chiếm được Yến thành sao? Loại người vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói như hắn, liệu có đáng mặt đàn ông. Đừng nói ta coi thường hắn, đến việc làm kẻ dắt ngựa nâng kiệu cho phụ thân cháu hắn cũng không xứng, loại người như thế, sau này làm được trò trống gì?"
Bồ Châu lặng im không nói.
Sương phu nhân hít sâu mấy hơi, liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi đầu bất động, liền nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, giọng điệu trở nên mềm mỏng: "Xu Xu, cháu nghĩ kỹ xem, lời ta nói có đúng hay không. Ta mong cháu có thể yên tâm ở lại, nếu cháu đồng ý, ta sẽ nhận cháu làm con gái, từ nay về sau tất cả tài sản của ta đều là của cháu!"
Sương phu nhân rời đi, để lại một đêm dài, Bồ Châu lại rơi vào cảnh thao thức không ngủ.
Nàng tự nhiên không mong Lý Huyền Độ vì nàng mà mạo hiểm thân mình, cố sức xông vào mê đạo. Khi biết hắn cuối cùng đã rời đi, phản ứng đầu tiên của nàng là thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, lời của Sương phu nhân lại khiến nàng rơi vào cảnh dày vò.
Lý Huyền Độ thực sự từ bỏ nàng như thế sao?
Điều khiến nàng sợ hãi hơn chính là hắn sẽ giống như lời Sương phu nhân dự đoán, vì đưa nàng đi mà kéo binh tấn công thành Sương thị.
Cho dù Sương phu nhân cưỡng ép giữ nàng lại là điều trái so với mong muốn, nhưng những điều bà làm sau khi phụ thân nàng qua đời vẫn khiến nàng kính phục và cảm động không thôi. Nàng không muốn hắn và Sương phu nhân nảy sinh xung đột lớn đến vậy.
Tâm tư nặng trĩu, nàng trằn trọc trên giường không biết đã bao lâu, cuối cùng tự nhủ rằng Lý Huyền Độ sẽ không làm như vậy.
Hắn không phải là người như thế.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có hơi thở khẽ khàng của nàng vang vọng giữa đêm dài.
Hắn không phải là người như vậy.
Sương thị không hiểu gì về hắn, vì thế mới trách nhầm hắn, phỏng đoán lung tung. Nhưng nàng thì khác.
Dù không thể đoán được rốt cuộc Lý Huyền Độ có toan tính gì, nhưng nàng biết hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng, càng không làm ra hành động ngông cuồng như dẫn binh tấn công.
Nằm cạnh hắn biết bao tháng ngày, bất kể những hiểu lầm hay khúc mắc trước đó, trong chuyện này, nàng lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện, kiên nhẫn đợi chờ, sau đó lại tiếp tục giải thích với Sương thị, để bà hiểu hắn thực sự là người như thế nào. Đây mới chính là điều nàng nên làm lúc này.
Nghĩ đến đây, Bồ Châu bỗng cảm thấy xấu hổ vì những dao động và hoài nghi ban đầu của mình, lòng nàng rối bời, càng khó lòng yên giấc.
Canh đã khuya. Nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đen đặc như mực, lòng không khỏi băn khoăn hắn giờ đây đang ở đâu, làm những gì. Nỗi nhớ như hàng ngàn sợi tơ quấn lấy tâm can, từng hồi quặn thắt.
Đột nhiên, từ phía cửa sổ nam truyền đến một âm thanh khe khẽ.
Nàng mở bừng mắt. Trong ánh sáng lờ mờ, nàng trông thấy một bóng người nhanh nhẹn leo qua khung cửa sổ khép hờ. Bóng dáng ấy nhẹ nhàng như làn khói, vừa lướt qua đã đáp xuống đất, không gây chút tiếng động. Sau đó, hắn hướng về phía giường nàng đang nằm, bước chân vội vã nhưng vẫn nhẹ nhàng như gió.
Bồ Châu bỗng chốc lạnh cả da đầu.
Nàng biết nơi mình ở luôn có thị vệ trấn giữ, lập tức trừng lớn mắt, bật dậy khỏi giường, vừa định cất tiếng hét lớn thì bóng người kia đã nhanh như chớp lao tới. Chỉ trong một bước, hắn đã đứng ngay trước giường nàng, bàn tay vén màn giường lên, một tay khác nhanh chóng đưa lên che miệng nàng lại.
Hắn khẽ "suỵt" một tiếng.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng, một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên ngay sát bên: "Xu Xu, đừng sợ, là ta!"
Là hắn sao?
Thật sự là hắn!
Mới đó mà hắn đã đến nhanh như vậy!
Bồ Châu gần như không tin vào tai mình. Sau thoáng ngỡ ngàng, nàng thả lỏng thân mình, cơ thể căng cứng bỗng như bị rút sạch sức lực, mềm nhũn đi. Nàng ngả người về phía hắn, cả hai cùng ngã trở lại giường.
Trong vòng tay hắn, nàng nghe rõ trái tim mình đập mạnh, xen lẫn nhịp thở của hắn, tất cả như một bản hòa âm chỉ dành riêng cho hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro