ONE SHOT
Tựa đề: Daddy, Don't Go.
Tác giả: Dracogotgame.
Người dịch: Cánh Cụt Hồng.
Pairing: Harry/Draco, Ron/Hermione.
Giới hạn tuổi: PG.
Trạng thái: HOÀN THÀNH.
Nội dung: Harry phải đi công tác và cái giá anh phải trả.
Lời tựa của tác giả: Gửi tặng cho appleling với yêu cầu cuddly!Draco và protective!Harry. Tui nghĩ tình huống này hơi kì lạ, nên có thể cưng sẽ thấy một Draco dễ vỡ và một Harry đầy che chở. Dù sao đi nữa mong cưng sẽ thích nó. Hoặc tui sẽ phải cố gắng nhiều hơn *ôm*
Vào 3h sáng thứ Hai, dinh thự nhà Potter Malfoy đã diễn ra một loạt hoạt động vô cùng mờ ám, lén lút và bí mật. Harry Potter rên rỉ khi tiếng báo thức rung lên. Lắc đầu và lẩm bẩm với chính mình, anh rời khỏi giường và bước vào nhà tắm. Phải mất đến mười phút gội rửa, kiểm tra hành lý và thực hiện những thay đổi phút chót. Cuối cùng, anh nhìn lại phòng ngủ trước khi đi công tác một tuần, thở dài, đeo chiếc túi vải lên vai và bước xuống cầu thang.
Draco, lặng lẽ và tinh tế- trong một buổi sáng mệt mỏi- mỉm cười và đưa anh một ly cà phê. Harry nhận lấy đầy biết ơn, rồi hôn lên môi chồng mình. Họ ngồi cùng nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ nhắn trong sự im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng lách cách của ly cà phê.
"Em đâu cần phải dậy sớm thế," Harry thì thầm "Anh có đầy đủ mọi thứ và Ron sẽ floo vào với khoá cảng ngay lập tức."
"Đừng vớ vẩn thế, Harry. Em sẽ không để anh vào tay gã Weasley ngu ngốc đó nhiều thêm một phút nào," Draco nhe răng, giọng cậu trầm xuống- để duy trì sự tĩnh lặng. Buồn thay, sự im lặng đó liên hệ Harry với phòng ngủ và anh cảm thấy cực kì hối tiếc khi không có Draco trong vòng tay một tuần tiếp theo. Không nhiều lời, anh dụi vào tóc chồng mình, vui sướng thấy cậu run nhẹ. Draco mỉm cười và dựa đầu vào vai Harry, để tay anh ôm chầm lấy cậu.
"Công việc," Harry thở dài "Anh ghét phải rời đi thế này."
"Chỉ một tuần thôi mà, Harry" Draco đáp, vỗ nhẹ vào đùi anh "Thú thực, nhiều khi anh trẻ con quá."
Harry co rúm lại, ý nghĩ phải rời xa con mình cả tuần dời lộn đi lộn lại làm anh cảm thấy đau đớn "Em sẽ bảo bọn trẻ là anh yêu chúng và nhớ chúng phát điên, nhé?"
Draco đảo mắt "Được, Potter. Em sẽ nói với Scorpius rằng anh nghĩ về nó từng giây phút, và nói với Albus rằng anh sẽ mang một nửa nước Pháp về tặng nó và nói với James rằng..."
"Anh yêu em," Harry đột nhiên nói.
"Em cũng yêu anh, đồ Gryffindor ngốc nghếch" Draco cười lại, nghiêng đầu lên chờ đợi một cái hôn khác. Harry đẩy lưỡi mình vào miệng Draco, kiềm chế khỏi việc âm yếm người tình xinh đẹp của mình. Nếu còn hôn hít tiếp, anh sợ là mình sẽ không thể rời nhà đến tận Giáng Sinh. Harry chần chừ một cách miễn cưỡng trước khi tách khỏi cậu "Anh phải đi ngay thôi" anh thở dài "Em bảo Ron gặp anh ở đó nhé?"
Draco gật đầu và liếm môi anh lần nữa, thành công gợi được tiếng than thở từ Harry. Cậu cười toe toét và nhún vai đáng tiếc trước khi ngồi dậy "Đi nào, Thần Sáng" cậu nói, rồi bước đến chỗ floo.
Họ đứng cạnh lò sưởi cùng nhau, Harry vẫn chưa sẵn sàng để đi "Thật khó quá", anh thì thầm.
Draco cười "Anh sẽ trở lại sớm hơn anh nghĩ. Chỉ là một tuần thôi mà."
"Cả một tuần liền" Harry lẩm bẩm một cách đáng thương "Anh sẽ siêu nhớ em. Còn cả bọn trẻ..."
"Sẽ ổn cả thôi" Draco cắt ngang "Em sẽ trông chúng cho đến khi anh về. Và nói đến lũ quỷ nhỏ đấy, anh thật sự phải đi ngay đi Harry. Nếu chúng thấy anh rời đi, không đời nào..."
"Bố ơi?"
Hai người cùng quay lại, mở to mắt nhìn cục cưng trước mắt. Một cậu bé tóc vàng mặc bộ đồ ngủ màu đỏ và xanh, cầm một con rồng nhỏ bằng bông, đang nhìn họ bằng ánh mắt tròn, xám và đầy giận giữ.
"Ờm" Draco nuốt nước bọt.
"B-bố ơi?" Scorpius thút thít, lắc lư bước đến cạnh Harry "Bố định b-bỏ con đi à?"
Draco chửi thề và Harry thúc vào vai cậu trước khi đi về phía bé con bốn tuổi "Này anh bạn nhỏ" anh thì thầm, cúi người xuống và ôm Scorpius một cách dễ dàng "Con làm gì ở đây vào giờ này?"
Scorpius xịt mũi và Harry vuốt lưng con trong khi Draco tự vả vào trán mình.
"Melvin n-nói rằng bố phải đi xa" Scorpius nỉ non, vòng tay qua cổ Harry và thả Melvin ra. Draco đi qua và nhặt chú rồng nhỏ trước khi rơi xuống đất, để Harry giải quyết bé con mít ướt.
"Cậu ta nói thế thật à?" Harry thì thầm, hôn lên trán con "Hãy bảo Melvin rằng bố sẽ không bao giờ rời bỏ người bạn tốt nhất trên đời, được không?"
"Bố hứa đi?" Scorpius nắm tay lại, dụi vào áo của Harry.
"Bố sẽ không, không bao giờ bỏ rơi con" Harry nói, ôm chặt con trai vào lòng. Draco ho một cách dè dặt "hội nghị", Harry rên rỉ. Đờ Mờ hội nghị!
"Bố sẽ chỉ đi vài ngày thôi" anh lóng ngóng, Scropius bắt đầu khóc to hơn và xì mũi vào áo anh.
Harry tuyệt vọng, ôm con chặt hơn. "Ôi đừng khóc, Scorp. Đừng khóc nữa. Bố hứa sẽ về trước khi con nhận ra."
"Đó là những điều bố n-nói năm ngoái!" Scorpius rít lên đau đớn "Đừng b-bỏ rơi con, bố ơi!" Harry nhìn quanh một cách lúng túng và Draco lao vào can thiệp trước khi người chồng ngu ngốc của cậu làm điều gì đó ngu ngốc- như là hứa dẫn Scorpius đi Pháp với anh ấy!
"Vì Merlin, Harry" cậu rít lên, đi đến chỗ con trai "Cứ đưa nó cho em, rồi đi ngay!"
"Anh không thể để con thế này!" Harry hốt hoảng "Thằng bé đang đau lòng!"
"Nó chỉ đang làm quá thôi!" Draco gào lên "Chiêu trò Malfoy cổ điển. Vì tình yêu của Circe, đưa nó cho em và đi ngay trước khi nó..."
"ALBUS! J-JAMIE! BỐ BỎ RƠI CHÚNG MÌNH RỒIII"
"Làm thế này!" Draco rùng mình. Cậu chẳng có đủ thời gian để ném cho chồng mình một cái nhìn trước khi ba cơn lốc xoáy nữa chạy vào bếp.
"Cóchuyệngìvậy?" James Sirius ngáp ngủ, xoa bù mái tóc tổ quạ. Nó đang bế bé Lliy hai tuổi một cách vụng về và cầm tay Albus với đôi mắt mở to.
"B-bố đang rời đi!" Scorpius thét, chôn mặt mình vào cổ Harry "Ngăn bố l-l-lại!"
"Vì Merlin" Draco kêu lên, nhưng chả thay đổi được gì. Các phản ứng xảy ra ngay lập tức.
"Khônggggg!" Ablus la hét, rời khỏi James và luồn vào chân Harry. Nó ngẩng lên nhìn bố mình với đôi mắt xanh lấp lánh và mái tóc rối bù. "Bố ơi, bố không thể đi! Xin bố đ-đừng đi mà!". Scorpius gia nhập bản song ca nức nở và Harry nuốt nước bọt bối rối. James cắt ngang "Dấu bột floo đi! Bố sẽ không thể đi được!" nó hét toáng lên, thả Lily xuống và trèo qua chỗ bột floo. Hai người bố trợn mắt nhìn chiếc bình rơi xuống sàn nhà và vỡ thành trăm mảnh. Lily ngay lập tức nhận ra mình bị bỏ lại, cô bé làm điều mình giỏi nhất, khóc. Draco và Harry đứng giữa sân khẩu nhỏ bao bọc bởi tiếng khóc lúc, gào thét và cầu xin- James thì rú lên kiên khùng "Con là Batman!". Harry không thể chịu nổi nữa.
"Bố sẽ không đi nữa" anh bất lực nói, cố gắng ôm Scorpius bằng một tay và an ủi Albus khóc nhè ở tay còn lại "Quá lắm rồi. Bố...bố sẽ xin nghỉ ốm hay gì đó."
Draco phát điên lên "Anh sẽ không làm thế! Và lũ quỷ con chết tiệt kia, im lặng!" cậu rít, sự hỗn loạn quay về. Draco không nao núng và tiếp tục.
"Cha đã nghe đủ rồi! Bất cứ ai còn nói câu gì nữa sẽ bị cấm túc, nghe rõ chưa! Cấm túc! Bao gồm cả anh, Harry!" cậu bổ sung, chỉ tay vào người chồng đang sợ hãi gật gù.
Một lần nữa, phản ứng của mọi người rất đa dạng.
Albus và Scorpius kết thúc màn biểu diễn Wailing Like the Damned trong vòng hai giây, Lily nín khóc còn James đang nhảy nhót thì đóng băng và nhào xuống ghế sofa, trốn phía sau Harry. Draco liếc nhìn gia đình mình rồi hít một hơi thật sâu và lên tiếng.
"Được rồi, giờ thì cha sẽ nói chúng ta không được làm gì. Chúng ta sẽ không khóc, gào thét hay chạy loanh quanh như một lũ dở hơi. James, đừng lấy bố con làm lá chắn nữa. Và vì Merlin, đỡ em gái con dậy. Albus, bỏ chân bố ra. Con phải hiểu là con sẽ không có quà nếu không cho bố con đi làm. Scorpus, bố sẽ gửi thư cho con mỗi ngày, cha hứa. Cha biết con rất buồn, nhưng bọn cha thỉnh thoảng phải ra ngoài. Bố sẽ không bỏ rơi con và cha sẽ ở lại đây. Bố sẽ trở về rất nhanh và chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến khi đấy, được chưa?"
Sau khi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ "Vâng, thưa cha", Draco thở phào nhẹ nhõm và gật đầu. "Giờ thì, nói tạm biệt với bố và xin mấy đứa hãy về ngủ đi."
Năm phút sau, hòa bình được phục hồi. James và Lily ngồi trên chiếc ghế dài sau khi nói lời tạm biệt, Scorpius được chuyển từ tay ông bố này sang ông bố khác và danh sách những món quà của Albus đã được thêm vào một cây chổi bay mà nó cực kì cực kì cần, và một con Pygmy Puff mà nó sẽ nuôi và không bao giờ xả xuống nhà vệ sinh. Draco đảo mắt. Mọi chuyện có vẻ ổn rồi. Harry phải đi thôi.
Ngay lúc đó, Ron và Hermione floo vào. Ron lau sạch quần áo và Hermione sững lại khi cô nhìn thấy bữa tiệc nhỏ đông vui này. "Chuyện gì thế..."
"Đó là một câu chuyện dài" Harry thở dài.
"Mình hiểu mà, bồ tèo" Ron vỗ vai bạn mình ở phía sau và gật đầu với Draco "Mình cũng vừa mới tạm biệt Hugo và Rosy nữa."
"Hẳn là phải vui lắm" Harry lẩm bẩm một cách buồn bã.
Ron nhún vai, quay sang nhìn mấy đứa bé buồn thiu và cười toe toét với những khuôn mặt hờn dỗi xung quanh. "Thôi nào! Sao phải dài mặt ra thế? Chú với bố mấy đứa sẽ về trong nháy mắt. Phải không, Harry? "
"Chú Ron cũng đi ạ ?!" James gào lên, thả Lily xuống lần nữa.
"Weasley, đồ ngốc này!" Draco gầm gừ khi Albus và Scorpius kêu gào thảm thiết như những con cú và Lily thì ré lên như củ nhân sâm. Harry rên rỉ, ôm chặt lấy đầu còn Ron thì đứng đó lắp bắp. May mắn thay, Hermione bước vào. "Em chịu anh luôn, Ron ạ!" Cô nói, đánh nhẹ vào tay chồng mình và bế Lily lên. Cô quay sang Harry và Draco và đẩy vào lưng hai anh chàng. "Bọn tớ sẽ xử lý bọn trẻ. Sử dụng floo dự phòng ở trong nhà bếp đi. Nhanh lên!"
Draco và Harry chạy tới nhà bếp nhanh nhất có thể, để lại một Hermione đầy kinh nghiệm để đối phó với những đứa trẻ hờn dỗi của họ. Harry vào lò sưởi trước, anh dựa vào tường và thở phào nhẹ nhõm. "Ôi Merlin, đúng là lộn xộn!" Anh kêu lên, xoa tay lên tóc Draco. "Anh nên đi ngay trước khi bọn trử phá tan ngôi nhà."
"Ừ. Anh gửi cú... ngay khi đến đó, nhé? "Draco trả lời một cách buồn bã, cậu quay đầu đi chỗ khác như thể đột nhiên rất hứng thú với cái sàn bếp.
Harry há hốc miệng nhìn chồng mình. "Draco?"
"Sao cơ?" Cậu tóc vàng khịt mũi, dụi mắt một cách kín đáo.
"Em không... không khóc, phải không?"
"Không?" Draco bối rối nói, rồi cậu lấy tay che mặt.
"Merlin, không phải em chứ" Harry rên rỉ.
Draco nức nở, thân hình mảnh khảnh của cậu run lên. Harry cũng chỉ là một người bình thường. Anh tiến lại gần Draco và ôm cậu vào lòng, cố gắng xoa dịu người chồng tóc vàng quá xúc động của mình lần thứ hai trong đêm. "Anh đoán em đã đúng khi nói người nhà Malfoy hay làm quá", anh nói, xoa nhẹ lưng cậu. "I-im đi, Potter" Draco lắp bắp, run rẩy nói. Harry đau nhói khôn tả. "Xin em đừng khóc nữa, tình yêu. Một trong hai chúng ta phải là người cứng rắn và ai cũng biết là em giỏi hơn anh. "
Draco đáp lại bằng cách những tiếng nghẹn ngào, nước mắt cậu trào ra khiến Harry bối rối. Anh thì thầm trấn an còn tay thì nhẹ nhàng xoa thành vòng tròn lên lưng cậu. Cuối cùng Draco bình tĩnh lại, nhưng hơi thở vẫn chưa ổn định. Harry không dám rời đi, anh vòng tay qua cái eo mảnh mai của Draco trong khi cậu tóc vàng tựa đầu vào anh.
"Anh sẽ không đến nổi Pháp, phải không?" Harry lẩm bẩm, tay vuốt ve hông của chồng mình.
"Đi đi" Cậu tóc vàng càu nhàu, cố gắng đẩy anh đi "Em sẽ ổn thôi... chỉ là... đúng là nực cười và ngu ngốc..."
"Anh sẽ không để em thế này đâu" Harry nhẹ nhàng nói, anh kéo hai tay Draco ép vào ngực mình để cậu không thể trốn thoát. "Và em không hề ngu ngốc. Trời ạ, anh cũng muốn khóc lắm đây."
"Em biết" Draco thì thầm lại, chôn mặt mình vào ngực Harry. "Và em x-xin lỗi. Chỉ là...thật khó khăn khi để anh đi, Harry. Mọi thứ thật là bức bối... và giường ngủ thì lạnh lẽo và trống rỗng và em phải kiểm soát mọi thứ và còn không được buồn vì điều đó, vì lũ trẻ đang khóc và thật quá là khó khăn, Harry. Em chỉ... Em chỉ không..."
Draco lại khóc tiếp và Harry thì đứng đó, ôm lấy cậu và nhẹ nhàng xoa dịu cậu. "Sẽ ổn thôi." Anh thì thầm vào tai cậu tóc vàng. "Em không cần phải luôn mạnh mẽ. Có anh ở đây mà."
"Anh sắp đi rồi" Draco nức nở. Đúng là một luận điểm tốt, Harry phải nghĩ mãi rồi anh mới trả lời.
"Chỉ một tuần thôi mà." Anh nói, dùng luôn phản bác của Draco ở đầu ngày.
"Cả một tuần liền" Draco bắt chước anh trả lời.
"Anh sẽ trở lại sớm hơn em nghĩ" Harry nhẹ nhàng nói, lần này Draco chỉ ôm lấy anh chặt hơn.
"Anh hứa đi?" Cậu nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ, nghe sao giống hệt Scorpius. Harry giữ chặt hơn.
"Anh hứa" anh nói, hôn lên môi Draco. "Hơn nữa, anh sẽ mang quà cho em."
"Chắc chắn phải thế rồi," Draco lẩm bẩm. Harry cười và Draco cuối cùng nhẹ lòng, giãy khỏi cái ôm của Harry một cách ngượng ngùng và lau mắt. Harry cười toe toét khi anh cúi xuống và hôn Draco. Anh ôm cậu trong tay, thay thế tất cả những gì mình định nói bằng một nụ hôn dài- trấn an Draco bằng cách duy nhất mà anh biết. Và khi Harry lùi ra, Draco vẫn còn thở hổn hển, nhưng cậu ấy đã thôi khóc. Harry kéo rót tất cả những gì anh đã để lại vào một ý định hôn nhau để thuyết phục Draco, trấn a anh là cách duy nhất anh biết làm thế nào. Vào lúc anh ta tan đi, Draco thở hổn hển và trông có vẻ ngượng ngùng, nhưng anh không còn khóc nữa. Harry kéo tay cậu xuống môi mình trước khi rút ra một cách tiếc nuối. "Anh cần đi ngay bây giờ," Harry nói.
"Về sớm nhé," Draco trả lời, nhẹ nhàng đưa cho anh bột floo. "Cả nhà cần anh."
Harry hôn cậu ấy một lần cuối, rồi bước vào ngọn lửa. Khi anh đi hàng ngàn dặm xa khỏi những người anh yêu quý nhất thế gian này, anh tự hứa với mình là sẽ quay lại sớm nhất có thể. Và khi đó, đến cả Merlin cũng không thể cướp anh khỏi họ.
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro