Chương 1 :Khởi đầu

Mùa xuân đến, hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Ven đường, những bông bồ công anh vàng rực rỡ như làm sáng bừng cả một góc trời.

Trong buổi sớm đẹp ấy, Hạ – cô gái 18 tuổi mang theo nhiều hoài bão cùng những ước mơ còn dang dở – lặng lẽ bước xuống xe buýt, ôm chiếc ba lô cũ sờn vai. Được người quen giới thiệu công việc giúp việc ở thành phố, Hạ xem đây là cơ hội để kiếm tiền nuôi đứa em còn đang đi học, sau khi bố mẹ cô mất sớm.

Sau một hồi tìm đường, cuối cùng Hạ cũng đứng trước ngôi nhà nơi mình sẽ làm việc.

Cô dừng lại trước cánh cổng sắt lớn, bàn tay hơi run lên vì lo lắng khi đưa lên bấm chuông.

Cánh cổng từ từ mở ra. Quản gia Lâm bước ra với vẻ mặt nghiêm khắc của người từng trải. Nhưng khi trông thấy cô gái quê mùa, nhỏ nhắn đang ngước nhìn mình bằng đôi mắt tròn xoe như nai con, ánh mắt ông khẽ dịu xuống.

“Vào đi,” ông nói ngắn gọn rồi dẫn Hạ bước vào.

Vừa đi, ông vừa giới thiệu những quy tắc trong gia đình: điều nên làm, điều không được phép, những lễ nghi cơ bản… Giọng ông trầm và rành mạch khiến Hạ gật đầu liên tục vì sợ quên mất điều gì.

Khu dành cho người làm khá rộng, nhưng tất cả phòng đều đã kín chỗ. Cuối cùng, quản gia buộc phải đưa Hạ đến căn nhà kho nhỏ nằm phía sau khu vườn.

Hạ quan sát xung quanh, đôi mắt đầy kinh ngạc. Mọi thứ trong biệt thự đều quá đỗi tráng lệ, sáng bóng và sạch sẽ — khác hẳn những căn nhà mái ngói thấp bé, phủ rêu mà cô quen thuộc ở quê.

Bất giác, cô thốt khẽ:

“Wow… đẹp thật…”

Quản gia dừng lại trước căn nhà kho cũ kỹ, tường đã phai màu.

“Từ nay cô sẽ ở đây,” ông nói. “Nhà kho này lâu rồi không dùng đến nên hơi bụi bặm. Cô dọn lại chút là ở được. Dụng cụ thì bên kia, cần gì cứ lấy.”

“Vâng ạ…” Hạ đáp nhỏ, còn chút bỡ ngỡ.

“Còn đồ dùng cá nhân,” ông Lâm nói tiếp, “lát nữa sẽ có người mang đến cho cô.”

Đến khi mặt trời dần ngả về phía tây, những tia nắng cuối ngày len qua tán cây trong vườn, căn phòng nhỏ đã trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều. Hạ thở phào, lau mồ hôi trên trán. Dù mệt, lòng cô lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng chân chậm rãi. Một người phụ nữ tầm tuổi năm mươi xuất hiện trước cửa, với gương mặt hiền hậu.

“Cháu là Hạ phải không?” Bà mỉm cười.

“Dạ… vâng ạ.” Hạ khẽ đáp.

“Ta là dì Mẫn, làm ở đây lâu rồi. Ta mang ít đồ dùng cho cháu.”

Bà đặt lên giường một bộ chăn gối mới và vài bộ quần áo gấp gọn. “Nếu thiếu gì cứ nói dì nhé, đừng ngại.”

Sự tử tế đó khiến Hạ hơi bối rối nhưng cũng ấm lòng.

“Dạ, cháu cảm ơn dì nhiều… Mong sau này dì giúp đỡ cháu ạ.”

Bà Mẫn mỉm cười, ánh mắt hiền như người thân trong nhà. “Cháu cứ yên tâm. Ở đây có quy tắc nhưng rồi cunhx sẽ quen thôi. Nghỉ ngơi đi, mai dậy sớm lắm đấy.”

Hạ gật đầu, tiễn dì ra cửa rồi ngồi xuống mép giường. Ánh hoàng hôn nhuộm cam căn phòng nhỏ, khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn.

Đêm xuống, trong nhà kho tuy lạnh nhưng lòng cô lại đầy hy vọng. Cô kéo chăn lên, nhắm mắt và tự nhủ:

“Ngày mai… sẽ là một khởi đầu mới.”

Trời còn chưa sáng hẳn, Hạ đã thức giấc. Gió buổi sớm lùa vào khe cửa khiến cô khẽ rùng mình, nhưng sự háo hức cho ngày đầu làm việc đã khiến cô ngồi bật dậy.

Cô mặc đồ nhanh chóng, buộc tóc thật gọn rồi mở cửa bước ra ngoài. Sương sớm phủ nhẹ trên lối đi lát đá dẫn qua khu vườn sau biệt thự. Hạ bật đèn pin nhỏ rồi men theo con đường mờ sáng.

Khi Hạ đến gần khu bếp, tiếng xoong nồi đập vào nhau vang lên chan chát. Dù trời còn chưa sáng hẳn, ai nấy đều đã bắt đầu công việc. Nhưng không khí chẳng hề thân thiện như Hạ tưởng — mà ngược lại, hơi căng và ồn ào bởi những tiếng bàn tán xì xào.

“Con bé mới tới đó hả?”

“Nhìn quê thiệt.”

“Không biết làm được gì không nữa…”

Mấy chị người làm vừa làm vừa liếc mắt, nói nhỏ với nhau nhưng đủ để Hạ nghe thấy. Cô chột dạ, hai tay siết lại.

Đúng lúc ấy, giọng một người phụ nữ lớn tuổi vang lên, sắc và lạnh:

“Hạ! Lại đây.”

Đó là bà Mễ, người phụ trách bếp. Khuôn mặt bà nghiêm đến mức không một ai dám nói lớn tiếng khi bà xuất hiện.

Hạ bước tới, hơi cúi đầu:

“D… dạ cháu đây ạ.”

Bà Mễ nhìn cô từ đầu đến chân như đánh giá. Rồi không nói lời nhẹ nhàng nào, bà đưa thẳng chiếc tạp dề cũ:

“Đeo vào. Trong bếp không chậm được. Cô làm được thì làm, không làm được thì nói ngay, để tôi còn sắp xếp.”

Giọng bà khiến Hạ lúng túng, chỉ dám gật đầu:

“Dạ, … cháu sẽ cố gắng.”

“Không nói ‘cố gắng’. Làm cho tốt.”

Bà Mễ cau mày rồi chỉ về chậu rau lớn:

“Rửa chỗ này. Nhanh.”

Hạ cúi xuống làm việc, tay run nhẹ vì áp lực. Bên cạnh, vài người làm thì thầm:

“Chưa gì bị bà Mễ quạt rồi, tội ghê.”

“Ở đây bà khó tính nhất đó.”

“Nhưng ráng mà chịu, con nào mới vô cũng phải qua ải.”

Hạ nghe hết, nhưng giả vờ như không. Cô tập trung vào chậu rau, rửa từng bó một cách cẩn thận nhất có thể. Mỗi lần làm rơi cái gì, cô lại đỏ mặt vì phía sau có tiếng khúc khích cười nhẹ.

“Cẩn thận chút coi!”

Bà Mễ quát từ xa khi thấy Hạ suýt làm đổ thau nước.

“Dạ!” Hạ đáp, giọng nhỏ lại càng nhỏ hơn.

Cả buổi sáng, Hạ chạy đôn đáo hết góc bếp này đến góc bếp khác: rửa rau, lau bàn, gom rác, soạn chén… Cô mệt đến rã rời, nhưng không dám than dù chỉ một tiếng.

Khi công việc tạm xong, Hạ ngồi xuống mép bậc thềm sau bếp, hít một hơi thật sâu. Mồ hôi thấm đầy lưng áo, nhưng trong lòng cô lại chỉ có một suy nghĩ:

“Mình phải cố… vì em trai, vì tương lai của mình.”

Dù khó khăn, Hạ biết đây chỉ mới là khởi đầu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: